Đại Hội Võ Lâm ban đầu là cuộc thi đấu chọn ra minh chủ võ lâm, hai ngày
trước khi bắt đầu, nhà phát hành công bố chi tiết các quy định, nhưng lần công
bố này, cả giang hồ sôi sục.
Quy định thứ nhất: Các cao thủ từ cấp 40 trở lên có thể tự do đăng ký tham
gia.
Quy định thứ hai: Do có quá nhiều người tham gia nên sẽ tiến hành loại trực
tiếp. Trong khoảng thời gian nhất định, mỗi 1000 người sẽ được chia thành một
đội tiến vào phó bản. Sau 3 ngày có thể sống sót và đến đích sẽ được quyền
tham dự vòng thi đấu loại trực tiếp. Sau đó tiến hành các vòng loại tuyển chọn
ra võ lâm minh chủ.
Quy định thứ ba: Trong thời gian diễn ra cuộc tranh tài này, tất cả các thành
trấn đều là khu vực an toàn.
Quy định thứ tư: Túi đồ của các tuyển thủ đăng ký tham gia sẽ bị niêm
phong, không được sử dụng đồ vật bên trong.
Quy định thứ năm: Trong thời gian thi đấu, nếu bị thương sẽ được hưởng
thời gian chữa trị vết thương của NPC.
Quy định thứ sáu: Những tuyển thủ vượt qua vòng loại sẽ được tăng 2 cấp
độ. 100 người đứng đầu đều có phần thưởng bí mật, 10 người đứng đầu có thể
được thưởng phần thưởng bí mật cấp cao, 3 người đứng đầu có thể được thưởng
phần thưởng bí mật cấp thần bí, người đứng nhất có thể được thưởng phần
thưởng bí mật cấp siêu thần bí.
Mọi người không có ý kiến gì về các quyết định khác, chỉ riêng việc niêm
phong túi đồ gặp phải phản đối mãnh liệt.
Việc niêm phong túi đồ có ý nghĩa gì? Đại diện cho việc phải mang theo
lương thực đủ dùng trong 3 ngày, đại diện cho vũ khí cũng phải đeo bên người,
đại diện cho các lọ thuốc lớn nhỏ cũng phải cất vào túi. Tổng cộng tất cả, không
có hai hòm đồ là không thể mang hết được. Huống hồ đến vòng bán kết, chỉ
được sử dụng những gì mang theo người.
Giả sử một Anh Hùng môn trên đường ngựa chết, thương gãy, đến lượt thi
đấu bán kết chẳng lẽ đi đấu võ mồm với đối thủ? Vì vậy vũ khí ít nhất cũng
phải có dự phòng, thế thì mang theo hai thanh đi! Còn ngựa thì sao? Anh Hùng
môn không có ngựa thì có mà là Cẩu Hùng môn, nên ngựa cũng phải có dự
phòng... Nhưng mà, ngựa phải ăn cỏ, nếu không may địa điểm thi đấu là sa mạc
thì phải làm thế nào? Được, vác theo hơn 100 cân cỏ khô vậy! Nước thì sao? Có
phải chuẩn bị cả đoàn lạc đà không? Giả sử chuẩn bị xong xuôi mà bị người
khác đỏ mắt cướp đoạt thì làm thế nào? Rõ là phiền não, cả giang hồ đều đang
phiền não...
Người phiền não nhất chính là Pháo Thiên Minh của chúng ta, kiếm của y
đều là loại kiếm cấp thấp nhất. Người khác tính theo từng thanh, còn hắn thì
tính theo đống. Trong tình cảnh không còn cách nào khác, đành phải gọi điện
cho Chân Hán Tử: "A Tử, ta nhớ ngươi lắm!"
"... Nói thẳng mục đích ra đi" Chân Hán Tử rất thận trọng trả lời.
"Cho ta mượn kiếm!"
"Vậy thì ta dùng gì đây?"
"Cầm tạm thanh của Kiếm Cầm."
"Không cho mượn thì thôi, sao lại chửi người ta chứ?" Pháo Thiên Minh
hậm hực cúp điện thoại.
Lúc này vừa đúng giờ cơm trưa, Vụ Lý Hoa đang ở bên cạnh bèn hỏi: "Sao
vậy? Không tiện mang kiếm à?"
Pháo Thiên Minh thở dài đáp: "Đúng vậy, dù sao cũng phải mang đến mười
thanh cho đến vòng bán kết."
