Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Chương 172: Võ Lâm Bá Đồ - Chương 172 Nam nhân không thể thấy



"Sao còn chưa thả lão Cơ ra?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm đang muốn cởi trói cho
Cơ Băng Nhạn thì bị Pháo Thiên Minh ngăn cản. Miệng Cơ Băng Nhạn đã bị
Thiên Minh lấy vạt áo bịt lại.
"Là như vậy, lão Cơ này đối đãi với bằng hữu rất tốt, nghe nói lão Sở cùng
lão Hồ bị bắt, nhất quyết muốn đi giải cứu cho bọn họ. Ngươi cũng biết đó, võ
công Thạch Quan Âm không rõ, hắn đi rất có thể chỉ là đi tự sát. Cho dù rằng
hắn chỉ là một NPC, nhưng ta cảm thấy cũng phải tôn trọng bọn họ, tôn trọng
bọn họ thì không thể để bọn họ hy sinh một cách vô ích được. Bởi vậy ta cho
rằng hắn bị trói ở đây sẽ tương đối an toàn hơn một chút." Pháo Thiên Minh sợ
nhất là nếu Cơ Băng Nhạn được tự do sẽ giết chết mình trước. Mặc dù bây giờ
võ công của mình còn ổn, nhưng đối phó với hắn vẫn không chắc được.
"... Chử Trà, trước kia ta thật sự hiểu lầm ngươi rồi. Ta vốn tưởng rằng
ngươi là kẻ lưu manh, song không ngờ ngươi thật ra cũng rất lương thiện.
Nhưng, có phải nên bỏ quần ra trước không? Như thế khó chịu lắm."
"Ta bảo đảm bỏ xuống, hắn sẽ mắng ta vu oan giá họa cho ta, rồi sau đó bảo
các ngươi thả hắn ra. Lão Cơ thật sự là... vì bằng hữu có thể không cần mạng
sống, thật khiến người ta cảm động, ta ra ngoài khóc một tiếng, các ngươi mau
lên." Pháo Thiên Minh nước mắt lưng tròng chạy vội ra khỏi phòng.
Nhất Kiếm Đoạt Tâm cười khẩy một tiếng rồi tháo quần ra, quả nhiên câu
đầu tiên Cơ Băng Nhạn nói là: "Hắn là tiểu nhân, chớ tin lời hắn. Mau thả ta ra."
"Ngươi có đi cứu lão Sở và lão Hồ không?"
"... Có!"
Nhất Kiếm Đoạt Tâm lại nhét ống quần vào miệng Cơ Băng Nhạn, an ủi:
"Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu bọn họ ra." Quay đầu hô to: "Huynh
đệ tỷ muội, xuất phát!"
"Vậy các ngươi ít nhất đừng che miệng ta chứ!" Thật đáng tiếc, không ai
nghe thấy tiếng kêu của lão Cơ, thậm chí đệ tử cuối cùng đi ra cũng không hề
hay biết một giọt lệ trong veo đã lăn dài trên má lão Cơ.
"Có kế hoạch gì không?" Trên đường đi Nhất Kiếm Đoạt Tâm đã lặp lại câu
hỏi này mười ba lần.
"Tạm thời không có!" Pháo Thiên Minh lặp lại bảy lượt. Còn lại sáu lượt là
trả lời không có."Ta vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, chiêu thức kỳ dị của Thạch
Quan Âm sao lại không có tác dụng với Kiếm Cầm? Có phải vì cô ấy sử dụng
chính là phương pháp lấy thương đổi thương chăng?"
"Lấy thương đổi thương?... Vậy là chúng ta còn phải đi tìm thêm một nhóm
đệ tử Nga Mi?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm hoa mắt, một con đường trường chinh hai
vạn năm ngàn dặm hiện ra trong đầu hắn.
"Quá phiền phức. Ngươi xem bên tay phải ta ra chiêu, tay trái cầm kiếm gãy
đâm vào đùi, thế nào?"
