Đang lúc Vụ Lý Hoa và Pháo Thiên Minh do dự đi tới đi lui, bỗng nhiên lại
thấy biến cố xảy ra. Trong tiền trang ngầm, có người chậm rãi lui ra. Người này
vừa đến cửa, NPC trên trấn như gặp đại địch. Những người bán bánh bao, bán
mì và các tiểu thương cùng nhau đóng cửa. Một trái pháo hiệu bay lên bầu trời
rồi nổ tung, bùm bùm một hồi, nóc nhà Đường gia trấn đứng đầy NPC, nhìn
chằm chằm vào người đang từng bước một lùi về phía cửa ra vào tiền trang.
Người trong tiền trang cũng từng bước ép sát người đến, nhưng từ đầu đến cuối
vẫn giữ khoảng cách mười mét. Chỉ thấy người nọ đi giữa ánh mắt của hàng
ngàn NPC, vẫn bình tĩnh bước tới, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một bước một
dấu chân.
Pháo Thiên Minh thán phục nói với Vụ Lý Hoa: "Rất có khí chất thần
tượng. Thần tượng cũng phải như vậy, cho dù đám đông muốn giết hay muốn
hôn ngươi, cứ lo làm tốt phần mình là được."
Pháo Thiên Minh còn đang nói, thần tượng kia đã ra khỏi cửa lớn tiền trang,
quay người lại đối diện Pháo Thiên Minh. Thiên Minh liếc mắt nhìn xuống, đột
nhiên phun ra một ngụm nước bọt từ lỗ mũi.
Thần tượng này chính là Độc Hành, ngồi ghế thứ hai trong Tam Hại giang
hồ. Tam Hại không ai yếu thế, đều là cao thủ. Ít ra Pháo Thiên Minh lập tức
thừa nhận mình kém cỏi hơn Độc Hành.
Chỉ thấy Độc Hành tay trái xách theo một đứa trẻ năm tuổi, Viên Nguyệt
Loan Đao gác thẳng cổ nó. Trong miệng cắn hơn mười tờ giấy... là ngân phiếu.
Pháo Thiên Minh tinh mắt lập tức nhìn thấy một tờ bay lên theo gió, bên trên có
ghi 1000 vàng.
Bắt cóc, chắc chắn là bắt cóc! Pháo Thiên Minh định nghĩa hành động táng
tận thiên lương của Độc Hành.
"Hóa ra còn có thể chơi trò chơi như vậy."Vụ Lý Hoa há hốc miệng, không
tiếc lời ca ngợi nhân vật huyền thoại này: Tam Hại giang hồ mà giang hồ đồn
đại, quả thực không phải tùy tiện bịa đặt.
"Ừm ừm ừm ừm ừm!" Độc Hành gật đầu với Pháo Thiên Minh, rồi phát ra
năm âm thanh không khác biệt.
Pháo Thiên Minh hỏi nghi ngờ: "Giết ngươi đoạt ngân phiếu?"
Độc Hành vội vàng lắc đầu: Cái tên khốn kiếp ngu ngốc này định chơi đen
ăn đen chắc? Sao ta lại bỏ tiền tài đi chịu chết được! Ai nói Tam Hại không
chênh lệch gì? Rõ ràng IQ của tên đứng đầu kém hơn mình!
"Ta bảy ngươi ba." Pháo Thiên Minh bấm ngón tay một cái.
Độc Hành dù không gật đầu hay lắc đầu, nhưng ngọn lửa giận dữ đang bừng
cháy trong đôi mắt nhỏ xíu, ấy! Thiêu đốt ngùn ngụt. Giá như bây giờ có lựa
chọn, hắn nhất định sẽ không lấy ngân phiếu. Chỉ cần có thể làm thịt Pháo
Thiên Minh.
