Quán rượu XX ở kinh thành...
Mọi người đang chờ đợi nhàm chán, đang định hưởng ứng lời rủ của Lục
Tiểu Phụng đi dạo sòng bạc Ngân Câu, thì Pháo Thiên Minh và Âu Dương
Phong cuối cùng cũng đến. Vừa thấy Âu Dương Phong, tất cả NPC đều lộ vẻ
âm trầm, rõ ràng tên này không chỉ có tiếng xấu ở Kim hệ, mà bên Cổ hệ cũng
là kẻ tai tiếng lan xa. Về phần phân biệt người tốt kẻ xấu, kỳ thực người chơi là
loại ít lập trường nhất, chỉ cần ngươi cho đủ lợi ích, cho dù thanh danh của bọn
họ có tệ đến đâu, làm chuyện quá đáng thế nào, vẫn sẽ ủng hộ hết mình.
Chân Hán Tử nghiêng đầu nói nhỏ với Kiếm Cầm: "Thấy chưa, hạng người
nào thì làm việc thế ấy. Lại dám dụ dỗ kẻ thù không đội trời chung của Kim hệ
đến giúp đỡ. Không những phải có tài ăn nói, Âu Dương Phong phải đủ ngốc,
mà còn phải có lớp da mặt dày, vô cùng dày mới được."
"Da mặt hắn dày thì ai mà chẳng biết?" Cây Kiếm Cầm hỏi nghi ngờ.
"... Đúng là biết."
"Vậy sao ngươi còn phải giải thích lại với ta?"
"... Ta rảnh quá mà." Chân Hán Tử thật không biết nói sao, không ngờ Kiếm
Cầm không hề có ý coi thường Pháo Thiên Minh, thậm chí còn tỏ vẻ tán thưởng
rõ ràng. Điều này không thể trách Kiếm Cầm người ta, đám bằng hữu cao thủ
nhiều ít gì cũng từng cũng hưởng lợi đôi chút từ chuyện mặt dày như vậy, tuy
có lúc khiến cục diện càng thêm rối rắm nhưng cuối cùng vẫn có kết cục khá
ưng ý.
Ưu điểm lớn nhất của Pháo Thiên Minh là dù gặp khó khăn gì cũng không
hề bị mất chí khí, việc khó đến mấy cũng có thể đối mặt, chẳng hề nhăn mày.
Mặc dù quá trình có phần hơi khoa trương, quanh co, cách thể hiện có vẻ ti
tiện...
Âu Dương Phong ngồi xuống cạnh Pháo Thiên Minh, đám người hiếu kỳ tự
động tách ra hai bên, ngồi đối diện Công Tôn Đại Nương. Âu Dương Phong
không nói chuyện với NPC khác, quay sang hỏi Pháo Thiên Minh: "Có thể bắt
đầu chưa?"
"Được!"
"Tiểu nhị, mang một chén máu rắn lên đây." Âu Dương Phong ra lệnh, tiểu
nhị bên ngoài phòng khách rất chuyên nghiệp đáp một tiếng.
Trong khi đó, Công Tôn Đại Nương chỉ để khoảng 50CC tinh chất Kiến
Huyết Phong Hầu trước mặt Pháo Thiên Minh, lần này cô ta dứt khoát không
pha chút rượu nào. Máu rắn chỉ khoảng 20CC. Âu Dương Phong khinh bỉ liếc
nhìn chén Kiến Huyết Phong Hầu, nói với Pháo Thiên Minh: "Trong việc hạ
độc, then chốt không phải uy lực của độc dược. Mà nằm ở vật dẫn, chén Kiến
Huyết Phong Hầu này quả thực là tinh hoa hiếm có, đáng tiếc uống xuông như
thế... chắc chỉ đủ sức hại chết vài con chuột nhỏ mà thôi."
Pháo Thiên Minh ai oán nhìn hắn: "Nói như vậy, hiện giờ ngài đang ở trong
hang chuột."
Âu Dương Phong phất tay: "Hôm nay ta thấy ngươi chịu thiệt rồi, uống sạch
những gì gọi là độc dược trên người cô ấy đi."
"... Phong ca, đệ còn trẻ."
Âu Dương Phong ra vẻ cao thủ gọi: "Tiểu nhị, mang đến hai lượng cam
thảo."
