Theo như tình báo do Mộ Dung Du từ từ cung cấp, tình hình trước mắt thật
không lạc quan. Thủ hạ của Thiên Hậu là Đông Dâm, Tây Tiện mấy ngày nay
hoạt động khắp nơi, khiến cho Mộ Dung phủ bất an. Dẫu rằng hai mươi người
chơi Mộ Dung chuyên tâm bảo vệ, nhưng Mộ Dung phủ vẫn bị đốt cháy hai lần,
mộ tổ bị đào ba lần. Theo trạng thái này, e rằng không cần đợi tới ngày mai tỷ
thí, ba vị NPC nhà họ Mộ Dung sẽ tức chết. Việc cấp bách trước mắt là phải ổn
định tâm trạng ba NPC, nhưng rõ ràng dù là Pháo Thiên Minh hay Mộ Dung Du
Du cũng không đủ sức khiến các vị ấy bình tĩnh trở lại. Vì vậy...
"Yến Nam Thiên, Yến đại hiệp đến bái kiến." Mộ Dung Du Du đi vào
phòng chính Mộ Dung gia tộc tâu báo, cửa chính lập tức mở ra, ba nữ chủ nhân
bước nhanh ra đón tiếp.
Ba người vừa đến cửa, Yến Nam Thiên trước tiên cầm kiếm chắp tay nói:
"Tại hạ Yến Nam Thiên bái kiến tam vị, có việc làm phiền, mong rằng thứ lỗi."
Nữ chủ nhân cao tuổi nhất nói khẽ: "Là thật." Sau đó lập tức cung kính đáp
lễ: "Yến đại hiệp... mời vào trong..." Ba người Pháo Thiên Minh tất nhiên cũng
bước vào.
Trước cửa Mộ Dung phủ, một quán trà ngoài trời, một người tướng mạo hèn
mọn thấy mấy người này vào phủ, lập tức nhắn tin: "Đại tỷ, rắc rối rồi. Thanh
Mai Chử Trà được Mộ Dung Du Du mời tới."
"Hắn tới đây làm gì?"
"Không rõ, đồng hành còn có Vô Song Ngư, Kiếm Cầm và một NPC. Các
NPC nhà họ Mộ Dung đối xử với bọn họ rất khách khí."
"Bất biến ứng vạn biến. Trước tiên phóng hỏa, xem bọn chúng thực tế ra
sao."
"Lần này phải ném bình chất cháy hay ném đuốc?"
"Cả hai đi, ta sẽ tính toán thêm, nhưng không thể để Thanh Mai Chử Trà
phá hỏng việc tốt được. Các ngươi ngàn vạn lần đừng rời khỏi đội ngũ, nếu
không sẽ bị tính là không trong đội ngũ, sẽ bị bắt vào ngục đấy."
"Ngài cứ yên tâm."
Ba nhân vật NPC này lần lượt là Mộ Dung Song, Mộ Dung San San và
"Tiểu Tiên Nữ" nhỏ tuổi nhất Trương Tinh. Sau một hồi đối thoại, cuối cùng
cũng làm rõ được bảy tám phần mười sự việc. Hóa ra Mộ Dung gia chủ yếu có
hiềm khích với một NPC tên là Giang Biệt Hạc. Mà Giang Biệt Hạc võ công
không ra gì, nhưng sư phụ lại rất thân thiết với Hoa Vô Khuyết. Giang Biệt Hạc
chọc phải người không nên chọc, lập tức cầu cứu. Đại cung chủ Di Hoa Cung ra
lệnh Hoa Vô Khuyết phải hết sức che chở cho Giang Biệt Hạc. Bởi vậy Hoa Vô
Khuyết nhận lấy việc này vào mình. Hai bên đánh cuộc: Mộ Dung thắng, Hoa
Vô Khuyết sẽ rời khỏi giang hồ sáu tháng, hơn nữa Di Hoa Cung không thể
nhúng tay vào chuyện chuyện của Giang Biệt Hạc. Mộ Dung thua, mối thù cũ
sẽ được xóa bỏ.