"Khụ!" Pháo Thiên Minh rút kiếm, mặt nghiêm nghị cất cao giọng nói: "Ta
đường đường là đệ tử Võ Đang, gặp chuyện bất bình liền rút kiếm tương trợ là
bản tính hiệp khách của ta! Giờ đây ta thấy loại ác ôn bắt cóc trẻ vị thành niên
gây sự giữa chợ. Sao ta có thể ngồi yên? Người hiệp nghĩa nhất định phải làm
chuyện hiệp nghĩa, đợi ta trừ tà diệt ma, trả lại cho nhân thế một vùng trời tươi
sáng..."
"Đồng ý đồng ý!" Độc Hành cắn răng nắm chặt ngân phiếu, vội vàng viết
vài chữ lên đó. Tên này chẳng phải NPC, sẽ không ngại việc một kiếm đâm
xuyên qua hai người, cả kẻ xấu lẫn con tin. Điều kiện tiên quyết là thoải mái lấy
được ngân phiếu.
"Người có thể tự xưng là đại hiệp, tuyệt đối không phải kẻ đần độn, đáng
thương thay ta vì bảo vệ cho trẻ em, vì an nguy cho dân chúng, chỉ có thể tạm
thời hợp tác cùng phường trộm cướp. Thế nào là đại hiệp? Đại hiệp chính là
không quan tâm đến thân gia, không quan tâm đến tính mệnh, thậm chí cả
không quan tâm tới cả danh dự, chỉ muốn bảo vệ an toàn cho dân chúng." Pháo
Thiên Minh vung tay vẽ một đóa kiếm ném kiếm về hộp, sau đó vẫy tay: "Vậy
nên ta chính là đại hiệp trong các đại hiệp! Độc Hành huynh, có muốn tiểu đệ
làm chút gì không?" Pháo Thiên Minh tiến tới hỏi.
Có thể nhìn ra Độc Hành là kẻ rất quyết đoán, lập tức ném đứa trẻ cho Pháo
Thiên Minh rồi cầm ngân phiếu trên tay bắt đầu nôn mửa dữ dội. Một hồi lâu
sau hắn mới ngẩng đầu nhìn Pháo Thiên Minh nói: "Ngươi lợi hại, ta chịu phục
ngươi rồi!" Nói xong, hắn nhét hơn một nửa số ngân phiếu vào tay của Vụ Lý
Hoa.
"Huynh đệ! Nhìn thủ pháp làm việc của ngươi thật thuần thục... Trên thực tế
có phải ngươi chuyên làm nghề này không?" Pháo Thiên Minh ra hiệu cho Vụ
Lý Hoa đừng làm nhục mình bằng cách đếm ngân phiếu, cất đi đã rồi hãy nói.
Độc Hành cười lạnh nói: "Sợ rồi à?"
"Không! Ta chỉ nghe nói cảnh sát treo thưởng bắt tội phạm. Vài tháng trước
ta nghèo đói đến mức không còn cách nào, nên tiện tay bắt hai tên cướp, đổi
được hai vạn tiền thật. Xem kĩ năng nghề nghiệp của ngươi, chắc chắn phải
đáng giá 8,10 vạn! Ngươi yên tâm, có tiền mọi người tiêu xài. Ngươi cho ta địa
chỉ đi, ta một ngươi chín, thế nào?"
"Mẹ kiếp, ngươi mới đáng giá 10 vạn tám vạn!" Độc Hành nổi giận.
"Vậy người đáng bao nhiêu?" Vụ Lý Hoa tò mò hỏi.
"Có cái nịt!" Độc Hành lại tức giận.
"Thật sự có người không đáng một đồng nào à..." Pháo Thiên Minh còn
chưa dứt lời, Độc Hành rút đao ra, Pháo Thiên Minh vội vàng nói: "Này! Suy
nghĩ kỹ đi. Không có ta ngươi đừng mơ đến việc ra khỏi trấn này." Độc Hành
hừ một tiếng, thu đao ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
Vụ Lý Hoa giọng hỏi: "Trà, ngươi định ra khỏi trấn thế nào?" Đám NPC tuy
không áp sát, nhưng cũng không lùi bước. Rõ ràng nếu không thả người ra sẽ
rơi vào thế cá chết lưới rách. Tất nhiên nếu thả người ra, cá cũng chết chắc.
