Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Chương 197: Võ Lâm Bá Đồ - Chương 197 Phòng ngự 100%



Sau khi Lam Sắc đăng xuất, mọi người đều không suy nghĩ sâu xa. Sau một
hồi bàn bạc, Tiểu Tuyết dẫn đường, dễ dàng vượt qua 100 mét đường hầm cuối
cùng, thông suốt đến đại sảnh.
Đây là một đại sảnh rộng gần 1000 mét vuông. Pháo Thiên Minh nhìn
quanh, đại sảnh trống trải, ngoài vài cây cột trụ ra chỉ có vài chục ngọn đèn dầu
lớn đang cháy. Vào sâu trong, có năm cánh cửa đá, lần lượt khắc năm chữ lớn
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Huyết Ảnh quan sát xong xuôi bèn hỏi: "Tiểu Tuyết, nàng có ý tưởng gì
không?"
"Ngươi đã có ý tưởng rồi, còn hỏi ta làm gì?" Lãnh Nhược Tuyết đáp lại
lạnh lùng.
Huyết Ảnh gật đầu xoay người nói với mọi người: "Ta thấy hiện thời tất cả
phải đều phó thác theo mệnh trời. Bên này có năm cánh cửa, có lẽ mỗi cánh cửa
đều có kho báu. Có khi chỉ duy nhất một cánh cửa mới có kho báu. Mọi người
có thể tự do lựa chọn vị trí, một khi đắc thủ thì tự động rút lui. Chỉ có điều ta
phải nói trước, lần này đã hy sinh hai huynh đệ, chắc chắn sẽ còn thương vong
lớn hơn nữa. Vì vậy, ta nghĩ bất kể ai là người đoạt được kho báu, cũng xin
dành ra 10% cho những người chưa có để bù đắp một chút. Không biết mọi
người có đồng ý không?"
"Đồng ý."
Huyết Ảnh nhìn tiểu đội Ái Mộ một cách đầy ẩn ý rồi nói: "Vậy các vị tự
thống nhất tổ đội đi."
Kênh bằng hữu...
"Chọn Thủy môn. Ta ngũ hành thiếu thủy." Vô Song Ngư.
"Chọn Kim môn. Nhà cậu của ta ở Kim Môn." Kiếm Cầm.
"Chọn Mộc môn. Nhà ta dùng cửa gỗ."
"Chọn Hỏa môn, tuyết sơn có lửa. Nhất định có vấn đề." Tinh Ảnh nói.
"Đừng chọn Thổ môn, đoán chừng có rắn." Vụ Lý Hoa nói.
Đường Đường tuy không đến nhưng cũng phát biểu ý kiến của mình: "Nếu
là trên binh pháp, năm cánh cửa này đều có thể có nhưng đều có thể không có.
Được một trong đó, mà mất đi bốn..."
"Tỷ tỷ của ngươi à?" Pháo Thiên Minh ném câu hỏi cho Vụ Lý Hoa rồi nói:
"Thôi, rút thăm đi!"
Giải quyết vấn đề bằng cách rút thăm đúng là giống như nghề sát thủ và kỹ
nữ, có một lịch sử lâu dài mà vĩnh viễn, chừng nào nhân loại còn tồn tại, thì
cách làm ấy vẫn không thôi.
Pháo Thiên Minh nhớ hồi lần đầu rút thăm là kì thi tiếng Anh năm lớp 6, y
đã làm bốn mảnh giấy ghi A, B, C, D rồi bốc. Sau đó thầy thương tiếng Anh
không thể chịu đựng được nữa. Lại có kẻ dám làm trò này ngay dưới mi mắt
mình, lúc thu bài thầy còn mỉa mai: "Bốc giấy cũng mất 20 phút à?"
Pháo Thiên Minh ngượng ngùng đáp: "Thầy có dặn, mỗi câu đều phải kiểm
tra lại".
Hôm ấy là ngày 14 tháng 4, nó in sâu trong tâm trí Thiên Minh, bởi vì y
được 67 điểm, lần đầu đạt điểm tiêu chuẩn đối với người Trung Quốc học tiếng
Anh như y. Từ đó y bắt đầu dẫn dắt học sinh toàn trường đi theo con đường thi
thố nhất định phải bốc thăm thử lại, cũng khiến y yêu mến vô cùng. Bởi sau khi
mang thành tích về, ông già nhà y khóc nức nở: "Đây là lần đầu tiên kể từ thế
kỷ 21 đến này họ Pháo chúng ta có người được điểm cao như thế. Tổ tiên thật
có linh!" Rồi tổ chức tiệc suốt ba ngày để ăn mừng...
