Mấy tên NPC đột nhiên thấy người chơi rơi từ nóc nhà xuống, không những
không kinh hãi mà còn lấy làm vui mừng, ai nấy lên tiếng hỏi: "Người tới là
ai?"
Thiên Thiên nghiến răng mắng: "Đồ khốn kiếp!" Cô vẫn còn chút lý trí,
không ngẩng đầu nhìn lên.
Mấy tên NPC liếc mắt nhìn nhau, Dương Tiêu cười ha hả nói: "Họ Đồ thì ta
từng gặp không ít, nhưng cái tên này... thật sự quá hiếm thấy. Ta hỏi ngươi Đồ
Khốn Kiếp, ngươi tới làm gì?"
"Ngươi mới là dồ khốn kiếp, ta tên Thiên Thiên, Nga Mi phái, ta tới giết các
ngươi!" Thiên Thiên rất hào sảng nói.
"Ngươi? Giết chúng ta?" Vi Nhất Tiếu như nghe được trò cười hay nhất
thiên hạ.
"... Thật ra vừa rồi ta nói đùa, ta thấy các hạ buồn tẻ quá nên mới tới chơi cờ
với các ngươi." Thiên Thiên nhận được tin nhắn bèn lập tức thay đổi âm điệu.
"Ồ?" Tất cả NPC đều liếc nhìn nhau.
Không nên nói suông mà không làm, Thiên Thiên cầm kiếm nhanh tay vẽ
một bàn cờ cá ngựa lên mặt đất và hỏi: "Các ngươi có biết chơi không?"
"Ta đi tìm quân cờ!" Vi Nhất Tiếu cười ha hả, thi triển thân pháp biến mất
trong đại sảnh. Có thể nói Vi Nhất Tiếu làm việc rất hiệu quả, chỉ sau chốc lát
đã mang vào một túi nhỏ, đổ ngay xuống đất. Trong túi có nến, đá, tỏi, bánh
bao, củi và gỗ. Vi Nhất Tiếu nói: "Chúng ta thỏa thuận, nếu có người tới giết
chúng ta, trước tiên sẽ giết cô."
"Dương tả sứ, không bằng mời Dương giáo chủ cùng ra ngoài vui chơi?
Chắc hẳn cô nương này đã nói tin tức về ngài ấy cho người chơi rồi. Không cần
phải lén lút ẩn nấp nữa." Sau khi dặn dò, Dương Tiêu đi vào nội đường, tiếng cơ
quan vang lên, một nam nhân cường tráng chừng năm mươi tuổi tóc đen râu đen
theo Dương Tiêu bước ra.
"Dù sao chúng ta cũng phải cược cái gì chứ?" Thiên Thiên thuận miệng hỏi.
"Ba người về cuối cuối cùng nộp mười vàng thì sao?" Có thể thấy Trương
Vô Kỵ là người tốt, không đành lòng để Thiên Thiên phá sản quá nhanh, đương
nhiên không loại trừ khả năng khác. Trong nhiệm vụ, bọn họ phải canh giữ
tuyến phòng thủ cuối cùng, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong đại sảnh chờ người
chơi giết đến núi, để tránh xao nhãng không được vui chơi giải trí. Nhưng nếu
có người chơi tới thì khác, có thể tương tác. Ví dụ, có thể lấy cớ khiến người
chơi phá sản để thuyết phục. Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc cơ bản đưa cho
người ta tiền là được.
Kiếm Cầm xem lại một hồi, bắt chước Pháo Thiên Minh nằm ngửa nhìn trời
nói: "Thiên Thiên đã thua hai ván rồi."
Pháo Thiên Minh miễn cưỡng mở mắt ti hí nói: "Mới thua hai ván thôi, còn
nhiều triển vọng lắm!"