Hắn giài thích với Pháo Thiên Minh: "Độc không có chất dẫn, không thể gọi
là độc. Độc của thực vật thuần túy, có thể dùng thực vật thuần túy để hóa giải.
Cho lá trà tươi, cam thảo, củ cải tươi hoặc củ cải trắng ngâm vào, không mất
một lát là độc tính toàn bộ tiêu tan."
"Vậy sao ngài không bảo mang lá trà và củ cải?"
"Cam thảo tương đối ngọt, dễ dàng uống vào miệng. Ngu xuẩn!"
Cỏ khô đem tới, Pháo Thiên Minh y lời bỏ vào trong chén, chờ Âu Dương
Phong gật đầu trực tiếp uống cạn. Âu Dương Phong tán thưởng nghĩ: Tên tiểu
tử này kỳ thật ra thực không tệ, còn tin tưởng ta như vậy.
Công Tôn đại nương mặt mày tái nhợt, biết mình chắc chắn phải chết,
nhưng nếu cô biết chuyện xảy ra sau này. Tin chắc rằng lúc này cô chẳng thà
mất mạng. Đúng lúc Âu Dương Phong nhìn cô như mèo nhìn chuột lại nghe có
người gõ cửa phòng hỏi: "Ta có thể vào không?"
Các NPC khác cũng không dám đáp lại, không rõ là ai, sợ phá hỏng quy củ,
trong khi đó các người chơi cũng đang ngạc nhiên.
Đột nhiên xoẹt một tiếng, cửa phòng xuất hiện một lỗ nhỏ, sau đó lỗ càng
lúc càng to, không đầy một phút cả cánh cửa biến mất. Một kẻ kỳ quái hiện ra
trước mặt mọi người.
Gọi là kỳ quái là bởi vẻ ngoài của hắn. Không những mũi thiếu nửa, tai còn
bị cắn sưng vù không còn hình dạng, đôi mắt đỏ ngầu như mắt rắn hổ mang.
Nhưng trên người hắn lại mặc một chiếc áo choàng đỏ thẫm lốm đốm nhiều
màu sắc, càng khiến hắn trông kỳ bí đáng sợ khôn tả. Một con rắn độc đã bò lên
vai hắn, quấn quanh cổ hắn, lè lưỡi đỏ liếm mặt hắn. Hắn dường như không hề
cảm thấy gì.
Kiếm Cầm ói ngay đương trường. Chân Hán Tử cũng nhíu mày, nén cơn
buồn nôn. Trong khi Pháo Thiên Minh thì rất chắc chắn, người này hẳn là Cổ
hệ. Nếu không không thể có bề ngoài kinh tởm như vậy được.
Quả nhiên, Lục Tiểu Phụng nhíu mày hỏi với giọng điệu nghi vấn: "Độc Bồ
Tát?"
"Chính là bỉ nhân, mong mọi người đừng trách tội không mời mà tới. Ở
ngoài cửa ta nghe nói có vị tiểu huynh đệ được người ta che chở, rất bất mãn
với bọn Cổ hệ chúng ta, bởi thế nên tình nguyện vào làm chút đồ nhắm... Ta có
thể ngồi xuống được không?"
"Xin mời ngồi!" Lục Tiểu Phụng nhường một chỗ rộng, Kiếm Cầm Chân
Hán Tử ép sát vào Âu Dương Phong, dù sao thì Âu Dương Phong cũng dễ coi
hơn người trước mặt nhiều.
Sắc mặt Âu Dương Phong hơi đổi, nói nhỏ: "Người này tên là Độc Bồ Tát,
độc của hắn ta không thể giải, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không giải
được."
"Ngay cả bản thân cũng không giải được?" Pháo Thiên Minh ngạc nhiên hỏi
lại.
"Đúng! Đừng nhìn người này bề ngoài xấu xí, nhưng quả thực có tấm lòng
Bồ Tát, vì cứu người mà dùng thân mình nuôi độc vật để nghiên cứu, muốn
phối chế ra thuốc giải độc có thể giải mọi loại độc trong thiên hạ. Trong máu và
cơ thể hắn đã có một trăm lẻ ba loại độc tố động vật độc nhất thiên hạ."
Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh hỏi: "Một trăm lẻ ba? Ngươi giải được
mấy loại?"