Kết cục rút thăm chọn Kim Môn, Phích Lịch và Hát Bất Túy vẫn mỉm cười
nhìn mọi người làm loạn. Dù gì bọn họ cũng là con dế trên cùng một sợi dây
từng, dẫu Thủy hay Hỏa gì cũng phải cùng nhau vượt qua. Không phải bọn họ
cho rằng nhân phẩm của Pháo Thiên Minh không đủ vững chắc. Trái lại, tiểu tử
này rất may mắn, chủ yếu vì đi chung với y, lúc nào cũng vui vẻ đi kèm đau
khổ, hơn nữa còn phải cảnh giác khỏi bị y làm cho điên lên.
Ban đầu có mười mấy người chọn Kim Môn, sau khi Pháo Thiên Minh cười
âm hiểm vài tiếng là tự động gia nhập nhóm khác - đó là theo chỉ dẫn âm thầm
của Huyết Ảnh và Lãnh Nhược Tuyết. Họ cho rằng dù đi cùng nhóm Pháo
Thiên Minh tìm được kho báu, nếu lúc chia của không đều, mười người kia nhất
định bị hi sinh. Mặc dù là tinh nhuệ, nhưng mấy người kia đều là tinh nhuệ
trong tinh nhuệ, là Hoa Kỳ so với Anh Quốc! Do đó mười mấy người đều nghĩ
không nên ở trong bóng tối mà chịu một nhát đao từ sau lưng. Thực ra họ không
sai, chỉ là đề nghị đó không phải của Pháo Thiên Minh mà là của Ái Niếp Niếp:
Nói chuyện đạo nghĩa gì, nếu không chia đủ thì phải chém, chúng ta với bọn họ
không thân không quen, lại còn có mâu thuẫn, không thể giả vờ trong sạch chia
phần tốt cho người lạ được, trừ khi là hồi nhỏ bị lừa đá vào đầu.
Hát Bất Túy cũng đồng tình với Ái Niếp Niếp. Hắn cho rằng khi đã nói mọi
người đã tách ra thì không nên coi người lạ là đồng đội, trước chỉ là hợp tác đôi
bên đều có lợi, nếu xung đột lợi ích tất nhiên phải giữ lại lợi ích cho bản thân và
bằng hữu, riêng 10% kia hắn vẫn cho là phải chia, vì tính chất khác nhau.
"Chúng ta đi đây." Mấy người rời đội ngũ, Vô Song Ngư lập một nhóm
riêng, Tinh Ảnh kéo luôn Tiểu Tuyết vào. Mọi người thêm bằng hữu Tiểu Tuyết
và mở kênh trò chuyện riêng.
"Chúc các ngươi gặp nhiều may mắn." Huyết Ảnh và Vô Song Ngư - cặp
oan gia ngầm nắm lấy tay nhau, mọi người cùng tiễn Ái Tâm tiểu đội vào Kim
Môn. Sau khi người cuối cùng đi vào, Kim Môn khép lại nặng tựa ngàn cân,
phong tỏa lối đi.
Mấy người Pháo Thiên Minh giật mình, vội vàng châm lửa quan sát, phát
hiện bên cạnh cửa đá có cần gạt. Rõ ràng là để mở cơ quan cánh cửa ngàn cân,
nhưng hệ thống báo không thể sử dụng, bây giờ ai nấy hiểu, đây là thủ đoạn của
hệ thống để phân tán sức người, trước khi tiêu diệt một nhánh đội ngũ không
cho họ bất cứ cơ hội cầu nào.
Thành viên: Pháo Thiên Minh, Vô Song Ngư, Tinh Ảnh, Phích Lịch, Vụ Lý
Hoa, Kiếm Cầm, Xa và Tiểu Tuyết.
Sau khi cánh cửa ngàn cân áp khép lại, bên trong Kim Môn đèn sáng lên.
Trước mặt là cầu thang xoắn ốc xuống dưới, nhưng thay vì bằng gạch bình
thường, cầu thang được ghép từ hàng trăm thanh trường thương, xung quanh và
trên trần đá cũng do rừng thương tạo thành. Mỗi ngọn thương đầu nhọn hướng
lên, thân bằng thép cứng, chôn một nửa vào đá, khoảng cách giữa chúng không
quá 20 cm.
