Cánh cửa lớn của kho báu đã mở ra, thứ đầu tiên lọt vào mắt mọi người là
kim quang, khiến người ta rất khó mở mắt. Đợi sau khi ánh mắt thích ứng mới
có thể quan sát, đây là một phòng chứa đồ khoảng hai trăm mét vuông, trên bốn
vách tường trưng bày bốn mươi kiện trân bảo. Điểm duy nhất khác thường là
những bảo vật này đều là huynh đệ sinh đôi, bốn mươi món giống nhau như
đúc. Ngoại trừ kim quang lóng lánh ra, trên trân bảo còn có một hàng chữ to:
Kim La Hán: Giá trị 30 vạn.
Chữ lớn? Đúng, chữ rất lớn. Những Kim La Hán này chiều cao bằng nam
nhân tráng niên. Pháo Thiên Minh hơi nhấc thử, ừm! Trọng lượng chỉ có mười
cân, là rỗng ruột. Ai da, lại bớt xén vật liệu đến mức này này. Dáng dấp làm
ngông nghênh như vậy, mọi người cũng hiểu được: Ngươi để toàn đồ cổ, người
ta chưa chắc biết được. Hơn nữa người hiện đại nhìn thấy đồ cổ ở... Vạn nhất đồ
cổ Thanh triều bán cho cửa hàng Minh triều, vậy tính như thế nào? Tất cả đều
để thành nhóm, mọi người cũng lý giải. Sợ người chơi bóp lại. Cho dù là rỗng
ruột cũng dễ nói, dù sao cũng là bán cửa hàng.
Nhưng vấn đề là làm người phải thực tế, ngươi nói thẳng ra thứ này không
thể bỏ vào trong túi đồ coi như xong, nhất định phải ghi rõ: chiếm vị trí túi 6x6
trong túi, đúng là không thể nào nói nổi.
Được rồi, ý của ngươi không phải muốn mọi người khiêng trở về, cũng
không thành vấn đề, đều có nội công khinh công, bình thường bắt người như đi
chơi. Nhưng ngươi cũng phải tôn trọng người chơi một chút, không thể để
người chơi lấy được trân bảo cùng với ngọn núi, đều thể hiện ra trên bản đồ
điện tử có được không? Cứ thế, ngay cả người bình thường tràm ổn nhất là Hát
Bất Túy cũng nổi giận.
"Tổ tông mười chín đời nhà các ngươi!" Bất Túy không bận tâm bên cạnh
có nữ tính, trực tiếp hét lên.
Tinh Ảnh vội vàng lấy ra bản đồ xem xét, quả nhiên điểm đỏ của mình
chồng lên bốn điểm đỏ khác, còn không ngừng lấp lóe. Bởi vì lần này là Huyết
Ảnh móc túi, cho nên bản đồ điện tử cơ bản là mỗi người một phần.
"Thế này không phải là chơi chết chúng ta hay sao?" Vốn cho rằng thừa dịp
bão tuyết tầm nhìn thấp, đem thứ này buôn lậu ra ngoài chắc không khó lắm.
Nhưng không nghĩ tới nhà thiết kế lại hiểm độc vượt ngoài sức tưởng tượng của
mọi người. Giỏ trúc múc nước coi như tốt, nếu là làm nền cho người khác,
không khó chịu ba đến năm ngày mới là lạ. Điều này giống như thu được một tờ
tiền giả 50 đồng, phẫn nộ không phải là vì mình tổn thất 50, mà là bởi vì bị
người khác coi như đứa ngốc.
"Nhất định phải phân tán ra." Đường Đường Bình tĩnh nói: "Đi cùng nhau
tuy thực lực mạnh, nhưng tuyệt đối không chịu nổi trăm vạn người luân phiên
tấn công. Hơn nữa kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ nhiều lắm, khó đảm bảo sẽ xuất
hiện mấy cao thủ kín tiếng. Phân tán ra sẽ có rất nhiều chỗ tốt, đầu tiên là phân
tán người chơi truy kích, tiếp theo bọn họ đã lấy được danh sách thành viên của
chúng ta, có thể khẳng định sẽ chọn quả hồng mềm mà bóp, như vậy sẽ sinh ra
tâm lý mâu thuẫn, vừa muốn lấy được trân bảo, vừa không muốn mất mạng. Lát
nữa ta sẽ tới diễn đàn viết bài, nói rõ là các ngươi lấy được trân bảo, ít nhất như
Bất Túy với Phích Lịch có nhiều giao tình ở Cái Bang, người ta sẽ không tiện ra
tay, như vậy có thể cố gắng hết sức giảm bớt người bao vây."
