"Hai vị sắp an nghỉ rồi! Không biết có di ngôn hay di sản nào muốn giao
phó ta xử lý không?"
Sở Lưu Hương như cười như không nói: "Không có, chúng ta đều sắp chết
rồi, ngươi còn nghĩ đến chuyện lợi lộc à?"
"Các ngươi thật sự muốn chết như vậy sao?"
"Chỉ có tên khốn kiếp kia mới muốn chết thôi. Hồ Thiết Hoa lầm bầm:
"Nhưng bây giờ còn lựa chọn nào khác chăng?"
"Có!" Pháo Thiên Minh lấy ra Quỳ Hoa Bảo Điển, con mắt Sở Lưu Hương
và Hồ Thiết Hoa sáng bừng lên. Bọn họ biết rõ sau khi Pháo Thiên Minh học
cái này sẽ ra sao, chỉ cần đưa hàng hóa qua rồi rút con dao găm, cam đoan
Thạch Quan Âm không chết cũng tàn phế. Thạch Quan Âm tuyệt đối sẽ không
ngờ còn có một tên phi nhân loại.
"Vậy thì mau học đi, rồi..."
Hồ Thiết Hoa nói đến giữa chừng, Pháo Thiên Minh phất tay cắt ngang:
"Coi ta là ngốc sao, ta chết thì trừng phạt là mất một cấp bậc, nhưng các ngươi
chết thì phải được nửa năm. Nhưng nếu ta học này thì JJ mát mẻ cả đời. Hơn
nữa ta thấy võ công hiện giờ của ta đã đủ dùng, ta cứ tiếp tục phát triển, cứ tiếp
tục như vậy có thể đạt tới hàng ngũ NPC cao thủ gần nhất lưu."
"Không có nghĩa khí!" Hồ Thiết Hoa mắng một tiếng.
"Xin thứ lỗi! Chính ngươi mới là kẻ không có nghĩa khí, thấy huynh đệ
muốn học cái đó mà cũng không ngăn cản."
"Ngươi cũng có học đâu, lấy cái đó ra làm gì? Không lẽ muốn bảo chúng ta
học à?" Sở Lưu Hương hỏi.
"Dạy các ngươi thì không được. Ý ta là các vị đều là cao thủ nhất lưu, nhất
là Sở Hương Soái là cao thủ gần tuyệt đỉnh. Vậy nên ta đang suy nghĩ... Có cách
nào hay biện pháp nào cho ta học được võ công trên đó mà vẫn giữ nguyên JJ
không?"
"Có!" Lời Sở Lưu Hương khiến Pháo Thiên Minh vui mừng như điên,
nhưng câu tiếp theo đánh y xuống địa ngục: "Nhưng không được truyền thụ. Cá
và tay gấu không thể đồng thời chiếm được."
"Nói bậy! Giết gấu không bắt cá là có cả hai!" Pháo Thiên Minh tức giận
nói: "Dù sao ý ta đã quyết, mặc dù không muốn thấy các ngươi ba người mất
mạng, nhưng đổi bằng cái giá ấy thì đừng nghĩ tới. Cho dù là bằng hữu thân
nhất, ta cũng chỉ tặng hắn ngón giữa. Hừ!"
"Ba người? Ngươi nói là lão Cơ?"
"... À... Đúng vậy! Hắn nhất quyết không rời khỏi hang ổ của Thạch Quan
Âm. Nói muốn thử tình nghĩa của các ngươi, xem có vì tình nghĩa vĩ đại mà...
Khà khà. Các ngươi hiểu ý ta."
Sở Lưu Hương thở dài: "Thà ngươi trực tiếp đưa Cực Lạc Chi Tinh cho ả
còn hơn. Ta không tin ngươi sẽ vứt nó đi."
"Kiếm Cầm! Ngươi tới đây." Pháo Thiên Minh gọi một tiếng.
Kiếm Cầm vội vàng chạy tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Lão Sở nói ngươi phải dâng viên kim cương ấy đi." Pháo Thiên Minh cười
hí hí nói, Sở Lưu Hương lập tức biết có chuyện chẳng lành, hắn rất hiểu tâm lý
nữ nhân.
