Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Chương 161: Võ Lâm Bá Đồ - Chương 161 Tây Môn Xuy Tuyết



Tục ngữ nói: Không sợ ăn trộm chỉ sợ ăn trộm nhớ thương. Pháo Thiên
Minh cho rằng lời này vô cùng không chính xác. Y đã đi dạo trên phố xá sầm
uất hai tiếng đồng hồ, hơn nữa còn cố ý chen chúc với nhiều người, thậm chí
còn dùng quyền cước hiện thực đẩy ngã mấy NPC. Nhưng y rất bi ai phát hiện,
mỗi mười phút mình lại nhìn túi đồ một lần, trong túi có ba mươi mốt bản kế
hoạch tất cả. Bởi vậy Pháo Thiên Minh cũng đang gấp, mình cũng không có bao
nhiêu thời gian đi lung tung như vậy, tuy kế hoạch thay đổi, giết hay không giết
Song Anh không ảnh hưởng đến kết quả trực tiếp nhưng lại rất ảnh hưởng tới
quá trình, sẽ gia tăng không ít khó khăn.
Y vội vàng, đối thủ lại trợn tròn mắt. Trong quán trà nào đó ở kinh thành,
Lục Tiểu Phụng ngây ngốc nhìn ba mươi mốt bản kế hoạch trước mặt, một
người giống như khỉ vừa lau mồ hôi vừa nói: "Lần này được rồi chứ, ba mươi
mốt bản đều bị đánh tráo. Tiểu Kê, việc này không phải người làm được. Ngươi
nói đi, chúng ta cứ đi đường của chúng ta, rảnh rỗi thì tới xem võ công giang
hồ. Ngươi xem thân thể này của ta, vì có thể tiếp cận hắn, thiếu chút nữa bị ép
ra nước tiểu. Còn nữa, ngươi nói một người chơi cũng coi như là cao thủ, đi
chơi đẩy ngã mấy tên du côn? Đây không phải là không có việc gì tìm việc sao?
Để tiếp cận hắn, ta chỉ có thể giả trang thành người đi đường. Mỗi lần hắn ngã
ra, ta đều phải tình cờ hỗ trợ làm đệm. Thân thể người ta chín mươi cân, ta có
cỡ bốn mươi, lại phải đi làm đệm lót, ngươi nói ta có lỗ vốn không. Còn nữa...
ta nói này Lục Tiểu Kê, lần sau ngươi có mời ta hỗ trợ, có thể tìm người bình
thường một chút được không, ít nhất cũng phải tìm đối tượng tư duy như người
bình thường ấy. Này! Ta nói chuyện với ngươi đó." Người này đương nhiên là
Tư Không Trích Tinh, hắn có quy củ trộm cắp chết tiệt, đó là tuyệt đối không
xem nội dung trộm được. Bất quá, hắn làm thần thâu đã nhiều năm như vậy mà
còn có thể sống trên đời. Nếu không vì quy củ này, làm sao cao thủ đại nội sao
lại nhắm một mắt mở một mắt cho hắn vào hoàng cung lấy đồ dùng sinh hoạt
của một vài người.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói: "Tự ngươi nhìn xem, kế hoạch liên quan tới xây
dựng xã hội hài hòa, kế hoạch cuối năm quan phủ đưa quà, kế hoạch đề cao ý
thức bảo vệ môi trường toàn dân , kế hoạch kế hoạch hóa gia đình kinh thành...
kế hoạch vạch trần Lục Tiểu Phụng là nữ nhân, kế hoạch công bố chuyện mờ
ám giữa Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết, kế hoạch hoái hoa của Tư
Không Trích Tinh, ngươi cảm thấy quyển nào là thật."
"Sao có thể? Trước khi nhiệm vụ đó kết thúc không thể vứt bỏ, không thể
tổn hại cũng không thể giao dịch." Tư Không Trích Tinh vẻ mặt mờ mịt.
Lục Tiểu Phụng trầm tư một lúc rồi nói: "Vậy thì rõ ràng là đồ vật không ở
trong túi của hắn. Nếu không ở trong túi, thì chỉ có thể đặt ở một chỗ mà thôi -
trên người hắn."
"Ý của ngươi là còn phải đi trộm sao?" Tư Không lau mồ hôi lạnh trên trán:
"Cái xương già này sớm muộn gì cũng phải chôn ở trên tay ngươi."
