Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Chương 215: Võ Lâm Bá Đồ - Chương 215 Đề thi thứ hai



Mộ Dung Du Du bước lên sân khấu: "Quý vị khán giả, vòng một đã kết
thúc, cả hai bên bất phân thắng bại. Bây giờ sang vòng thi tiếp theo: Mua bánh
ngọt. Thí sinh chân không được dính đất, đến cửa hàng bánh ngọt Tiểu Tô Châu
ở Vũ Hán mua bánh ngọt ngàn lớp. Lần thi này đã đăng ký bảo hộ của hệ thống,
bất kỳ hành vi gian lận nào cũng sẽ bị bắt tại trận, kể cả mượn phương tiện, mua
đồ ở nơi khác, vân vân... Thí sinh quay lại nhanh hơn sẽ thắng. Vẫn Hoa Vô
Khuyết bắt đầu trước, đốt nhang làm chứng."
Hoa Vô Khuyết chắp tay với khán giả, thân hình như làn khói xanh phi thân
đi. Đến trước một gốc cây lớn, bẻ gãy hai nhánh cây, tay trái chống xuống đất
đã bay ra 3 trượng, tay phải chống tiếp lên cành cây, người đã cách xa 6 trượng.
Chẳng mấy chốc đã mất hút trong tầm mắt mọi người.
"Thanh Mai Chử Trà, ngươi có làm được hay không?" Thiên Hậu cười hí
hửng hỏi.
Pháo Thiên Minh mỉm cười không nói gì, tất nhiên y không làm được.
Người chơi có thể dùng chân hay tay để phi thân. Nhưng dùng cành cây... Đòi
hỏi kỹ năng cao quá. Lại cần lợi dụng lực đẩy, không để gãy cành. Nhưng trong
lòng, Pháo Thiên Minh biết dù không thắng cũng không thua trận này. Bởi vì...
Hoa Vô Khuyết nhanh chóng quay lại. Điều khiến Thiên Hậu bất ngờ là tay
Hoa Vô Khuyết trống trơn, vội hỏi: "Hoa công tử, chuyện gì xảy ra vậy?"
Hoa Bất Khuyết thở dài đầy bất đắc dĩ: "Thật xin lỗi, Thiên Hậu cô nương.
Cửa hàng Tiểu Tô Châu bị người ta đập ròi".
Thiên Hậu tức giận nhìn về phía đám Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh
thì tay trái cầm chai rượu XO, tay phải cầm ly thủy tinh, ngửa mặt lên trời cười
gian ác, đọc thơ tục tĩu: "Nhân sinh đắc ý cần tận hoan, chớ cầm chén không
nâng với nguyệt".
Tiệm bị đập sẽ được làm mới sau nửa giờ. Pháo Thiên Minh huy động 20
người chơi của Mộ Dung gia, họ có nhiệm vụ phá hoại mục tiêu, cũng sẽ không
bị bắt bỏ tù.
"Hèn hạ, vô sỉ! Thiên Hậu giận dữ mắng Pháo Thiên Minh là kẻ vô lại. Ả đã
không còn nghĩ ra lời nào mạnh mẽ hơn hai từ ấy. Vừa mắng vừa run rẩy cả
người, dường như sắp bùng nổ. Cảnh tượng này cho dù là bằng hữu của Pháo
Thiên Minh cũng không nhìn nổi. Hành hạ một thiếu nữ yếu ớt như vậy thật sự
vô cùng thiếu phong độ. Hơn nữa, Thanh mai ác ma còn nốc gần hết chai rượu
XO trong khi Thiên Hậu khóc lóc mắng chửi... Có vẻ như y có sở thích kỳ quái
nào đó. Nhiều người bắt đầu suy đoán.
"Ta xem ngươi mua thế nào". Sau 3 phút, cuối cùng Thiên Hậu cũng lấy lại
bình tĩnh, lau nước mắt, hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm vào Pháo
Thiên Minh.