Nhất Kiếm Đoạt Tâm hiện ra một cảnh tượng khác, ba mươi đệ tử Hoa Sơn
dùng song kiếm ngắn dài xông tới ác ma, tay phải liên tục tấn công kẻ địch, tay
trái không ngừng đâm vào bắp đùi mình, miệng ngậm thuốc chữa thương, luôn
chuẩn bị trị liệu. Đột nhiên một đệ tử nội lực sai lệch, hoặc mọi người đều gặp
cảnh nội lực sai lệch, cảnh tượng đó...
"Có cách nào bớt bớt tồi tệ không?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm rõ ràng không
chấp nhận được tình huống này, thế này không phải muốn giết chết Thạch Quan
Âm mà rõ ràng là muốn để Thạch Quan Âm cười chết.
"Chỉ có cách tệ hơn thôi!" Pháo Thiên Minh gãi đầu. Y cũng thừa nhận bản
thân cũng không có ý kiến hay ho gì. Thạch Quan Âm có dính ăn trò này không
chưa biết, vạn nhất cả đám chọc vào đùi, ngược lại cũng không có tác dụng gì.
Đó mới thật là trò cười cho người trong giang hồ. Nhưng đây không phải là
cách không còn cách nào khác sao?
"Ngươi nói cách không tệ trước đi, bằng không thì lấy những ý tưởng tồi tệ
khác ra tham khảo." Nhất Kiếm liều chết, chỉ có ngươi không dám nói ra, không
chuyện gì ta không dám nghe.
"Trước hết chúng ta phái năm đệ tử đi thử võ công của cô ta, xem có thể biết
vấn đề nằm ở đâu không. Sau đó chúng ta sẽ nghĩ cách đối phó."
Nhất Kiếm Đoạt Tâm buồn rầu nói: "Gọi ai đi? Đó chẳng khác nào đi tự sát.
Ngươi làm như vậy không phải là quá đáng sao?" Hắn rất hiểu tâm lý con
người, nếu nhiệm vụ thất bại, trong lòng bọn họ sẽ rất thoải mái, còn nếu thành
công trái lại họ sẽ rất khó chịu.
"Ta đi vậy!" Khoai Lang đột nhiên giơ tay tình nguyện.
"Hai người, còn ai đi nữa không?" Pháo Thiên Minh quay đầu lại hỏi.
"Không phải mới có một thôi à?" Nhất Kiếm Đoạt nghi ngờ nói.
"Khoai Lang sắp bị ăn hết, tương cà chua liệu có còn hay không?"
Năm người đã tập hợp đủ. Nhất Kiếm Đoạt Tâm thấy mọi người lảng tránh
ánh mắt bất đắc dĩ của mình, đành phải kéo theo ba người thân thiết nhất trong
bang hội ra. Trong đó một người là nữ, hai người là nam. Tên là A với B. Đi
đến ốc đảo rồi, Nhất Kiếm Đoạt mới lên tiếng.
"Giết vào!" Pháo Thiên Minh tuốt kiếm.
"... Có phải hơi thô lỗ quá không?" Nhất Kiếm Đoạt đánh chết cũng không
đồng ý với đề nghị ngu xuẩn như thế.
"... có hơi, hiện giờ chúng ta đang có một nội ứng bên trong, chính là Liễu
Yên Phi của Hoa Sơn ngươi, chín phần mười là người tên Vương Xung. Còn Sở
Lưu Hương thì đừng trông mong gì, nếu có thể liên lạc được với hắn, ta nghĩ có
thể nhờ hắn dụ Thạch Quan Âm ra khỏi ốc đảo, rồi bàn kế hoạch phục kích.
Nếu không bên này có hàng ngàn binh lính rùa đen, mỗi người chém mười tên
cũng chết vì kiệt sức mất."
"Liên lạc... tất nhiên phải là ngươi đi rồi. Khinh công của ngươi tốt nhất."
Kiếm Cầm thò đầu ra từ hố cát bên cạnh trả lời.
"Ngu xuẩn! Ta không phải đồ đệ Hoa Sơn. Người ta chưa chắc đã để ý tới
ta. Hơn nữa ngươi có thể hỏi xem hắn có bằng lòng không giết Thạch Quan Âm
mà đi không?" Không phải người Hoa Sơn thật tốt, Pháo Thiên Minh lén cười.