Sau gần một giờ, Tư Không Trích Tỉnh gian nan bò vào quán trà, tay phải
cầm một bản kế hoạch, khóc lóc nói với Lục Tiểu Phụng: "Đại ca, ngươi xem
xem bản này có đúng không? Tên kia không phải người. Bây giờ hắn không đi
chỗ náo nhiệt mà bay nhảy khắp nơi. Nhìn thấy người nào khá hèn mọn là trực
tiếp đụng tới. Hiện tại trên đường Kinh Ngũ tới Kinh Thập chỗ nào cũng hỗn
loạn, tiếng kêu vang khắp nơi."
Lục Tiểu Phụng vội đỡ hắn lên đồng tình nói: "Làm khó cho ngươi rồi,
nhưng ngươi cũng là người có võ công, cũng không đến nỗi bị đụng cho thảm
như vậy chứ?"
"Đừng nói nữa, không phải ta không thể dùng khinh công, nhưng ta sợ bị lộ
bị đồng bọn của hắn phát hiện. Người ta chạy như điên từ Kinh Ngũ đến Kinh
thập, thấy không bị thương thì cho là lọt lưới... Ta từ Kinh Thập về bị đụng phải
tám lần. Nếu không phải sau này ta cảnh giác, vừa thấy không đúng là lập tức
nằm xuống đất giả chết, ngươi cũng không thể gặp lại ta nữa đâu." Tư Không
Trích Tinh trong lòng chua xót, vừa khóc lóc vừa kể lể.
Lục Tiểu Phụng thấy vẻ mặt hắn cũng đau lòng: "Ngươi làm vậy là tốt, dù
sao võ công của ngươi cũng kém hắn, ít nhiều cũng thấy đỡ hơn một chút.
Ngươi xem ta này, một mình ta có thể đánh mười tên như hắn, nhưng đối đầu
với hắn một trận, răng vẫn chưa mọc lại hết đây này."
"Đừng nói chuyện vô ích nữa, khục... Đã ho ra máu rồi. Ngươi xem cái này
là thật hay giả đã."
"Đây là... kế hoạch tăng cường và quảng bá hình tượng chính diện của Diệp
Cô Thành, giả. Này, ngươi làm sao vậy?" Lục Tiểu Phụng nói được nửa câu, Tư
Không Trích Tinh đã ngất xỉu.
Bên kia Pháo Thiên Minh rất tức giận, làm cái gì vậy, chuẩn bị mấy tiếng
đồng hồ mà vẫn không đưa được kế hoạch ra ngoài. Bản kế hoạch không để ở
đâu khác, mà nhét ngay ngắn vào túi áo trước ngực, Pháo Thiên Minh sợ Tư
Không Trích Tinh thiếu thông minh nên cố ý để lộ ra một đoạn giấy. Còn về
mấy quyển kế hoạch khác... , Chỉ là mời một nhóm bằng hữu mỗi người viết hai
bản, chủ yếu lo ngại độ chân thật không đủ, biết rõ có kẻ trộm tới mà không
phòng bị gì là quá giả dối. Cho nên kế hoạch là sau khi Tư Không Trích Tinh
trộm đồ trong túi thất bại, sẽ phát hiện ngay bản kế hoạch trước ngực. Nhưng y
đã coi thường một điểm, người ta thường ra tay từ phía sau, cho dù là lúc va
chạm đi nữa, y vận khinh công thì người khác khó lòng phân biệt trước ngực là
giấy hay là dây bay.
Kết quả một bên muốn đưa bản kế hoạch mà không được, một bên muốn lấy
bản kế hoạch mà cũng không xong. Vì vậy, trong tình huống xấu hổ đó, Tư
Không Trích Tinh ho ra máu, lê bước ra khỏi quán trà, lần này hắn cải trang
thành một đệ tử Cái Bang bệnh tật tàn tạ nhà nghèo. Dĩ nhiên, không muốn cải
trang thành dáng vẻ đó cũng khó.
Tư Không Trích Tinh trừng mắt nhìn chăm chăm vào mục tiêu đang đi về
phía cửa một cửa tiệm bánh kẹo, khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là mục tiêu bắt lấy
một NPC bình thường rồi hỏi một câu: "Có thấy Tư Không Trích Tinh không?"
Tìm ta ư? Hay là người này nợ trộm cắp gì?