Ái Niếp Niếp bổ sung: "Ta và lão bà của ta giờ đang ở Đông, Nam tuyết
nguyên, sẽ tận lực tiếp ứng các ngươi, giúp các ngươi bổ sung dược phẩm và
thực phẩm."
Pháo Thiên Minh vẫn không nói chuyện, đang đau đầu. Nguyên nhân đau
đầu là do mấy người phát cho hắn một tin tức: phân phối chiến lợi phẩm như thế
nào? Trong đám người này, thật ra không phải ai cũng quen thuộc với nhau.
Ngoại trừ Tiểu Tuyết ra thì chỉ có mình là có thể lên tiếng. Chiến đội tạo thành,
cũng là bởi vì có mình nên mới có thể vẫn còn bảo trì trạng thái chí công vô tư
đến bây giờ.
Nhưng những lời này thật không dễ nói, phân phối theo sức lao động? Vậy
ai có thể đánh giá ra Đường Đường và Ái Niếp Niếp trợ giúp lớn đến mức nào?
Chia đều phân phối bình quân? Vậy cũng không được, người bỏ nhiều công sức
chắc chắn sẽ khó chịu. Không làm bằng hữu được nữa là việc nhỏ, vạn nhất
thành kẻ thù thì tương đối phiền toái. Pháo Thiên Minh càng nghĩ càng bực bội,
cầm một Kim La Hán lên đập "Keng" một tiếng, không chỉ hấp dẫn lực chú ý
của mọi người, còn chấn động bản thân thành bị thương nhẹ.
"Ngươi làm gì vậy?" Kiếm Cầm hỏi.
"Ta... Ta xem xem có thể phân giải rồi nhét vào trong túi đồ hay không.
Nhưng hình như thứ này là không thể tổn hại." Pháo Thiên Minh nuốt thuốc bọt
lại trả lời.
"Đó là đương nhiên, nếu không vừa thấy đồ vật là cướp đoạt, trực tiếp đập
vỡ, mọi người trừng mắt nhìn nhau, còn cướp cái rắm a."
"Ừm, có lý lắm... Mọi người chú ý." Pháo Thiên Minh ho khan hai tiếng
nói: "Sắp sửa phá vây buôn lậu, đối mặt với trăm vạn tên cớm, chúng ta cần
phải tiến hành hiệp nghị không phải bằng hữu." Lời này vừa nói ra, tất cả mọi
người yên tĩnh lại, cũng nhìn ra được vài người hết sức mất tự nhiên. Mọi người
đều biết sớm muộn cũng cũng phải nói tới chuyện phân phối lợi ích này, nhưng
dường như lại phá hoại không khí hài hòa hiện tại.
Pháo Thiên Minh cười nói: "Cho dù là bằng hữu tốt nhất cũng phải phân
phối lợi ích, nếu không chẳng phải là chung vợ chung tiền hay sao?"
"Xì! Miệng chó không mọc nổi ngà voi." Xa xì một tiếng với Pháo Thiên
Minh, không khí lập tức hòa hoãn hơn nhiều.
"Ý tưởng của ta là như vậy, ví dụ như ta vận chuyển được một cái ra ngoài,
ta được 30 vạn. Vậy ta sẽ giữ lại 15 vạn, 15 vạn còn lại, Ái Niếp Niếp và Đường
Đường chia đều 5 vạn trong đó, còn 10 vạn kia thì phân chia đều. Mọi người
cảm thấy thế nào?"
Ai nấy trầm mặc suy nghĩ, cách phân chia này là biện pháp phân phối một
số công ty hiện tại. Đường Đường, Ái Niếp Niếp tương đương với quản lý hậu
cần, mà những người khác thì tương đương với nhân viên nghiệp vụ. Nếu bọn
Đường Đường muốn lấy được lương cao thưởng cao thì nhất định phải tận tâm
phục vụ nhân viên nghiệp vụ, trải bằng đường đi, giải quyết nỗi lo về sau. Chỉ
cần trong chín người có bốn người buôn lậu thành công, vậy bọn họ sẽ nhận
được thù lao phong phú hơn thành viên nghiệp vụ. , Mà đám nhân viên nghiệp
vụ, chỉ cần một người trong số đồng bọn buôn lậu thành công, thì đã có một
khoản tiền lương bảo toàn. Tiếp theo có thể kiếm được món lợi lớn hay không,
tất cả đều phải dựa vào nỗ lực của mình. Về phần vợ của Ái Niếp Niếp, Pháo
Thiên Minh cố ý xem nhẹ điểm này, hiển nhiên tất cả mọi người đều hiểu tại
sao Pháo Thiên Minh lại bỏ qua, nếu tính cả người này, chắc chắn sẽ có di
chứng lớn hơn. Pháo Thiên Minh tin tưởng Ái Niếp Niếp sẽ hiểu, nếu nói hết ra
thì chẳng có ý nghĩa gì nữa.