Vụ Lý Hoa liền nói: "Sao không đi đến tiệm thợ rèn làm cái hộp đựng kiếm?
Chẳng phải mấy tay kiếm khách trên ti vi chúng ta thường xem đều có mang
theo mấy thứ đó sau lưng à?"
Pháo Thiên Minh thở dài đáp: "Ài! Nếu thật sự không còn cách nào khác thì
cũng chỉ có thể làm như vậy thôi. Ta thật sự nhớ Chân Võ Thất Tiệt kiếm của
mình!"
Sau đó, Pháo Thiên Minh chuẩn bị xong trang bị: Có cái hộp kiếm lớn sau
lưng, tay trái khiêng cây thương sắt lớn, tay phải khiêng cây đàn cầm nhỏ, bên
hông trái đeo thanh đao sắt lớn, bên hông phải cắm mười mũi phi đao.
Vừa xuất hiện với bộ dạng này, Vụ Lý Hoa đã cười sằng sặc. Pháo Thiên
Minh lại thở dài, ném cây thương và cây đàn cầm vào bọc hành lý. Vụ Lý Hoa
mới hài lòng nói: "Cũng được đó, miễn sao không ảnh hưởng đến phát huy võ
công là được. Thanh đao kia của ngươi không mang không được à?"
Pháo Thiên Minh đáp: "Phải mang, chẳng may kiếm hỏng hết còn có thể
dùng tạm. Hơn nữa mặc dù là đao sắt không vỏ nhưng tính chất lại là cao cấp."
"Dược phẩm của ngươi thì cất ở đâu?" Vụ Lý Hoa, cô hỏi.
Pháo Thiên Minh kéo áo choàng giới thiệu: "Ta tìm thợ may đặt làm hai
mươi cái túi nhỏ trên bộ đồ, mỗi túi có thể cất một gói thuốc nội và thuốc
ngoại."
"Ồ!" Vụ Lý Hoa, cô lại tò mò hỏi: "Còn đồ ăn thì sao?"
"Đem theo gói lương khô, đần ạ!"
Khoảnh khắc mà mọi người hằng mong chờ cuối cùng cũng đến, hai trăm
vạn người chơi tập trung tại các thành trấn, sau khi tiếng pháo vang lên, mỗi
người đều thấy hiện lên hộp thoại: "Có tham gia phó bản khiêu chiến ngôi vị
minh chủ võ lâm hay không?"
Pháo Thiên Minh tất nhiên chọn Có, trước mắt tối sầm, bước vào một đại
sảnh rộng lớn. Đồng thời trước ngực xuất hiện một tấm bảng số: 94. 945, thỉnh
thoảng có ánh sáng trắng lóe lên trong đại sảnh. Khi số người đạt đến một ngàn,
một Tiểu Thiên Sứ từ trên trời hiện xuống, tay cầm loa hô lớn: "Ta là hướng dẫn
viên trong chuyến du lịch tử vong lần này của các ngươi. Trước tiên phải chào
mừng mọi người đi chịu chết, chúc mọi người chết thảm chết oan chết uổng.
Bây giờ ta sẽ công bố chi tiết."
"Nhấn vào tấm bảng số trước ngực, các ngươi có thể xem bản đồ điện tử.
Trên bản đồ có ba chấm đỏ, các ngươi phải đến ba thành trấn tương ứng với ba
chấm đỏ đó, mới có thể hiện ra nơi quyết chiến minh chủ võ lâm. Trong chuyến
du lịch này, các ngươi có thể tự do PK mà không tăng giảm điểm đạo đức, có
thể tự do thay đổi lộ trình... Tóm lại, miễn là không làm chuyện bậy bạ thì nơi
này sẽ không ai quản các ngươi. Ba phút nữa đại sảnh sẽ nổ tung, thời gian đếm
ngược bắt đầu."
Tiểu Thiên Sứ vừa dứt lời, cánh cửa đá lớn ở phía đông đại sảnh bắt đầu mở
lên. Ánh mặt trời chiếu vào đại sảnh, Pháo Thiên Minh thoáng nghe thấy âm
thanh giết chóc.
"Sắp nổ tung rồi, chạy mau!" Một người chơi hô to, mọi người cùng nhau
chạy ra cửa. Pháo Thiên Minh lọt ra khỏi cửa đá, cảnh tượng rộng lớn náo nhiệt
hiện ra trước mắt.
