Hàng Châu, Không Có quán rượu, một bàn bốn người bình thường đang
ngồi, trông có vẻ hoang mang vô cùng, miệng liên tục lẩm bẩm: "Cắt đi, dù sao
cũng chẳng đau. Không cắt, quyết không cắt."
"Cắt cái gì vậy ông chủ?" Ngay lúc Pháo Thiên Minh lặp lại lần thứ năm
trăm bảy mươi hai, cuối cùng Tiểu Hắc không nhịn được mở miệng hỏi.
Pháo Thiên Minh vừa quay đầu, liếc mắt đánh giá Tiểu Hắc rồi hỏi tiếp:
"Tiểu Hắc, ngươi cho rằng nếu chiêm của ngươi đột nhiên mất đi, sẽ có cảm
giác thế nào?"
Sau khi nghe lời này, khuôn mặt Tiểu Hắc lập tức tối sầm, tiện tay cầm lấy
một cái muôi sứ vẽ một nét, hai hàng lông mi của Pháo Thiên Minh rơi chỉnh tề
trên mặt bàn."Không nói thì thôi! Có gì mà ghê gớm."
"Hừ!" Tiểu Hắc lẩm bẩm một tiếng rồi bỏ đi.
Tiểu Ngư Nhi thì y không dám hỏi, tên ấy luôn cầm dao phay trong tay.
Diệp Khai thuộc loại tiểu hồ ly, cho dù hỏi cũng không thể có được đáp án
chính xác. Đối với chuyện này y lại không dám hỏi bằng hữu người chơi,
chuyện này chỉ khiến bọn họ vui vẻ và chế nhạo. Chân Hán Tử người ta là trẻ
con, không hiểu chuyện. Mọi người đều khá khoan dung, chưa bao giờ vén màn
che vết thương của người ta. Còn bản thân mình thuộc loại biết rõ có hổ mà vẫn
đi vào hang hổ, thường ngày trong số bằng hữu dù tuy vẫn đặt thuần khiết,
chính trực, thiện lượng lên trên hết... Chính vì thế, bằng hữu tuyệt đối không nói
chuyện vô ích. Ai bảo tính khí ta tốt, không giống Chân Hán Tử, nói là trở mặt
là trở mặt.
Pháo Thiên Minh chợt nảy ra ý tưởng, lấy Quỳ Hoa Bảo Điển ra ngắm nghía
một chút, cầm lại bút lông trên quầy, ngay dưới câu "Muốn luyện thần công,
trước phải tự cung", lại thêm một câu "Nếu không tự cung, cũng vẫn thành
công", rồi cười ngây ngô một chút, cẩn thận chọn Quỳ Hoa... Rõ ràng, mẹo vặt
này của Pháo Thiên Minh không qua mắt được hệ thống đại thần, người ta vẫn
hiện ra cảnh báo hậu quả.
Mình thật sự không vô liêm sỉ như lũ thiết kế, thậm chí cả chữ trắng trên
giấy đen cũng không chịu nhận. Cuối cùng Pháo Thiên Minh đành đầu hàng,
bấm số điện thoại của Chân Hán Tử...
Trong phòng khách...
Pháo Thiên Minh tự tay rót đầy cốc Coca cho hán tử, rồi rất ân cần gắp thịt
đùi gà siêu to khổng lồ cho hắn. Sau đó hai tay chống đầu, mắt nhìn chăm chú
vào Chân Hán Tử. Chân Hán Tử lập tức rùng mình, đây là ý gì?
"A Tử à, chuyện này... ta đây gặp một khó khăn." Pháo Thiên Minh mỉm
cười thân thiện, cố gắng không để Chân Hán Tử hiểu lầm.
"Ngươi cứ nói, trong trò chơi thì núi đao biển lửa không thành vấn đề.
Trong đời thực có thể giúp ngươi đánh nhau, cưa gái, nhưng không giết người."
Trong lòng Chân Hán Tử run sợ.
"Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ hỏi một câu thôi."
"Hỏi gì? Ngươi nói đi."
"Trước khi hỏi vấn đề này, ta thanh minh hai điều, thứ nhất ta không có ác ý.
