Hội nghị tạm thời của giới cao tầng.
Địa điểm hội nghị: Đỉnh núi nhỏ.
Đầu tiên Lãnh Nhược Tuyết làm công tác tư tưởng cho Pháo Thiên Minh:
"Chử Trà, trò chơi này vốn chỉ để vui chơi, nếu cứ làm những nhiệm vụ không
có tính thử thách, ngươi không thấy quá buồn tẻ sao?"
Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Thử thách thì có thử thách, nhưng điều kiện
tiên quyết vẫn là an toàn cho người thân."
"An toàn cho người thân?" Lãnh Nhược Tuyết rất khó hiểu.
"Lần trước ngươi nói vì ta không có chí tiến thủ, nên mới như thế. Vạn nhất
ta thể hiện tốt, không phải lại bị làm hại sao?"
Lãnh Nhược Tuyết mất ba giây sau mới hiểu được, hung hăng nuốt một
ngụm nước bọt nói: "Ngươi yên tâm, miễn là cả vũ trụ còn lại một loài vật
giống đực nào, bất luận ngươi có thành tích tốt đẹp ra sao cũng không nguy
hiểm đến tính mạng."
Pháo Thiên Minh cười tươi nói: "Thế thì ta yên lòng rồi. Nhưng hiện giờ ta
không có cách nào cả, cục diện thế này cần phải nhờ Đường Đường trợ giúp."
"Tại sao? Ta cảm thấy ngươi xấu bụng hơn cô ấy nhiều." Người nói chuyện
là Vụ Lý Hoa, gần đây cô và Đường Đường rất không hòa hợp.
Pháo Thiên Minh cười khiêm tốn nói: "Theo chỉ số thông minh, quả thật ta
hơn cô không ít. Nhưng... lĩnh vực mà hai người chúng ta thông thạo lại khác
nhau. Nói thế này đi, trên chiến trường, cô ấy sẽ là một quan chỉ huy chiến lược,
còn ta thuộc loại quan chỉ huy chiến trường. Cô ấy thông thạo đại cục, ta tinh
tường chi tiết, cũng tức là trộm gà, bắt chó."
"Ta đi mời cô ấy, các ngươi chờ ở đây." Lãnh Nhược Tuyết dặn dò rồi rời đi.
Hai mươi phút sau, Đường Đường và Xa cùng đến, cô cẩn thận phân tích
tình báo địch ta trước mắt, gật nhẹ đầu với Xa, biểu thị tự tin nhất định. Xa cười
nói: "Lãnh Nhược Tuyết, không biết xong việc này, có thù lao gì chăng?"
"Ngươi muốn gì?" Lãnh Nhược Tuyết không ngờ Xa lại hỏi vấn đề như thế.
"Nói thẳng ra, muốn có người. Thằng nhãi này." Xa chỉ tay vào Pháo Thiên
Minh: "Đến bang hội của ta." Rốt cuộc mâu thuẫn cũng bộc phát. Xa cũng
không muốn Pháo Thiên Minh tự đắc quá mức, có một số việc tuy sẽ khiến
bằng hữu phiền não nhưng bằng hữu phải để tâm đến. Hơn nữa tình cảm đã lâu,
cô tin Pháo Thiên Minh sẽ không trở mặt. Cũng như Pháo Thiên Minh làm gì,
chính mình cũng sẽ không trở mặt.
"Tại sao?" Pháo Thiên Minh đầu tiên từ chối. Ở đây rất thoải mái, chỉ cần
lấy tiền mà không làm việc.
"Ta đồng ý." Lãnh Nhược Tuyết lập tức nhận lời.
"Ta không đồng ý" Pháo Thiên Minh phản đối. Xa muốn làm gì, không lẽ
chuyển sang làm bà mai ư?
Đường Đường vội vàng gửi tin cho Xa: Đừng ép hắn quá đáng, sẽ ngược lại
đấy.
Xa không để ý đến: "Vậy thì thế này. Muốn mời chúng ta giúp đỡ, ít nhất
hắn phải rời khỏi bang hội của các ngươi." Một khi đã rời khỏi bang hội, sẽ
không còn chỗ nào đặt chân, Hoàng Gia Thiên Đường sẽ không cho phép thành
viên ngoài bang luyện cấp bên trong, ba bang hội lớn càng không. Tính tình của
Pháo Thiên Minh ra sao cô hiểu rõ, đến lúc đó dụ dỗ tùy tiện bèn có thể lên
thuyền giặc.
Cạch một tiếng, Pháo Thiên Minh trực tiếp bị đá ra khỏi bang hội, kết thúc
cuộc sống bang hội ngắn ngủi của y. Một lần nữa trở thành một khách độc hành.
Lúc này Thiên Nhãn đột nhiên hoàn toàn hiểu lời Pháo Thiên Minh từng nói:
Lãnh Nhược Tuyết chỉ là một vệ tinh. Vì vậy cô rất bình tĩnh rời khỏi bang hội.
"... Cô?" Lãnh Nhược Tuyết kinh ngạc, ba người Vụ Lý Hoa đều rời bang
không có gì lạ, nói thật cô đã suy nghĩ kỹ càng về phương diện này. Cao thủ
trong mắt cô không hề đáng giá. Vô Địch môn của Huyết Ảnh đã chuẩn bị gia
nhập vào cô. Nhưng Thiên Nhãn rời bang thì quá khác thường.
"Ta muốn ra ngoài dạo chơi." Thiên Nhãn vẻ mặt rất đạm mạc, có thể nhìn
ra là đã suy nghĩ kỹ càng, lúc này chỉ đang thực hiện quyết định mà thôi.