Quả nhiên, Kiếm Cầm đi được hai bước rồi quay lại đá một cước vào bộ
phận nhạy cảm của Sở Lưu Hương... Sau tiếng kêu đau đớn, Kiếm Cầm nói: "Ta
cho ngươi biết, cho dù ngươi là thần tượng của ta, nhưng nếu ngươi dám tiết lộ
cho Thạch Quan Âm bất cứ manh mối nào về viên kim cương, ta sẽ..." Rồi
Kiếm Cầm lấy ra một quả trứng gà tươi. Nội lực tuôn trào, một tiếng bụp vang
lên, lòng đỏ lòng trắng bắn tung tóe trên sa mạc.
"Được rồi được rồi, Kiếm Cầm ngươi đi chơi chỗ khác đi." Đợi Kiếm Cầm
đi xa, Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Thấy chưa? Muốn cô ta nhả ra Cực Lạc
Chi Tinh? Ta đoán hơn mười vạn đệ tử Hoa Sơn hy sinh cũng chẳng được đâu.
Sức quyến rũ của châu báu đối với nữ nhân còn mãnh liệt hơn tưởng tượng của
nam nhân. Năm ngoái ta có chiến hữu giải ngũ sắp cưới, nhưng một tuần trước
đám cưới thì cô đã trở thành vợ người khác. Có biết tại sao không? Bởi vì chiếc
nhẫn cưới chiến hữu của ta chọn chỉ làm bằng bạch kim. Còn đối thủ cạnh tranh
của hắn là con ông cháu cha, tặng vợ sắp cưới chiếc nhẫn cũng bằng bạch kim,
nhưng thêm một viên kim cương 3 cara trên đó. Các ngươi có biết ngoài là rùa
đen khốn kiếp, tiền còn tượng trưng cho điều gì không? Số tiền nhiều hay ít
tượng trưng cho ngươi đi bệnh viện bằng xe cứu thương, hay đón bác sĩ bằng xe
con, hoặc chỉ biết ở nhà chờ chết... Các ngươi có biết lúc đó chúng ta nghe tin
này nghĩ sao không? Chúng ta muốn cầm type 81 đánh gục đôi gian phu dâm
phụ kia."
"Thanh Mai Chử Trà à, đang chơi trò chơi thôi, đừng suy nghĩ nhiều như
vậy. Dù sao đó cũng chỉ là thiểu số, phần lớn mọi người vẫn coi trọng tình thôi."
Hồ Thiết Hoa thấy Pháo Thiên Minh có vẻ buồn phiền bèn lên tiếng an ủi.
Pháo Thiên Minh đứng dậy xoa dịu tâm trạng rồi nói: "Dù sao ta cũng đã
nghĩ thông suốt rồi, việc không có lợi ích thì ta tuyệt đối không làm. Vì bằng
hữu ta có thể hy sinh một chút, nhưng cũng có giới hạn thôi. Tình nghĩa của lão
Hồ với ta, ta có thể vì ngươi mà chết đến trở lại tân thủ thôn, nhưng nếu muốn
cắt cái đó thì còn thiếu xa lắm."
Sở Lưu Hương im lặng một lúc, nói: "Dạy hết tất cả cho ngươi thì chắc chắn
không được, nếu không thế này nhé, ta đá bóng sát biên, phía ngươi cũng hy
sinh một chút có được không?"
"... Ý ngươi là... cắt đi một nửa? Như vậy còn cái đó lặng lẽ đu đưa qua đu
đưa lại, có phải rất khó chịu không?" Pháo Thiên Minh lắc lư cái mông, cảm
thấy hình như không ổn.
"Không phải, ngươi nghe ta nói này, nam nữ đều có Âm Dương nhị mạch, lý
do Quỳ Hoa Bảo Điển bắt buộc phải tự cung rất đơn giản, chính là vì sự tồn tại
của Dương mạch. Nữ nhân không học được bảo điển này cũng là vì Dương
mạch tồn tại. Chỉ khi hoàn toàn mất đi Dương mạch thì mới có thể tu luyện Quỳ
Hoa Bảo Điển. Vì vậy, nam nhân chúng ta có khả năng tu luyện, còn nữ nhân
thì vĩnh viễn hông thể."
"Ừm ừm, tức là không có chỗ hạ đao!"