Thứ hai, việc này chỉ hai người chúng ta biết."
"Cái gì cơ. Nói đi!" Chân Hán Tử mất kiên nhẫn.
"... không còn chiêm cảm giác ra sao."
Chân Hán Tử giận dữ, vỗ bàn đứng dậy. Chiêm của ta mất như thế nào,
chẳng lẽ ngươi không biết. Rõ ràng Pháo Thiên Minh biết sẽ có phản ứng như
vậy, vội vàng lấy ra Quỳ Hoa Bảo Điển nói: "Chính sự, chính sự."
Chân Hán Tử vừa thấy bảo điển, chậm rãi ngồi trở lại. Nhưng đầu óc bắt
đầu vận chuyển như vi xử lý 2 nhân. Nói thật hay nói dối đây? Là đoạt bảo điển
tới tay, hay là để thế giới thêm một người số khổ? Hiếm khi có cơ hội rửa sạch
sỉ nhục trước đây, xem thằng nhãi này không có việc gì còn dám chê cười mình
nữa không. Nhưng nếu mình học, bản thân chính là đệ nhất thiên hạ. Mâu
thuẫn, mâu thuẫn, cuộc đời vì sao không thể hoàn mỹ, vừa khiến y không còn
chiêm, bản thân lại có thể trở thành đệ nhất...
Pháo Thiên Minh lấy làm kỳ quái quan sát Chân Hán Tử, chỉ thấy hắn nhíu
mày, cúi đầu nắm quyền, ra vẻ muốn đi nặng."A Tử? A Tử? Tỷ tỷ của ngươi tới
rồi."
Chân Hán Tử giật mình tỉnh táo lại, vội lắc đầu nói: "Ta đi nhà xí một chút,
lát nữa cho ngươi đáp án."
Chân Hán Tử trải qua mười phút đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cục buông
tha ý nghĩ muốn trả thù Pháo Thiên Minh." Dù sao cũng không dễ chịu gì,
ngươi giữ lại cũng vô dụng, để ta học là được. Còn về tiền thì nợ đi, đợi năm
sau ta lấy lì xì trả lại."
"Ừ... chỉ trách ta không nói rõ ràng cho ngươi, quyển sách này chỉ có thể
cho ta học, không thể giao dịch hay vứt bỏ, có thể tiêu hủy."
"Ngươi..." Chân Hán Tử lại bắt đầu đấu tranh tư tưởng. Đại não như bốn cái
CPU cùng lúc xử lý. Có hại y hay không? Hại hay không hại? Vạn nhất hại
người ta ngược lại còn giúp người ta thì phải làm sao? Ít nhất hiện tại người ta
không có võ công, rõ ràng thái độ với mình tốt hơn nhiều, thậm chí chủ động
gắp cái đùi gà lớn nhất cho mình. Nhưng không hại lại có lỗi với mình. Trước
kia y cười nhạo mình như vậy sao? Vừa thấy thái giám là quay sang nhìn hạ thể
của mình... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật ra người này đối đãi với mình
không tệ. Nhưng hiện tại không tệ, ân oán trước kia không tính nữa sao? Vậy
ngộ nhỡ ngày nào đó hắn hối hận có đẩy trách nhiệm lên trên người mình
không? Mâu thuẫn quá... , Cuộc đời tại sao không thể vẹn toàn đôi đường?
Khiến y hối hận, lại khiến y không biết có liên quan gì tới mình...
"Lại muốn đi nhà xí?"
"Nhà xí? À đúng, ta lại đi nhà xí."
Mười phút sau, Chân Hán Tử quay lại cẩn thận hỏi: "Trà ca, sau khi học
xong, nếu có ngày hối hận, ngươi có tìm ta tính sổ không?"
"Có chứ!" Pháo Thiên Minh nói một cách kiên quyết.