"Đồng ý!" Đầu tiên là Tiểu Tuyết, sau đó đám người Đường Đường, Ái
Niếp Niếp, Tinh Ảnh nhất trí đồng ý. Còn chuyện có ai sẽ tự ý nuốt tham ô
không, ngoại trừ Tiểu Tuyết ra, những người khác đều không lo nghĩ như vậy,
người hơi quen thuộc phương án phân phối kia liền biết rõ, ngươi lén nuốt riêng
chưa chắc là kiếm lời 15 vạn, mà khả năng chỉ kiếm 10 vạn hoặc là gần 5 vạn.
Vì 5 vạn mất đi danh dự và bằng hữu, rõ ràng là quá uổng phí.
"Lấy hàng." Vô Song Ngư hét lên một tiếng, mỗi người đều nắm lấy một
Kim La Hán, Vô Song Ngư nghi hoặc hỏi: "Chỉ lấy một, các ngươi?"
Tinh Ảnh cười nói: "Làm người không thể quá tham lam, cái này lớn như
vậy, lấy một cái đã rất ảnh hưởng đến việc phát huy võ công." Đám người Xa
gật đầu tán thành, ai cũng biết một con chim trong tay, còn hơn trăm con chim
trong rừng.
"Ngươi thì sao?" Vô Song Ngư hỏi Pháo Thiên Minh tay không. Chín người
có 7 người cầm, còn lại 33 cái.
Pháo Thiên Minh cười hắc hắc hỏi: "Nếu không mỗi người một nửa?"
"Được! Vậy đống còn lại làm sao bây giờ?"
"... Ném vào hang rắn."
"... Ngươi quá âm hiểm."
"Bình thường, thế giới thứ ba."
Lam Sắc đáng thương. Vụ Lý Hoa cũng có vẻ đồng tình với việc Lam Sắc
sắp đối mặt với thử nghiệm của trăm vạn người chơi.
Lúc này, bảy người khác kinh ngạc nhìn Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư
lấy ra một bó dây thừng như ảo thuật, mỗi người kéo ra 16 Kim La Hán, đâm
xuyên qua cánh tay bọn họ, sau đó mỗi Kim La Hán còn dùng dây thừng buộc
lại, vị trí cố định. Cuối cùng buộc dây thừng vào một đầu dây thừng khác trên
đai lưng quần.
"Xuất phát." Pháo Thiên Minh vung tay lên, cùng Vô Song Ngư đi ra khỏi
kho báu trước tiên. Phía sau chỉ còn lại tiếng leng keng, leng keng thanh thúy,
cùng bảy người gỗ hối hận vì không mang theo dây thừng.
Đến đại sảnh chia tay đám người Huyết Ảnh, Pháo Thiên Minh gặp được
hai người quen: Chân Hán tử, Thiên Nhãn. Còn có hai người có vẻ quen mặt, lại
không biết tên gọi là gì. Có điều cũng có thể khẳng định là người trong miệng
đường khẩu của Lãnh Nhược Tuyết.
Chân Hán Tử kinh ngạc nhìn Pháo Thiên Minh kéo theo hai mươi mấy mét
Kim La Hán, ngẩn người một hồi rồi lao vọt tới vị trí Thủy Môn la hét: "Cho ta
vào, cho ta vào... Hu hu, bốn mươi cái, ta chỉ lấy một cái..."
Pháo Thiên Minh buộc như vậy cũng có chú ý, đầu tiên trong phạm vi hai
mươi mấy mét Pháo Thiên Minh vẫn có thể hành động tự nhiên, chẳng qua là
bên hông buộc sợi dây mà thôi. Cho dù ra ngoài hai mươi mấy mét, kéo 160 cân
này, đối với một người có nội lực tuyệt học mà nói, ảnh hưởng cũng không lớn.
Hơn nữa còn có thể tăng chiều dài sợi dây đến một trăm mét, hai trăm mét...
"Khà khà... A Tử, sao các ngươi còn chưa đi?"
"... Chờ bọn tỷ tỷ." Chân Hán Tử ổn định lại tâm tình: "Ta trước kia làm
người, cửa thủy này thật không phải cho người xông vào."
"Làm sao vậy?"