"Tổng cộng chỉ chơi hai ván thôi! Này! Đừng ngủ nữa, ngươi hãy nói xem
bây giờ phải làm thế nào, người ta đã vào trong rồi, nhưng hình như chẳng có
tác dụng gì. Mục đích của chúng ta là thu hút chú ý của Ngũ Hành Kỳ về tổng
đàn cơ mà."
Pháo Thiên Minh ngồi dậy hỏi: "Ngươi có cách nào hay không?"
"Đốt lửa thì sao?"
"... Đã bàn rồi, nhiều lắm là huy động Hồng Thủy kỳ. Cách duy nhất là
khuấy động bên trong cho trời long đất lở."
"Trời long đất lở?... Chử Trà, có chuyện ta luôn muốn nói với ngươi." Kiếm
Cầm mở to đôi mắt, đầu từ từ lại gần Pháo Thiên Minh, đatj tới khoảng cách
người tình.
"Ngươi... muốn nói gì?" Pháo Thiên Minh hơi thở dồn dập. Kiếm Cầm cũng
là một mỹ nhân, hơi thở nhẹ nhàng phảng phất trên mặt, đôi môi đỏ mọng
quyến rũ chỉ cách có 20 centimet. Pháo Thiên Minh nhộn nhạo khắp người, hận
không thể cắn một phát."Bây giờ... không tiện, hay là... ta cho ngươi số điện
thoại..."
Chưa dứt lời, bàn tay nhỏ bé của Kiếm Cầm đã nhẹ nhàng đặt lên ngực Pháo
Thiên Minh, suýt nữa Pháo Thiên Minh hít không hở ra nổi, lập tức đầu hoa mắt
váng, máu nóng sôi trào, xúc động muốn giải quyết luôn tại chỗ. Bỗng một
luồng lực lượng lớn từ tay Kiếm Cầm ồ ạt truyền tới, thân thể Pháo Thiên Minh
nặng nề đập tan miếng ngói dưới người, tạo thành một tiếng vang lớn, bị y ép
nát rồi rơi thẳng xuống.
Kiếm Cầm cười khúc khích nói: "Ta học rất nhanh đấy!" Nói xong lăn người
tới mái hiên, một tay bám vào xà nhà, thân co lại treo lộn ngược ở rìa đại điện,
nhìn qua khe hở xem vào bên trong.
"Vi ca, Tiêu ca, đã lâu không gặp, nhớ chết đi được." Bên cạnh, Pháo Thiên
Minh vừa chào hỏi vừa phỉ báng: Sao trông hai người này tà dâm thế? Hay là
mình vẫn chưa tỉnh ngộ sau cơn phấn khích?
Lần chào hỏi này của Pháo Thiên Minh cũng không được đãi ngộ như Thiên
Thiên. Vi Nhất Tiếu phản ứng đầu tiên, lao thẳng lên nóc nhà xem xét. Dương
Tiêu vận sức chờ di chuyển tức thời. Trương Vô Kỵ trầm giọng hỏi: "Các hạ là
ai, sao lại tự tiện xông vào tổng đàn Minh Giáo chúng ta?" Vi Nhất Tiếu hạ
xuống, lắc đầu với mọi người.
"Ta... Ta là đệ tử đắc ý của sư công ngươi, ngươi gọi ta sư thúc là được. Còn
về mục đích ta đến đây... cũng giống như cô ấy!" Pháo Thiên Minh chỉ Thiên
Thiên rồi lấy ra một hộp bài tú lơ khơ nói: "Chúng ta chơi Trá Kim Hoa đi?"
Không ai để ý tới y, mỗi người đứng về vị trí của mình, có dấu hiệu một lời
không hợp là sẵn sàng ẩu đả."Không thích à? Hay muốn chơi Thiên Địa Giang
ba mươi hai tấm không? Blackjack 21? Trốn bài? Năm mươi K? Tiến lên?...
Hay các ngươi muốn chơi bài brit?"