"Ta không phải thầy thuốc." Âu Dương Phong không kiên nhẫn vẫy tay, suy
nghĩ một lát rồi lấy giấy bút ra viết liền một hồi, nói: "Ngươi cầm tờ giấy này
đi, theo địa chỉ trên đó mời mấy người kia đến xem có tham gia không."
"Được!" Pháo Thiên Minh vui vẻ nhận lấy tờ giấy, chỉ nhìn lướt qua đã biết
đó là những người có thân phận gì. Ba người này có một là danh y sát nhân -
Bình Nhất Chỉ, kẻ địch của Diêm Vương - Tiết Mộ Hoa, còn một người thấy
chết không cứu - Hồ Thanh Ngưu.
Xem xong, Pháo Thiên Minh cầm giấy ra cửa, Lục Tiểu Phụng hừ một
tiếng, cũng lấy giấy bút viết hai cái tên đưa cho Kiếm Cầm nói: "Cổ hệ ta tuy
không có danh nhân, nhưng đều là nhân tài hữu dụng. Kính xin cô nương mời
hai người này đến."
"Ta không đi!" Kiếm Cầm do dự, kiên định tín điều bằng hữu quan trọng
hơn công bằng.
"Ta đi!" Chân Hán Tử cười hí hửng nói: "Càng lúc càng náo nhiệt." Hắn
đứng bên cạnh quan sát rõ ràng, biết sau khi các danh y và độc dược gia đến sẽ
có chuyện gì, liếc nhìn tờ giấy một cái, trên đó ngoài địa chỉ còn hai cái tên rất
bình thường, Trương Giản Trai, Vạn Xuân Lưu.
Nửa canh giờ sau, năm vị khách đúng hẹn đến nơi. Năm người này về y
thuật đều là cao thủ, bề ngoài tuy lịch sự vài câu nhưng trong lòng vốn đã không
phục danh tiếng của đối phương, giờ có cơ hội đấu đá với nhau nên ai cũng hào
hứng tột độ. Nếu như Âu Dương Phong đấu độc là mâu thuẫn Kim Cổ thì năm
vị y sĩ này chính là tranh luận về y thuật.
Trước mặt Công Tôn đại nương là một chén rượu độc, chén rượu độc này là
Âu Dương Phong lấy hai giọt nọc độc của rắn trong tay, hỗn hợp với máu rắn
mà thành. Mà hiện tại theo thứ tự là đến lượt cô thử độc. Có thể nhận thấy Vạn
Lưu Xuân và Trương Giản Trai là còn lo lắng khẩn trương hơn so với Công Tôn
đại nương, hơn nữa còn liên tục trao đổi ý kiến.
"Trương huynh, loại độc này chỉ cần thấy máu là máu sẽ hóa thành độc, độc
huyết tấn công tâm mạch, không quá nửa nén hương là chết ngay. Có biện pháp
gì không?"
"Chất độc này không lạnh cũng chẳng nóng, nhưng lại khó giải. Ta thấy Vạn
huynh đã có ý kiến, không phải như sách trong tay sao?" Lập tức lấy từ hòm
thuốc ra một con cóc tướng mạo kỳ dị đến buồn nôn, dao nhỏ vạch một nhát, lột
da rồi nhét vào miệng Công Tôn đại nương.
Công Tôn đại nương kinh hãi, làm sao ăn cái thứ này được, định chống cự
thì... Lục Tiểu Phụng từ bên cạnh chặn huyệt đạo của cô, sau đó lại bấm huyệt
sau lưng, ực một miếng da cóc độc rơi vào bụng. Sau khi thả tay ra, Công Tôn
đại nương trước là ói mửa, sau đó lăn lộn trên đất. Trương Giản Trai vuốt râu rất
hài lòng nói: "Cách dùng độc trị độc của Vạn huynh thật có hiệu quả, ngoại trừ
động tĩnh hơi ồn ào, thực sự gần như hoàn hảo."
"Trương huynh đâu cần khách khí như vậy. Ta với ngươi chỉ cùng nghĩ ra
một cách mà thôi. Chỉ có điều con cóc của ta tuy là dị chủng, nhưng khó lòng
địch nổi con quái xà Tây Vực, cũng may chỉ chịu chút đau đớn, tính mạng coi
như được bảo toàn."