Nhất Kiếm Đoạt nghiến răng nói: "Thôi để ta đi. Dù sao ta cũng mang danh
đại sư huynh." Nói rồi liền định nhảy ra khỏi hố cát, nhưng không ngờ Pháo
Thiên Minh giữ chặt hắn lại, Nhất Kiếm Đoạt cảm động! Dù sao cũng có người
quan tâm tính mạng của mình.
"Kiếm Cầm, đưa cho hắn hai cái mặt nạ."
"Được!" Nhất Kiếm Đoạt Tâm sống mũi cay cay, rầu rĩ muốn khóc. Thì ra
người ta hoàn toàn không tin tưởng khinh công của mình.
Hai mươi phút sau, Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Làm sao ngươi còn
sống quay về đây?"
"..." Nhất Kiếm Đoạt Tâm lướt nhìn mọi người, dường như cũng rất bất
ngờ."Ta đã liên lạc được với Vương Xung, kì thực chính là Liễu Yên Phi. Hắn
nói Thạch Quan Âm không chết thì hắn sẽ không rời đi. Ta để lại thư nhờ Liễu
Yên Phi chuyển lời: Cực Lạc Chi Tinh đang ở trong tay ta, nếu muốn lấy lại thì
giờ Ngọ ngày mai trưa hãy đem theo Sở Lưu Hương tới hướng chính nam cách
ốc đảo hai mươi dặm để giao dịch, chỉ được một mình tới."
"Hay lắm." Pháo Thiên Minh khen ngợi.
"Ký tên là Thanh Mai Chử Trà." Nhất Kiếm Đoạt Tâm bổ sung.
"Ngươi đi chết đi!" Pháo Thiên Minh giậm mạnh chân xuống. Đây chẳng
phải dồn mình vào đường cùng sao? Lần này nếu không giết chết được tên này,
danh sách thù oán của mình sẽ thêm một gã siêu cấp đại ác nhân. Chỉ sợ hắn ta
giết tới quán trọ, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cộng thêm Tiểu Ngư chưa chắc đỡ nổi.
Cho dù đỡ nổi, Tiểu Ngư thì kệ, Tiểu Hắc Tiểu Bạch dù sao cũng có tình nghĩa
không thấp, nếu có chút sai sót, mình sẽ đau lòng nửa giờ... sau này có kẻ thù
đến thì ai cản cho?
Nếu không chỉ còn cách đi dụ Trương Tam Phong tới làm phục vụ... Ừm,
xác suất gần bằng không. Không cẩn thận bị người ta lừa đi quét dọn nhà vệ
sinh mới rắc rối. Nghe nói mấy ngày nay hơn ngàn người chơi trong bang hội
của Huyết Ảnh bang bị tổn thương nặng nề, thống kê một nghìn một trăm
người, trung bình mỗi người giảm hai cấp. Nghe nói nguyên nhân là do Vương
Liên Hoa ban bố một nhiệm vụ cho người trong bang phái của Huyết Ảnh, yêu
cầu hắn phải đưa một bức thư đến một thành khác trong nửa ngày. Người ta vừa
nhận nhiệm vụ đã bị điểm hết các huyệt đạo trên người. Nửa ngày sau mới thả
bang chúng kia ra, bang chúng kia vừa về tới trụ sở bang hội, hắn đã trắng trợn
xông vào tàn sát lung tung. Sau này nếu không phải vì bản thân bị thương nặng
nên tự rút lui, không biết có thể diệt sạch Huyết Ảnh bang hay không. Từ đó có
thể được độ hẹp hòi và âm hiểm của NPC. Dĩ nhiên Pháo Thiên Minh tuyệt đối
sẽ không thừa nhận là mình giội nước bẩn.
Phía nam ốc đảo hai mươi dặm về nam cũng như sa mạc bình thường. Chỗ
khác biệt duy nhất là ở đâu đó, hơn hai mươi người mai phục trong hai gò cát.
