Đúng lúc nguy cấp, sứ giả từ thiên đường cuối cùng cũng tuốt thanh kiếm
chính nghĩa... Nói thật, Pháo Thiên Minh thực sự không ngờ cái u trên đỉnh đầu
cô bé lại là nước độc, đợi khi y phản ứng thì đã muộn. Dù sao cũng có thể coi là
cứu được cái mạng nhỏ của Vụ Lý Hoa.
Có điều, Vụ Lý Hoa hoàn toàn không biết ơn, túm lấy tay Pháo Thiên Minh
mà siết mạnh: "Tại ngươi cả, tại ngươi cả đấy. Hu hu..."
Pháo Thiên Minh nghiêm túc trả lời: "Xin lỗi Hoa Hoa, ta có tội..." Trừ phi
bị hỏng não, nếu không tuyệt đối đừng tranh luận đạo lý với phụ nữ. Đây là điều
căn bản nhất trong tuyệt học của họ Mã.
"Thật ra... ta cũng có lỗi" Sau khi làm nũng một hồi, trước thái độ chân
thành của Pháo Thiên Minh, Vụ Lý Hoa cũng cảm thấy hối lỗi. Cuối cùng chủ
động nhận bốn phần mười trách nhiệm: "Bây giờ phải làm sao?"
"Ngươi xác định mình bị mù hoàn toàn rồi?"
"Là ngươi không nhìn ra? Hay là ta mù chưa đủ triệt để?" Vụ Lý Hoa có vẻ
muốn đổ nốt bốn phần trách nhiệm về cho Pháo Thiên Minh.
"Không phải vậy... Ta thấy đôi mắt của cô giờ đây sáng ngời tựa như muôn
vì sao trên trời nên mới hỏi như thế, dù rằng vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp."
"Thật sao?" Vụ Lý Hoa ngượng ngùng hỏi lại.
"Đúng vậy." Pháo Thiên Minh đáp lại rất nghiêm túc, hoàn toàn phớt lờ việc
đôi mắt sáng như sao kia đang nhắm nghiền: "Chúng ta vẫn nên đến y quán
trước đã, cô nắm lấy vạt áo của ta." Nói rồi, Pháo Thiên Minh kéo vạt áo trước
ngực phô bày tiêu chí Tuyệt Đỉnh Ác Nhân, đi về phía y quán cách đó trăm mét.
Đừng nhìn chỉ có trăm mét, cho dù đã công khai thân phận nhưng Pháo
Thiên Minh vẫn gặp phải ba lần tập kích. Một lần là ông lão ngã trước mặt y,
một lần là mấy NPC xem xiếc bên cạnh đánh nhau, có người mời Vụ Lý Hoa
phân xử công bằng. Lần còn lại là một người phụ nữ đi phía trước đánh rơi túi
tiền.
Ông lão bị Pháo Thiên Minh dùng chân đạp qua, thấy tình thế không đúng
bèn lăn sang một bên. Với những kẻ đánh nhau, Pháo Thiên Minh dùng cách
đơn giản nhất để giải quyết, đánh luôn cả hai bên lẫn người khuyên can, mang
lại một môi trường hòa thuận cho mọi người. Còn túi tiền rơi kia bị y đá văng ra
lề đường. Kết quả là túi tiền đập trúng một bà lão bán rau, gây ra vụ nổ sát
thương trong phạm vi hai mét.
"Lão Vạn, đừng đọc nữa, cứu người trước đã!" Pháo Thiên Minh gõ gõ bàn,
nhắc nhở Vạn Xuân Lưu đang chúi đầu đọc sách.
Vạn Xuân Lưu ngẩng đầu nhìn, thốt lên: "Cô nương ngồi đi, có phải đã
trúng Ngũ Độc Thần Thủy?" Sau đó mọi việc diễn ra rất thuận lợi, qua nửa canh
giờ chữa trị Vụ Lý Hoa đã lấy lại được thị lực. Pháo Thiên Minh cũng lấy cớ
phòng ngừa mà vơ vét sạch sẽ các loại dược phẩm trong y quán. Trên người
không đựng hết, y lấy một mảnh vải gói thành một bọc lớn.