"Rất sắc bén." Pháo Thiên Minh ngồi bệt xuống chăm chú quan sát một mũi
thương rồi nói: "Mũi thương xanh biếc, chắc có độc. Cầu thang ít nhất cũng dài
hơn một dặm, may mà không chọn Hỏa Môn, nếu không phải chạy trong lửa
rồi."
"Dọc đường có lẽ sẽ bị tập kích." Tinh Ảnh bổ sung thêm: "Ta, Chử Trà,
Tiểu Tuyết không vấn đề gì, các ngươi thế nào?"
Phích Lịch lắc đầu: "Ta chắc chắn không ổn. Giẫm một cái là thành thịt xiên
ngay."
Vô Song Ngư suy tư một lát rồi nói: "Như vậy đi, ba người các ngươi đi
thám thính trước, giữ liên lạc, chúng ta vừa phá hủy vừa tiến lên. Cẩn thận phía
trước còn có cơ quan."
"Được!" Ba người đồng thanh đáp ứng. Tiểu Tuyết vốn đã sẵn lòng hy sinh
nên giẫm thương đi trước. Ấn tượng của Pháo Thiên Minh đối với cô gái này
tăng thêm 10 điểm, điểm này không phải tăng vào tinh thần hy sinh của cô, mà
là thấy cô nương này khá thông minh, nếu một nhóm người thực sự tìm thấy
kho báu, liệu có thể phân cho cô một phần hay không? Chuyện này không liên
quan tới cô sống hay chết. Hơn nữa, về võ công mà nói thì cô là yếu nhất. Điều
duy nhất có thể đóng góp có lẽ cũng chỉ là vừa đi trước dò đường, vừa che giấu
nỗi lo. Còn hơn cứ lúng túng, thà làm chút việc mình có thể làm, ít ra cũng
khiến mọi người bớt oán trách Tinh Ảnh một chút.
Sau khi ba người qua hai đoạn rừng thương, Tinh Ảnh đột nhiên hô to:
"Tiểu Tuyết bay ngược lại!"
Mười mấy thanh trường thương bay ra từ bức tường phía xa Tiểu Tuyết,
nhắm thẳng tới ba người."
Tiểu Tuyết tuy chưa nhìn rõ, nhưng dường như rất tin tưởng Tinh Ảnh, chân
dừng lại trên mũi thương, mượn lực bay ngược trở lại.
Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh tăng tốc xông lên trước, đỡ đòn tập kích của
những thanh trường thương. Tay và kiếm cùng sử dụng, đánh bật hết trường
thương xuống đất.
Pháo Thiên Minh rút thiết thương của mình ra, đâm xuống tảng đá dưới đất,
một chân đứng trên cán thương, nói: "Ta thấy vẫn nên để ta đi đầu."
Tinh Ảnh và Tiểu Tuyết vội vã chạy loanh quanh trong hành lang: "Cũng
được, nhưng mau lên. Chúng ta cứ quay cuồng thế này, cảm giác cứ ngớ ngẩn
thế nào ấy." Tiểu Tuyết gật đầu đồng ý. Không thể dừng lại, dừng là thành thịt
xiên ngay.
Trên đường lại gặp thêm một đợt thương trận tập kích yếu ớt nữa, ba người
dễ dàng hạ xuống một đại sảnh, kích thước đại sảnh này tương đương đại sảnh
ban đầu, nhưng phía trong sâu chỉ có một cánh cửa, trên viết ba chữ "Tàng Bảo
Khố". Điểm khác biệt là đại sảnh này không có cột, nhưng lại có bốn thứ kỳ lạ.
Nói thứ không chính xác, đúng ra là bốn NPC cưỡi ngựa, gọi là thứ vì toàn thân
họ và thân ngựa chỉ nhìn thấy đôi mắt, các bộ phận khác đều bị áo giáp vàng
óng che kín.
"Giết!" Tứ kỵ binh vung trường thương, bốn con ngựa phi thẳng tới ba
người. Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh cùng đón trái phải. Sau khi chạm mặt,
Pháo Thiên Minh đâm sáu kiếm vào yết hầu, mắt, tim của một kỵ binh, nhưng
kiếm không để lưu lại dấu vết trên giáp, thanh kiếm mỏng trong tay còn bị phản
chấn gãy luôn.