"Thế thì ta cho ngươi xem món đồ." Chân Hán Tử thầm mắng: "Quả nhiên
là tiểu nhân." Rồi cởi bỏ xiêm y ra, một bộ y phục bằng vải thô hiện ra trước
mắt Pháo Thiên Minh. Kiểu dáng bộ y phục tuy đúng, nhưng màu sắc lại sai
một chút. Y phục của Chân Hán Tử màu đỏ thẫm, đỏ như máu. Pháo Thiên
Minh nhìn xong thiếu điều phun sạch toàn bộ thức ăn trong dạ dày, bộ y phục
này dù cho mặc trên người nữ nhân cũng chỉ là mảnh vải che thân, huống hồ
trên người nam nhân. Đây không phải yêu nhân mà là quỷ nhân.
"Cái này là bắt mặc." Đây là lời giải thích của Chân Hán Tử.
Pháo Thiên Minh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu chỉ có một điều kiện này,
ta cắn răng chịu đựng." Dù sao võ công tuyệt thế quá hấp dẫn, hơn nữa còn là
một bộ võ công đồng bộ. Ví dụ, Chân Võ Tâm Kinh và Thái Cực kiếm kết hợp
lại còn có thuộc tính tăng cường ẩn giấu, mà kết hợp với Thiên Ngoại Phi Tiên
lại không có. Nội công và kiếm pháp này đều xuất phát từ cùng một bộ sách, hy
sinh lớn đến vậy, còn không phải gặp ai giết nấy?
"Còn một điều kiện nữa, cũng là cuối cùng." Chân Hán Tử nín thinh một lúc
rồi nói: "Cũng không có gì cả... chỗ kia sẽ lạnh buốt."
"Lạnh buốt ư? Ý là sao?"
"Ý là... cảm giác như đang ngâm mình trong nước đá, còn các nơi khác vẫn
ấm áp. Ngươi... hiểu chưa?"
"Có vẻ đã hiểu, chắc chắn điều kiện này sẽ ảnh hưởng lớn đến tâm lý. Mạo
muội hỏi một câu nữa: Cuộc sống tình dục trong đời thực của ngươi gần đây có
còn bình thường không?"
Chân Hán Tử đập bàn một cái quát lớn: "Chiêm ta vẫn to lắm nhé!" Pháo
Thiên Minh bị dọa đến ngây người tại chỗ, đàn ông với đàn ông thảo luận về đề
tài này, sao lại nổi nóng đến thế. Thế nhưng bước tiếp theo lại bật cười. Chân
Hán Tử thì thầm nhỏ giọng nói: "Bình thường hay không bình thường phải xem
kỹ kỹ thuật và phối hợp của đối phương."
"Ha ha... Ta biết nên chọn thế nào rồi."
"Tiểu Hắc, co cho ta mượn đao của ngươi dùng tạm hai ngày được không,
tiện thể mượn cả võ công hai ngày nưa. Ngày mai ta phải đi liều mạng với một
kẻ thù."
"Đao? Lúc đó cho ngươi mà ngươi không lấy. Bây giờ lại đến mượn. Bị
Tiểu Ngư cầm đi chặt củi rồi, tự ngươi đi lấy lại đi. Võ công khắc trên đó đấy,
tự ngươi xem đi."
Chỉ trong chốc lát, Pháo Thiên Minh ôm con đao chạy ra kéo Tiểu Hắc hét
lên: "Này! Hắn nói ta không biết chữ khắc trên đao, không cho học?"
"Ai nói thế?" Tiểu Hắc nhận lấy con đao nhìn lướt qua nói: "À! Đây là của
mẹ ta, tức mẹ Diệp Khai, kết hợp văn tự Trung Hoa, văn hóa Tây Vực, phong
cách Ba Tư cùng một ít chữ số Ả Rập tạo thành chữ cổ, chủ yếu là sợ đao thất
lạc ở bên ngoài, bị người ngoài chiếm lợi."
"Vậy ngươi dạy ta có được không?"
"... Ngươi muốn học thì cũng được, bên ta có một nhóm nhiệm vụ lớn..."
"Thôi đủ rồi" Pháo Thiên Minh vung tay lên nói: "Đừng nói nữa. Ta đây
ngay cả chút võ công cũng không có, còn đi nhận nhiệm vụ được nữa à?"
