Một chiến dịch quy mô khổng lồ đang trên bờ vực bùng nổ, tự ý tấn công trụ
sở bang hội không thể tiêu diệt bang hội. Muốn tiêu diệt bang hội nhất định phải
dùng đơn vị bang hội mới có thể gửi yêu cầu lên hệ thống, sau 24 giờ mới được
phép khai chiến. Ai đập nát biển hiệu bang hội treo trước sảnh chính của đối
phương trước thì thắng. Thời gian giới hạn tùy theo quy mô của mỗi bang phái.
Cho nên tự ý tấn công bang hội, dù không thể đạt mục tiêu tiêu diệt bang hội,
nhưng có thể đạt được kết quả là: giết người, cướp bóc, phá hoại. Nếu mọi việc
thuận lợi, bang hội sẽ bị hạ cấp xuống cấp 1, tất cả tài vật trong kho bị cướp
sạch, biến thành một bang hội chỉ còn trên danh nghĩa.
Người sáng suốt chỉ cần liếc mắt đã biết, Huyết Ảnh bị NPC vu oan, nhưng
chủ soái các bên đều âm mưu bất chính, mục đích không đồng nhất.
Trước tiên là Hát Bất Túy, nếu nhịn nhục không nói gì, rất có thể sẽ mất đi
không ít người ủng hộ, ngược lại nếu biểu hiện tốt, sẽ nhận được sự ủng hộ của
nhiều người trung lập. Mộ Dung Phục đã biến mất, giờ giải thích với bọn bang
chúng rằng đây là hiểu lầm, thế thì ngay cả heo cũng biết không ổn. Vậy nên
Huyết Ảnh tất nhiên trở thành hình nhân thế mạng.
Ái Niếp Niếp, Nhất Kiếm Đoạt Tâm, Tử Phi Tử, Một Giới Đại Sư đương
nhiên muốn dập tắt khí thế hống hách của Huyết Ảnh, dù xét về cá nhân hay về
phương diện bang hội, những người này đều căm thù Huyết Ảnh vô cùng. Hơn
nữa, bọn họ cũng hiểu rõ một đạo lý: Bỏ đá xuống giếng là một trong 36 kế, nên
kế thừa truyền thống hào hùng của tổ tiên. Kẻ địch càng yếu ớt, tức là bản thân
càng mạnh mẽ.
Còn về phần Xa đại sư huynh thì khá phức tạp, Thiếu Lâm phái không
giống Cái Bang, Cái Bang dù có phân liệt nhưng hai nhóm vẫn thuộc cùng một
phe, tối đa chỉ là đấu đá nội bộ. Còn những người đứng thứ hai, thứ ba trong
Thiếu Lâm phái thì liên lụy đến tội danh thông đồng ngoại bang, rõ ràng Long
Thành và Trùng Tựu đã sớm là người của Huyết Ảnh, mặc dù trung thành
không cao, nhưng hàng tháng vẫn nhận tiền thật của người ta, giữ cho mức độ
trung thành ở mức đạt yêu cầu.
Vậy nên lần này Xa trực tiếp ngả bài, kết quả không lạc quan nhưng cũng
không bi quan. Nói theo Xa thì là: Có một phần ba đệ tử Thiếu Lâm kiên định
ủng hộ ta lãnh đạo, một phần ba là tiểu nhân đi theo hai tên khốn kiếp liếm
mông Huyết Ảnh. Còn một phần ba kia thì ngớ ngẩn, không theo phe nào, tự
chơi với nhau.
Vậy nên lần này bên ngoài là xung đột do hiểu lầm, nhưng thực chất ẩn giấu
kết quả tất yếu. Mà chất xúc tác cho việc này lại là Lãnh Nhược Tuyết mà ít
người ngờ tới.
Huyết Ảnh vì cô mà ra sức phát triển thế lực giang hồ, dùng mưu kế cướp
đoạt cao thủ các phái, thành lập một tổ chức tinh nhuệ gần 200 người. Nhưng
vấn đề là 200 người này vốn là người của các phái khác nhau. Hoặc là tay phải,
tay trái của các bang hội khác, hoặc là những cao thủ số một, hai, ba của các
môn phái. Ảnh hưởng của họ đều không phải tầm thường. Cứ như vậy sẽ khiến
người khác bất bình: Sao ngươi không lôi kéo ta? Hay là: Sao ngươi dám lôi
kéo người của ta?