Sở Lưu Hương mỉm cười nói tiếp: "Ta có thể dạy cho ngươi một số kỹ năng
phong tỏa Dương mạch, nhưng lại không thể áp chế quá lâu được. Một khi
không áp chế nổi mà bộc phát ra thì các kinh mạch của ngươi sẽ bị phá hủy sạch
sành sanh."
"Nghĩa là thế nào?" Pháo Thiên Minh không hiểu rõ lắm.
"Ý là, ta có thể dạy ngươi một kỹ năng, cho phép ngươi học được Quỳ Hoa
Bảo Điển mà không cần cắt bỏ phần kia, nhưng mà kỹ năng này chỉ có thể duy
trì được trong vòng 15 phút, nghĩa là võ công Quỳ Hoa Bảo Điển của ngươi chỉ
có thể sử dụng trong 15 phút. Sau đó, gân mạch của ngươi sẽ bị đứt gãy hoàn
toàn, tất cả võ công sẽ mất hết. Cho đến khi ngươi hoàn toàn phục hồi lại võ
công, ngươi mới có thể sử dụng lại võ công của Quỳ Hoa Bảo Điển. Hơn nữa,
một khi đã gắn bó với kỹ năng này, ngươi chỉ có thể sử dụng võ công trong 15
phút, sau đó sẽ mất hết võ công. Lúc đó cho dù có cắt bỏ cũng vô ích."
"... Mất bao lâu?"
"Rất khó nói! Có thể chỉ mất một giờ, có thể ba đến năm ngày, có thể phải
cả tháng. Điểm này chủ yếu do vận may. Có điều, sau khi học được Quỳ Hoa
Bảo Điển, khi sử dụng kỹ năng này ngươi sẽ biết được mình mất bao lâu võ
công. Vậy, ngươi có học hay không?"
"Học, tại sao lại không học. Cùng lắm thì ta không dùng còn hơn là cứ để nó
chiếm chỗ trong túi."
Nội công tâm pháp, khinh công tăng 20%, xuất thủ tăng 20%, thân pháp
tăng 20%, sức tấn công tăng 20%.
Kiếm pháp Quỳ Hoa cấp 1: được lĩnh ngộ từ tâm pháp Quỳ Hoa. Một trong
thất đại khoái kiếm thiên hạ.
Dương Mạch Phong Tận: Có thể phong tỏa hoàn toàn tất cả các Dương
mạch của bản thân, trong thời gian sử dụng thì toàn bộ nội công bằng không. Có
thể nâng cấp. Kết hợp với Quỳ Hoa Bảo Điển, mỗi lần sử dụng sẽ mất hết toàn
bộ võ công trong vòng 3 ngày.
Pháo Thiên Minh nhìn thấy lời giải thích biến thái kia, thận trọng hỏi: "Nếu
bây giờ ta quyết định cắt bỏ, có còn kịp không?"
"Không còn kịp nữa rồi! Ngươi chỉ cần phong mạch, ngươi sẽ không còn là
nam nhân nữa. Có muốn thử xem không?" Sở Lưu Hương cười hỏi.
"Chắc chắn phải thử rồi!" Pháo Thiên Minh tiến lên trước mặt Thạch Quan
Âm nói: "Thạch Quan Âm mau nạp mạng." Nói đoạn rút kiếm lao sang.
Pháo Thiên Minh tiện tay mở Dương Mạch Phong Tận, lập tức cảm giác bộ
phận dưới thân lạnh toát. Lúc này y mới thấy lời Chân Hán Tử kia ví như ngâm
mình trong băng là vô cùng không chính xác. Miêu tả đúng nhất chắc hẳn là
như đang ngâm mình trong nước đá cực lạnh. Càng tệ hại hơn, chỗ kia nhô ra
khiến đùi rõ ràng cảm nhận được hơi nóng. Lúc này hắn rất thông cảm tâm
trạng ban đầu của Chân Hán Tử muốn chặt mình thành tám khúc, hoàn toàn vì
tiêu tiền chuốc lấy khổ sở. Một bên là nước biển, một bên là lửa, thực sự là băng
hỏa lưỡng trọng thiên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Pháo Thiên Minh điên rồ lao tới chịu
chết. Ngay cả Thạch Quan Âm cũng chỉ mỉm cười, duỗi Lan Hoa chỉ điểm vào
mũi kiếm đánh tới. Đột nhiên ả chứng kiến điều không tưởng tượng nổi, mũi
kiếm tấn công đột ngột biến mất, Pháo Thiên Minh cũng biến mất. Trong
khoảnh khắc ấy, thậm chí ả cảm nhận được hơi thở nóng hổi từ mũi một nam tử
quét qua tai trái của mình.