"Vậy thì ta hết cách rồi." Tiểu Hắc đi vài bước rồi quay đầu lại hỏi: "Sao
ngươi không tìm Diệp Khai đi đòi, chỗ của hắn có một bộ kiếm pháp đấy. Nói là
một cao nhân bảo hắn tìm người truyền thụ, điều kiện trên ngươi đều đáp ứng
hết cả."
"Điều kiện gì?"
"Đầu tiên phải có kỹ năng tăng tốc ra tay, ngươi có không?"
"Có, từ Nhất Điểm Hồng."
"Ngươi phải giúp Diệp Khai hoàn thành tâm nguyện."
"Có, chẳng phải đã kéo ngươi về rồi à?"
"... Vị cao nhân ấy chính là bằng hữu Lý Tầm Hoan, vì vậy truyền nhân phải
cũng là bằng hữu hay vãn bối của Lý Tầm Hoan."
"Được, ta với Hoan ca thân thiết lắm." Pháo Thiên Minh kích động nói.
"Yêu cầu cuối cùng, người này phải có danh hiệp, nghĩa là đạo đức phải trên
60."
Pháo Thiên Minh nuốt nước miếng hỏi: "Đã từng có được tính không?"
"Không tính."
"Tổ sư gia, xin ngài thương xót, cho mượn 40 điểm đạo đức được không? Ta
phải đi tử chiến với kẻ thù ngay bây giờ!" Pháo Thiên Minh ở ngoài đại điện nói
xong đang cẩu khẩn thê lương.
Một lúc sau, giọng nói Trương Tam Phong ung dung vọng lại: "Đúng là
không có cách nào với ngươi, ta đã giao một nhiệm vụ môn phái tăng 40 điểm
đạo đức, mau nhận lấy đi. Rất đơn giản thôi."
Pháo Thiên Minh điên cuồng chạy thẳng tới Trương Trung Hành, sau khi
đánh bay bốn đệ tử Võ Đang cuối cùng cũng đến mục tiêu: "Lão Trương, xin
hãy ban nhiệm vụ 40 điểm đạo đức cho ta." Trước mắt lập tức xuất hiện một
nhắc nhở nhiệm vụ. Pháo Thiên Minh không cần suy nghĩ trực tiếp đồng ý. Loại
nhiệm vụ này sơ hở là bị cướp mất ngay. Nhưng sau khi quan sát kỹ nhiệm vụ,
đột nhiên giận tím mặt, lại hất văng mấy người lao tới cửa đại điện rống lên:
"Lão Trương, ngươi cút ra đây cho ta."
Đệ tử xung quanh Võ Đang khiếp sợ: trâu bò, không biết chữ chết viết như
thế nào.
Nào biết bây giờ Pháo Thiên Minh chỉ còn mỗi một một thân một mình,
cũng chỉ còn Du Nhận Hữu Dư là người ta có thể phế bỏ... Đương nhiên có thể
không phế bỏ là tốt nhất, chiêu này vốn siêu thực dụng.
Nhưng không nghĩ tới Trương Tam Phong cũng không có tức giận, mở cửa
cười híp mắt nói với Pháo Thiên Minh: "Tìm ta có chuyện gì?"
"Nhiệm vụ này là có ý gì?"
Trương Tam Phong ôn hòa giải thích: "Người trẻ tuổi, rất nhiều thứ không
thể dựa vào cầu xin mà có được. Mà phải dựa vào thiên phú của mình, vận may
của mình, hoặc là... Ỷ Thiên Kiếm của mình."
"Lấy bảo kiếm cao cấp nhất đổi 40 điểm đạo đức của ngươi, có phải ngươi
hơi âm hiểm quá không?" Pháo Thiên Minh chỉ thấy muốn cắn Trương Tam
Phong. Đặc biệt là nụ cười hiền lành kia, vô cùng đáng khinh. Nhỏ thì trưởng
thôn tân thủ thôn, lớn thì BOSS như Lục Tiểu Phượng, Diệp Cô Thành. Chỉ cần
vẻ mặt hiền lành một chút thì tuyệt đối không có chuyện tốt. Ừm... Người bán
hàng đa cấp đặc biệt là người phụ trách tẩy não cũng cực kỳ hiền lành.
