Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Chương 203: Võ Lâm Bá Đồ - Chương 203 Giang hồ tam hại



Pháo Thiên Minh trong tình trạng bị thương nặng, khinh công giảm sút
nhiều, tuy thoát khỏi chiến trường nhưng vẫn bị đám đông vây quanh. Ai cũng
biết chấm đỏ này là gần cửa hàng của hệ thống nhất, cũng có khả năng mang ra
ngoài nhất, đừng nói một mình y, cho dù là mười Thanh Mai ác ma thì mọi
người cũng muốn thử xem.
Sau khi tả xung hữu đột tiện thể sau lưng treo thêm hai mạng người, Pháo
Thiên Minh thật sự không thể xông qua vòng vây của đám đông. Nếu cứ thế
này, đừng nói bảo bối không giữ được, chín phần mười là chính mình sẽ chết
thẳng cẳng. Vì vậy, hắn lập tức quyết định biến mình thành người trong đám
đông. Lập tức vận nội lực, tay trái vung lên, Kim La Hán bị y ném ra ngoài.
Mọi người thấy La Hán đã rời tay, không ai dám khinh suất chọc giận cao thủ
tuyệt học, tất cả đổ xô về phía La Hán. Dù sao, lạc đà gầy còn hơn con ngựa
béo, người bị thương nặng có thể còn kéo theo vài mạng người chết theo.
Thằng ngốc tiếp được đĩa bánh La Hán là một tên Ma Giáo. Chưa kịp hồi
phục từ cảm xúc mừng rỡ như điên, bảy thanh kiếm tám mũi đao mười hai
quyền đánh ập xuống hắn ta, lập tức hóa thành ánh sáng trắng. Một đệ tử Vu
Sơn phái cướp được Kim La Hán trước tiên. Nhưng người này có vẻ IQ trên
180, chỉ mừng rỡ nửa giây, lập tức quyết định giơ chân đá bay La Hán lên
không trung. Ba quyền bốn kiếm tấn công cũng lập tức dừng lại, cùng nhau
ngước mắt nhìn điểm đen sắp rơi xuống từ trên trời.
Bịch một tiếng, Kim La Hán rơi vào trung tâm của vòng vây. Mọi người
không hề động thủ cướp đoạt, vừa dò xét lẫn nhau, vừa gãi tai xem xem ai cướp
món đồ giá ba mươi vạn này.
"Huynh đệ mời trước đi."
"Mời ngươi, mời ngươi." Chiến trường bỗng trở nên cực kỳ hòa nhã, mọi
người gạt Kim La Hán sang một bên, bắt đầu tán gẫu với đồng bọn, tuy nhiên
ánh mắt vẫn lướt qua Kim La Hán. Nhưng có một điều chắc chắn, người đứng
gần Kim La Hán nhất cũng cách đến năm mét, không ai bước thêm một bước
nào. Lúc này, Pháo Thiên Minh cũng ngồi cách Kim La Hán năm mét, gãi tai
suy nghĩ. Sau khi uống vài gói thuốc, chuyển trạng thái thành bị thương nhẹ,
hắn y vội vàng chạy đến xem trò vui, cũng chuẩn bị thoát ly quần chúng.
Đám đông cũng không có ý định tấn công y vì có khoản tiền lớn ở bên cạnh.
Huống hồ, vốn không có thù oán gì nhiều, cho dù có oán hận, bây giờ quên đi
một lúc cũng là điều khôn ngoan.
Lúc này một tiểu đội hai mươi người chạy thẳng tới, thấy nhiều người vây
quanh xem bảo bối cũng chẳng thấy lạ, trực tiếp hô to: "Tránh đường!" Đám
đông rất tự giác nhường đường, đội trưởng tiểu đội đi vào một cách đắc ý: hóa
lai danh tiếng của mình lừng lẫy thế!