Ả không cảm giác sai. Một thanh kiếm mỏng đã xuyên thủng bụng ả. Lúc
quay người nhìn ra phía sau ả vẫn không thấy bóng dáng Pháo Thiên Minh, chỉ
cảm thấy xương sườn bên trái đau nhói, lại thêm một thanh kiếm mỏng cắm ở
đó. Đầu và thân ả quay cuồng tìm kiếm, nhưng sau kiếm thứ nhất không còn
thấy bóng dáng Pháo Thiên Minh, thậm chí ngay cả lưỡi kiếm cũng không thấy.
Ả trợn tròn mắt suy nghĩ, đây là chiêu thức gì? Chắc chắn phải có cách phá
giải...
Đến lúc trên người ả đã cắm đầy mười hai thanh kiếm, cuối cùng ả cũng
nghĩ ra cách thoát thân. Có hai cách phá giải, một là càng nhanh hơn. Hai là cực
chậm. Ả nhớ lại Thái Cực quyền, võ công tuyệt học chậm nhất trong truyền
thuyết. Hóa ra đậu hũ cũng có tác dụng. Nhưng đã quá muộn, vẻ đẹp lộng lẫy đã
mất đi ánh sáng rực rỡ. Cái chết đã không thể tránh khỏi giáng xuống trên người
ả.
Pháo Thiên Minh cũng đã hết sức, y đã vận dụng toàn bộ nội lực, kết hợp
Phi Vân Thê + Nhạn Phi + Vô Danh khoái kiếm + Quỳ Hoa tâm pháp + Du
Nhận Hữu Dư. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy không phải y muốn hù
dọa, không nhất quyết phải đâm cho người ta ghim kiếm đầy người, mà vì tốc
độ quá nhanh khiến bản thân không theo kịp. Nói về tốc độ, khoái kiếm nhanh
nhất, kế đến là Phi Vân Thê, sau cùng mới tới Nhạn Phi. Do tốc độ của mỗi thứ
khác nhau, hoàn toàn không thể tạo thành phối hợp đồng bộ. Khi kiếm của y
đâm ra ngoài, y nhận ra thân pháp không theo kịp, không thể đâm trúng chỗ
hiểm, nên tim biến thành phổi. Nhưng y đột nhiên lại phát hiện Phi Vân Thê
dường như nhanh hơn một chút, nên phổi biến thành bụng dưới.
Về Quỳ Hoa kiếm pháp, Pháo Thiên Minh chỉ dùng một chiêu là bị Thạch
Quan Âm đánh lui. Quỳ Hoa kiếm pháp có cấp bậc, không giống Vô Danh kiếm
pháp, tốc độ phụ thuộc vào hình dạng kiếm, nội công cao thấp và tốc độ bổ trợ.
Dưới ánh mặt trời, bên cạnh thi hài, Pháo Thiên Minh nhẹ nhàng vẽ một đóa
hoa kiếm rồi thu kiếm vào bao. Lúc này y rất tức giận, tại sao kiếm mỏng không
thể có vỏ kiếm? Muốn làm trò ngầu lòi mà lại cực kỳ bất tiện. Thật ra y cũng
hiểu rằng thanh kiếm được tính theo đống đều không có vỏ kiếm.
"Ồ! Đẹp quá, ngầu quá!" Kiếm Cầm tỉnh ngộ trước nhất, lao xuống triền cát
nắm chặt vai Pháo Thiên Minh, lắc mạnh: "Ngày mai cùng ta đi chặt Vương
Liên Hoa!"
"Không thành vấn đề gì, nhưng trước hết ta phải đến Võ Đang lấy lại Ỷ
Thiên kiếm, ta phải chặt Trương Tam Phong trước đã."
Sở Lưu Hương cười khổ: "Võ công của ngươi chỉ miễn cưỡng thắng được
Hồ Thiết Hoa mà thôi, đối đầu với ta, sau trăm chiêu chắc chắn ngươi sẽ thất
bại. Đừng mơ mộng điều hão huyền!"
