Chân trái của Pháo Thiên Minh đã tàn phế, ngã sấp xuống đất. Kim Luân
Pháp Vương đứng cạnh cười hô hào, Pháo Thiên Minh không còn khinh công,
cảm thấy mình như con cừu bị lột lông, sắp nhắm mắt đợi chết thì thấy Kim
Luân Pháp Vương điểm huyệt đạo của mình, cười nói: "Công phu không uổng
phụ người có tâm, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi."
Pháo Thiên Minh nghe tiếng cười đồi bại kia, hoảng sợ nói: "Nô gia chưa
tròn mười tám..."
"Nghĩ cái gì đấy? Không phải ta đây tìm được vật thay thế tốt nhất rồi sao?"
"Vật gì thay thế?" Pháo Thiên Minh không hiểu gì cả.
Kim Luân Pháp Vương vừa kéo y đi vừa giải thích: "Trong nguyên tác có
chuyện này, ta bắt con gái nhỏ của Quách Tĩnh, ép Quách Tĩnh đầu hàng."
"Xin thứ lỗi, ta không phải con trai Quách Tĩnh."
"Ta biết, song nếu không bắt con gái hắn để uy hiếp, quân Mông Cổ sẽ
không thể dốc toàn lực công thành. Thật ra ta cũng không ngờ câu được ngươi,
ban đầu ta định nhắm vào một tiểu cô nương tên Kiếm Cầm, nhưng sau thấy
ngươi có giá trị hơn nhiều."
"Vậy thì bắt con gái hắn đi, có can hệ gì đến ta!?" Pháo Thiên Minh cáu bẳn
đáp. NPC hèn hạ vô sỉ, còn biết điểm huyệt mà người chơi vĩnh viễn không học
được. Ai mà biết người ta không vui có bắt ngươi mười ngày nửa tháng hay
không, có hô oan uổng cũng chỉ có người ngoài hành tinh nghe được.
Kim Luân đáp: "Vấn đề là cô con gái tên Quách Tương, chắc ngươi cũng
biết. Sau này cô ấy là tông sư khai phái Nga Mi, nha đầu này ghi thù rất nặng,
hồi nhỏ bị ta hại, khó nói lên làm chưởng môn có chơi bẫy lại không. Hơn nữa
sẽ chuốc thêm nhiều thù oán, thật sự không đáng. Còn ngươi thì khác, bằng hữu
ngươi tuy lợi hại nhưng vẫn chưa đáng lo."
Kim Luân Pháp Vương còn hết sức đắc ý vì cao chiêu lừa gat hệ thống mà
mình nghĩ ra, tiếp tục giải thích: "Ngươi là bằng hữu của Hoàng Dung, giúp cô
ấy có được tình duyên, đó là điều kiện thứ nhất. Thứ hai là ngươi phải biết đến
Tiểu Long Nữ và Dương Quá. Tình cờ là ngươi cũng biết."
Pháo Thiên Minh hỏi ngay: "Tại sao phải biết hai người sau?"
Kim Luân trả lời: "Bởi vì chỉ có họ mới có thể cứu ngươi thoát khỏi tay ta."
Pháo Thiên Minh lắc đầu: "Thôi ngươi giết đi, ta tin chắc Dương Quá sẽ
không cứu ta đâu."
Kim Luân nói: "Không được, dù có cứu hay không ta vẫn phải thiêu sống
ngươi để uy hiếp kẻ địch."
Pháo Thiên Minh giận dữ: "Lại nói chuyện thiêu sống nữa à? Các ngươi hòa
thượng không phải Trung Thổ sao lại thích thiêu người như thế? Hay là vì ta
trông giống xác chết lắm?"
Pháo Thiên Minh nổi giận, thiêu sống là một phiền toái rất lớn, nóng bức
biết chừng nào! Trong trò chơi, tự sát không mang lại cảm giác đau, nhưng bị
thiêu thì chắc chắn sẽ cảm thấy nóng. Đặt băng lên thì lạnh, cái này có thật thật.
Nếu thực sự bị thiêu sống, thế thì nóng chết. Hơn nữa không thể đảm bảo người
Mông Cổ kia không có sở thích đặc biệt nào. Lần trước, có một tên xui xẻo như
Đoàn Dự đồng cảnh ngộ, tâm trạng có phần nhẹ nhõm hơn, nhưng lần này chỉ
mình y bị một tên Hán gian hãm hại thành ra cảnh này, trong lòng thực sự ấm
ức không thôi.
Kim Luân lạnh lùng đáp: "Bớt lải nhải đi! Việc đã định rồi!"
Thiên Minh thở dài: "Đại sư, kẻ hèn này thề sẽ không bao giờ nói những lời
vu vơ như trái đất quay quanh mặt trời. Ngài đừng đối xử ta như người nói điều
vĩ đại ấy. Ta sợ đến thiên đường cũng khó bào chữa lắm."
Kim Luân Pháp Vương nghiêng đầu, khinh khỉnh nói: "Ngươi là kẻ sợ chết
nhất mà ta từng thấy, lại nói thêm lời nào nữa, ta sẽ cho ngươi không thể nói
thêm câu nào nữa."