Nhưng trong nháy mắt tay vừa chộp lấy La Hán, hắn thấy một người còn nổi
tiếng hơn mình nhiều – Thanh Mai Chử Trà. Y đang ngồi bệt dưới tuyết chơi
bài, mặt đầy vẻ đáng tiếc nhìn hắn. Hắn như hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng đã quá muộn. ám khí, chưởng, kiếm, đao, thương, côn che phủ cả bầu
trời tấn công tiểu đội hai mươi người. Chỉ một lượt đã đánh bay hai phần ba
nhân mã, một lượt nữa, tiểu đội hai mươi người chết sạch. Mọi người thu binh
khí, trò chuyện bình thường, uống rượu, giữ khoảng cách năm mét với bảo bối.
Ai cũng hiểu được một thương nhân có chút danh tiếng vĩnh viễn không thể
thoát khỏi các bộ ngành quốc gia thuế vụ, vệ sinh như ruồi nhặng quấy rối. Cái
gọi là súng bắn chim đầu đàn. Con chim này nói không nhất định là chim xấu,
chim xấu có đôi khi lại không ai dám đánh, mà chim tốt thì cơ bản là một phát
súng một con chết. , Hoặc là ngươi có thể nuốt trôi thiên hạ, như là đường sắt
độc quyền, ngươi có âm độc hơn nữa cũng không thể làm gì được, hoặc là cụp
đuôi làm người, người khác quyên 20 ngươi không thể quyên 21, Ngươi không
có việc gì đi quyên một triệu, người ta sẽ điều tra ngươi lấy đâu ra tiền? Có phải
là tiền của ngươi không? Ngươi trốn thuế không? Hoặc là lần sau có quyên tiền
nhất định phải tìm quần chúng nhiệt tình như ngươi. Cho dù ngươi ăn bữa này
không có bữa sau, cũng sẽ có người không biết mệt nhọc nói với ngươi rằng,
lực lượng của tấm gương là vô cùng vô tận. Người chỉ có chết mới là anh hùng,
anh hùng còn sống vĩnh viễn bị người ta suy đoán động cơ hiểm ác của hắn.
Vì thế, chim đầu đàn rất khó sống, mọi người đều hiểu. Hàng ngàn người
mài dao nhìn bảo bối, mặc dù nước miếng nhễ nhại cũng không dám ra tay.
Pháo Thiên Minh cũng không dám, ngày trước từng độc chiếm 32 pho tượng La
Hán thất bại, nên việc cúi đầu sống khiêm nhường là điều cần thiết.
"Ba thiếu một, ai góp vui?"
"Ta, ta."
"Ai còn có bài tú lơ khơ đến góp vui nào, chơi cho qua thời gian."
"Bán Cocacola đây, một tá một vàng, số lượng không nhiều lắm, muốn mua
nhanh lên."
Quần chúng không rời đi, ai nấy đều luyến tiếc. Có ba vạn vàng, chẳng khác
nào có thể lấy được hai thanh binh khí cấp bậc cao, cũng tương đương với hai
môn tuyệt học. Ai cũng có ý muốn mạo hiểm, cho nên kêu gọi bằng hữu cùng
đánh mạt chược, đánh bạc, tán gái... cũng hết sức nhiệt tình.
Nhân số không thấy giảm bớt, chỉ thấy càng ngày càng đông thêm. Thỉnh
thoảng lại có một toán quân gia nhập, nhìn La Hán ở giữa hai cái, nuốt nước
bọt, rồi lặng lẽ kéo đến gần... trải khăn bàn ra, lấy thịt khô hạt dẻ ra ăn, bắt đầu
cắm trại nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, một người trong đội quân gồm trăm người cách La Hán hơn
hai mươi trượng, hét to: "Ngũ hồ đều là bằng hữu, bốn bể đều là đồng bào. Tiểu
đệ Ma Giáo Mộ Dung Du Du kính chào các vị, thấy mọi người cứ lãng phí thời
gian như thế cũng không phải cách, không bằng mỗi đội đều đưa ra một điều lệ,
để mọi người cùng bàn bạc xem phải giải quyết tình hình trước mắt ra sao.
