Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Chương 180: Võ Lâm Bá Đồ - Chương 180 Phá sản đến nơi



Những ngày qua, Pháo Thiên Minh cảm nhận được rằng hệ thống bang phái
thật sự rất thú vị. Trước tiên là việc luyện cấp, hệ thống sẽ vẽ ra một địa bàn cho
mỗi người, tùy theo thân phận bang phái của họ. Chẳng hạn như vị trí của Pháo
Thiên Minh là một thung lũng nhỏ ở phía đông Tương Dương. Nếu cần, ta có
thể đề nghị với bang phái cử người đem thuốc men, lương thực đến hằng ngày.
Bang phái sẽ công bố nhiệm vụ mỗi bốn giờ tại trụ sở, mỗi thành thị đều có một
người chuyên đem cơm đến từng nhà. Kế đến, bang hội còn có dịch vụ mua bán
và đấu giá đồ đạc, ta có thể vào hệ thống bất cứ lúc nào để mua sắm, các vật
phẩm thông thường đều có ghi rõ sẽ giao hàng trong vòng vài giờ.
Lại nữa, nếu bị người của bang phái khác giết chết, bang hội sẽ bồi thường.
Từ cấp 40 trở lên là 50 vàng/cấp. Về nguồn tài chính của bang hội, trang web
chính thức cũng đã nêu rõ: số tiền ban đầu của các bang là cố định, về sau tùy
thuộc vào khả năng kinh doanh của mỗi người. Thí dụ, bang hội sẽ đưa ra
những nhiệm vụ như: thu phí quản lý 5 vàng/tháng ở các quán rượu, quán trọ,
quán trà trong hệ thống.
Hay như bán bảo hiểm: khi người ngoài bang bị ám sát, nếu không tự bảo vệ
được, họ có thể thương lượng giá cả với bang phái để được bảo kê, rồi bang sẽ
đăng nhiệm vụ cho người chơi, hưởng 50% tiền công. Nếu thất bại, bang phái
sẽ bồi thường toàn bộ, với điều kiện người bảo vệ phải chết; nếu không, kẻ
được bảo vệ chết mà người bảo vệ còn sống, người bảo vệ sẽ bị truy sát hai lần.
Ám sát: Bang phái muốn mở rộng địa bàn kinh doanh, cần chiếm đất của
hàng xóm. Có thể giao nhiệm vụ cho người chơi giết sạch cả nhà người ta, kể cả
những NPC bình thường trong nhiệm vụ cũng không được bảo vệ. Hoặc một
NPC hay người chơi muốn giết người trong vùng chiếm đóng của đối phương,
họ có thể thương lượng với bang phái rồi nhận nhiệm vụ, bang sẽ hưởng hoa
hồng. Ví dụ, Pháo Thiên Minh nhận được thông tin là Cái Bang và Kim Tiền
bang treo như vậy giết mình, tổng cộng có 180 cái, cao nhất là 50 lượng, nhưng
cho đến nay vẫn chưa ai nhận.
Phía quan phủ cũng thấy rõ thủ đoạn của các bang chủ. Chẳng hạn, kẻ ám
sát thành công nhưng để lại nhân chứng, trong vòng hai ngày phải dẹp yên, nếu
không sẽ bị tố giác lên Tứ Đại Danh Bổ. Làm thế nào bây giờ? Thượng Quan
Kim Hồng đích thân làm gương, sai Kinh Vô Mệnh đeo mặt nạ vào quan phủ
giết sạch 63 người. Tôn Ngọc Bá dâng 500 lượng vàng để chuyện lớn hóa nhỏ.
Còn Lý Trầm Chu thì đăng nhiệm vụ: trả 50 lượng vàng cho bang chúng cấp 3
gánh tội thay.
Đây chính là giang hồ, hay nên nói là một xã hội thu nhỏ, muốn làm bá chủ
giang hồ thì có hắc đạo cũng phải có trắng, bạch đạo cũng cần có đen. Người
chơi như phát hiện ra một thế giới mới, rất háo hức với những nhiệm vụ này.