"Lão Vạn, trong trấn này có NPC Cái Bang nào không?" Pháo Thiên Minh
hỏi.
"Cái Bang thì không có, nhưng Cùng Gia bang thì có đấy. Thổ Địa miếu ở
phía đông trấn là sào huyệt của bọn chúng."
"Tạ ơn." Pháo Thiên Minh rút ra thanh kiếm mỏng, dắt Huyễn Ảnh kiếm
vào thắt lưng, nâng hộp kiếm lên nói: "Hoa Hoa cứ ở đây đợi ta quay lại."
"... Ngươi mau lên... ta sợ lắm." Vụ Lý Hoa thốt lên đáng thương.
Nửa giờ sau, Pháo Thiên Minh cười hí hí quay lại, quay về phía Vụ Lý Hoa
đang ngồi dưới đất nói: "Chúng ta đi thôi, đã dò hỏi rõ ràng, quán rượu ở phía
tây trấn. Chỉ cách y quán năm mươi mét."
Vụ Lý Hoa nghi hoặc hỏi: "Ngươi đi nửa canh giờ chỉ để dò hỏi quán
rượu?"
Pháo Thiên Minh vịn hộp kiếm sau lưng nói: "Đó là bí mật... Lão Vạn,
chúng ta đi đây."
Hai người ra ngoài theo hướng tây, sau một lần suýt bị ám sát cũng đến
được quán rượu. Đây là một quán rượu bình thường, chỉ một tầng, bố cục không
khác tầng một Không Có quán rượu. Bên trong ngoại trừ ba bàn NPC lác đác,
Lam Sắc và bảy người chơi khác đang quây quần. Tứ Ngũ Lục và Độc Hành
cũng ở đó.
Tứ Ngũ Lục thấy Pháo Thiên Minh như gặp được người thân, lao tới nắm
tay y nói phấn khích: "Chử Trà. Sao ngươi còn chưa chết?"
"..." Pháo Thiên Minh im lặng.
"Không phải, không phải, ngươi hiểu nhầm rồi." Tứ Ngũ Lục lập tức giải
thích. Lam Sắc đến bên ngoài Ác Nhân cốc, mọi người bàn bạc xong, Lam Sắc
dẫn đường, lại gặp phải đủ lại cạm bẫy. Đến trong trấn vẫn là Lam Sắc đi đầu,
những người khác bảo vệ xung quanh, bất kỳ sinh vật nào đến gần ba mét đều
bị ủ lò. Nhưng cho dù như vậy không hiểu sao vẫn tổn thất mười mấy người.
Khó khăn lắm mọi người mới đến được quán rượu. Tìm thấy Lý chưởng
quầy, nhưng người này thu hồi bản đồ điện tử. Cho dù mọi người năn nỉ cũng
không cho bản đồ mới. Giết thì không giết được, đành phải quây quần trong
phòng, chuẩn bị khai thác trí tuệ tập thể.
"Để ta thử xem." Pháo Thiên Minh đi đến trước quầy, nhìn chưởng quầy
hỏi: "Chưởng quầy, họ gì?"
"Họ Lý." Chưởng quỹ của quán cười vui vẻ giới thiệu, Tứ Ngũ Lục càng
nhìn càng cảm thấy khó chịu, sao thái độ của tên chưởng quầy với mình lại ác
liệt như thế.
"Có cổ đông hay một mình kinh doanh?"
"Một mình kinh doanh, một mình kinh doanh." Quản lý cười nịnh nọt.
"Đổi bản đồ không?"
"Ha ha." Quản lý giả vờ ngây thơ.
Pháo Thiên Minh định đưa bản đồ ra rồi thu lại hỏi: "Này chưởng quầy, sao
ngươi lại lấy bản đồ của bọn họ?"
