Một người mới trong công ty tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của đồng nghiệp,
huống hồ đây là người mới đầu tiên của Ác Nhân cốc trong nhiều năm qua, lại
còn là người chơi đầu tiên gia nhập. Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đi một
mạch vào trấn nhỏ này, tựa như nguyên thủ duyệt binh nhận được ánh mắt chú ý
từ bốn phương tám hướng, đương nhiên trong ánh mắt của mọi người không
nhiều ý tốt, phần lớn là ánh mắt của trẻ con đi vườn thú ngắm tinh linh.
Hai người da mặt dày, căn bản là không để tâm đến những ánh mắt này.
Ngay khi hai người bắt đầu bình luận về mọi người xung quanh, một Gã cao to
hùng hổ chặn đường hai người. Gã cao to kéo vạt áo, chỉ vào bốn chữ Nhị Đẳng
Ác Nhân trên ngực nói: "Bái ta làm đại ca, về sau trong cốc ta che chở cho
ngươi."
Pháo Thiên Minh cũng kéo vạt áo nói: "Gọi ta là gia gia, bằng không ta giết
ngươi."
"... Gia gia, ngài cứ đi từ từ." Gã co to lật đật né sang một bên, ánh mắt mọi
người lập tức dời đi, tập trung vào việc của mình, thái độ vâng lời như công
công trong cung đình.
"Thật ra làm kẻ xấu cũng rất oai phong." Vô Song Ngư thấy vậy cảm khái
nói: "Chỉ một tên côn đồ ngoài đời thực đã có thể phá hoại yên bình của cả một
con phố. Để bọn chúng giữ gìn trị an, có lẽ còn dễ dàng hơn cả cảnh sát."
"Không có cách nào khác, luật pháp Trung Hoa chính là khuyến khích tội
phạm, đàn áp bách tính. Chẳng phải lần trước có tin tức như thế này sao: Một
bảo an vì cứu một cô nàng trong xưởng không bị vài tên lưu manh cưỡng ép đi
hát karaoke, ra tay can thiệp kết quả đánh chết một tên. Hậu quả ra sao, cơ bản
là có thể đoán được. Ài! Bao giờ bách tính chúng ta mới có được sống cuộc
sống hạnh phúc, thấy kẻ trộm là đập chết, gặp lưu manh cũng có thể đánh chết."
"Sớm muộn gì cũng có thôi, người Anh đã đi trước một bước, họ bắn chết
người lạ trong nhà mình được pháp luật bảo hộ, cũng là nghĩa vụ mà bách tính
Đại Anh đế quốc phải làm. Thật đáng ngưỡng mộ. Khi ta du học bị mất trộm
tám lần, mỗi năm học một lần. Bắt được kẻ trộm, sáng đưa đến đồn cảnh sát,
chiều hắn ta đã ra ngoài hóng mát. Ta hỏi cảnh sát, họ nói không đủ hai ngàn
nên không thể lập án. Lúc đó ta tức giận quát lên một tiếng: Hắn không ăn trộm
đủ hai ngàn là lỗi của ta sao, kết quả bị xử phạt."
"Hay là vì thế mà chúng ta mới có giấc mộng võ hiệp, nhảy lên mái hiên
vượt tường, chém đầu quan tham dưới lưỡi đao, diệt lưu manh dưới gót giày.
Này, Tiểu Ngư, ngươi vừa nghe Lý Đại Chủy nhắc đến Yến Nam Thiên phải
không?"
"Phải, hắn nói bình thuốc gì đó, rồi bị Đỗ Sát cắt ngang." Vô Song Ngư nhớ
lại một chút rồi trả lời.
"Ngươi nói xem có phải hắn ta ở đây hay không?" Pháo Thiên Minh chỉ vào
một tiệm thuốc nhỏ trước mặt hai người, trên cửa có treo một tấm biển ngang
ghi: Ác nhân y quán.
"Rất có thể." Vô Song Ngư gật đầu.
Pháo Thiên Minh cũng gật đầu. Thuận tay nắm lấy tay Vô Song Ngư rồi vận
lực hô to: "Thầy thuốc cứu người! Huynh đệ của ta bị trật tay rồi." Đối với các
thầy thuốc... không phải những thầy thuốc hiện đại, Pháo Thiên Minh vẫn có
chút kính trọng, cũng không xông thẳng vào. Từ Thần Nông nếm trăm loại cỏ
cây thảo tới Bản thảo cương mục, bất kỳ thầy thuốc nào cũng mang tấm lòng
như cha mẹ, cũng giống như những giáo viên trước năm 90, nếu không sao lại
nói tiền tài làm hỏng người?
"Giờ ta biết cái gì gọi là bằng hữu hư hỏng rồi, sao ngươi không tự làm
mình bị thương ấy?" Vô Song Ngư oán giận một hồi rồi hét lớn: "Cứu mạng!"
"Giả quá rồi, không phải chỉ là trật tay thôi à? Ngươi la làm gì?" Pháo Thiên
Minh hiểu rất rõ về khả năng diễn xuất trường phái thần tượng của Vô Song
Ngư.