Chẳng hạn như Tinh Ảnh, hắn gia nhập Kim Tiền bang, chỉ nhận nhiệm vụ ám
sát. Nhờ khinh công và tuyệt học Thái Cực quyền, hắn đã ám sát thành công
liên tiếp 13 lần. Thượng Quan Kim Hồng không những tặng thưởng mà còn
đích thân tiếp kiến, trò chuyện thân mật suốt 10 phút. Lương của Tinh Ảnh tăng
từ 80 lên 150 lượng vàng mỗi tháng.
Vô Song Ngư chủ yếu nhận nhiệm vụ thu phí bảo kê. Theo lời tên này nói
thì từ hồi cấp hai đã bị bắt nộp phí bảo kê, cho tới tốt nghiệp đại học mới thoát
khỏi cảnh ngộ đáng xấu hổ ấy.
Vụ Lý Hoa gia nhập Thiên Hạ bang, cô thích nhất là nhiệm vụ đàm phán
thương lượng. Bởi lẽ cô phát hiện cuối cùng cũng có người chịu nghe mình nói.
Với NPC là đưa ra lý do tăng phí bảo kê, với người chơi là nâng cao tinh thần dĩ
hòa vi quý. Nhờ tài ăn nói, gần như không có việc gì cô không thương lượng
được, thậm chí có vụ người bị giết còn phải bồi thường cho kẻ giết người. Tất
nhiên cũng có trường hợp gặp phải kẻ ngoan cố, lúc đó Vụ Lý Hoa buộc phải
dùng võ lực, một bạt tai là chết...
Mỗi người đều có nhiệm vụ thích hợp, Pháo Thiên Minh cũng vậy, y thích
nhất làm bảo tiêu... Không phải bảo vệ người, mà bảo vệ tài vật. Y có một thế
mạnh mà không ai sánh bằng, cũng chính từ một nhiệm vụ bảo tiêu mà y phát
hiện ra ưu thế của mình...
Nói tới ngày thứ tam, Pháo Thiên Minh lại tiếp nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ
lần này sẽ được lựa chọn nhiều hơn rất nhiều. Ngay từ đầu Pháo Thiên Minh đã
bị một nhiệm vụ mê hoặc: bảo tiêu, áp tải một nhóm tài vật đến Kinh Châu,
nhiệm vụ do bốn người thực hiện. Tài vật chia làm bốn phần. Nếu như chết một
nhân, tài vật mang về toàn bộ, vậy người chết coi như là thành công. Nếu như
tài vật thiếu một phần, bốn người còn sống tới nơi, vậy sẽ phải đổ xúc xắc, xem
ai đi chết.
Hấp dẫn ánh mắt của Pháo Thiên Minh tự nhiên là hai chữ tài vật, y lập tức
hạ quyết tâm nửa đường chém ba người khác. Hắn biết quy củ của bang hội.
Bảo tiêu chết giữa đường coi như là chết miệng. NPC có thể nghe lời nói sau
khi phục sinh, nhưng không thể làm chứng cứ.
Nhưng điều rất khiến Pháo Thiên Minh của chúng ta thương tâm là sau khi
xác nhận nhiệm vụ y lại phát hiện một chuyện rất buồn nôn: Nhắc nhở của hệ
thống, vật này là vật phẩm nhiệm vụ, không cách nào giao dịch hay sử dụng, có
muốn lấy hay không? Cái này là y tính sai, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy,
vừa bảo tiêu vừa cướp tiêu mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ trăm phần trăm.
Bốn chiếc xe ngựa đi ra ngoài, A, B C với võ công đều thuộc dạng trung
bình trong người chơi. Mỗi người có một loại lên đến cấp, một loại khác là
trung cấp. Ba người vốn tiếp nhận nhiệm vụ này đều có phần thấp thỏm bất an,
tuy bảo tiêu thu vào cao nhưng phải biết rằng sau khi bọn họ tiếp nhận tốt
nhiệm vụ, bang hội đối địch sẽ xuất hiện một nhiệm vụ cướp tiêu. Nhưng vừa
thấy Pháo Thiên Minh cùng bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, ai nấy đã hoàn toàn yên
tâm. Thanh Mai ác ma này chính là thanh kiếm hai lưỡi, trừ phi thật sự ăn no
rửng mỡ, nếu không tuyệt đối không có ai muốn gây sự với hắn.