"Biện pháp là do con người nghĩ ra..." Pháo Thiên Minh đột nhiên ngừng
nói, cười tít mắt nhìn Lam Sắc dẫn ba trăm người khác tiến vào thị trấn: "Dê
đến rồi kìa."
Lam Sắc nhìn cảnh tượng đại chiến trước mắt, rõ ràng cũng ngơ ngác, thấy
Pháo Thiên Minh bèn đến gần tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Pháo Thiên Minh thở dài, lắc đầu không nói.
"Có chuyện gì vậy? Ta hỏi ngươi đấy?" Lam Sắc khẳng định đã có chuyện
gì đó xảy ra.
"Xem ra hắn không biết." Pháo Thiên Minh nghiêng đầu nói với Vụ Lý
Hoa.
"Không biết cái gì?" Lam Sắc có phần gấp gáp: "Chử Trà huynh đệ, dù thế
nào chúng ta cũng từng là chiến hữu, có chuyện gì ngươi cứ thẳng thắn nói ra
đi."
"Chẳng lẽ ngươi không biết, chúng ta đi qua ba trấn đều có một nhiệm vụ bí
mật? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, có thể trực tiếp lên tới vòng bán kết thi
đấu trăm người."
Lam Sắc chỉ tay vào đứa trẻ trong tay Pháo Thiên Minh hỏi: "Đây chính là
nhiệm vụ ẩn đó à?"
"Được rồi, được rồi! Ta nói cho ngươi biết. Nhiệm vụ ẩn của trấn này là tìm
người nhà cho đứa trẻ này. Ta vừa mới bắt đầu nhiệm vụ, tất cả NPC kéo nhau
lên mái nhà, chờ ta xác nhận đây." Pháo Thiên Minh nói tiếp, giấu đi phi đao
trong tay: "Nhưng nom họ cũng chẳng khác nhau là mấy, làm sao mà nhận ra
được?"
"Ngươi có thể..." Lam Sắc quay đầu lại nói: "Người khác có thể tiếp nhận
nhiệm vụ không?"
"Được, chỉ cần lấy được đứa trẻ này là có thể nhận."
"Nếu thật sự không có cách nào, Chử Trà huynh đệ, không bằng để ta thử
xem, cho dù ta hoàn thành nhiệm vụ cũng vẫn là công lao của ngươi." Lời nói
của Lam Sắc rõ ràng có ý khinh thường trí thông minh của Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh liếc nhìn ánh lửa mờ mờ trong hiệu thuốc, ra vẻ khó xử
nói: "Nhưng vạn nhất ngươi cũng không làm được, NPC có thể tức giận không
bán đồ cho ngươi đấy."
"Yên tâm đi! Dù thế nào cũng không trách ngươi." Lam Sắc giơ tay ra, Pháo
Thiên Minh do dự một lát rồi miễn cưỡng đưa đứa trẻ sang.
Lam Sắc vừa nhận lấy đứa trẻ, Pháo Thiên Minh vội vàng nói với Độc
Hành: "Còn không chạy mau? Chờ chết à?"
Lúc này Độc Hành mới đột nhiên tỉnh ngộ, vội vã nhấc chân bỏ chạy. Đám
NPC không để ý tới hắn, vẫn như không hề cử động, trong mắt chỉ có đứa bé
kia...
Hai giây sau, Pháo Thiên Minh mới thở ra một hơi nói với Vụ Lý Hoa: "Chủ
mưu không có việc gì, người trung gian chúng ta tất nhiên càng không có viêc
gì." Kéo tay Vụ Lý: "Tránh sang!"
Lam Sắc đang không hiểu gì, bỗng nhiên thấy người nhận nhiệm vụ ẩn chạy
mất dạng, lập tức cảm thấy bất an. Đứa bé bị bắt nhân lúc Lam Sắc phân tâm,
vùng khỏi tay, chạy đến chỗ NPC.