Ngoài thành, xe thang mây dần lui lại, thành quả của mọi người chỉ được
xem là trung bình. Chưa tới trăm xe thang mây bị phá hủy, ai nấy đều đánh giá
quá cao sức tàn phá của bom chất đốt. Dù sao cũng chỉ là dầu hỏa chứ không
phải xăng. Vô Song Ngư nhìn Pháo Thiên Minh bị lôi đi, lo lắng nói: "Ta có
linh cảm bất an, huynh đệ của chúng ta sắp gặp rắc rối lớn."
Xa bên cạnh đáp: "Ta cảm thấy hắn không chỉ đơn thuần là gặp rắc rối. Tên
này không gặp họa thì thôi, còn gặp họa thì nhất định là thảm họa kinh thiên
động địa, trực tiếp xui tới tận cùng."
Đường Đường không màng tới chuyện đó, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Các
ngươi có thể giữ bí mật không?"
Thải Vân Phi đáp lại: "Giữ bí mật? Nếu bên ngươi giữ bí mật thì chắc chắn
tên kia sẽ tới tìm tới ta, hắn đã loại kẻ hẹp hòi để bụng. Hơn nữa ta có thể khẳng
định hắn sẽ không chút thương hoa tiếc ngọc với ta đâu."
Một giờ sau, cách ngoài thành Tương Dương một ngàn mét, gần chỗ đóng
quân của chủ lực Mông Cổ chỉ còn một trăm mét, một đài cao mười trượng
được dựng lên. Bên dưới đài, hàng trăm quân Mông Cổ dắt ngựa, chở nhiều củi
khô chất đống quanh đài, có vẻ sắp thiêu rụi nơi đây. Trên đài, Pháo Thiên Minh
bị treo lơ lửng, miễn cưỡng nhón chân được lên mặt đài, ngạc nhiên hỏi: "Hòa
thượng, ngươi không thấy lãng phí nhân lực, vật lực như thế này là có lỗi với
Sakyamuni à? Không bằng ngươi trực tiếp đánh chết ta đi cho rồi."
Kim Luân Pháp Vương cũng cảm thấy vô nghĩa, lắc đầu đáp: "Ngươi cũng
nghĩ thế sao? Thật ra ta đã sớm muốn như vậy, nhưng không còn cách nào khác.
Không bắt ngươi mà bắt Tổ sư gia của Nga Mi Tổ sư gia đến hỏa thiêu, đó mới
là đáng giá. Nhưng nếu đổi lại ngươi, biết có đốt ai thì Quách Tĩnh cũng không
đầu hàng, ngươi muốn đốt ai bây giờ?"
"... Ta từ chối trả lời câu hỏi ngu xuẩn này. Hòa thượng, trong hoàn cảnh nào
ta có thể sống sót? Ngươi biết sâu kiến đấy, đến nó nếu có thể không chết thì
cũng không muốn chết, huống hồ cái chết của ta là mất hai cấp lận."
Kim Luân đáp: "Ta đã nói với ngươi rồi, Dương Quá và Tiểu Long Nữ cứu
ngươi, rồi đánh bại ta là xong."
"Nhưng ta đã nói họ sẽ không cứu ta mà?"
Kim Luân nói: "Nói phí lời! Nếu bọn họ cứu được ngươi ta toi à. Ta có
trông ngốc đến thế đâu. Thôi đừng than thở nữa. Còn hai canh giờ, cố nhớ lại
những kỷ niệm đẹp đẽ trong đời đi."
"..." Pháo Thiên Minh hoàn toàn bại trận. ... Trên thành nam Tương Dương,
Vô Song Ngư hạ ống nhòm, liên tục lẩm bẩm: "Này Phượng Hoàng, miệng
ngươi thật sự giống quạ đen. Chử Trà sắp bị nướng rồi kìa." Quay sang Đường
Đường, nghiêm nghị nói: "Ta nghe nói cảm giác bị thiêu không dễ chịu chút
nào. Ngươi đoán xem, khi trà bị đun sôi, đường sẽ biến thành gì?"
Đường Đường đáp: "Caramel... dù sao ta cũng phải cứu hắn."
"Không cứu được, ngươi nhìn phía sau hắn đi, quân địch đang vận sức chờ
xung phong. Chúng ta điều đi nhiều người, cung thủ bắn thẳng đến, có bao
nhiêu chết bấy nhiêu. Đi ít người thì riêng Kim Luân Pháp Vương trên đài thôi,
không ai trong chúng ta là đối thủ." Xa can ngăn: "Chúng ta có thể cùng giúp
ngươi vu oan cho người khá. Đợi hắn hiểu ra chắc cũng bớt tức giận."
Thải Vân Phi hỏi: "Sao ngươi lại muốn cứu hắn?"
Đường Đường lúng túng đáp: "Ta... cảm thấy mình có lỗi với hắn."
Thải Vân Phi nói: "Cũng có cách cứu hắn, nếu ngươi làm theo lời ta thì hy
vọng cứu sống vẫn còn."
Xa lại nhắc nhở: "Đường Đường, bây giờ ngươi đang là tổng tham mưu của
người chơi, công thành chiến còn chưa bắt đầu ngươi đã toi rồi. Hình như...
hình như hơi thiếu trách nhiệm. Lại nói vạn nhất, ngươi không cứu được hắn mà
còn làm liên lụy đến bản thân thì sao?"
Ái Niếp Niếp ở bên cạnh nói nói: "Ta sẽ đi cùng cô. Chỉ có hai chúng ta mới
không bị nghi ngờ."