Ba người có ý muốn tiếp xúc với Pháo Thiên Minh, lại nhìn thấy bộ dạng
Pháo Thiên Minh như vừa mất năm trăm đồng tiền, đều không dám đi lên trước.
Theo truyền thuyết người này làm nhiệm vụ nhập ma, không có việc gì cũng
giết người góp công đức.
Pháo Thiên Minh ngồi ở trong chiếc xe thứ tứ liên tục than thở trong lòng.
Lũ thiết kế khốn nạn này, no rửng mỡ à! Làm bảo tiêu thế này một lần mất thời
gian nửa ngày mới trả tiền thù lao 10 vàng, mà mình không phải là không có
chuyện gì gây chuyện sao? Khi nào nhàm chán thì làm gì? Chơi bài thôi? Pháo
Thiên Minh vận nội lực ném từng lá bài tú lơ khơ ra. Đây cũng là chỗ tốt của trò
chơi, ném đi không xa sẽ tự động trở về, đổi lại thực tế còn phải tự mình xử lý.
"Núi này là ta mở, đường này là ta trồng, muốn đi đường này, lưu lại tiền
mua đường." Pháo Thiên Minh ngẩng đầu, hít một hơi lạnh, cách 30 mét có một
nam nhân cụt một tay dẫn theo một nữ nhân, phía sau đó còn có hơn mười nữ
nhân... Dương Quá thê thảm như vậy từ bao giờ! Bàn chân y lập tức bôi dầu
định chạy, đây chính là kẻ thù của y, tám chín phần mười là nhằm vào mình.
"Chử Trà huynh!" Nam nhân đột nhiên thấy Pháo Thiên Minh, hơi ngây ra
một chút.
Pháo Thiên Minh đưa mắt nhìn lại: "A, không phải Dương Quá, ai vậy? Có
vẻ quen mặt!
"Chử Trà huynh, kính xin qua đây nói chuyện một lát!"
"Được!" Pháo Thiên Minh nhảy vài cái tới bên cạnh nam nhân cụt một ta.
Người ta khách khí như vậy, sao không đi qua xem có được không?
"Lão Thích? Thích Thiếu Thương?" Pháo Thiên Minh thử thăm dò một câu.
"Ta biết ngay ngươi vẫn còn nhớ đến ta, ngươi có còn nhớ Tức Đại Nương
không?" Thích Thiếu Thương vui mừng khôn xiết, kéo cô nương bên cạnh một
cái.
"Biết chứ! Đại Nương vẫn xinh đẹp tuyệt trần như xưa, làm sao có thể quên
được." Trong lòng Pháo Thiên Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn không
bỏ trốn, nếu không e là thiệt thòi.
Ba vị người chơi đang cảnh giác bên cạnh cũng đồng thanh thở phào: "Chỉ
là báo động giả, chỉ là báo động giả!"
"Ngươi làm hắn vậy, thành cướp đường từ bao giờ?"
"... Ta vốn là cướp đường, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Liên Vân trại của
chúng ta chuyên làm nghề nà." Thích Thiếu Gia cũng vô cùng ngượng ngùng,
cướp đường lại cướp cả bằng hữu, chuyện này mà truyền ra, làm sao dám nhìn
mặt anh hùng thiên hạ nữa.
"Đúng rồi, ta quên mất! Ngươi cướp cái này làm gì? Có giao dịch được
đâu."
"Các ngươi không được, nhưng chúng ta là sơn tặc! Chỉ cần bán hàng cho
hệ thống cửa hàng là có thể đổi tiền. Ài... lâu rồi không làm việc này, chỉ vì
đang mưu tính một việc trọng đại, không có tiền thì không được. Hôm nay thật
sự đã làm phiền Chử Trà huynh rồi, chúng ta đi trước đây, ngày khác sẽ tới cửa
xin lỗi."
"Đừng đi! Đã tới nơi rồi, sao lại để các ngươi trở về tay không được." Ánh
mắt Pháo Thiên Minh lóe lên ánh sao: "Ta để hàng của ta lại, các ngươi cầm đi."
"Làm sao... sao lại không biết xấu hổ làm vậy chứ?"