Công Tôn đại nương vừa lăn lộn vừa chửi: Sao gọi là chút đau đớn, lão
nương suýt nữa không khống chế nổi tiểu tiện đại tiện rồi.
Bát mạch của cô như lửa đang thiêu, lục phủ ngũ tạng đang đại náo thiên
cung, không khác nào hai kẻ thù sinh tử truy sát lẫn nhau.
Mười phút sau, Công Tôn đại nương run rẩy ngồi dậy nhờ Hoa Mãn Lâu
giúp đỡ. Khuôn mặt đau đớn méo mó, toàn thân vẫn run lên bần bật, rõ ràng là
nguyên khí bị tổn thương nặng nề. Cô háo hức nhìn vào chén máu độc trước
mặt Pháo Thiên Minh. Chén máu này tất nhiên là máu độc của Bồ Tát Độc, 103
thứ thuốc độc cực mạnh...
Âu Dương Phong lặng lẽ kéo Kiếm Cầm lại nói vài câu, lại lén lút đưa cho
cô một mảnh giấy. Lục Tiểu Phụng gặp cũng học theo nói vài câu với Chân Hán
Tử...
Pháo Thiên Minh không chú ý đến những điều này, đang mặc cả với ba tên
thầy thuốc: "Ba vị lão đại, ai cũng là người văn nhã, chúng ta không thể bắt
chước những thủ đoạn tàn nhẫn của người ta được."
"Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên. Uống đi, uống đi!" Ba tên thầy
thuốc đồng thanh khuyên uống thuốc độc. Bọn họ đã bàn bạc xong kế hoạch
cứu chữa.
Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh nói: "Có thể không dùng những phương
pháp của Trung y không? Nếu thật sự không được, các ngươi cứ để ta chết
thanh thản đi."
"Được, được, chúng ta cam đoan dùng y thuật phương Tây." Bình Nhất Chỉ
nói xong, tiện thể phát ra lời thề.
Pháo Thiên Minh rất hài lòng, y thuật phương Tây tuy có chút di chứng,
nhưng ưu điểm là hiệu quả nhanh, đau đớn ít. Còn di chứng sau này dù sao cũng
là trong trò chơi, cơ bản có thể coi như không đáng kể.
Pháo Thiên Minh vừa mới uống cạn độc huyết xong, Âu Dương Phong đã
nắm huyệt đạo của y. Pháo Thiên Minh kinh hoàng hỏi: "Làm gì vậy?"
"Ta nào biết được?" Âu Dương Phong ăn đậu phộng trả lời.
Đã thấy ba danh y đặt Pháo Thiên Minh không thể động đậy lên mặt bàn,
Bình Nhất Chỉ nâng rút ra một con dao nhỏ bén ngót nói: "Y thuật phương Tây,
giải phẫu lấy độc."
Pháo Thiên Minh thấy áo trước ngực bị giật ra, hoảng sợ hỏi: "Thế bác sĩ
gây tê đâu?"
"Bác sĩ tê sư... Cái này ngươi phải trách Tào Tháo." Bình Nhất Chỉ bắt đầu
vẽ đường chảy của huyết dịch trên ngực Pháo Thiên Minh, đồng thời giải thích:
"Đây là X quang ."
"X quang? Có liên quan gì với Tào Tháo?"
"Chẳng phải Tào Tháo đã đốt sạch Thanh Nang thư của Hoa Đà à? Cho nên
trong tám mươi một trăm năm vẫn chưa chế ra được thuốc tê. Ngươi gắng chịu
đựng trước đã."
"Ngươi giết ta đi... á!" Pháo Thiên Minh chưa dứt lời, Bình Nhất Chỉ đã
rạch dao xuống một nhát, trong lúc Pháo Thiên Minh kêu lên thành tiếng, Hồ
Thanh Ngưu rất phối hợp nhét một miếng khăn vải vào miệng y, đồng thời giải
thích: "Ta và Tiết huynh đã ngưỡng mộ bộ y thuật này của Bình huynh từ lâu
rồi, nhưng vẫn chưa có duyên gặp gỡ. Nay có cơ hội này, ngàn vạn lần không
thể vì đau đớn của ngươi mà khiến cho chúng ta phân tâm được."