"Vào đi, hay ta phải mời các ngươi mới được?" Một giọng nói vang lên.
Pháo Thiên Minh dìu Vô Song Ngư vào y quán. Nếu không sao lại nói Pháo
Thiên Minh cũng không phải là trường phái thực lực, chỉ bị trật tay chứ có phải
bị trật chân đâu, việc gì phải dìu?
Y quán này không lớn lắm, ở giữa là một người có dáng vẻ của thầy thuốc.
Bên trái có một cửa hông dẫn vào phòng bên trong. Trong phòng không có bất
kỳ đèn đuốc nào, tối om om. Thầy thuốc ngồi tiếp khách lại là người quen của
Pháo Thiên Minh, đầu cũng không ngẩng lên, cứ viết lung tung.
"Vạn Xuân Lưu?" Pháo Thiên Minh dò hỏi, có người quen thì dễ làm việc
hơn. Tuy nhiên thật sự cũng không quá thân thiết.
Vạn Xuân Lưu ngẩng đầu nhìn Pháo Thiên Minh một cái, mũi ừ một tiếng,
tỏ ý đúng là cái của mình. Nhưng vẻ mặt thể hiện rằng, hắn không có ấn tượng
gì về hai người trước mặt."Trật khớp à?"
Không đợi Vô Song Ngư trả lời, Pháo Thiên Minh đã ngồi lên ghế đầu rồi
nói gian như trộm: "Lão Vạn, thật ra chúng ta đến đây là để tìm Yến Nam
Thiên."
Vạn Xuân Lưu đưa mắt nhìn Pháo Thiên Minh một hồi lâu rồi hỏi: "Tìm
hắn làm chi?"
Pháo Thiên Minh thưa: "Đi cứu Giang Tiểu Ngư."
"Ừ!" Vạn Xuân Lưu gật đầu. Pháo Thiên Minh trong lòng nở hoa, đơn giản
vậy sao? Nhưng câu nói kế tiếp của Vạn Xuân Lưu làm cho hắn phát điên lên:
"Ám hiệu."
"Ám... ám hiệu gì?" Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh liếc nhìn nhau.
Vạn Xuân Lưu nói: "Ám hiệu chứ còn gì! Các ngươi không biết sao? Thật
ra Yến Nam Thiên đang ở đây, nhưng phải đúng ám hiệu ta mới giao cho các
ngươi."
Pháo Thiên Minh cung kính hỏi: "Xin hỏi, ta phải đi đâu mới có thể biết ám
hiệu ấy?"
Vạn Xuân Lưu đáp: "Khi nhận nhiệm vụ, ngươi không có nhắc nhở sao?
Hoặc là giúp Hoa Vô Khuyết giết chết Giang Tiểu Ngư, hoặc xông vào Ác
Nhân cốc cướp để đưa Yến Nam Thiên ra, chấm dứt trận phong ba này. Nếu
chọn cách thứ hai sẽ nhận được một ám hiệu, rồi đến đây ta sẽ giao người."
Pháo Thiên Minh gãi đầu nói: "... Thế ra là ám hiệu! Đúng rồi, có ám hiệu
mà ta quên mất. Ta sẽ đi tìm hiểu lại, các ngươi chữa trị trước đi."
Vô Song Ngư vẫy đôi tay nói: "Nhưng tay ta đã lành rồi mà?"
Pháo Thiên Minh bèn quăng ra một tờ ngân phiếu nói: "Vậy làm kiểm tra
sức khỏe đi."
Đi ra ngoài, đăng xuất, lên Vạn Độ (Google của Trung), tra ám hiệu trên
Vạn Độ, ghi nhớ, trở về trò chơi.
"Thiên Vương cái địa hổ?"
"Cút! Ta còn bảo tháp trấn hà yêu đây." Vạn Xuân Lưu tức giận, coi ta là
Tọa Sơn Điêu à.
Ra ngoài, đăng xuất. . về trò chơi.
"Địa chấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú." Pháo!
"Môn triều đại hải, tam hà hợp thủy vạn niên lưu." Ngư!
"Thiên phụ địa mẫu?" Pháo!
"Phản Thanh phục Minh... Xin ngươi đấy, dùng não thêm một chút đi? Nhìn
cách ăn mặc này mà là người thời nhà Thanh à?" Vô Song Ngư khinh thường
người này, Thanh triều thì thôi, còn dùng đi dùng thủ đoạn ám hiệu hiện đại
nữa. Hắn nào có biết Pháo Thiên Minh còn có một nhóm ám hiệu ngu ngốc
chưa thử:
Lá trà bao nhiêu tiền?
Ba đồng một cân.
Năm đồng nửa cân nhé.
Nửa cân mười đồng. (Ám hiệu trong Lộc Đỉnh Ký)
Đồng chí à, rốt cuộc ta cũng gặp được ngươi rồi... Sao lúc đó chỉ số thông
minh của phản động lại thấp như vậy? Vừa nghe ám hiệu này là biết, người mua
lá trà và bán lá trà không phải là đồng đảng thì cũng là ngu si.