Đương nhiên Huyết Ảnh biết nếu chiến dịch lần này thắng lợi sẽ mang lại
vinh quang cho bản thân, chỉ có điều bây giờ cuộc sống của hắn cũng chẳng
mấy tốt đẹp, phải nói là bị đám nhà thiết kế lôi ra đầu gió; ngay trong lúc ở trụ
sở bang hội đã nổi điên lên: "Đệt mợ! Mua một tên Dương Quá hai ngày mà
phải tốn 90 vạn vàng, hắn cướp luôn đi không được à?" Một tên bang chúng
mắt lóe sáng chỉ vào một chỗ trên giấy nhắc: "Bang chủ, có người rẻ hơn nhiều,
cái này chỉ ba lượng, có thể dùng cái khác thay thế mà."
Huyết Ảnh liếc qua: "Hộ vệ A, thông thạo võ công sơ cấp. vớ vẩn." Hắn
không nói hai lời, một cước sút bay mấy tên hạ nhân đề nghị ra khỏi cửa lớn."
"Mẹ nó! Mua Độc Cô Cầu Bại hai tiếng đồng hồ phải 100 vạn vàng... Mua Tây
Môn Xuy Tuyết một ngày 70 vạn, sao không gọi là Độc Cô cường đạo? Tây
Môn thổ phỉ?"
"Bang chủ, vậy chúng ta có mua không?"
"Mua chứ. Tất nhiên phải mua, chúng ta mới có 5 triệu người, người ta có 8
triệu, không mua NPC bảo vệ điểm then chốt, cứ đợi bị cướp à? Ta xem lại
nào... À, cái này hay đấy, song tuyệt học cấp 50, biết sử dụng hơn 10 loại tuyệt
học các phái, trí thông minh cực cao, mỗi ngày có 10 vàng. Thằng ngu này là
ai?" Huyết Ảnh tràn đầy hy vọng lật trang xem, lập tức nổi giận dữ dội: "Đệt mẹ
tổ tông mười tám đời nhà thiết kế này!" Trang kế tiếp ghi tên là Mộ Dung Phục.
"Báo cáo bang chủ!" Một tên NPC canh cửa chạy vào nói: "Có một người tự
xưng là bang chủ Kim Tiền bang, gọi là Thượng Quan Kim Hồng đến viếng
thăm. Hắn nói sẽ bảo đảm cho ngài đại thắng trong trận chiến này."
"Ô hô? Kim Tiền bang? Hình như là một bang phái nhỏ ở Khai Phong?"
Huyết Ảnh cau ngươi nói: "Cho mời!"
Trong danh sách, những cái tên đáng chú ý thì hắn không mua nổi. Trong
đống máu gà lông vịt này, lại có người cam đoan đại thắng, đừng nói là NPC,
cho dù chỉ là một đống phân thối, hắn cũng cho là có thể tranh luận một phen.
Khi liên quân tập trung được tới 80% ở Lạc Dương, thì Pháo Thiên Minh ở
trong phòng nhỏ quán rượu của mình giơ chén rơi lệ, không có võ công! Ngay
cả trận đấu lớn nhất năm nay cũng chưa thể tham gia, thật sự khiến người ta đau
lòng. Dù túi tiền có hai trăm vàng, nhưng y cho rằng ở trạng thái toàn thịnh dù
thế nào cũng phải có ba trăm vàng, hơn nữa vốn có khinh công tuyệt hảo, cướp
kho vật phẩm của bang hội vẫn luôn là ước mơ của y. Huống hồ đó là kho vật
phẩm của đệ nhất bang hội, bộ trang bị toàn chở bằng xe kéo.
"Hiện giờ ta đang ở dưới lầu nhà ngươi, muốn mời ta lên ngồi một chút
không?" Pháo Thiên Minh vừa xem tin nhắn, hóa ra là bà chủ Lãnh đến rồi, xóa
tin nhắn, lờ đi, thêm vào danh sách đen, tiếp tục uống Coca thôi.
"Ngươi có ở đây không?" Lại xem tin nhắn, hóa ra là Thiên Nhãn, đối với
người này thì không thể vô lễ, đành phải xuống lầu đón tiếp.
"A... Hai mỹ nhân đại giá quang lâm tiệm ta, thật sự rất vinh hạnh! Sao các
ngươi đến mà không báo trước, tiểu nhị, bàn này tính cho ta." Có thể Pháo
Thiên Minh vô cùng bất ngờ, hoàn toàn không có chút kỹ thuật nào.
Lãnh Nhược Tuyết không để ý: "Chúng ta đến tìm riêng ngươi, sao không
trả lời tin nhắn?"
"Có à?" Pháo Thiên Minh lấy điện thoại ra nhìn qua loa nói: "Không thấy
đâu! Có lẽ tín hiệu kém, thôi, ngồi đi!"