Tiết Mộ Hoa liếc nhìn Pháo Thiên Minh rồi nói: "Hắn khóc... Đây là cái gì
vậy?" vừa nói vừa chỉ vào mảnh trắng kia hỏi.
"Đây là gân!" Bình Nhất Chỉ không ngẩng lên, tay phải cầm dao, tay trái
cầm gáo nhỏ múc máu độc: "Giúp ta kéo căng sợi gân này lên một chút, dùng
đũa gắp là được, nó che khuất tầm nhìn của ta rồi."
Pháo Thiên Minh đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ba danh y này là y
mời đến cứu mình, chứ không phải người ngoài đả thương. Nếu chỉ đau đôi
chút thì nhẫn nhịn cũng được, dù sao công ty trò chơi cũng đặt giới hạn đau đớn
để tránh chết người trong trò chơi. Nhưng lời nói của ba danh y thật quá vô
nhân tính.
"Bình huynh kia là cái gì?"
"Ruột thừa."
"Tại sao lại cắt đi?"
"Thứ này vô dụng, cắt đi cho tiện! Dù sao chất độc cũng đã được làm sạch,
có hai vị ở đây, chúng ta cũng có thể phân tích cấu trúc cơ thể tốt hơn. Nào, các
ngươi hãy xem thử! Đúng rồi, cứ thế mà làm. Tiết huynh đợi đã, cái đó không
cắt được, đó là thận. Một khi cắt sẽ chảy nước tiểu ra..."...
Kiếm Cầm mang theo một nữ nhân, Chân Hán Tử mang theo một đứa trẻ
quay lại, vừa vặn kịp lúc kết thúc. Chân Hán Tử thấy cảnh này là lập tức ói
mửa. Kiếm Cầm vội la lên: "Này! Không thể chỉ khâu lại xuông, dễ bị nhiễm
trùng đấy."
"Nhiễm trùng cái rắm." Pháo Thiên Minh cắn khăn trong lòng giận dữ.
"Xem ra các ngươi chưa bao giờ tiệt trùng khi phẫu thuật, mở ra lại đi, mở
ra lại đi." Vì thế Pháo Thiên Minh đang chuẩn bị khâu lại bụng thì bị xẻ ra lần
nữa. Kiếm Cầm giải thích: "Trước hết cần khử trùng, nếu không sau khi chết sẽ
bị người nhà bệnh nhân dễ dàng khám nghiệm ra. Nếu chết sau khi khử trùng
thì có thể nói người này thể chất yếu... À há, các ngươi còn không biết xấu hổ tự
xưng là danh y, xem này, làm gãy hết sườn của người ta rồi..."
"Cái đó gọi là xương sườn." Pháo Thiên Minh căm phẫn trong lòng.
"Gãy cũng phải nối lại, rồi chụp CT ngực ngay sau phẫu thuật, chứng minh
xương vẫn nguyên vẹn sau khi mổ... Đúng rồi, cái này gọi là xương sườn,
không gọi là sườn. Đều là vì trò chuyện với người bên cạnh về bữa trưa trong
lúc phẫu thuật... Ừm, cơ bản thì có thể khâu lại rồi đấy. Kim khâu phải đốt nóng
đỏ, ít nhất cũng phải 200 độ!" Mẹ ơi, trong ánh mắt thâm tình của hai người lộ
rõ nỗi hối tiếc sâu sắc, khao khát cái chết, coi thường sinh mệnh. Nhưng rất
không may, hai bên đều có cao thủ bảo vệ, rõ ràng muốn chết còn khó hơn
muốn sống.
"Thanh Mai Chử Trà, đây là Chưởng giáo Ngũ Độc giáo mà ta cố ý mời đến
trợ giúp- Lam Phượng Hoàng."
Pháo Thiên Minh im lặng quay đầu lại hỏi thoáng qua: "Mẫu thân ngươi có
mạnh giỏi không?"
"Vị này chính là Ngũ Độc Đồng Tử đại danh đỉnh đỉnh, năm xưa Lý Tầm
Hoan suýt nữa bị hắn hạ thủ." Lục Tiểu Phụng giới thiệu đứa trẻ bên cạnh với
Công Tôn đại nương.
Công Tôn đại nương hung hăng nói với Ngũ Độc Đồng Tử: "Ván này mà
không giết được hắn thì ngươi tự sát đi. Nếu không ta sẽ giết ngươi."