"Mọi người đều là huynh đệ, có gì phải ngại? Chỗ khó xử của ngươi chính
là chỗ khó xử của ta, ta không giúp ngươi thì giúp ai?" Pháo Thiên Minh nói rất
nghiêm túc.
Thích Thiếu Thương còn định nói thêm điều gì đó. Tức Đại Nương vội vã
nói ngay sau đó: "Nếu vậy thì Chử Trà à, chúng ta là người một nhà, chúng ta
mang đi ba xe. Sau này ta sẽ cho ngươi tiền hai xe, ít thì hơi ít, đại khái cũng
khoảng hai ngàn vàng."
Pháo Thiên Minh đáp lại: "Không! Tiền là một xe đủ rồi." Y quay người bay
ra ngoài, thanh kiếm sáng lấp lánh trong tay. Trực tiếp tước đoạt tính mệnh của
ba người chơi rồi nói: "Cứ lấy đi. Các ngươi hoạt động ở đâu? Ta sẽ quay lại
kéo thêm vài xe nữa."
"Cái này... nhiều thì ngại lắm!" Thích Thiếu Thương xoa tay, cảm thấy vô
cùng hổ thẹn. Bản thân hắn là thủ lĩnh cường đạo lâu năm, nhưng vì cướp
đường thuận lợi, còn phải nhờ bằng hữu mạo hiểm làm nội ứng.
Tức Đại Nương lại che miệng cười khúc khích, đưa cho Pháo Thiên Minh
một ống tre rồi nói: "Chỉ cần kéo cái ống tre này ở ngoài trời là được. Trong
vòng một nén hương, chúng ta sẽ chuẩn bị xong. Tiền hàng này chúng ta sẽ giao
cho ngươi."
Pháo Thiên Minh im lặng cầm lấy ống tre, Thích Thiếu Thương càng thấy
hối hận, trừng mắt nhìn Tức Đại Nương. Người ta đã tử tế giúp một lần rồi, sao
có thể cứ quấy rầy như thế được, gia sản lớn đến đâu cũng chỉ mấy ngày là tan
tành mất.
"Các ngươi có đủ người không? Nếu đủ, ta sẽ dẫn theo mười mấy tên, bảo
tiêu khắp nơi trong Trung Hoa... Ta nói trước, các ngươi chỉ cần vận chuyển
hàng là được rồi. Giết người thì bọn ta tự lo liệu."
"Nhân thủ cũng có thể ứng phó thêm hai tuyến nữa... Chỉ có điều, như vậy
thật ngại ngùng quá!"
"Không sao cả, bằng hữu của bằng hữu là bằng hữu của ta! Có tiền thì ai
cũng giàu có! Hơn nữa, các ngươi cũng biết đây là tài sản bất chính của giới hắc
đạo, chúng ta nên thay trời hành đạo, dẹp bỏ lũ tay chân kiêu ngạo kia. Vì sự
nghiệp chính nghĩa, vì hạnh phúc của dân chúng, vì đất nước thanh bình, vì hòa
bình thế giới, chúng ta không nên chần chừ nữa."
Thích Thiếu Thương hết sức phấn khởi, nắm lấy tay Pháo Thiên Minh:
"Huynh đệ à, cùng ta đi xông pha lang bạt đi! Chức Đại đương gia sẽ thuộc về
ngươi."
Nhắn tín với bằng hữu: "Thu nhận hai người trong Thiên Hạ bang hoặc
Quyền Lợi bang, mỗi ngày kiếm được hai ngàn vàng."
"Ta!" Toàn bộ tin nhắn sáng lên, mỗi ngày kiếm được hai ngàn lượng vàng
cơ mà!
"Không cần Kim Tiền bang!"
"Tại sao?" Tinh Ảnh bị loại bỏ rất không hài lòng.
"Toàn bộ cổ phiếu của ta là của Kim Tiền bang, người muốn ta phá sản ư?"
Sau khi trải qua một hồi bàn bạc Vụ Lý Hoa đảm nhiệm việc mở tuyến
đường từ Quảng Châu đến Hàng Châu, Vô Song Ngư mở tuyến đường từ Thành
Đô đến Vân Nam. Bị cướp mười lượt tiêu xa, tổng cộng tổn thất 30 chiếc tiêu
xa.