Bên kia, Tinh Ảnh ra đòn Thái Cực quyền, vừa lướt qua một kỵ binh, vội
nắm lấy đầu ngựa quăng lên, hy vọng mượn lực đánh úp kéo cả người ngựa ngã
xuống. Nhưng vừa chạm tay, Tinh Ảnh đã phát hiện người ta nặng phải hơn
ngàn cân. Bản thân không những không quăng ngã được, còn bị phản lực kéo
lùi, bay ra xa mười thước như con quay, đập vào bức tường đại sảnh.
"Con mẹ nó, cái éo gì vậy?" Pháo Thiên Minh mắng một câu: "Phi đao
không thể dùng được, đối phương có phòng ngự trăm phần trăm."
Tinh Ảnh nuốt một gói thuốc nói: "Người và ngựa gia chắc toàn bằng vàng
ròng, trọng lượng có thể tính theo tấn. Bây giờ phải làm thế nào?" Trong lúc nói
chuyện, Tiểu Tuyết đã tránh khỏi xung kích, đến bên cạnh Tinh Ảnh, trong khi
bốn kỵ binh cũng quay đầu ngựa, nhìn chằm chằm vào ba người.
Pháo Thiên Minh vội hỏi: "Ái Niếp Niếp, ngươi xem hình chụp này này là
chiêu thức gì của Anh Hùng môn nhà các ngươi?" Pháo Thiên Minh gửi hình
ảnh vừa chụp đám kỵ binh lên kênh trò chuyện của bằng hữu.
"NPC số một và số ba từ bên trái chắc là dùng tuyệt học Xuyên Vân Xạ
Nhật thương. Thương pháp này vốn có mục đích chủ yếu đối phó với kỵ binh
địch. Ta cũng chỉ nghe lỏm được NPC nói về thương pháp này. Khi đối đầu với
địch thượng tam lộ, tức là ở trên không, có lực sát thương cực lớn, cơ bản là
một thương một người. Trái hai với trái bốn dùng thương pháp giống như
thương tuyệt học không trọn vẹn của ta Bạo Vũ Lê Hoa thương, có thể xoay
tròn trường thương 360 độ. Trong vòng hai, năm mét người sống chớ gần, chém
vàng cắt ngọc, không ai có thể địch nổi."
"Còn rảnh rỗi khoác lác nữa à? Nói điểm yếu đi." Pháo Thiên Minh né sát
mặt đất, sau đó hối hả hỏi.
"Bị các ngươi đè đầu lâu quá rồi. Hiếm khi có cơ hội khoác lác... Là như
vầy, Xuyên Vân thương có lẽ hơi yếu về phòng thủ hạ tam lộ, có thể lăn xuống
dưới chân người ta giết ngựa. Còn Bạo Vũ Thương khi quay 360 độ thì không
ai có thể lại gần. Chỉ có điều trên đầu chúng sẽ có một khoảng trống."
"... Ngươi không thấy trên ảnh của ta à. Người và ngựa đều phủ vàng, hệ
thống còn nhắc nhở ta đối phương phòng ngự trăm phần trăm."
Mọi người im lặng một hồi, Đường Đường đột nhiên nói: "Vậy thì còn một
biện pháp, dùng nội lực đánh chết bọn chúng."
"Dùng nội lực đánh chết..." Pháo Thiên Minh đánh giá Tinh Ảnh, cái loại
mềm nhũn, không dùng được. Nội lực của mình thì cương mãnh, nhưng nếu
không có chiêu thức mà xông thẳng tuyệt học của đối phương thì quá ngu xuẩn
mức. Còn Tiểu Tuyết thì cơ bản có thể bỏ qua,
"Dù sao ba người chúng ta cũng không thể giết được bọn chúng. Hát Bất
Túy, các ngươi mau tới đây."
Hát Bất Túy và Phích Lịch có Hàng Long Thập Bát chưởng, Vô Song có
Thái Huyền Kinh cộng thêm tuyệt học không trọn vẹn Lý Thế Đào Cương. Xa
có Như Lai thần chưởng, Dịch Cân kinh; Vụ Lý Hoa có Thiên Sơn Lục Dương
chưởng, đều là loại võ học thô bạo không có mạnh nhất chỉ có mạnh hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.