Dương Tiêu bỗng nói vài câu vào tai Dương Đỉnh Thiên, Dương Đỉnh Thiên
gật đầu rồi nói: "Thiên Địa Giang, nhất phiên lưỡng trừng nhãn. Ngươi làm nhà
cái, không giới hạn cược."
"Không chơi!" Pháo Thiên Minh vừa nghe không có giới hạn, còn bắt mình
làm nhà cái là nổi giận: Đừng tưởng ta ngu, Dương Tiêu này chỉ muốn trả thù vì
bị dọa nhiều ngày không cứng được. Giết ta một phen không vừa lòng, nhất
định phải làm cho ta phá sản mới thôi.
"Muốn chơi thì cứ chơi, không chơi thì giết người! Hai người." Ân Thiên
Chính trầm giọng nói.
"Chơi!" Thiên Thiên trả lời.
"Chơi cái mẹ..." Lời còn chưa dứt, Dương Đỉnh Thiên từ cách xa mười mét
đột nhiên xuất hiện trước mặt Pháo Thiên Minh, hai người đã tới khoảng cách
tình lữ.
"Có đánh bạc không?"
Pháo Thiên Minh lau nước miếng trên mặt rồi nói: "Chỉ từng nghe nói
cưỡng gian địa, chưa từng nghe nói cưỡng ép đánh bạc, có gan thì giết ta đi."
"Giết ngươi? Không giết ngươi! Có điều, ngươi không chịu đánh cược,
chúng ta sẽ giam ngươi mười ngày rồi tính sau." Dương Tiêu cười khà khà, như
một con hồ ly tinh.
"Được! Ta cược, nhưng vạn nhất các ngươi thua, lại hối hận mà cướp tiền
giết người thì sao đây?"
Trương Vô Kỵ mỉm cười, không biết đã ra lệnh gì, Hắc Bạch Song Sát từ
trên trời hạ xuống, xuất hiện ở giữa nói: "Ta là Hắc Sát."
"Ta là Bạch Sát!"
"Chúng ta được thuê để giám sát kết quả của ván cá cược này, dù quá trình
có hoang đường đến đâu cũng không thuộc phạm vi trách nhiệm của chúng ta.
Bất kỳ ai cá cược mà không chịu thua cuộc sẽ bị phế bỏ toàn bộ võ công." Pháo
Thiên Minh cười lạnh một tiếng. Quá trình có hoang đường đến mức nào cơ
chứ? Còn chưa kể đến việc mẹ của Joker đỏ, mẹ của Joker đen xuất hiện cũng
không tính là gian lận. Chơi với ông đây mà không lột trần truồng các ngươi ra
thì đúng là làm phụ lòng sinh thành của các ngươi rồi.
Tám người ngồi trên mặt đất, Pháo Thiên Minh đặt bài xuống đất nói:
"Muốn kiểm tra bài thì làm đi. Không kiểm tra là đồng ý cược rồi đấy."
"Ba ngàn vàng, cộng thêm một cái tai, tự cắt!" Dương Tiêu lấy ra một tờ
ngân phiếu, rồi đặt thêm một cái cưa nhỏ lên trên.
"Hai ngàn vàng, cộng thêm một cái tai khác." Đây là Dương Đỉnh Thiên.
"Hai ngàn vàng, cộng thêm một con mắt trái." Ân Thiên cũng bắt chước lấy
ra một tờ ngân phiếu và một cái móc tai nhỏ.
"Khoan đã!" Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Dùng cưa cắt tai còn đỡ, chứ
dùng móc móc mắt thì hơi sáng tạo quá đấy!"
Ân Thiên Chính hừ một tiếng nói: "Ta thích, thì sao?"
"Được! Ngươi thích là được."
Ân Dã Vương cười một tiếng: "Phụ thân bên trái, nhi tử bên phải, thêm một
ngàn vàng."
Vi Nhất Tiếu mỉm cười: "Mũi cộng hai ngàn lượng vàng."