Pháo Thiên Minh cũng chẳng còn cách nào khác, cứ lê thê mãi như thế này
thì bao giờ mới xong. Bản kế hoạch tất nhiên là bản gốc, còn kế hoạch thay đổi
sau này thì không hiện ra trên đó. Ban đầu trên bản kế hoạch có viết: Giết chết
người biết chuyện, rồi thay thế Diệp Cô Thành quyết chiến. Tranh thủ thời gian
một nén hương để cho Diệp Cô Thành giết Hoàng đế. Tại sao phải một nén
hương? Bởi vì Vương tổng quản muốn để Hoàng đế viết vài lời trước đã . Diệp
Cô Thành xuất hiện tiếp tục nói chuyện với Hoàng đế một hồi lâu. Sau đó bốn
cao thủ ẩn nấp trong phòng Hoàng đế xuất hiện, còn phải nói chuyện thêm vài
câu nữa. Sau khi giết bốn cao thủ thì mới nói thêm vài câu với Hoàng đế rồi mới
ra tay. Vậy nên chỉ cần tiết lộ kế hoạch này ra ngoài, phương án tốt nhất của
Lục Tiểu Phụng và những người khác là... lúc sắp quyết đấu, trực tiếp vạch trần
thân phận của Diệp Cô Thành giả mạo. Như vậy bốn vị Thống lĩnh đại nội sẽ tin
tưởng Diệp Cô Thành thật đã đi giết Hoàng đế. Như thế chỉ mất không quá nửa
nén hương là có thể đến bên cạnh Hoàng đế để hộ giá.
Nếu Lục Tiểu Phụng không lấy ra được bằng chứng trực tiếp chứng minh
Diệp Cô Thành là giả mạo, thì các cao thủ đại nội sẽ không nghe theo lời hắn
sai khiến. Còn về vật chứng bản kế hoạch này, một là không có chữ ký, hai là
không thể viết ra nên không thể tính là bằng chứng. Mà Pháo Thiên Minh xem
ra sẽ đưa bản kế hoạch thật này ra ngoài, hơn nữa còn phải không cẩn thận lộ ra
ngoài.
Nhưng đến giờ, Pháo Thiên Minh đã rất bình thản rồi, chỉ cần có một người
có thể chứng minh mình là Tư Không Trích Tinh. Y sẽ lập tức đưa kế hoạch này
cho người đó. Điều y lo ngại bây giờ là Tư Không Trích Tinh đã cầm mấy tờ giả
mạo rồi bỏ trốn mất dạng. Nếu thật sự bỏ trốn, Pháo Thiên Minh chỉ có thể đột
nhiên phát hiện lương tâm của mình, nhân cách tỉnh ngộ, quy phục Lục Tiểu
Phụng, hơn nữa phải khóc lóc kể lể một hồi lâu rồi mới đưa lên kế hoạch.
Pháo Thiên Minh đi đến bên cạnh Tư Không Trích Tinh, cúi người xuống
hỏi: "Huynh đệ, có biết Tư Không Trích Tinh không?"
Ánh mắt của Tư Không Trích Tinh sáng rực lên. Nhìn thấy một mảnh giấy
nhô ra từ túi áo trước ngực y, có vài chữ lớn viết mờ mờ hình như là: kế hoạch
nhiệm vụ. Vì vậy hắn giả vờ điếc, lớn tiếng hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?" Gần rồi,
sắp đạt được mục đích rồi, Tư Không Trích Tinh nhìn Pháo Thiên Minh, như
nhìn một mỹ nhân đang cởi quần áo, còn bản thân thì im lặng ngồi trên giường
chờ đợi.
"Ta hỏi ngươi, ngươi có biết Tư Không Trích Tinh không?" Thấy Tư Không
Trích Tinh sắp đạt được mục đích, đột nhiên một câu nói của người bên cạnh
khiến Tư Không Trích Tinh muốn lao vào đánh ngay kẻ đó.
"Ta biết." Một người bước ra từ cửa hàng bánh kẹo, nhẹ nhàng nói. Chỉ thấy
người này mặc toàn bộ quần áo trắng như tuyết, trong lúc vung tay nhấc chân
toát lên vẻ cô độc. Loại cô độc này Pháo Thiên Minh từng thấy ở Độc Cô Cầu
Bại. Một thứ cô độc ở nơi cao giá rét. Diệp Cô Thành rất giống, cũng toát ra
một vẻ cô độc nhạt nhòa. Nhưng chỉ cần Diệp Cô Thành có kiếm trên người, vẻ
cô độc đó không tìm thấy nữa, toàn thân đều toát ra sát khí lạnh lẽo. Đây chính
là thành tâm với kiếm.
Còn người cô độc trước mắt, cô độc của hắn chỉ biến mất khi hắn quay đầu
nhìn về phía một người phụ nữ trong quán. Hắn chuyển cô độc thành tình cảm,
tuy có kiếm nhưng vướng bận quá nhiều khiến hắn mất đi khí thế như của Diệp
Cô Thành, thanh kiếm trong tay, thiên hạ ta tất thắng. Đây có lẽ là thành tâm với
con người.