"Đồ vật không ở chỗ giá trị..." Trương Tam Phong hòa ái nói: "... mà ở chỗ
tác dụng. Chuyện một cô nương xĩnh xắn chỉ bán ba văn tiền khắp nơi đều có."
"Không làm!" Pháo Thiên Minh rất dứt khoát trả lời. Cùng lắm thì bị Âu
Dương Phong làm thịt, mình lại đi quét nhiệm vụ sư môn, không phải 40 điểm
sao? Không ăn không uống, không ngủ, không nghỉ quét một tháng cơ bản là
đủ. Một tháng... Làm sao cảm giác đáy lòng có phần ứa lạnh.
"Không làm? Nếu không làm thì sẽ truy cứu truy cứu tội ngươi coi thường
sư trưởng, phế bỏ võ công." Trương Tam Phong nói trở mặt là trở mặt.
"Đừng đừng! Ta nói lão Trương, ngươi không có việc gì thì lấy Ỷ Thiên
kiếm làm gì? Với võ công của lão nhân gia ngài có cầm giấy vệ sinh giết người
cũng như chơi cơ mà?"
"Không phải là trong tay ta không có hàng mới lừa gạt ngươi sao! Đồ tôn
Trương Vô Kỵ kia của ta hiện nay không rõ tung tích. Nga Mi lại gửi thư tới
muốn chúng ta định ra ngày tham gia vây quét Ma Giáo. Ngươi nói không có
phần thưởng gì ra dáng cũng ngại lấy ra đúng không? Thật ra cũng trách các
ngươi, ta liều mạng tuyên bố nhiệm vụ thu thập một trong Lục Khí Thần Châu,
mấy vạn người vậy mà mới được hai bộ kiện. Vừa rồi ta còn đang buồn rầu,
không phải vì nghe thấy giọng nói của ngươi nên nghĩ tới - trong tay tiểu tử nhà
ngươi có hàng tốt."
Nhà thiết kế chết tiệt, ta nguyền rủa ngươi một vạn năm một vạn năm. Pháo
Thiên Minh vẻ mặt đau khổ hỏi: "Ngươi không thể không lấy à?"
"Nhất định phải đòi, thật ra ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều, trong Võ
Đang ngươi là gian trá nhất, võ công nghĩ chút biện pháp là dễ dàng kiếm được
thôi, đến lúc đó ta lại thiên vị đôi chút, ngươi kiếm được hạng nhất còn không
phải chuyện đơn giản hay sao? Thanh kiếm này tương đương với gửi ở chỗ ta.
Ngươi gửi kiếm không công lại được 40 điểm đạo đức. Ngươi nói có phù hợp
hay không?"
"Nghĩ như vậy... Quả thật rất hợp lý. Xin nhận lấy kiếm!" Pháo Thiên Minh
vừa đưa kiếm ra, lại vội vàng kêu lớn: "Không đúng! Như thế chẳng phải là
thiếu mất phần thưởng hạng nhất à?" Nói xong, Trương Tam Phong biến mất
với tốc độ ánh sáng, ngay cả cửa điện cũng đóng lại. Ngoài cửa chỉ còn một kẻ
đáng thương bị lừa gạt. Gió lạnh thổi qua, cái mông lạnh toát...
"Tiểu Bạch, đưa kiếm pháp đây!" Khuôn mặt Pháo Thiên Minh u ám, hôm
nay tâm trạng của y vô cùng không tốt.
"Kiếm pháp gì chứ?" Diệp Khai đang ngồi vắt chân bóc quýt trên lầu hai,
nghe xong lời nói của Pháo Thiên Minh bèn ngẩn ra nói: "Ngươi nói kiếm pháp
kia à, ta đã sớm muốn cho ngươi rồi. Ừm... Yêu cầu cũng đủ rồi. Cầm lấy đi,
coi như phần thưởng trong nhiệm vụ Biên Thành."
"Phần thưởng? Chẳng phải là đưa cho ta Phi Đao Chân Giải à?"