Năm người làm bia đỡ đạn đứng ngay ngắn ở giữa sa mạc. Trong tay Cà Chua
cầm một cái hộp đỏ. Lúc trước Nhất Kiếm Đoạt Tâm không mở ra xem rốt cuộc
là thứ hàng gì. Khi ấy Bành Thất Hổ vẫn còn nên rất bất tiện, mà sau này có
thêm Sở Lưu Hương càng bất tiện hơn. Lần đầu nhìn thấy vật trong hộp, Nhất
Kiếm Đoạt Tâm cho là khối nhỏ đen thui không theo quy luật nào là thiên
thạch. Ngoài giả thuyết này, hắn đã không nghĩ ra thứ gì đã trông như vậy mà
còn được coi là hàng hoá quý giá.
Thực ra đây là thiết cầu, Pháo Thiên Minh trước tiên nung chảy kiếm mỏng
chảy, rồi dùng đáy chai Coca làm khuôn đúc, tuy phần đáy cũng bị nấu chảy
hết, lại dính thêm chút cát, nhưng tổng trọng lượng không sai biệt lắm, tuy hình
dáng sẽ hơi lạ mắt.
Qua giờ Ngọ được một khắc, Thạch Quan Âm cưỡi ngựa tới. Sau lưng cô ả
có hai con lạc đà, trên đó bị trói chặt Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương.
"Các ngươi? Làm sao các ngươi trốn thoát ra được?" Thạch Quan Âm đến
gần, thấy năm người đội cảm tử thì kinh ngạc hỏi.
"Hang ổ của ngươi đã bị chúng ta đốt. Đương nhiên chúng ta cũng trốn ra
được." Khoai Lang cười hí hửng nói. Mặc dù Thạch Quan Âm không dịch
dung, nhưng khi thấy người trước mặt cô biết ngay đối phương là Thạch Quan
Âm, là khuôn mặt vốn có của Thạch Quan Âm. Không chỉ bởi vì dung mạo
tuyệt thế ấy, không chỉ vì dáng vẻ uyển chuyển, còn bởi vì từng thấy cô trong
hang động.
"Là Thanh Mai Chử Trà đốt à? Gọi hắn ra đây." Thạch Quan Âm gầm lên
một tiếng giận dữ. Cơ nghiệp nhiều năm cứ thế biến mất, chắc chắn những đệ tử
huấn luyện nhiều năm đều đã chết sạch, cũng chắc chắn hoa anh túc và cỏ cần
sa được vun trồng nhiều năm không còn. Mặc dù bản thân ả đã không cần
những thứ đó nữa nhưng ả thà rằng tự mình phá hủy.
"Tìm ta à?" Pháo Thiên Minh nghe vậy. biết vấn đề này mình không cách
nào bàn được, đành phải ló đầu ra: "Có việc gì thì nói đi. Không có việc thì cút
đi."
"Ta..." Thạch Quan Âm mới nói một chữ, Cà Chua đã đưa hộp đỏ tới gần
bọc hành lý. Thạch Quan Âm nén giận nói: "Giao hàng hóa ra đây!"
"Ngươi trước thả người." Pháo Thiên Minh bay ngược trở lại, đứng cách
nhóm năm người hơn mười trượng, Thạch Quan Âm cách họ hai mươi trượng.
Thạch Quan Âm cười lạnh một tiếng, vỗ nhẹ vào lưng lạc đà bên cạnh, hai
con lạc đà lao tới bên người Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh rút kiếm cắt
dây thừng, Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương rơi thẳng xuống, rõ ràng huyệt đạo
chưa giải.
"Lão Hồ, cảm giác thế nào?"
"Chưa từng tệ thế." Hồ Thiết Hoa cười khổ nói.
Sở Lưu Hương nằm dưới đất nói: "Các ngươi đánh không lại ả đâu. Võ công
kia thật quá quỷ dị."
"Ồ? Sao quỷ kỳ dị?" Lời này do Thạch Quan Âm nói, hai chữ quỷ dị vừa
vang lên, thân hình cô ả đã như điện chớp, như bướm lướt qua, tranh thủ lúc
ngay khi Cà Chua quay đầu lại, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Cà Chua.