Địa điểm tỷ thí là một sơn cốc ở phía nam Vũ Hán mười dặm. Về phương
pháp tỷ thí... Đã bàn bạc xong, đưa ra ba nan đề cho Hoa Vô Khuyết. Nhưng
Mộ Dung Du Du tra cứu nguyên tác, sẽ không thành công, ba nan đề bị Hoa Vô
Khuyết dễ dàng vượt qua. Nhưng hắn nói thì NPC lại không tin, vừa lúc gặp
được nhóm Pháo Thiên Minh. Trong tay Pháo Thiên Minh lại vừa vặn có một
NPC rất có trọng lượng.
Mà Yến Nam Thiên biết Hoa Vô Khuyết là huynh đệ của Giang Tiểu Ngư,
cũng chính là con trai của huynh đệ kết nghĩa Giang Phong, tất nhiên cũng gánh
vác mọi chuyện. Hơn nữa sau khi bàn bạc với Mộ Dung thị một phen, hắn lấy ra
một đồng tiền ban thưởng, phát lệnh nhiệm vụ cho Pháo Thiên Minh, yêu cầu y
dốc toàn lực thủ thắng. Danh vọng của Yến Nam Thiên trên giang hồ không
kém gì các tông sư. Đừng nói bảo Mộ Dung phủ đồng ý cho Pháo Thiên Minh
thay thế thi đấu, cho dù có bảo họ tha cho Giang Biệt Hạc, người Mộ Dung phủ
cũng chỉ có thể nghe theo.
Kết quả thương lượng như sau:
1. Pháo Thiên Minh, Vô Song Ngư, Kiếm Cầm dùng thân phận khách khanh
của Mộ Dung phủ thi đấu thay.
2. Bốn NPC chỉ quan sát, không can thiệp.
3. Phương thức thi đấu vẫn là ba đề như cũ.
4. Thắng rồi Mộ Dung phủ có thưởng thêm 3000 vàng.
Trong lúc đang thương lượng, một người chơi Mộ Dung chạy tới báo:
"Chuồng ngựa bị cháy, hai huynh đệ canh chuồng đã tử trận."
"Kiếm Cầm dẫn mấy người đi cứu hỏa, sau đó hãy canh phòng ở Mộ Dung
gia. Tiểu Ngư, đã có ảnh của đám người Thiên Hậu chưa? Dọc đường gặp là
giết ngay, ngàn vạn lần đừng nói bậy nhảm. Du Du dẫn ta đi bái kiến Giang Biệt
Hạc." Pháo Thiên Minh sau khi phân phó xong bèn quay đầu nói: "Yến đại
hiệp, chúng ta đi trước đây."
Mặc dù chỉ có một đồng tiền, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xếp vào phạm
trù nhiệm vụ của hệ thống. Treo nhiệm vụ này có điều tốt gì? Chính là ngươi có
thể tùy ý hành hạ người hoặc NPC trong nhiệm vụ. Cho dù là phóng hỏa hay
đánh đập thì Hắc Bạch Song Sát cũng sẽ để ý tới ngươi.
"Đi thôi, đi thôi!"
Nơi ở của Giang Biệt Hạc nằm trong một ngõ nhỏ cực kỳ hẻo lánh. Cửa
không khóa, Pháo Thiên Minh cũng không gõ cửa. Y trực tiếp đẩy cửa ra nhìn,
đó là một căn tứ hợp viện nho nhỏ cực kỳ đơn sơ. Bốn gian nhà nhỏ xíu xiu
nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Giữa bốn gian phòng, bên cạnh bàn đá, Hoa Vô
Khuyết, Thiên Hậu cùng với một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi
tuổi, nét mặt ôn hòa đang ngồi cùng uống trà.
Thiên Hậu tươi cười nói với người đàn ông trung niên: "Cuối cùng cũng tới
rồi, Giang đại hiệp. Vị này chính là giang hồ đệ nhất ma đầu... Thanh Mai Chử
Trà."
Giang đại hiệp chính là Giang Biệt Hạc, đứng dậy chắp tay, nở nụ cười chân
thành chuẩn bị nghênh đón khách không mời mà tới. Nhưng Pháo Thiên Minh
lại kéo cửa phòng một cái, cạch một tiếng đóng cửa lại, khiến Giang Biệt Hạc
đang chuẩn bị cả một bụng lời chào giật mình tỉnh cả người: Thế này là có ý gì?