"Tây Môn Xuy Tuyết?" Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi.
"Ngươi biết ta?" Tây Môn Xuy Tuyết rất kinh ngạc, hắn không nhận ra
người trước mắt.
Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Ta đoán được. Trên người ngươi và Diệp Cô
Thành đều toát ra ý vị tương tự."
"Ý vị gì?" Tây Môn Xuy Tuyết hỏi lại.
"Ý vị nam nhân. Đến đây, ký tên trước đã." Pháo Thiên Minh đột nhiên
hăng hái, áp sát tới bên Tây Môn Xuy Tuyết, kêu gào hệ thống ra chụp mấy
chục tấm, rồi rất tự nhiên rút ra bản kế hoạch trước ngực: "Ta nói cho ngươi
biết, vốn dĩ chỉ có Lý Tầm Hoan được chụp chung với ta, nay đã có thêm ngươi.
Vinh hạnh lắm đó! Nào, ký một chữ đi."
"... Không có bút mực." Tây Môn Xuy Tuyết dở khóc dở cười.
"Ai cũng là người trong giang hồ, mang theo văn phòng tứ bảo làm gì. Cứ
cắn ngón tay rồi ký là xong." Pháo Thiên Minh lục túi đồ một hồi mới nhớ ra
mình đã bỏ quên cây bút ở nơi khác.
"Thôi khỏi ký!" Tư Không Trích Tinh thầm kêu trời. Quyển sách kia kia là
kế hoạch tru di cửu tộc chứ đâu phải sổ ký tên.
Dường như Pháo Thiên Minh cũng nghe thấy tiếng kêu thầm của Tư Không
Trích Tinh. Y vội thu quyển sách lại nói: "Ký trên đó thì không được, ngươi ký
vào là phải chơi với Hòang đế đấy." Sau đó vỗ đầu một cái nói: "À phải, ngươi
dùng kiếm, tay bị thương e không tiện, hay... dùng ngón chân ký vậy?"
Tây Môn Xuy Tuyết đáp: "Dùng ngón tay cũng được, không sao cả." Nói
rồi cắn vỡ ngón trỏ, viết tên mình lên và hỏi: "Ngươi họ gì tên gì?"
"Thanh Mai Chử Trà."
"Xong rồi." Tây Môn Xuy Tuyết viết thêm Thanh Mai Chử Trà, coi như
xong.
"Thực sự không có vấn đề gì chứ? Người sắp phải quyết đấu với Diệp Cô
Thành, chớ vì giúp ta ký tên mà kết quả là bị đánh bại." Pháo Thiên Minh thu
hồi quần áo, lấy ra một miếng băng cá nhân dán lên cho Tây Môn Xuy Tuyết.
"Không sao, lại nói... Cởi giày thì rắc rối lắm, còn phải cởi tất nữa." Có thể
nhìn ra Tây Môn Xuy Tuyết rất ít giao lưu với người khác, bị vài câu nói lung
tung của Pháo Thiên Minh làm cho trông rất lúng túng.
"Đi, vào trong nói chuyện." Pháo Thiên Minh rất thiếu lịch sự đi vào nói:
"Ta đã phát tin nhắn triệu tập tất cả bằng hữu của ta đến thăm ngươi." Tây Môn
Xuy Tuyết cảm thấy những những lời này như đang nói tiệm bánh ngọt này là
vườn thú. Dù bản thân rất không hoan nghênh người khác đến quấy rầy sinh
hoạt, nhưng cũng ngại đuổi khách ra ngoài.
Tư Không Trích Tinh đang cúi mình lén lút muốn đi theo vào trong, bất
thình lình ở cửa bay ra một cước đá văng hắn ra ngoài ba trượng. Pháo Thiên
Minh thò đầu ra nói: "Hôm nay trong này sẽ mở hội ký tên, bọn người không
phận sự không được vào." Bỏ qua Pháo Thiên Minh, đám bằng hữu của y cơ
bản đều tôn sùng Tây Môn Xuy Tuyết, còn Diệp Cô Thành thì mọi người đều
cho là càng khó tiếp cận, nay có cơ hội tốt như vậy, không làm thì uổng.
Tây Môn Xuy Tuyết rất mâu thuẫn, nếu là tính cách của hắn chắc sớm đã
đuổi Pháo Thiên Minh đi. Nhưng bây giờ vị trí của mình không đúng, bây giờ là
kinh doanh. Không thể không cho khách vào cửa được? Hơn nữa nếu mình
không đồng ý, người ta làm ồn ngoài cửa, cả kinh thành đều biết mình đang ở
đây. Vì vậy vội vàng dặn dò: "Mấy vị bằng hữu của ngươi đến là được rồi,
nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng liên lạc thêm người khác."