Mộ Dung Du Du bước lên sân khấu, cầm tờ giấy đọc: "Bây giờ, hãy cùng
xem sứ giả đến từ thiên đường, hóa thân của chính nghĩa, hình mẫu của thiếu
nam, thần tượng của thiếu nữ... Đoàn thoại này thật ghê tởm". Sát khí bốc lên từ
Pháo Thiên Minh, Mộ Dung Du Du vội nói tiếp: "Đại sứ của tình yêu, hiệp sĩ
giang hồ, đại soái ca của võ lâm Thanh Mai Chử Trà sẽ thể hiện gì trong cuộc
thi này". Trong tiếng la ó phía dưới, Pháo Thiên Minh mỉm cười chắp tay với
mọi người: "Quá đỗi vinh hạnh, quá đỗi vinh hạnh. Cảm ơn các vị". Nói xong, y
lấy một vật ra từ túi đồ, khiến Thiên Hậu suýt ngất xỉu còn khán giả thì la ó ném
rác lên... Chưa từng thấy ai vô sỉ đến thế.
Pháo Thiên Minh vừa né tránh chai nước khoáng bay tới, vừa giải thích: "Cà
kheo! Là môn thể thao truyền thống Trung Hoa của chúng ta... Mẹ nó, không
được ném đá. Ta - Thanh Mai Chử Trà, nhà tiên phong khoa học vĩ đại, đã cải
tiến chúng một chút, thay thân tre bằng thân sắt, thay hai chân bằng bốn chân,
bộ kiện này có thể di chuyển, và thêm tay vịn... Tất nhiên, đây chỉ là bước tiến
nhỏ của cá nhân ta, nhưng cũng là bước tiến lớn của cả nhân loại...". Chưa dứt
lời, mưa đá ập xuống Pháo Thiên Minh. Y vội leo lên cặp cà kheo bốn chân
chạy trốn. Mộ Dung Du Du nhẫn nại chịu đựng mưa đá, nước mắt giàn giụa,
trong lòng tự hỏi: Làm thế nào Thanh Mai Chử Trà và đám bằng hữu sống sót
được đến bây giờ?
Đi cà kheo cần kỹ thuật. Trước tiên, chân buộc vào cà kheo. Tay nắm hai
thanh ngang, từ từ di chuyển về phía trước. Vì đáy cà kheo là tam giác đều nên
cơ bản... phải nói là tuyệt đối không thể ngã được.
40 phút sau, Pháo Thiên Minh thuận lợi mang bánh ngàn lớp về, hỏi Thiên
Hậu: "Ăn không?". Nói rồi, y ném miếng bánh vào miệng.
"Nghẹn chết ngươi". Thiên Hậu không còn lời nào để mắng y nữa. Hay nên
nói đã căm ghét đến không thể dùng ngôn ngữ nhân loại để diễn tả. Đặc biệt là
dáng vẻ tiểu nhân đắc chí kia, thật quá vô sỉ: "Mừng cái gì? Còn đề thi thứ ba,
biết đâu chúng ta sẽ hòa".
Pháo Thiên Minh tiêu sái hất tóc nói: "Điều ấy... là không thể. Nói thật, ta
vốn không định thắng ván đầu tiên, chỉ nghĩ nhiều lắm là ngang tay. Ván thứ hai
ta bao trọn. Còn ván thứ ba... theo cá nhân ta, vẫn nên ngang tay. Du Du!"
Mộ Dung Du Du bước lên sân khấu: "Phần thi ba: Thiên Thủ Quan Âm. Hai
bên cách mười trượng, cùng ném ám khí. Người nào trúng đòn hoặc dời bước
đầu tiên trước là thua. Thời gian giới hạn một nén hương. Xuất trận lần lượt là
Hoa Vô Khuyết và kiều diễm tựa hoa, thuần khiết dễ thương... Ta nhẫn nhục!
Ôn nhu thiện lương, thông minh hào phóng, mỹ nhân đệ nhất Hoa Sơn - Kiếm
Cầm."