Cũng coi như là giết thời gian, phải không ạ?"
Đám đông tụ tập ở đây gồm hàng trăm đội, nghe đề nghị của Mộ Dung Du
Du đều thấy có lý, bèn bắt đầu bàn bạc với nhau. Mộ Dung Du Du đi đến bên
Pháo Thiên Minh, chắp tay nói: "Chử Trà huynh đệ, tiểu đệ ngưỡng mộ tài năng
của huynh đã lâu, không biết huynh có ý kiến gì về việc này?" Trước tiên phải
thuyết phục được cái tên phiền phức này, nếu không chắc chắn sẽ gặp rắc rối
lớn. Giết y thì khó lắm, vì y không mang theo vật phẩm gì, mọi người cũng
không có địch ý với y. Nhờ vào khinh công, y vẫn có thể thoát khỏi vòng vây.
Chỉ có cách áp đặt luật lệ lên người y mới được.
Pháo Thiên Minh nói: "Ta không có vấn đề gì, ta đề nghị mỗi đội cử một
người ra, tổ chức đơn đấu." Nói xong, đám đông la ó inh ỏi. Đơn đấu ư? Ai dám
tự tin đánh bại được y?
Pháo Thiên Minh cười nói: "Các ngươi thấy đấy, hỏi ta cũng vô ích thôi."
Mộ Dung Du Du ngồi xuống bên cạnh Pháo Thiên Minh, nói: "Nói thật,
chắc ngài cũng không quan tâm mấy đồng tiền này đâu nhỉ? Ngài hãy nghe tiểu
đệ nói đã, tiểu đệ sẽ làm một giao dịch với huynh đài, tiểu đệ sẽ cho huynh đài
biết thông tin và hình ảnh của nếu như kia trên diễn đàn, rồi huynh đài cứ theo ý
muốn, giờ thuận theo ý của đa số, cho dù họ đề ra luật lệ gì huynh cũng chấp
nhận nhé?"
Pháo Thiên Minh nhìn xung quanh rồi thở dài nói: "Được, ta đồng ý."
"Cảm tạ." Mộ Dung Du Du rất võ hiệp chắp tay sau đó nói: "Nữ nhân kia
tên là Thiên Hậu."
"Thiên Hậu? Ai là Thiên Hoàng?" Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi.
"... Hình như còn chưa nghe qua chuyện này." Mộ Dung Du Du chống
chống mắt kính râm sau đó ho khan một tiếng, thằng ngốc này, có Thanh Mai lẽ
nào phải có Hồng Mai? Thế có có phải là còn Hồng Tháp Sơn hay không?
(Hồng Tháp Sơn - Hongtashan - Hãng thuốc lá nội địa Trung Quốc)
"Ngươi đã từng nghe đến tổ hợp Dâm Tiện Bất Năng Di chưa?"
"Dâm Tiện Bất Năng Di? Là bọn Đông Dâm, Tây Tiện phải không, ta nghe
nói lão đại bọn chúng gọi là Tiện Nam Xuân. Có liên quan gì tới cô ả này à này
chứ?"
"Đương nhiên có quan hệ, bởi vì mấy người này nói cho cùng chỉ là mấy tên
hề, dựa cách làm ti tiện để đạt được mục đích. Mà cách đây một tháng bọn
chúng từng cùng nhau gia nhập một đường khẩu, nghe nói là bị cảm hoá. Mà
người cảm hoá bọn chúng chính là cô nàng kia, Giang hồ tam hại, đứng đứng
thứ ba, Kim Tiền bang đường chủ Thiên Hậu Thiên Hậu..."
"Giang hồ tam hại?" Pháo Thiên Minh tiếp tục nghi ngờ.
"Đúng vậy, ngài không biết à? Đây là kết luận mà các đại ca đường khẩu
đưa ra. Thiên Hậu vì lừa đảo khắp nơi mà bị tám mươi mấy đường khẩu truy nã,
nhưng cô ả này lắm chiêu nhiều trò, không những truy sát bọn chúng không
thành công mà còn thường xuyên tổn thất binh lực, mất hết thể diện. Nhưng do
võ công của người này chỉ có thể được xếp vào hạng gần nhất lưu trong số
người chơi, nên chỉ được xếp hạng ba trong giang hồ tam hại."