Thiên Nhãn lấy điện thoại ra nghi ngờ hỏi: "Cái điện thoại này không có
màn hình, lại nói tin nhắn cũng không dùng điện thoại..."
"Hắn đang giả ngu đâu, đừng để ý đến hắn."
"Ngươi rất hiểu hắn!" Thiên Nhãn hơi ghen tị.
"Đương nhiên, nếu không hiểu hắn, ta đâu có đem ngươi theo." Không ngờ
Lãnh Nhược Tuyết thản nhiên nói với Thiên Nhãn: "Ngươi về trước đi! Ta có
chuyện cần tìm chủ quán Thanh Mai."
"Đã đến đây thì cùng ngồi xuống đi, ha ha! Tiểu Bạch, trước tiên mang lên
mười cân Ngũ Gia Bì ."
"Ta thanh toán!"
"Ngũ Gia Bì đổi thành Louis XIII, mang tới trước mười chai đi."
Tiểu Bạch lại gần hỏi: "Ngươi uống hết được không?"
"Ta đóng gói phần còn dư, ta thích thế, không cần ngươi quản."
Lãnh Nhược Tuyết lạnh lùng nói: "Ngươi vẫn thích chiếm lợi."
"Này, ta đã giảm giá cho ngươi 2% rồi, đừng tung tin đồn lung tung. Nói
chuyện chính đi!"
Thiên Nhãn nói: "Nhiệm vụ Ỷ Thiên kiếm đã có chút manh mối, phải thông
qua..." Nói đến đây, giọng đột nhiên nhỏ đi, ánh mắt cẩn trọng liếc nhìn Lãnh
Nhược Tuyết khuôn mặt vô cảm.
"Nói xong chưa? Vậy ta nói trước đây! Việc thứ nhất, ngươi phải tránh xa
đệ đệ ta một chút. Thằng nhóc này càng ngày càng giống ngươi, cha ta nói với
nó vài câu, nó trả lời nhanh hơn cả gió, nhưng chẳng hề coi trọng lời nói của
chúng ta. Quở trách nó, nó lại cứ làm cái vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi,
mắng nó đánh nó cũng chẳng có tác dụng gì. Khiến ta hận... hận không thể cắn
chết nó."
"... Cái này hoàn toàn không giống ta! Ngươi lầm rồi. Trước mặt ông già thì
cái rắm ta cũng không dám thả." Pháo Thiên Minh rất là nghi hoặc, chênh lệch
nhiều quá đi! Ông già mình bảo mình đi làm gì, cho dù không muốn, ít nhất
cũng phải ra vẻ.
"... Vấn đề này ta tạm thời không thảo luận nữa. Bây giờ là việc thứ hai. Ta
vừa nhận được tin, nói tại Khai Phong có một NPC của một bang hội nhỏ tên là
Kim Tiền bang liên hệ với Huyết Ảnh, nói bảo đảm hắn có thể phòng thủ nơi
đóng quân, hơn nữa còn có thể phòng thủ rất tốt. Ta muốn mời ngươi đến chỗ
của bang phái này dò la tin tức."
"Bà chủ! Ngươi thật biết đùa, ngươi không biết ta không còn chút võ công
nào à?"
Lãnh Nhược Tuyết kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ tin đồn trên diễn đàn nói gân
mạch của ngươi bị phế là thật?"
"Thật đấy, ta thấy ngươi nên mời cao nhân khác! Không bằng gọi Tinh Ảnh,
người này khinh công không chỉ giỏi. Hơn nữa còn rất thạo việc trộm gà cắp
vịt."
Lãnh Nhược Tuyết lạnh lùng nhìn Pháo Thiên Minh, đây chính là nhân tài
được mua chuộc, thường ngày cô vẫn nhịn nhục không nói thêm gì, nhưng đến
lúc quan trọng lại thành bất lực không làm được gì."Thế này đi! Tiểu Nhị chắc
là rất quen thuộc phải không? Ngươi gọi hắn tới đây, ta hỏi hắn vài việc, đồng
thời cũng đừng để hắn tham gia chiến đấu nữa." Lãnh Nhược Tuyết vốn là
thương nhân, chỉ có đầu tư chứ không có thu hoạch thì cô chưa bao giờ làm, cho
dù chỉ có thể ép ra một giọt dầu, cũng tuyệt đối không thể chỉ lấy được nửa giọt.
"Không thành vấn đề!" Pháo Thiên Minh gửi một tin nhắn cho Tiểu Nhị:
"Ngốc Bút Ông bị quần ẩu ở quán rượu của ta, nguy cơ tính mạng chỉ trong
gang tấc!"