"Vạn ca, Tiểu Ngư bên kia đang chờ cứu mạng. Ta nói thật với ngài, chúng
ta căn bản là không nhận nhiệm vụ kia, là một bằng hữu của Tiểu Ngư không
đành lòng thấy hắn chịu chết chết cho nên ta mới nhờ chúng ta mang Yến Nam
Thiên đi dẹp loạn." Pháo Thiên Minh nhún nhường nói.
"Ám hiệu!" Vạn Xuân Lưu căn bản không để ý đến lời này, đưa ánh mắt vô
cùng kiên định nhìn thẳng vào Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh rút kiếm đặt lên cổ Vạn Xuân Lưu: "Lão Vạn, chớ có làm
quá. Mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, tạo điều kiện cho người ta cũng là tự
tạo điều kiện cho mình. Hôm nay nói thế nào đi nữa ta cũng phải dẫn hắn đi.
Ngài cứ xem xem xử lý thế nào đi."
"Ám hiệu." Vạn Lưu Xuân uy vũ không chịu khuất phục.
"Đồ cứng đầu." Pháo Thiên Minh nháy mắt với Vô Song Ngư, hiểu ý, quay
người đánh một quyền vào đầu Vạn Xuân Lưu.
Vạn Lưu Xuân ăn một quyền, rất kiên định, cũng rất kiên trì: "Ám hiệu."
Nói xong câu này đầu đột nhiên choáng váng. Dẫu sao nắm đấm của Vô Song
Ngư cũng chẳng dễ chịu gì. Cái này cũng chỉ có thể đối phó với NPC, người
chơi thì không thể bị choáng váng.
"Tiểu Ngư, đóng cửa. Ta sẽ tìm người!" Pháo Thiên Minh dặn một tiếng, đốt
đuốc rồi đi vào phòng trong, một mùi thuốc nồng nặc bay ra. Phòng trong bị
chia thành 3 gian nhỏ, hai gian trước trống không, trong góc gian thứ ba là một
chiếc giường nhỏ, có người ngồi kết già, bất động, như thể đã ngồi như thế từ
thời xưa đến nay.
"Yến đại hiệp?" Pháo Thiên Minh cúi đầu ghé sát vào hỏi, người ngồi kiết
già không có phản ứng. Pháo Thiên Minh thấm nước miếng làm ướt ngón tay,
đưa tới mũi người ngồi kiết già thử một lần, ừm, vẫn còn thở.
"Thế nào rồi?" Vô Song Ngư thò đầu vào hỏi.
"Chín phần mười là Yến Nam Thiên, nhưng có lẽ đang ở trạng thái người
thực vật."
"Vậy bây giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ ôm hắn xông ra? Vừa rồi tác dụng
dã quan sát, nơi này có không ít cao thủ võ công."
"Để ta suy nghĩ... vậy chỉ còn cách..." Pháo Thiên Minh bắt đầu nghĩ cách.
Vô Song Ngư nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Về nguyên tắc ta
đồng ý cách làm này, nhưng vai trò của chúng ta phải đổi. Dù sao ngươi cũng
phải để ta được chút ít ích lợi chứ."
"Được rồi được rồi, nếu không vạn nhất xảy ra chuyện, một lúc nữa ngươi
cũng không thoát ra được đâu." Pháo Thiên Minh rất tốt bụng đồng ý đề nghị
của Vô Song Ngư. Sau đó lấy ra một cái mặt nạ, điền tên mình vào rồi đắp lên
mặt Yến Nam Thiên, lại lấy một cái mặt nạ viết tên Yến Nam Thiên che mặt
mình. Sau đó co đầu rụt cổ vào góc học cách ngồi kiết già của người ta.
Vô Song Ngư cầm bút nhúng chu sa, viết bốn chữ Tuyệt Đỉnh Ác Nhân lên
ngực Yến Nam Thiên, một tay ôm vai Yến Nam Thiên, như một cặp bằng hữu
nối đuôi nhau bước ra cửa. Tuy Yến Nam Thiên không chạm đất nhưng hắn sửa
lại áo choàng trắng che khuất chân, không ai nhìn thấy. Huống hồ nội công của
Vô Song Ngư không tầm thường, mang theo một người vẫn có thể dễ dàng
bước đi như bình thường. Tất nhiên không thể để ai lại gần quan sát.
Nguy cơ bại lộ tuy rất lớn, nhưng chỉ có thể cố gắng thử một lần, cược vào
nhân phẩm. Đại hiệp trong Ác Nhân cốc giống như con ruồi trong nồi súp
xương, ruồi tất nhiên không được đám xương chào đón. Vì vậy nhất định phải
cược vận may. Cho dù là trường hợp xấu nhất, bị phát hiện rồi vây bắt, hắn chỉ
cần ném Yến Nam Thiên ra rồi chạy trốn. Tin rằng với giá trị quan của bọn ác
nhân, chưa chắc đã ráo riết truy sát một Vô Song Ngư không có mâu thuẫn lợi
ích. Chết đạo hữu không chết bần đạo, chết con ruồi chết không chết nồi xương,
đây là triết lý sâu sắc đến mức nào.