"Không thành vấn đề" Pháo Thiên Minh trả lời một tiếng rồi cười trộm:
"Người khác có liên lạc hay không thì không liên quan đến ta!" Y yêu thích Tây
Môn là thật, nhưng so với nhiệm vụ lần này thì Tây Môn Xuy Tuyết thật sự
không đáng giá. Tình cờ có được cơ hội tốt như vậy, không vui đùa thì uổng.
Đối thủ của bằng hữu, chính là đối thủ của mình. Hắn muốn ẩn cư, ta phải làm
cho hắn lộ diện. Hắn muốn sinh con, thì không thể để hắn sinh. Hắn muốn uống
trà, thì phải cho hắn uống Cocacola... Dù sao không để hắn vừa lòng là được.
Không bao lâu sau, Hát Bất Túy, Phích Lịch, Xa, Vụ Lý Hoa, Vô Song Ngư
vân vân, tất cả đều đến đông đủ. Mỗi người đến trước tiên phân biệt thật giả.
Sau đó bắt đầu chụp ảnh và hỏi han."Tây Môn, chòm sao của ngươi là gì?" Đây
là Kiếm Cầm.
"Tây Môn Xuy Tuyết, sao ngươi lại vứt bỏ vợ con?" Đây là Xa, cô bé nàng
thích Tây Môn Xuy Tuyết, cho đến sau trận quyết chiến, Tây Môn Xuy Tuyết
vứt bỏ vợ con khiến cô nàng phản cảm.
"Tây Môn..."
Mười phút sau, mọi người nói nhắn tin nội bộ:
"Thật ra chỉ có thế, chẳng có gì hay ho.
"Vớ vẩn, Tây Môn Xuy Tuyết có phải đần đâu mà trả lời mọi câu hỏi. Nếu
hắn có thể thoát khỏi quy tắc ngầm, có người bảo kê cho, ta đảm bảo ngươi nhìn
một ngày cũng không thấy chán."
"Ngươi nói những minh tinh gần đây, có ai không dính quy tắc ngầm?"
Pháo Thiên Minh thấy càng nói càng phi lý, vội vàng nói trong kênh bằng
hữu: "Dừng lại, nghe ta nói. Tây Môn Xuy Tuyết các ngươi đã gặp rồi, ký tặng
cũng ký rồi, coi như đã thỏa mãn rồi chứ? Bây giờ các ngươi giúp ta việc này,
trước hết loan tin ẩn cư của hắn ra ngoài, khiến tất cả người chơi đều đến chiêm
ngưỡng. Ép hắn tuốt kiếm giết người, hoặc dời nhà."
"Có ý gì đây?" Có người hỏi
"Còn bảy ngày nữa là quyết chiến, hắn bớt đi một phần thể lực, phần thắng
phe ta thêm một phần. Tinh Ảnh ngươi khinh công cao, phụ trách theo dõi vợ
hắn, để người khác không ngừng quấy rầy. Đừng đi quấy rối, sẽ bị Hắc Bạch
Song..."
"Biết rồi, tức là khiến cô ta nơm nớp lo sợ chứ gì? Tức khiến cô ta không
thể rời xa phu quân một giây một phút? Võ Đang cái khác thì không chứ việc
này thì bất cứ ai cũng có thể làm được."
"Nếu không được thì ta mời Đông Dâm, Tây Tiện đến giúp." Tiểu Nhị tiếp
lời.
Vụ Lý Hoa không nhịn nổi: "Sao các ngươi có thể đối xử với hoàng tử cưỡi
ngựa trắng trong lòng ta như thế?"
Bất Túy giáo dục nói: "Tiểu Hoa! Bất cứ thời đại nào, chỉ có mấy cô bé các
cô mới coi trọng minh tinh hơn cha mẹ, bằng hữu, thậm chí hơn cả sinh mệnh
của chính mình. Minh tinh chỉ là để mọi người vui vẻ, sau buổi trà rượu có đề
tài trò chuyện. Đừng có nghĩ trái đất không có minh tinh là không quay nữa."
"Tốt! Cứ quyết định như vậy đi. Bất kể thế nào chỉ cần có người khác tiếp
nhận công việc của các ngươi là các ngươi có thể đi. Chân Hán Tử, Kiếm Cầm,
chúng ta phải bắt đầu công việc. Tư Không Trích Tinh đáng chết, con mẹ nó thế
mà đòi làm thần thâu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.