"Ngươi cố gắng ổn định tình hình, ta lập tức dẫn người tới!" Tiểu Nhị nhanh
chóng trả lời tin nhắn.
Lãnh Nhược Tuyết đột nhiên phát hiện, chất lượng một giọt dầu này thật
không tồi. Tiểu Nhị kéo tới mười cao thủ dùng đao của Tinh Anh đường.
Tiểu Nhị phát hiện bị lừa nhưng cũng không tức giận, hoặc là không dám
tức giận với Pháo Thiên Minh. Làm người ngoại quốc, phải có ý thức của người
ngoại quốc, tuyệt đối không thể so đo âm hiểm với người Trung Quốc, điểm này
là hắn học thuộc lòng binh pháp Tôn Tử mà khám phá ra. Tôn Tử đã âm hiểm
như vậy. Loại ngang ngược như Pháo Thiên Minh tất nhiên càng âm hiểm.
Sau khi hiểu rõ mục đích của Lãnh Nhược Tuyết, hắn đại diện 10 người
khác đàm phán cùng Lãnh Nhược Tuyết. Cuối cùng Tiểu Nhị đòi được mỗi
người mỗi tháng thu nhập thêm vào hai ngàn, đồng ý làm gián điệp cho Lãnh
Nhược Tuyết.
Trong bầu không khí thân thiện như vậy, chỉ có Pháo Thiên Minh lý giải về
nghề này khác với mọi người: Hắn cho rằng thân phận hiện tại của Tiểu Nhị
không phải là nội ứng mà là nội gian, phản đồ, phản bội.
Lãnh Nhược Tuyết cũng bắt đầu lo lắng, ánh mắt của cô không hạn hẹp như
Pháo Thiên Minh, thiên hạ nagf ông đây đệ nhất, ngoài núi không có núi nào
cao hơn. Trong tay cô nắm giữ tài liệu chỉ ra rằng, trong một đại hội võ lâm
cách đây hơn một tháng, phe Huyết Ảnh đã có ít nhất ba người có thể đối phó
được với Pháo Thiên Minh. Cô cũng không muốn dính líu gì với Huyết Ảnh
nữa. Hóa ra vẫn âm thầm thu nạp nhân tài, nay trực tiếp đứng ra thu nạp công
khai. Thân là phụ nữ giác quan thứ sáu báo cho cô biết, với số lượng và chất
lượng các cao thủ hiện có, vẫn chưa đủ sức chống lại Tinh Anh đường của
Huyết Ảnh. Đặc biệt là hôm qua thu được tin, một huynh đệ trong thực tế của
Huyết Ảnh đã đạt được nội công cực mạnh, thuộc top 5 trong trò chơi: Cửu
Dương Thần Công, hơn nữa còn luyện thành công thân thể Kim Cương Bất
Hoại.
Trong Tinh Anh đường toàn là tinh anh tuyệt đối. Trò chơi bắt đầu lâu như
vậy, các loại võ công tuyệt học đã nở rộ khắp nơi. Tuy so với số lượng người
chơi thì chỉ là muối bể, nhưng chỉ cần có tuyệt học hoàn chỉnh thì cơ bản đều bị
Huyết Ảnh đoạt mất. Huyết Ảnh vì có thể đoạt được Lãnh Nhược Tuyết mà dốc
hết vốn liếng, thề sẽ cướp ngôi đầu trong đại hội võ lâm, cho dù phải táng gia
bại sản.
Ngoại trừ Tiểu Nhị ở lại, mười người còn lại lập tức trở về nơi đóng quân
của bang hội, Lãnh Nhược Tuyết như thấy Pháo Thiên Minh hoàn toàn không
để mình vào mắt, chỉ biết hừ một tiếng, mang theo Thiên Nhãn lắc mình đi mất.
"Ta đã bắt chuyện với Huyết Ảnh, hắn nói không sao, tạm thời có thể không
về. Ngươi giữ ta lại làm gì?" Tiểu Nhị thấy mọi người đều đi rồi bèn mở miệng
hỏi.
"Ta muốn đi Khai Phong một chuyến, nhưng ngươi cũng biết các bằng hữu
kia hoặc là bận rộn, hoặc là lười biếng, hoặc là võ công quá thấp. Cho nên ta
đành phải nhờ ngươi đi theo bảo vệ." Đột nhiên Pháo Thiên Minh có hứng thú
với Kim Tiền bang mà Lãnh Nhược Tuyết nhắc tới.