Hai ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy hộp đỏ. Cà Chua chưa kịp phản ứng
đã hóa thành ánh sáng trắng, bốn người kia lập tức tấn công tới. Thạch Quan
Âm tránh né từng kiếm tấn công trực diện của hai nữ nhân, tay phải giang rộng,
xuất chưởng đánh bay cả người lẫn kiếm của A thành tia sáng trắng. Như vậy có
thể A chỉ là cái bình hoa, trên kiếm không có chút lực lượng nào. Thạch Quan
Âm thận tay tiễn cả B đang lảo đảo về Hoa Sơn.
Khoai Lang gầm rú: "Liều mạng!" Kiếm khí hoá thành cầu vồng, chiếu
thẳng đến Thạch Quan Âm. Thạch Quan Âm thấy thế tới hung mãnh, bèn lùi lại
vội vàng hai bước. Nhưng vì trước đó coi thường đối thủ, nên không hề nghĩ
rằng võ học của Khoai Lang chỉ là trung cấp, song võ công lại tuyệt học không
trọn vẹn của phái Hoa Sơn - Hà Quang kiếm pháp. Hào quang chiếu khắp, trời
đất yên lặng. Chỉ một kiếm này đã chặt mất ngón áp út và ngón út bên tay trái
của Thạch Quan Âm.
Pháo Thiên Minh, Sở Lưu Hương và Hồ Thiết Hoa đồng thanh thở dài:
"Hiểu rồi!" Cho dù đã hiểu ra, ba người chỉ có thể đồng thời thở dài. Bọn họ
không có điều kiện phá giải chiêu này.
Khoai Lang dùng hết chiêu thức, bị Thạch Quan Âm đánh thành ánh sáng
trắng. C cũng bước theo chân Khoai Lang trở về Hoa Sơn. Sau khi bôi thuốc trị
thương lên tay, Thạch Quan Âm cười hì hì hỏi: "Đã nhìn ra?"
Hồ Thiết Hoa hỏi: "Đây là võ công của môn phái nào?"
Thạch Quan Âm cười hà hà đáp: "Trong thiên hạ, còn môn phái nào có thể
sáng tạo ra chiêu thức như thế này? Xét về hai đại môn phái danh tiếng nhất
thiên hạ hiện giờ, võ công Thiếu Lâm quá đậm quá đần, giống như một bát thịt
kho tàu, tuy no đủ nhưng chỉ như lưu manh đánh lộn tung hoành mà thôi. Người
thực sự hiểu được hương vị, quyết không thích món béo ngậy như vậy. Còn võ
công Võ Đang lại quá thanh đạm, giống như miếng đậu hũ rau xanh quên thêm
muối, màu sắc tuy đẹp mắt nhưng ăn vào khó lôi cuốn khẩu vị người khác.
Không phải sao?"
Thạch Quan Âm nhẹ nhàng quấn băng, rồi nói tiếp: "Võ công của bọn
chúng tuy chẳng ra sao, nhưng cứ thích đặt những cái tên nghe hay ho, gọi là
"Lực Phách Sơn Nhạc","Hàng Long Phục Hổ". Thật ra với chiêu thức bọn
chúng dùng, nên gọi là "Chặt củi","Đánh mèo bắt chó" mới đúng. Cái tên ta đặt
tuy không êm tai, nhưng thật giả rõ ràng, ta nói là "Nam nhân không thể thấy"
thì nam nhân thực sự không thể thấy được."
Hồ Thiết Hoa thở dài nói: "Như vậy chiêu này do chính ngươi sáng tạo ra
sao?"
Thạch Quan Âm đáp: "Muốn sáng tạo chiêu thức như thế, không chỉ phải
thông hiểu võ công các môn phái trong thiên hạ, mà còn phải hiểu rất rõ điểm
yếu của nam nhân. Chiêu thức như vậy, ngoài ta ra, còn ai sáng tạo được nữa?"
Pháo Thiên Minh liên tục thở dài: "Nam nhân không thể thấy? Ngoại trừ cái
tên hơi kém, còn lại cũng không tệ lắm. Nhưng cũng khổ cho ngươi, phải chơi
nhiều đàn ông các môn phái như thế, chắc vất vả lắm phải không?"
Thạch Quan Âm nói: "Nam nhân ai cũng thích ta, không có cách nào. Chỉ
cần ta chịu mỉm cười, thậm chí bọn họ sẵn sàng giết chết chưởng môn của mình
vì ta."