"Vậy hạng nhì thì sao?"
"Hạng nhì ngài cũng không biết à? Đó là người chơi của của môn phái ẩn
giấu, tên là Độc Hành Giả, người này sử dụng thứ vũ khí cực phẩm gọi là Viên
Nguyệt loan đao. Nghe nói giao chiến với người này, công kích và phòng ngự
của tất cả sinh vật trong vòng năm mét đều giảm một nửa. Người này không có
bằng hữu, không có bang hội, mỗi ngày ngoài việc luyện cấp ra thì chỉ là giết
người cướp của. Kim Tiền bang vì hắn luyện cấp trên địa bàn của mình, đã phái
ra mười mấy đường khẩu truy sát nhưng đều bị hắn đánh bại. Cuối cùng đành
phải phái Kinh Vô Mệnh xuất mã mới giết được hắn một lần, nhưng Kinh Vô
Mệnh cũng mất một cánh tay. Sau đó hắn đi luyện cấp ở địa bàn khác, không
còn bị truy sát nữa. Người này tâm địa độc ác, chỉ cần nhìn thấy trang bị ưng ý
là lập tức xuất thủ cướp đoạt, may mắn có được thì tốt, không đoạt được cũng
chẳng sao. Nhiều đường khẩu muốn chiêu dụ nhưng đều không thành công, có
điều đại ca các đường cũng không làm khó hắn. Người này vốn có thể xếp hạng
nhất, nhưng do quá vô danh, cũng không phách lối, lại ít nói nên chỉ được xếp
hạng nhì."
"Vậy hạng nhất là ai?" Lòng hiếu kỳ của Pháo Thiên Minh hoàn toàn bị kích
thích, không ngờ giang hồ còn có nhiều kỳ nhân dị sĩ như vậy.
Mộ Dung Du Du trợn tròng mắt nhìn y, sau đó cúi đầu im lặng không nói gì.
Pháo Thiên Minh nghi ngờ một hồi, bừng tỉnh kinh ngạc hỏi: "Ta đứng đầu?
Không phải chứ? Ta cảm thấy ta vẫn nói lý mà?"
"Trà ca, nói thưa xin ngài đừng đau lòng. Việc ngài làm ngày xưa, có lẽ bản
thân ngài không cảm thấy xấu xa bao nhiêu, nhưng các đại ca đường khẩu cảm
thấy rất xấu, hơn nữa bao lâu nay có ai chẳng thấy ngài làm điều thiện nào đâu.
Chẳng hạn như đại ca nhà ngài nói tới ngài là giận dữ, vừa lấy lương tiền thật là
làm thịt luôn bà chủ, làm xong còn khiến bà chủ tức giận mà không cách nào
xả. Lại như chuyện phái Nga My, ngươi lừa dối đứa trẻ non nớt bị tình yêu che
mờ mắt, khiến nó tiêu diệt mục tiêu bảo vệ của ngươi. Còn nhiều nữa..." Mộ
Dung Duẫn cảm nhận được sát khí, thấy sắc mặt tái xanh của Pháo Thiên Minh
bèn thông minh im miệng không nói.
Lúc này các chi đội đã bàn bạc xong xuôi, Mộ Dung Du Du vội tìm cớ cáo
lui, bàn bạc với mấy chi đội hơn chục phút, cuối cùng quyết định rút thăm.
Mười người một đơn vị, đông người nhiều thăm, ít người ít thăm, không đủ
mười người thì tính mười người.
Pháo Thiên Minh vỗ mông đứng dậy nói: "Để ta làm trọng tài." Xem về sau
còn ai nói ta chưa bao giờ làm việc thiện, hôm nay ta làm công tác tình nguyện,
để tránh sau này biện hộ không tìm ra chứng cớ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.