Kiếm Cầm đỏ mặt, hạ giọng hỏi Mộ Dung Du Du: "Ai bảo ngươi đọc lên
như vậy?... Mặc dù là sự thật."
Tục ngữ có câu: Học điều tốt ba năm, học cái xấu ba ngày, tiếp theo Chân
Hán Tử, lại có thêm một thanh niên tương lai rộng mở bị Pháo Thiên Minh lôi
kéo đến bên vực thẳm tội lỗi.
Pháo Thiên Minh giãy giụa phản bác: Thôi đi. Ngươi xem ta vừa mới chơi
trò chơi, còn trong trắng biết bao, chẳng phải đám thiết kế gieo vạ à?
Mộ Dung Du Du vừa nghe Kiếm Cầm nói xong, thân hình như bị chưởng
đánh trúng, lắc lư một cái rồi lấy lại bình tĩnh, đáp lại bằng giọng nhỏ hơn:
"Ngài thật dễ quên, sáng sớm khi chúng ta lên đường ngài đã nhét vào tay ta
đấy." Đối với người như vậy, ta nhất định phải khách khí hơn nữa. Nhẫn nhịn
một thời gian, cả đời yên ổn...
"À... Vậy ra là ta nhầm, thôi bỏ qua đi." Kiếm Cầm rất không để tâm, vung
tay lên, biểu thị không cần phải so đo lỗi lầm của Mộ Dung Du Du. Cô nhảy
phắt lên rồi rút kiếm đứng thẳng nói: "Ta đã sẵn sàng."
Hoa Vô Khuyết rất lịch sự làm động tác rồi nói: "Cô nương mời ra tay
trước."
"Mời ngươi trước đi." Kiếm Cầm tuy có chiêu Thiên Ngoại Phi Long,
nhưng Pháo Thiên Minh đã tận tình dặn dò, lúc này không phải lúc khoe mẽ, cứ
tận dụng Phá Tiễn thức. Biết đâu vừa ném xong kiếm, kẻ địch lợi dụng kẽ hở
phản công, như vậy đúng là được không bằng mất.
Hoa Vô Khuyết mỉm cười nói: "Cô nương cẩn thận đấy, ta mang theo 10
mũi ám khí này." Tay vung ra, một mũi thiết tiêu đâm thẳng vào vai trái của
Kiếm Cầm, rõ ràng là hạ thủ lưu tình. Kiếm Cầm rung tay, lưỡi kiếm nhẹ nhàng
đỡ lấy.
Hoa Vô Khuyết có vẻ hơi giật mình nói: "Tại hạ đã xem thường cô nương
rồi, thứ lỗi, tiếp tục thôi!" Âm thanh mũi thiết tiêu thứ hai cắt qua không trung
vang lên.
Độc Cô Cửu Kiếm quả thật là tuyệt học đứng đầu hệ Kim. Trong các môn
phái chính thống, chỉ có Độc Cô Cửu Kiếm mới khiến Pháo Thiên Minh để mắt.
Các võ công khác vẫn còn quá quy củ. Nhưng cũng khó nói, chẳng hạn như
Hàng Long Thập Bát Chưởng, vẫn chưa ai học được trọn bộ. Tinh Ảnh có Thái
Cực quyền đấy... , nhưng bộ Thái Cực Công chỉ mới 1/5. Về phần Xa, nội công
thì là thượng phẩm trong tuyệt học, nhưng một là chưa luyện nội lực đến cấp
10, xem có học được kỹ năng ẩn hay không. Hai là Như Lai Thần Chưởng tuy
xưng là tuyệt học nhưng từ đầu đến cuối vẫn cảm giác thiếu thứ gì đó.
Kiếm Cầm vung ngang kiếm, keng một tiếng, thiết tiêu đâm vào thân kiếm.