Nơi mọi người đang đứng là một ngọn núi nhỏ, nhìn từ trên núi xuống, một
con sông lớn bao quanh thảo nguyên, hai đội quân vạn người cầm vũ khí lạnh
đang đối đầu cách nhau mười dặm. Trung tâm của trận chiến chính là ngọn núi
nhỏ của họ. Pháo Thiên Minh nhìn qua là biết chuyện gì sắp xảy ra, vội vàng
xác định phương hướng rồi nhảy ra khỏi đám đông, một mình lao xuống núi,
chạy như điên về phía con sông.
"Giết!" Các tướng quân hai bên đều nhấc khí giới, bộ binh, kị binh và cung
binh nhắm thẳng mục tiêu, ào tới hướng đỉnh núi.
"Con mẹ nó, là tới giết chúng ta, mọi người mau chạy đi!" Một người chơi
phản ứng nhanh, gầm lên rồi lao theo hướng Pháo Thiên Minh thoát khỏi ngọn
núi.
Khi Pháo Thiên Minh tới bờ sông, hai đạo quân đã vây kín lại. Y đoán
không sai, hai đạo quân này cùng một bè lũ, rõ ràng là đang tàn sát người chơi.
có điều may là Pháo Thiên Minh dẫn đầu rất tốt, hai phần ba người chơi thoát
được vòng vây, thuận lợi tới bờ sông.
Lúc này đệ tử Thiếu Lâm thể hiện ra điểm trâu bò trong khinh công của môn
phái, tìm miếng gỗ ném xuống sông, sau đó vận khinh công đứng trên miếng gỗ
bay sang bờ bên kia. Đây là đặc trưng khinh công của Thiếu Lâm, Nhất Vĩ Độ
Giang.
Vẫn là Pháo Thiên Minh khinh công tuyệt đỉnh. Hai mươi thước này tất
nhiên không làm khó được y. Nhưng đa số người chơi bay được một nửa thì rơi
xuống nước, sau đó tư thế gì cũng có. Có bơi tự do, có bơi chó, có bơi ếch, thậm
chí còn lặn... À! Là chết đuối.
Pháo Thiên Minh ngồi trên bờ bên kia thưởng thức cảnh tượng hùng vĩ trăm
người cùng bơi thật. Y nhận ra vài điểm, thứ nhất là phần lớn bị chết đuối là nữ
nhi, thứ hai là có anh hùng muốn cứu mỹ nhân thì tám phần mười anh hùng
cũng bị chết đuối. Sau cùng là động tĩnh lớn, bọt nước bắn đùng đùng thì tốc độ
bơi cực kỳ chậm chạp.
"Chử Trà, cứu ta." Loáng thoáng có giọng nói của Vụ Lý Hoa truyền đến từ
giữa sông. Pháo Thiên Minh ngoáy lỗ tai, Vụ Lý Hoa có Thần Bò, sao có thể rơi
xuống giữa sông? Chắc chắn là ảo giác, lấy lại bình tĩnh tiếp tục thưởng thức
trăm người nhảy múa.
"Chử Trà chết tiệt, ục ục!" Pháo Thiên Minh tò mò đứng dậy nhìn, lúc này
những người trong sông sắp chết đuối đều đã lên đường cả rồi, còn mười mấy
người đang vật lộn trên sông thì dễ thấy hơn nhiều. Ơ? Đúng là Vụ Lý Hoa,
Pháo Thiên Minh nhìn một thiếu nữ nửa chìm nửa nổi cẩn thận phân biệt một
hồi mới đưa ra kết luận.
Pháo Thiên Minh bay ra khỏi mặt nước, nắm lấy cánh tay giơ lên của Vụ Lý
Hoa, sau đó một cước vô lương đạp lên đầu một nữ người chơi đang tiến hành
sự nghiệp bơi chó bên cạnh. Mượn lực xong, dùng Nhạn Phi xoay người, nhẹ
nhàng kéo Vụ Lý Hoa vào bờ.
Vụ Lý Hoa phun ra hai ngụm nước, rồi khóc òa lên, chỉ vào Pháo Thiên
Minh nói: "Đồ hư hỏng!"
"Không phải vừa nãy không thấy ngươi sao?" Pháo Thiên Minh vội vàng
giải thích: "Vừa thấy cái, ta chẳng liều mình nhào tới ngay à?"
"Hu hu, ta nói là ngươi giẫm chết Phá Phá đấy."
"Người xui xẻo vừa rồi là Phá Phá à?"