"Cái kia là ta thay Tiểu Hắc đưa cho ngươi. Ngươi giúp hắn hoàn thành tâm
nguyện, lại giúp ta hoàn thành tâm nguyện, sao có thể không thưởng cho hai
phần."
"Vậy tại sao ngươi đưa ta từ sớm?" Pháo Thiên Minh hung tợn hỏi, hóa ra
NPC cũng học cách cắt xén.
"Không phải ngươi không tìm ta đòi à?"
"Ta... đi đây, ăn xong trái cây uống chút sữa bò, rất có lợi cho thân thể."
Pháo Thiên Minh ném cho Diệp Khai một hộp sữa rồi trong lòng gầm lên giận
dữ: "Đau bụng chết cha nhà ngươi đi." (Nếu không hiểu có thể thử, cho thêm
vài giọt nước chanh hay nước quýt trong sữa bò, sữa sẽ đông lại. Vì vậy trước
khi uống sữa đừng ăn thức ăn chua. )
Tuyệt học Vô Danh kiếm pháp, theo truyền thuyết giang hồ đây là một trong
bảy loại kiếm pháp nhanh nhất. Vận nội lực vào thân kiếm, giết người trong vô
hình. Pháo Thiên Minh rút kiếm vận bốn phần mười nội lực rồi phát động chiêu
thức. Ba nhát kiếm thành hình tam giác đâm về phía ngực kẻ địch giả tưởng.
Tốc độ của kiếm quá nhanh, ngay cả Pháo Thiên Minh cũng chỉ nhìn rõ hai
nhát. Pháo Thiên Minh vui mừng vận chín phần mười nội lực, phát động chiêu
thức... Không có kiếm quang, không có kiếm ảnh, thậm chí không khí cũng
không hề lay động. Pháo Thiên Minh cầm chuôi kiếm cảm khái, thiết kiếm quả
thật là phế phẩm, lại đứt mất rồi.
Diệp Khai nghe tiếng đẩy cửa phòng, dựa vào cạnh cửa vừa uống sữa vừa
nói: "Ông chủ, kiếm ngươi dùng không đúng. Hoặc ngươi dùng kiếm tốt hơn,
hoặc dùng kiếm mỏng."
"Sao người không nói sớm hơn?"
"Ngươi không hỏi ta mà."
Pháo Thiên Minh tiện tay cầm lấy quả chanh trên bàn, nói: "Quả chanh này
ăn với nước nóng thêm đường, hương vị cực kỳ tuyệt hảo."
"Còn có cách ăn như thế nữa à?"
"Đương nhiên rồi! Nếu người chịu thêm chút hồng trà, sẽ là hồng trà chanh,
thêm chút sữa bò vào thì tạo thành món hồng trà chanh sữa tuyệt hảo." Y mang
hai đống kiếm mỏng quay trở lại quán trọ, lập tức thấy Diệp Khai nửa nằm trên
bàn, kêu khóc: "Chủ quán ơi, đau bụng quá!"
"Tự tìm chỗ kín đáo mà giải quyết đi, ha ha!"
Tại sao có thể mang tới 198 thanh? Bởi vì tất cả những thanh kiếm mỏng
được sản xuất tại tiệm rèn đều là hàng kém chất lượng loại thấp, thuộc loại đồ
chơi có thể vứt bỏ, trong tân thủ thôn chưa chắc đã có ai muốn. Sau khi Pháo
Thiên Minh hiểu rõ tình huống đã kêu thảm một tiếng: Chân Võ Thất Tiệt kiếm
của ta, làm sao ngươi có thể chết sớm như vậy được? Bỏ lại ta và Vô Danh
Kiếm pháp, ta biết sống làm sao đây.
Đời người vốn không hoàn mỹ, trời cao cũng vẫn công bằng. Muốn có được
một thứ gì đó, nhất định phải hy sinh một thứ gì đó. Có lẽ nhiều người không để
ý đến việc mất mát, có lẽ cũng chẳng quan tâm đến thứ gì bị mất, hoặc đã không
còn gì để mất nữa, ai mà biết được.