"Đừng nhắc nữa." Chân Hán Tử khổ sở. Mọi chuyện đại khái là như vậy: Có
ba mươi người lựa chọn Thủy Môn, Thủy Môn nghe hay cỡ nào. Ôn nhu như
nước, sự kiện Thủy Môn, hàng thủy, a thủy... Nhưng vừa đi vào bọn họ đã há
hốc mồm. Thương trận của bọn Pháo Thiên Minh chuyển thành thủy trận. Vì
thế mọi người đành phải nín thở lặn xuống nước đi tới đại sảnh kho báu, đã có
10 người nội công trung cấp chết đuối ngay tại chỗ .
Kho báu của Thủy Môn là một đại sảnh cao bốn mét rộng ngàn mét , nhưng
có ba mét đều bị nước nhấn chìm. Mà người bảo vệ ác độc của kho báu lại là
người cá có hai môn tuyệt học Nga Mi. Càng đáng giận hơn chính là, hai vách
tường đều có một ổ cá, mỗi một phút sẽ có mười con cá ăn thịt người đi ra. Trải
qua chiến đấu gian khổ cực kỳ, rốt cuộc cũng có con người cá bị làm thịt, nhưng
người chơi còn sống cũng chỉ có bốn người này.
"Bốn món trân bảo 120 vạn, chia 30 người, mỗi người 4 vạn..." Chân Hán
Tử bên cạnh vừa lải nhải vừa rơi lệ đầy mặt. Nhìn sang ba người khác, lúc Chân
Hán Tử nói lời này rõ ràng sắc mặt đều lộ vẻ cực kỳ bất mãn đối với phương án
phân phối.
"Đúng rồi Thiên Nhãn, ta hỏi ngươi, không phải nói có năm trăm triệu sao?
Một cái cửa tối đa cũng chỉ mười triệu, sao có thể có năm trăm triệu?" Pháo
Thiên Minh đưa ra vấn đề của mình.
"Theo ta đoán, kho bau này là một ngày hoặc vài ngày đổi mới một lần. Cứ
như vậy, có thể khiến người chơi vì tiền tài, mà bỏ qua đẳng cấp. Hơn nữa một
khoản tài chính khổng lồ như vậy tiếp tục chảy vào trò chơi, làm cho tiền tệ vốn
đang ít ỏi phục hồi. Tiền tệ tăng lên, rất nhiều thương nhân chợ đen tích góp
một số lượng lớn tiền trò chơi chuẩn bị bán đi, nhưng bảo tàng vừa ra, tiền
nhanh chóng giảm giá trị, rất nhiều người bọn họ đã ngâm nát tiền trò chơi
trong tay. Sau đó một ngày một lần cày tiền, mỗi ngày có thêm lượng tiền mấy
ngàn vạn, ngươi nói sẽ thế nào? Sẽ khiến tiền tệ bị giảm giá vô hạn. Cho nên
chợ đen chết là cái chắc."
"Đó không phải là giá hàng tăng vọt, lạm phát sao tăng cao à?"
"Không, không phải còn có thị trường chứng khoán sao? Các ngươi kiếm
được tiền này, chẳng lẽ không định đi kiếm doanh thu một trăm vạn? Mười môn
phái ba bang hội có thể thông qua thủ đoạn tăng phát giảm nắm, đánh đổ thị
trường. Việc này liên quan đến hoạt động tài chính, chúng ta không nói nhiều.
Cổ phiếu Trung Quốc có ủy ban điều tiết thị trường chứng khoán mà còn đen tối
như vậy, huống chi là trò chơi không có cơ chế giám sát ? Đương nhiên ủy ban
điều tiết cũng là loại ăn thịt không chịu nhả xương... Cho nên cứ như vậy có thể
đạt được hai mục đích, thứ nhất là đánh tan chợ đen, hoặc là nói để mọi người
không có dũng khí tham gia chợ đen. Thứ hai là hoàn toàn khống chế tiền tệ,
muốn tăng giá trị có thể tăng giá trị, muốn giảm giá trị thì giảm giá trị. Dù sao
cũng là theo ý hệ thống."
"Nghe ngài nói một buổi, còn hơn đọc sách mười năm." Pháo Thiên Minh
cảm khái: Vốn cho rằng mình đã rất đen tối, nhưng so với xã hội đen tối, thật sự
là so với đom đóm so với mặt trời.
"Vậy chúng ta đi trước một bước."
"Chúc ngài may mắn!"
"Tạm biệt!"
"Tạm biệt!" Thiên Nhãn đưa mắt nhìn bốn người ra khỏi đường hầm, hoàn
toàn bỏ qua động tác Vô Song Ngư ném Kim La Hán về phía hang rắn...