Mộ Dung Du Du cũng không hiểu nổi bèn hỏi: "Đại ca, ngươi có định vào
hay không?"
"Lúc đầu định vào." Pháo Thiên Minh đầy mâu thuẫn: "Nhưng vừa thấy
Hoa Vô Khuyết cũng ở đó, ta đoán chắc đánh không lại người ta nên tạm đóng
cửa suy nghĩ đối sách."
"Chúng ta cũng phóng hỏa luôn nhé?"
"Phóng cái rắm a. Cho dù đốt sạch toàn bộ, liệu người ta sẽ tổn thất mấy
đồng tiền?"Đúng như châm ngôn, chân trần không sợ mang giày. Chi phí phá
hoại còn cao hơn với kiến thiết. Thế này là sao. Pháo Thiên Minh nhắn tin: Tiểu
Ngư, trước tiên đừng du kích, ngươi đi...
Phát xong tin nhắn, Pháo Thiên Minh lại dặn dò Mộ Dung Du Du: "Ngươi
hãy trốn sang một bên, chốc lát nữa... rồi ngươi sẽ..."
Pháo Thiên Minh cũng không đẩy cửa, trực tiếp nhảy qua tường, sau đó chỉ
vào Thiên Hậu nói: "Con nhóc kia, trả lại ngàn vạn tiền vàng cho ta." Rồi vung
tay một cái, thanh phi đao trong lòng bàn tay nhanh chóng lao tới trước mặt
Thiên Hậu. Hoa Vô Khuyết hoàn toàn không kịp phản ứng, một thanh phi đao
sáng loáng đã cắm phập vào mắt Thiên Hậu.
Hoa Vô Khuyết một tay vỗ xuống cái bàn, thân hình bay thẳng tới chỗ Pháo
Thiên Minh đang đứng trên đầu tường. Pháo Thiên Minh cười hì hì. Hoa Vô
Khuyết còn chưa kịp hành động thì hắn đã bỏ chạy. Hoa Vô Khuyết vồ hụt
nhưng bước chân vẫn không ngừng rượt đuổi theo sau. Giang Biệt Hạc chứng
kiến cảnh tượng này, tất nhiên cũng đuổi theo.
Đương nhiên Hoa Vô Khuyết và Giang Biệt Hạc biết Pháo Thiên Minh đang
dụ hổ ly sơn. Nhưng điều Hoa Vô Khuyết không thể dung thứ nhất là có kẻ
khác vô lễ với nữ nhi, hắn luôn cho rằng bất kỳ nữ nhi nào cũng cần được che
chở như hoa như ngọc. Hắn lớn lên từ bé trong Di Hoa Cung, mười mấy năm
qua chưa từng thấy nam nhân nào khác ngoài bản thân. Cho dù cho võ công,
nhan sắc, trí tuệ và nhân phẩm đều là rồng phượng trong loài người, nhưng vừa
bước chân vào giang hồ đã không thể chịu được khi thấy nữ nhi chịu tủi nhục và
uất ức. Còn lão già Giang Biệt Hạc này, hắn vẫn cho rằng trong tình huống
người khá có âm mưu, ở cạnh người võ công cao nhất mới an toàn. Còn về phần
tính mạng của Thiên Hậu, đừng nói có sinh mệnh vô hạn, cho dù chỉ có sinh
mệnh một lần, hắn cũng không thấy có gì đặc biệt.
Mộ Dung Du Du đá cửa xông vào phòng, cười hí hí với Thiên Hậu một mắt,
giơ nắm đấm lên đánh. Hắn đã dò xét rõ ràng tung tích ba người này, cũng
không phải không nghĩ đến việc dụ hổ ly sơn, nhưng với thực lực hiện tại,
không ai có khả năng dụ được Hoa Vô Khuyết đi mà bỏ lại Thiên Hậu. Võ công
Thiên Hậu trước khi bị thương có lẽ còn hơn Mộ Dung Du, nhưng sau khi bị
thương, lại thêm mất một mắt sinh ra ảo giác khoảng cách, khiến cho lời cảnh
báo ngàn vạn lần không được nói nhảm của Pháo Thiên Minh càng thêm có căn
cứ. Chưa đầy mười chiêu, Thiên Hậu đã bị Mộ Dung Du đánh thành tia sáng
trắng.