"Đúng vậy, nếu không phải cô ấy nắm chặt ta lại, ta đã chìm nghỉm từ lâu
rồi."
Pháo Thiên Minh áy náy ngâm thơ tưởng niệm với bờ sông: "Sống oanh liệt,
chết vinh quang."
"Không phải ngươi có khinh công tuyệt đỉnh à? Sao lại rơi xuống nước
chứ?" Pháo Thiên Minh nghi ngờ hỏi.
Vụ Lý Hoa e thẹn nói nhỏ: "Ta ngại dùng."
"Bái phục bái phục, cô nương nhất định phải ra đi thanh thản."
Đoàn quân một ngàn người tử trận gần bốn trăm trong chiến dịch bờ sông.
Sau khi mọi người thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tìm bằng hữu đồng hành dọc
đường. Pháo Thiên Minh nhìn quanh, thấy nhân duyên của mình vẫn tốt, ngoài
Vụ Lý Hoa, còn gặp được hai người quen. Một là Lam Sắc mà y đã sớm chú ý,
nhắc tới Lam Sắc thì quả thực cường hãn. Giữa đám loạn quân, Lam Sắc vẫn
điềm nhiên băng qua cây cầu duy nhất, mặc dù biết bên kia có hai ngàn cung
thủ phục kích.
Giữa Lam Sắc và Pháo Thiên Minh không có thù oán gì, cũng chẳng thân
thiết gì. Người còn lại là Độc Hành, cũng chỉ biết mặt. Pháo Thiên Minh chú ý
Lam Sắc là vì hắn quá nổi bật, còn Độc Hành thì hiển nhiên phải biết, vì hắn ta
vừa qua sông đã chém ba người, lấy đi hai bộ trang bị cấp năm mươi nhét vào
bọc hành lý trên lưng.
Pháo Thiên Minh kéo Vụ Lý Hoa vội vã đi tới, thân mật gọi: "Độc Hành
huynh!"
Độc Hành vô thức quay đầu lại, thấy là Pháo Thiên Minh là vội vàng nhảy
ra vài mét, tuốt đao ra phòng bị: Sao tên khốn kiếp này cũng lẻn vào nhóm của
mình? Hôm nay ra cửa nên xem Hoàng lịch mới đúng.
"Ta không hề có ác ý. Thật đấy." Pháo Thiên Minh ném kiếm vào hộp kiếm,
Độc Hành hừ một tiếng rồi thu đao vào vỏ. Pháo Thiên Minh đến gần nói:
"Huynh đệ, có thể giúp ta một việc không?"
"Việc gì?" Tuy đao vào vỏ, nhưng tính cảnh giác lại càng mãnh liệt.
Pháo Thiên Minh chỉ sang trái rồi nói: "Bên kia có một người dùng kiếm có
vỏ, ngài có thể hỗ trợ... cái đó chút không?"
"Sao ngươi không tự làm?"
"Đệ tử Võ Đang, ta cũng xấu hổ. Hơn nữa, cho dù ta có xấu cũng không thể
đánh rơi trang bị của người ta đúng không, ác quá ác quá."
Độc Hành sặc nước bọt nói: "Không rảnh! Hừ!" Nói đoạn xoay người rời đi.
Lúc này Vụ Lý Hoa bên cạnh vội vàng đuổi theo Độc Hành, kề lỗ tai nói
nhỏ một hồi, Độc Hành nghi ngờ hỏi lại: "Thật sao?"
"Thật đấy..."
"Đa tạ." Độc Hành vẫn cầm đao chắp tay với Vụ Lý Hoa, lưu ý nhìn Lam
Sắc cách đó không xa, sau đó lên đường.
"Ngươi nói với hắn điều gì?" Pháo Thiên Minh tò mò hỏi.
"Ta nói với hắn rằng trên người Lam Sắc ta có mặc một lớp áo ngoài đao
thương bất nhập."
Pháo Thiên Minh không hiểu hỏi: "Sao cô lại căm ghét Lam Sắc thế?"
Vụ Lý Hoa đáp: "Loại ruồng bỏ bạn gái là kẻ vô nhân đạo nhất. Gặp lần nào
giết lần ấy."
Pháo Thiên Minh lẩm bẩm: "Như vậy, ít nhất cô cũng phải giết một nửa số
nam nhân trên đời."
"Ngươi nói gì cơ?"
"Không có gì, chúng ta mau chóng mở đường tiến lên thôi."