"Ngươi có vẻ mắc bệnh tự luyến! Này. Ngươi từng nghe một người tên
Hoàng Phủ Cao chưa?" Pháo Thiên Minh cố gắng nói mò, trong đầu y đang tiến
hành một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt nhất từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa
tới nay. Tay y đã chạm vào túi... cắt hay không cắt! Theo như tình hình hiện tại,
trong số lực lượng còn lại của Hoa Sơn chỉ duy nhất Kiếm Cầm có thể uy hiếp
Thạch Quan Âm; những người khác mặc dù có phần phiền phức, song vẫn
tương đối dễ dàng. Nếu như mình vung đao rồi cho Thạch Quan Âm một chiêu
khoái kiếm, cơ hội thành công không phải là nhỏ.
Thạch Quan Âm vừa nghe tên Hoàng Phủ Cao, sắc mặt lập tức thay đổi,
giọng điệu đầy sát khí: "Đó là hắn không biết điều, không chịu theo ta... Các
ngươi có thấy kết cục của hắn không? Hắn vốn là người nho nhã, tài giỏi như
vậy, nhưng một mực không chịu theo ta. Ngươi có biết ta đối phó với hắn thế
nào không? Trước tiên ta ném hắn ra ngoài sa mạc phơi nắng, làm mắt hắn bị
mù, da mặt cũng tái mét, cả thanh quản và lỗ tai nữa. Ta sẽ không để hắn chết,
ta lại bắt hắn đi kéo cối xay, ngày đêm không ngừng. Hắn phải ở trong một căn
phòng tối mà kéo cối xay suốt ba năm. Ta thật sự rất muốn hỏi hắn, nếu biết
trước có ngày hôm nay, hắn có hối hận không? Ha ha ha!"
"Tâm lý biến thái." Pháo Thiên Minh rùng mình một cái, trong lòng cảm tạ
đám thiết kế không để người chơi phải chịu hình phạt này. Nếu không bản thân
không thể không cắt được.
Thạch Quan Âm mỉm cười mở hộp ra, sắc mặt đại biến, bước hai ba bước
đã tới bên người Pháo Thiên Minh, túm cổ áo y hỏi: "Cực Lạc Chi Tinh đâu?
Có phải ngươi đánh tráo rồi không?"
"Đúng vậy! Sao thế?" Pháo Thiên Minh giả vờ ngây thơ, thuận tiện đá một
cước về phía Hồ Thiết Hoa, bảo hắn ngậm mồm. Người ta vừa nghe Cực Lạc
Chi Tinh mất tích, không tự sát thì cũng giết mình. Có khả năng lớn nhất là giết
mình trước rồi mới quyết định có nên tự sát hay không.
"Lấy ra đây." Thạch Quan Âm dịu dàng nói: "Ngươi muốn học bất cứ võ
công nào, ta cũng có thể dạy cho ngươi."
"Ngươi nói đấy nhé! Giúp ta bổ sung đầy đủ Tiểu Lý Phi Đao đi."
"... Đổi cái khác đi!" Thạch Quan Âm nén giận.
"Vậy giúp ta bổ sung Linh Tê Nhất Chỉ đi."
"... Đổi cái khác!"
"... Cái khác ta không thích." Pháo Thiên Minh suy nghĩ một hồi nhưng
không biết nên học cái gì."Hay là thế này, ta cùng vài vị bằng hữu bàn bạc trước
đã, ngươi đi ra xa một trăm trượng."
"Trong thời gian nửa nén hương, nếu ngươi không chịu giao ra, Ta chỉ có
thể giết ngươi và bọn chúng, bao gồm cả các đệ tử Hoa Sơn ẩn náu trong đống
cát kia."
"Ra đi! Không còn gì để giấu nữa. Nhất Kiếm đem người của ngươi sang
một bên thảo luận, Ta cần nói chuyện với hai vị đại hiệp." Pháo Thiên Minh kéo
tay Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương đến một nơi hẻo lánh. Thật ra, y rất khoái
lão Hồ, không muốn thấy hắn chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.