Trương Vô Kỵ: "Lưỡi thêm ba ngàn vàng."
"À, ta đã hiểu, các vị chê bai những thứ nhô ra bên ngoài đúng không? Thế
thì còn lão nhị cũng nhô ra đấy, không bằng cùng đánh bạc một trận." Pháo
Thiên Minh chơi lưu manh đến cùng.
Trương Vô Kỵ thờ ơ nói: "Ta là giáo chủ, ta theo!" Nói rồi lấy từ trong ngực
ra một dụng cụ.
Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh hỏi: "Thứ này hình như là kìm nhổ đinh...
Làm sao cắt được cái thứ kia?"
"Cắt? Chúng ta đều thích kẹp, kẹp cho nó nổ, còn có kèm âm thanh."
Pháo Thiên Minh quay đầu lại hỏi: "Thiên Thiên, cô thì sao? Đánh cược gì?
Nhà cái không thu bánh bao đâu nhé?"
"Ngươi chờ đã, ta đang bán cổ phiếu!" Lại qua mấy giây, Thiên Thiên lôi ra
một tờ ngân phiếu: "Một vạn một ngàn ba trăm sáu mươi lăm vàng, Vô Kỵ ca
ca, ta đặt theo ngươi có được không?"
"Được!"
Tinh Ảnh phát tin tức cho Kiếm Cầm hỏi: "Bên phía các ngươi thế nào rồi?
Ta nhắn tin cho Chử Trà và Thiên Thiên sao cũng không có phản ứng?"
Kiếm Cầm sớm đã về tới nóc nhà, nhìn bên dưới vừa thở dài vừa trả lời: "Ta
thấy Chử Trà sắp phát ra tài lớn rồi, ừm, là một khoản tiền lớn, bên kia ngươi
liền chuẩn bị chiến đấu đi! Những NPC đáng thương này, còn có Thiên Thiên
của chúng ta càng đáng thương hơn."Nhưng cô đã từng thấy qua phong thái oai
hùng của Pháo Thiên Minh trên sòng bạc, chỉ có cô và nhà thiết kế không tưởng
tượng được, không có Pháo Thiên Minh không làm được.
"Biết rồi! Phái Võ Đang chúng ta có phân nửa đã thuận lợi lên sườn núi tới
hậu viện theo đường của các ngươi, vách núi phía nam có mấy trăm người khác.
Bên ngươi có rối loạn là báo hiệu cho chúng ta."
Tinh Ảnh vốn là người gian tặc, Xe vốn là người hung ác, Tử Phi Tử cũng
không phải loại lương thiện, về phần Nhất Kiếm Đoạt Tâm cũng có thể nói
chính là một lão hồ ly. Sau khi Pháo Thiên Minh lên núi bốn người đã bắt đầu
bố trí.
Đầu tiên chọn lựa ra hơn một ngàn đệ tử Đường môn chuẩn bị rất nhiều ám
khí, làm phương trận công kích từ xa. Nga Mi phái tạo thành phương trận tự sát,
thống nhất dùng Thiên Địa Đồng Thọ, một khi sử dụng bị thương, lập tức nằm
rạp trên mặt đất bất động, mở ra một lỗ hổng.
Tiếp theo là một ngàn tên Võ Đang làm đội cảm tử, lợi dụng khinh công
đánh thẳng về phía tổng đàn, dùng tính mạng làm xáo trộn trận thế kẻ địch.
Thiếu Lâm lại phái mười tám người kết trận, thận trọng từng bước một, vừa
đẩy về phía trước, vừa hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch.
Cuối cùng là Hoa Sơn phái, chính là sát thương chủ lực, dùng chiến pháp
chim sẻ thêm chút hoa nở, triệt để xáo trộn bố trí của kẻ địch, hơn nữa dốc hết
khả năng ngăn chặn địch nhân tạo ra công kích hữu hiệu với tam đại môn phái
còn lại.