Thanh Thiết Kiếm trong tay vỡ vụn theo âm thanh. Thiết Tiêu cọ qua tai Kiếm
Cầm bay ra ngoài. Nội lực luôn là điểm yếu nhất của Kiếm Cầm, lúc này hổ
khẩu tê dại, chân nhũn ra. Nhưng vì trong lòng quyết tâm kiếm 3000 vàng, nên
cố sức đứng vững.
Cây thiết tiêu sắt thứ ba tiếp tục đánh tới. Mũi này là kỹ xảo chứ không phải
cường độ. Tốc độ thiết tiêu ban đầu rất chậm, phi hành tới giữa đường bỗng
dưng nhanh lên, kèm theo đó còn hạ xuống.
"Ném vòng cung!" Tất cả nam nhân đồng thời kêu lên trong lòng. Thiết tiêu
ban đầu bay thẳng tới Thiên Linh Cái nhưng rồi rơi xuống chân phải của Kiếm
Cầm. Nhưng Kiếm Cầm vốn thông thạo Phá Tiễn thức, không nhất là ám khí kỹ
xảo, phòng thủ tuyệt đối 180 độ trước mặt, dễ dàng đánh rơi thiết tiêu.
"Hoa công tử?" Thiên Hậu không nhịn được gọi khẽ một tiếng.
Hoa Vô Khuyết gật đầu nói với cô: "Cô nương cẩn thận, bảy viên ám khí
còn lại sẽ đánh ra cùng lúc, lực lượng rất lớn. Chủ yếu tấn công hai cánh tay và
đôi chân của cô. Chuẩn bị xong báo ta một tiếng."
Đường Đường nói trong kênh bằng hữu: "Thấy không, đây chính là phong
độ nam nhi mà các nữ giới chúng ta yêu thích. Thắng không kiêu, bại không
nản. Luôn quan tâm đến nữ tử bên cạnh, cho dù đối phương là kẻ địch cũng vẫn
lễ độ. Với khí chất như thế này, nếu không phải NPC thì chỉ e đã có không biết
bao nhiêu thiếu nữ hò hét."
"Gì chứ để mấy cô nàng hét thì ta cũng biết." Pháo Thiên Minh khinh khỉnh
nói: "Ném mấy cô nàng vào hang rắn, còn kêu cả mẹ ấy chứ."
"Hừ!" Đám bạn nữ trong nhóm bằng hữu đồng thời biểu lộ khinh bỉ tên này.
Các nam nhân im lặng, sợ rắc rối ập đến nhà mình.
Lúc này Chân Hán Tử trên sườn đông lưng tròng nước mắt nhìn Kiếm Cầm
rút ra thanh bảo kiếm, trong lòng hối hận vô cùng, hối hận sao lại tin lời Chử
Trà nói là mượn đi khoe khoang, ai ngờ lại đem ra đỡ đạn. Giá như biết trước
mục đích thật sự là gì, dù bị đánh chết cũng không thể cho mượn thanh bảo
kiếm quý giá hơn cả mạng sống ấy. Dù sao thanh kiếm này cũng chủ yếu là sắc
bén, về phần chất lượng cũng chỉ hơn thanh thiết kiếm của Kiếm Cầm bị đánh
gãy một cấp thôi. Trước đó Hoa Vô Khuyết dùng súng bán tự động đã làm gãy
một thanh thiết kiếm, giờ đây hắn lại dùng súng trường tự động, bắn liên tiếp 7
phát...
Về vấn đề bồi thường nếu bảo kiếm bị đứt, Pháo Thiên Minh chưa hề nghĩ
tới, còn Chân Hán Tử thì không dám nghĩ tới, thứ đó không phải cứ có tiền là
mua được. Theo công bố của nhà phát hành, tổng cộng chỉ có hơn 40 thanh đao
kiếm có vỏ... Mặc dù Kiếm Cầm còn thanh Huyền Thiết kiếm chất lượng tốt
nhất nhưng nó quá nặng, lại thêm nội lực của cô chỉ ở trung cấp nên không thể
sử dụng theo ý muốn được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.