"Có người cho đồ, lẽ nào không nhận?"
"Thì cũng đúng..." Pháo Thiên Minh cười khẩy, quay người nhìn ba bàn
NPC, vỗ bàn một cái, kéo vạt áo ra nói: "Họ Lý ở lại, những người còn lại cút
đi."
Xoạt, có hai bàn khách lập tức biến mất. Bàn thứ ba là một mỹ nhân trung
niên đứng dậy, tư thế rất duyên dáng: "Công tử, ngươi tìm nô gia?"
"Họ gì?"
Cô mỹ nhân trung niên đáp lại: "Không dám họ Lý."
"Đến làm gì đây?"
"Mở cửa hàng tạp hóa vặt."
Pháo Thiên Minh đặt tấm bản đồ lên bàn, mỹ nhân chưởng quỹ cầm lên xem
qua rồi bỏ vào túi, lấy từ trong túi ra một tấm khác để lên bàn. Pháo Thiên Minh
cầm lên xem, trên tấm bản đồ điện tử mới chỉ có hai điểm đỏ, một điểm xét theo
địa hình chắc chắn là vị trí Ác Nhân cốc hiện tại, còn điểm kia thì ở đỉnh núi
cách đây hơn trăm dặm.
"Được chưa?" Tứ Ngũ Lục cẩn thận chạy lại hỏi.
"Xong rồi." Pháo Thiên Minh rất ngạc nhiên, việc này rất đơn giản mà, sao
phải gấp gáp đến thế?
"Chuyện gì vậy?" Tứ Ngũ Lục vẫn chưa hiểu.
"À, quán rượu này có hai chưởng quầy, một là chưởng quầy quán rượu, một
là chưởng quầy bán tạp hóa tiêu xài ở quán rượu. Được rồi, mau lên Hoa Hoa,
qua đổi bản đồ, chúng ta phải lên đường."
"Anh hùng, chớ đi!" Tứ Ngũ Lục nắm ngay lấy tay Pháo Thiên Minh, nước
mắt nước mũi chảy dài, nói: "Chử Trà ca có thể giúp chúng ta thu hồi lại bản đồ
được không?"
"Ngươi đã đưa bản đồ cho ai?"
"Cho chưởng quầy quán rượu."
Pháo Thiên Minh đi tới trước mặt chưởng quầy quán rượu, rút kiếm ra kề
lên cổ chưởng quầy hỏi: "Chủ quán, ngươi có trả lại cho mấy vị kia không?"
Chưởng quầy cười tủm tỉm đáp: "Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, dù sao cũng
phải để mặt ngài. Nhưng mà đại nhân cũng biết đấy, tiệm nhỏ này không thuê
nổi người rửa chén, nếu mấy vị kia giúp ta rửa sạch hết đống bát đũa tồn đọng
cả tháng nay, tất nhiên sẽ trả lại cho các vị ấy."
Pháo Thiên Minh quay đầu hỏi: "Các ngươi có làm không? Nếu không thì
chỉ còn cách giết người, xem ai may mắn rơi ra. Đồng thời xin nhắc nhở, NPC
trong phó bản này đều là loại hồi sinh, không thể lục soát thi thể đâu nhé."
Tám người chơi bao gồm cả Lam Sắc đồng thanh đáp: "Làm!"
Chưởng quầy vừa nghe bèn cười tươi rói, đi ra khỏi quầy mở cửa kho ra.
Vừa mở cửa, con tim Tứ Ngũ Lục và các người khác như muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực, đống bát đũa chất cao như núi, ít nhất cũng phải hai tấn.
Pháo Thiên Minh nhắc bên cạnh: "Bây giờ chúng ta dùng đã hết hai ngày
rồi, nơi thi đấu bán kết cách đây cả trăm dặm. Khinh công bình thường ít nhất
cũng mất sáu tiếng đồng hồ, hơn nữa đường đi còn nhiều quái vật, các ngươi
phải cố gắng lên. Hoa Hoa, chúng ta đi trước thôi."
Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa rời khỏi quán rượu, Vụ Lý Hoa nghi hoặc
hỏi: "Làm sao ngươi biết chưởng quầy quán rượu là cái bẫy?"
Pháo Thiên Minh nói vẻ mặt sầu thảm: "Ài! Chuyện này dài dòng lắm, ta
với các ngươi không giống nhau. Hồi còn ngây thơ ta đã bị mấy trò lặt vặt đó
lừa đi lừa lại, nhưng mà! Con người sẽ trưởng thành. Bây giờ! Trí thông minh
của đám thiết kế ta đã không còn coi ra gì." Nhớ hồi xưa mình bi thảm đến mức
nào, bị NPC chọc tức đến mức chết đi sống lại... Nhớ lại lần đầu tiên dính bẫy
chính là thôn trưởng tân thủ thôn nho nhỏ kia. Còn lưu lại cho mình vết thương
tinh thần và cũng như nỗi ám ảnh là Lục Tiểu Phụng, giao cho mình nhiệm vụ
tập thể, dẫn đến bị Diệp Cô Thành truy sát... Còn dính bẫy liên tục và lâu dài
nhất là lão gian manh họ Trương già mà không chịu chết, số lần mình bị lão làm
khổ cũng không ít...
Vụ Lý Hoa cắt ngang dòng suy nghĩ của Pháo Thiên Minh, hỏi: "Này, đến
thế giới thực ngươi có thể xấu xa như vậy không?"
"Làm gì có?" Pháo Thiên Minh khinh thường nói: "Thí dụ như mấy ông già
này, trong trò chơi cũng có thể xem nhẹ. Nhưng thực tế thì đừng nói đến ông già
nhà ta, cho dù là trước mặt ông già nhà Phượng Hoàng ta cũng không dám thở
mạnh. Trên đường gặp phải một ông lão ngã sấp trước mặt, nếu không đỡ thì
thôi, nhưng dám giẫm lên thì chín phần mười sẽ chuốc lấy họa."
"Ha ha! Vậy là tốt rồi, ta còn lo ngoài đời thực ngươi cũng thay đổi thành
người khác. Giả sử một thành thị thực sự có một tai họa như thế, ngươi sẽ nói
thế nào?" Vụ Lý Hoa cười nói.
"Hừ! Ngươi cứ bêu xấu ta, coi chừng ta bỏ ngươi lại đấy." Pháo Thiên Minh
đáp.
"Ngươi sao nỡ bỏ ta." Vụ Lý Hoa tự tin đáp lại rồi thở dài hỏi: "Ngươi nghĩ
vòng tuyển chọn này, bọn Tinh Ảnh có qua được không?"
Pháo Thiên Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Theo ta, hai người Tinh Ảnh và
Kiếm Cầm chỉ cần không sẩy chân thì cơ bản không thành vấn đề. Vô Song
Ngư hơi nguy hiểm một chút, nhưng hắn cũng biết lão Vạn, hỏi han thêm chút
nữa, cảnh giác một chút thì cũng có rất nhiều cơ hội. Còn những người khác...
khó mà nói được."
"Còn Đường Đường thì sao?"
"Cô ấy căn bản không biết chơi kiểu trò, cô biết dương mưu nhưng không
hiểu âm mưu. Trừ phi cô ấy lọt vào nhóm với Tinh Ảnh... Ài! Tinh Ảnh và Vô
Song Ngư tội nghiệp cũng lớn lên dưới sự dạy dỗ của bọn NPC, bị ãm hại vô số
lần, không kém gì ta."
Sáu giờ sau, hai người dễ dàng đến nơi thi đấu bán kết, là dưới chân núi một
ngọn núi cao hiểm trở. Phía ngoài chân núi ngoài có một đài truyền tống, còn có
một tảng đá cao năm mét, trên tảng đá khắc bốn chữ, mỗi chữ đục sâu hơn 20
centimet. Trên đó có viết: Thiên hạ đệ nhất.