Pháo Thiên Minh và Hoa Vô Khuyết luôn giữ khoảng cách nhất định. Về võ
công, thân pháp, Hoa Vô Khuyết hơn Pháo Thiên Minh không ít. Nhưng chỉ
riêng khinh công vẫn kém hơn chút đỉnh. Huống hồ kẻ chạy trốn luôn nắm chắc
thế chủ động, đột ngột bẻ hướng có thể khiến đối phương bị động. Pháo Thiên
Minh vừa chạy vừa nhớ lại kế hoạch diệt tuyệt của mình:
Trước tiên là làm mù mắt Thiên Hậu, nếu có thể phát động được xác suất
2% thì tốt nhất, không được thì cũng chẳng sao.
Tung phi đao xong là lập tức chạy trốn. Nếu không ai truy đuổi thì một tiếng
sau lại đâm thêm nhát nữa, cứ như thế trong 24 tiếng đồng hồ, thế nào chẳng
phát động được tỷ lệ 2%. Nếu chỉ có Hoa Vô Khuyết truy sát, thì Vô Song Ngư
phục sẵn nửa đường sẽ cùng Mộ Dung Du liên thủ giết vào trong phòng. Nếu
Hoa và Giang cùng đuổi theo, Mộ Dung Du phụ trách giết Thiên Hậu, Vô Song
Ngư cầm chân Giang có khinh công kém hơn một chút, rồi kêu Kiếm Cầm đến
hợp sức tiêu diệt. Nếu chỉ có Giang đi một mình, thì đành phải giết Giang Biệt
Hạc trước, sau đó kêu Kiếm Cầm đến hợp sức giết vào trong phòng.
Kế hoạch này trọng tâm là Thiên Hậu, kế đến mới tới Giang Biệt Hạc. Giết
Thiên Hậu là để loại bỏ nhiệm vụ của ả. Nhiệm vụ Thiên Hậu không giống Mộ
Dung Du Du, Mộ Dung Du Du chết đi có thể quay lại gia tộc nhận nhiệm vụ
khác, còn Thiên Hậu muốn nhận lại nhiệm vụ, không những phải tìm người ban
nhiệm vụ là Cung chủ Di Hoa Cung, mà còn phải được Cung chủ đồng ý giao
nhiệm vụ lại cho ả. Mộ Dung Du Du làm xong việc của mình, còn Vô Song
Ngư thì gặp chuyện xấu. Giang Biệt Hạc tới gần nơi phục kích cách đó năm
trăm mét, bỗng dưng dừng bước. Rồi quay đầu bỏ đi. Nhìn dáng vẻ lúc dừng lại,
hình như đang nghe ai đó nói chuyện. Nhưng trong vòng mười trượng không
thấy người nào khác.
"Là truyền âm nhập mật." Yến Nam Thiên vừa nghe xong sự việc đã hiểu ra
chuyện gì đã xảy ra, bằng không sao có thể lang bạt giang hồ nhiều năm như
vậy: "Có thể truyền âm ở khoảng cách ngoài mười trượng chứng tỏ võ công của
người này cực kỳ cao cường. Ta nghĩ hẳn là vị Cung chủ nào đó của Di Hoa
Cung đã tới."
"Tức là chúng ta đã giết Thiên Hậu vô ích hay sao? Người ta có thể phát lại
nhiệm vụ cho cô ta." Vô Song Ngư nói trên kênh đội ngũ.
"Ừm! BOSS người ta đã xuất trận, còn BOSS của chúng ta lại bị liệt dương.
May là người ta không biết hiện giờ lão Yến chỉ là cái bình hoa, chưa trực tiếp
tấn công. Xem ra trận tỷ thí ngày mai chúng ta cũng phải tìm thêm trợ thủ mới
được."