"Giết!" Một tiếng thét vang lên, chỉ trong nháy mắt vô số ám khí phủ kín
trời đất phóng về phía Lam Sắc. Lam Sắc xứng đáng là nhân vật hàng đầu, dù
trong lòng không hiểu, nhưng phản ứng rất tự nhiên che mắt đỡ ám khí. Nhưng
ám khí quả thật quá nhiều, chỉ trong chốc lát đã chôn vùi Lam Sắc.
Lúc này, ngọn lửa từ cửa hiệu thuốc nương theo khói đen bốc lên cao, trời
nắng to gió lớn, các căn nhà bằng gỗ dễ cháy là địa lợi, lại thêm kẻ phóng hỏa
có tố chất nhân hòa, chỉ trong vài giây ngọn lửa đã bùng phát khắp nơi. Nhà liền
nhà, phố liền phố, ánh lửa phơi dưới mặt trời, khói đen che khuất ánh sáng.
Ngọn lửa vô tình thiêu đốt tất cả những gì có thể cháy được.
Đám người chơi Tứ Ngũ Lục thấy cảnh tượng này đau xót khôn xiết, Tứ
Ngũ Lục lập tức nhận ra sai lầm lần này là theo sai người xấu. Nếu còn lần sau,
nhất định phải kiên định với tư tưởng, bám theo bước chân của Thanh Mai ác
ma.
Ngọn lửa nhanh chóng thiêu rụi chợ búa, chỉ còn lại khu dân cư của NPC.
Không còn lương thực... Thuốc men cũng hết... Ngân phiếu cũng bay mất. Ba
trăm người chơi bi tráng siết chặt lưng quần, đi về phía trấn kế tiếp, hoàn toàn
quên mất hi vọng của bọn họ - Lam Sắc vẫn đang vùng vẫy dưới đống ám khí.
Dọc đường còn bị chuồn chuồn, bọ ngựa và Ngũ Cầm không ngừng quấy
nhiễu. Sau khi hiểu ý đồ của Pháo Thiên Minh bảo mình chạy trước, sợ không
hiểu sao bị dính bẫy, Độc Hành còn biết ơn. Hắn thà chết chứ không chịu đi
chung với Pháo Thiên Minh, cho dù Pháo Thiên Minh nhiệt tình mời mọc.
Nhưng Độc Hành rút dao kề cổ: Còn ép ta nữa, ta chết cho ngươi xem. Không
còn cách nào, chạy trốn cũng không thoát. Đánh nhau cũng không đánh lại. vô
sỉ cũng không bằng người ta, âm hiểm cũng không hơn được người. Cuối cùng,
Pháo Thiên Minh lương thiện bị cảm động bởi tinh thần của Độc Hành, sau khi
lấy đi một phần ngân phiếu, tuyên bố không đi theo nữa, để Độc Hành tự do đi
trước nửa giờ. Dĩ nhiên, nguyên nhân chính vì Pháo Thiên Minh không chắc
đánh chết Độc Hành có rơi ra ngân phiếu hay không, một con chim trong tay
còn hơn trăm con trong rừng. ... Một ngày sau khi mở phó bản, Pháo Thiên
Minh và Vụ Lý Hoa mới tới được trấn thứ hai.
Dọc đường, lũ khỉ cùng hung cực ác đã mai danh ẩn tích, nhưng khuôn mặt
ghê tởm của đám thiết kế trò chơi vẫn hiện diện. Ở lối vào thị trấn thứ hai xuất
hiện một trạm kiểm soát, với ba mươi hoạn quan nửa cầm cung tên, nửa giơ đao
dọa nạt nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa đang từ từ tiếp
cận. Bên trái họ, Độc Hành đáng thương bị trói hai tay treo ngược trên cây.
Trạm gác có một lá cờ lớn bay phấp phới giữa không trung, trên có một bộ
câu đối: Đông Xưởng thu thuế bạc, Tây Xưởng tích quân lương, hoành phi:
Nhạn qua nhổ lông.