Theo điều tra, việc này do Thanh Mai ác ma cùng đại sư huynh trước kia
của Ma Giáo Vô Song Ngư móc nối với sơn tặc gây ra.
Thiên Hạ bang trong vòng ba ngày có bốn lần bị cướp tiêu xa, mất 12 chiếc
tiêu xa. Nghe nói, chuyện này do Vụ Lý Hoa móc nối với sơn tặc gây ra.
Nhưng thực ra đây đều chỉ là vỏ ngoài, sau khi điều tra kỹ, chúng ta phát
hiện ra tất cả đều do Thanh Mai ác ma đứng đầu gây ra, thậm chí còn công khai
treo giải 100 vàng mua một mạng để tìm người bảo tiêu. Do ảnh hưởng của
chuyện này, cổ phiếu của Quyền Lợi bang đã rớt giá 5 ngày liên tiếp, tài sản
thâm hụt. Tổng đàn đã đóng cửa một nửa phân đà, còn giải tán hai phần bang
chúng để cắt giảm chi phí. Mặc dù cổ phiếu Thiên Hạ bang cũng giảm giá 2
ngày liên tiếp, nhưng khi được phỏng vấn, bang chủ Tôn Ngọc Bá tuyên bố đây
chỉ là bề ngoài, ông tự tin khẳng định năm nay bang hội sẽ tăng trưởng rất
nhanh. Trong khi đó, Bang chủ Kim Tiền tuyên bố năm nay Kim Tiền bang sẽ
tăng trưởng 1000%. Cuối cùng, còn nói thêm: Cổ phiếu Tiền Nguyên bang đã
phá trần 5 ngày liên tiếp.
"Làm sao đây?" Liễu Nhược Phong mặt ngươi ưu sầu nói: "Chắc chỉ có thể
cầm cự được nửa tháng nữa là chúng ta phải phá sản. Bây giờ cổ phiếu còn
không bằng giấy xì mũi. Không đáng tiền thì thôi, giờ còn bị ép ngừng giao
dịch, có muốn ném đi cũng không được."
Triệu Sư Dung thở dài: "Ta đã điều tra. Nghe nói Thanh Mai Chử Trà cấu
kết với sơn tặc, trong đó có đại đương gia Thích Thiếu Thương của Liêu Vân
trại, và Tức Đại Nương của Toái Vân uyên."
Đương nhiên Lý Trầm Chu biết nguyên nhân cô thở dài: "Không có bằng
chứng thì tuyệt đối không được động đến Thanh Mai Chử Trà. Chưa nói tới vi
phạm luật chơi, bản thân bằng hữu của hắn đều là tinh anh hay phó bang chủ
của bang ta. Nếu kết tội mà không có bằng chứng, e rằng không đầy nửa tháng
Quyền Lợi bang sẽ tan rã. Huống hồ Thích Thiếu Thương lại càng không thể
động vào, người này quan hệ rộng, chưa kể được Lôi Môn ủng hộ hết mình,
ngay cả Tứ Đại Danh Bộ và Gia Cát tiên sinh cũng thân thiết với hắn. Hơn nữa,
võ công của hắn đấu với bất cứ ai trong chúng ta, chúng ta không có ưu thế gì
nhưng cũng chẳng chiếm được lợi thế. Huống hồ Lưu Vân trại, Toái Vân uyên
địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công... Cho dù chúng ta hạ được thì thế nào?
Nguyên khí tổn thất nặng nề, Kim Tiền bang và Thiên Hạ bang có thể dễ dàng
diệt trừ chúng ta."
"Vậy bây giờ phải làm sao? Vừa rồi, ta đã cử Lý Đại, Lý Nhị, Lý Tam cùng
Thanh Mai Chử Trà đi áp tiêu, nhưng đi bốn người trở về chỉ còn một, ba người
tử trận. Thật sự không được, ta sẽ đích thân đi một chuyến." Người nói là Liễu
Tùy Phong, hắn thật sự nôn nóng
Lúc này, Triệu Sư Dung lại mỉm cười: "Các ngươi cứ nghĩ cách phòng bị
hắn làm gì? Ta cho rằng đây là nhân tài hiếm có, ta định sẽ trọng dụng hắn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.