Kiếm Cầm hoài nghi hỏi: "Thạch Quan Âm bị hắn giết, các ngươi lại bị
Thạch Quan Âm dễ dàng bắt được. Vậy tại sao vẫn đánh không lại được
ngươi?"
Sở Lưu Hương nói: "Không ai nói võ công của Thạch Quan Âm lợi hại đến
mức nào. Ngươi có nhìn thấy cô ta bị một chiêu tuyệt học đả thương không?
Các ngươi tự suy nghĩ đi, phải chăng lúc ở trong quán trọ cô ta tập kích bất ngờ
các ngươi? Nếu võ công của cô thực sự cao cường, tại sao không dám mạo hiểm
đối đầu trực diện với các ngươi? Đó là bởi vì cô biết rằng võ công của mình sẽ
gặp khó khăn khi đối phó với chín vị cô nương. Giờ các ngươi đã hiểu chưa? Cô
ta chỉ có thể sử dụng những chiêu thức kỳ quái đó, võ công của cô chỉ có thể
xem là không tồi. Cô ta học quá rộng, học hết võ công của các môn phái trong
thiên hạ, nhưng chính vì thế, dường như mọi thứ đều biết, nhưng thực ra không
một thứ nào có thể thành thạo. Chỉ cần cao thủ nữ giới có hai môn tuyệt học
hoàn chỉnh là cơ bản có thể đỡ được hơn trăm chiêu của cô ta. Con đường võ
công không phải ở chỗ uyên bác mà là ở chỗ tinh túy."
Sở Lưu Hương thở một hơi rồi nói tiếp: "Thí dụ như có hai đầu bếp, một
người thì mọi món ăn đều biết nấu, nhưng nấu chỉ tầm thường. Người kia chỉ
biết nấu món cay Tứ Xuyên, nhưng lại nấu rất giỏi. Vậy hai hàng quán đó, các
ngươi nghĩ hàng nào kinh doanh tốt hơn? Cô nương tên Kiếm Cầm này cũng
thế, nếu nội công của ngươi đạt đến trình tuyệt học thạo chứ không phải nội
công bây giờ, chỉ cần dựa vào kiếm pháp của ngươi cho dù không thể thắng
Thạch Quan Âm nhưng khả năng tự vệ vẫn dư dả. Các ngươi phải biết, một
người chỉ biết đóng đồ gỗ có giá trị hơn một người đã biết làm thợ mộc còn đi
làm thợ rèn. Võ công cũng vậy, nghề nghiệp cũng thế, làm người cũng không
khác gì."
Pháo Thiên Minh tóm tắt: "Nghĩa là một thùng nước đầy còn hơn mười
thùng nước chỉ đựng được nửa thùng, phải không?"
Sở Lưu Hương nói: "Đúng. Tiểu cô nương, qua đây giúp ta ấn huyệt." Sở
Lưu Hương chỉ vào vài huyệt đạo rồi để Kiếm Cầm vân nội lực ấn bóp.
"Sắc lang!" Pháo Thiên Minh kết luận.
"Thế ngươi làm được không?"
Pháo Thiên Minh nhìn trạng thái của mình, toàn bộ võ công đã biến thành
màu xám, bộ phận JJ cũng không còn mát lạnh. Y không khỏi thở dài nói: "Các
ngươi tự giải quyết phần còn lại đi. Lão Hồ, rảnh rỗi ghé quán rượu của ta tìm
ta, tiền ăn uống ta sẽ giảm giá 30%, rượu giảm 2%. Kiếm Cầm giết ta đi."
Sở Lưu Hương nói: "Giết ngươi làm gì?"
"Bảo ngươi giết thì cứ giết, không cần nói nhảm nhiều." Việc này có thể che
giấu là tốt nhất, nếu không chắc chắn lũ hư hỏng kia sẽ không ngừng hỏi bản
thân trong lúc biến thân có cảm giác gì. Đặc biệt là Chân Hán Tử, chỉ hận
không thể công bố sự tích vẻ vang của mình lên khắp nơi trong diễn đàn. Là
nam nhân phải giữ trọn vẹn phẩm giá cuối cùng, cho dù mất đi trinh tiết cũng
phải giữ lấy mệnh căn (JJ).