Pháo Thiên Minh vội vàng nói: "Ba người các ngươi đừng rời bang."
"Tại sao? Bọn họ bắt nạt ngươi mà." Vụ Lý Hoa bất mãn.
"Ta không thể sắp xếp cho các ngươi, trong lòng sẽ cảm thấy thua thiệt. Hơn
nữa Phượng Hoàng là bạn tốt của ta, không phải cô ấy ức hiếp ta đâu, cô chỉ
muốn làm người giám hộ của ta thôi. Còn về phần ta..." Pháo Thiên Minh cười
khà khà rút ra một tấm thẻ nói: "Thẻ khách quý của Quyền Lợi bang. Trong
phạm vi thế lực của Quyền Lợi bang, làm cái chim gì cũng không bị truy nã."
"Hả!" Mọi người kinh hãi, nhân phẩm của tên này quả thật không thể dùng
ngôn ngữ loài người để mô tả, thế này cũng mà cũng được à!
"Các ngươi nói xem, ta sắp phát tài rồi." Pháo Thiên Minh nằm trên mặt đất
kiễng chân: "Ta... Còn có Thiên Nhãn, Thiên Nhãn tới ngồi đây ngồi, hiện tại
chính là lính đánh thuê. Chuyên trị các loại nghi nan tạp chứng. Trên thì lên đến
Thiên cung, dưới thì xuống tới Hoàng Tuyền, chỉ cần bỏ tiền ra..."
"Vì sao gọi ta vào?" Thiên Nhãn hỏi.
"Khi nào trở về ta sẽ giới thiệu ngươi đến Sát Thủ đường, NPC đường chủ
là chồng nhân viên cũ của ta, hắn sẽ cho ta chút mặt mũi ấy. Không vào bang
hội, xông pha giang hồ, tự do thật tốt." Pháo Thiên Minh cảm thán một câu.
Xa và Đường Đường đưa mắt nhìn nhau, Xa Ngồi xuống bên cạnh Pháo
Thiên Minh dịu dàng nói: "Pháo à, hay là ngươi tạm thời tới bang hội của ta
được không?"
"Không tốt."
"Ta mời ngươi ăn hải sản tươi sống một tháng."
"Gần đây ta đang xin trở thành tình nguyện viên bảo vệ sinh vật biển."
"Ta không tin không có ngươi thì bang hội của hai người chúng ta không
hoàn thành được nhiệm vụ này. Đường Đường nói đi." Xa hung hăng nhéo vai
Pháo Thiên Minh một cái.
"Nhiệm vụ này quyết không thể liều lĩnh, nhất định phải dẫn nhóm NPC kia
đi. Rất may là tứ đại danh bổ và Gia Cát tiên sinh đều là NPC bán chức năng.
Rõ ràng lời giới thiệu nhiệm vụ của Thích Thiếu Thương đã gợi ý cho người
chơi. Gia Cát tiên sinh là cao thủ mà triều đình Bắc Tống cung phụng, chỉ cần
đến Biện Lương, nay là Hà Nam Khai Phong, phá rối hoàng cung là có thể dễ
dàng gọi người trở lại. Còn tứ đại danh bổ kia, theo tính cách miêu tả trong
sách, chúng ta có thể tàn sát một số làng xóm NPC gần đây, buộc họ phải rời
khỏi chức vụ. Về ba nghìn con rùa đen kia, ngoại trừ thủ lĩnh của chúng, phần
còn lại không thể nhìn ra có mang mặt nạ dịch dung hay không, nên chúng ta có
thể cải trang rồi bắt người trực tiếp."
"Có lý." Lãnh Nhược Tuyết vỗ tay, càng thêm khâm phục Đường Đường.
"Không được. Thích Thiếu Thương chỉ gợi ý cách đưa đi Gia Cát tiên sinh,
nhưng ngươi phải gây rối đến mức nào trong hoàng cung mới được? Hơn nữa,
đây là trò chơi, ngươi tàn sát thôn xóm là có nhiệm vụ trên người, có thể sẽ
không bị trừng phạt, nhưng NPC dân thường có thể tái sinh vô hạn. Cho dù
không tái sinh, tứ đại danh bổ coi tội phạm quan trọng hơn dân thường, nếu
sống chết gì cũng không hành động thì phải làm sao? Cho dù bốn người đều ra
tay, lũ rùa sắt đen kia không thể không phòng bị, một khi báo động, hai bang
hội cộng lại vài trăm người, làm sao đối phó nổi ba nghìn quân thiết giáp? Chỉ
cần vây khốn các ngươi, rùa sắt sẽ trực tiếp báo cho tứ đại danh bổ hoặc Gia Cát
tiên sinh, bọn họ có thể lập tức ngồi xe ngựa quay trở lại." Thiên Nhãn lắc đầu
nói tiếp: "Các ngươi đánh giá quá thấp trí thông minh của nhà thiết kế."
Pháo Thiên Minh nhảy dậy, vỗ ngực nói: "Đường Đường, phương hướng
của cô là chính xác... Tiểu Tuyết tỷ tỷ, chuẩn bị sẵn mười vạn tiền thật để đập ta
đi. Hô hô... Ha ha, ván cờ đơn giản như vậy mà, người thông minh, vô địch
thiên hạ. Thiên Nhãn, ta mời cô đi uống hai chén."
"Đứng lại." Xa hét lớn, đi tới túm lấy Pháo Thiên Minh: "Tiền tiền tiền,
ngươi xem bây giờ ngươi thay đổi ra sao. Chưa nói tới chuyện bụng toàn ý
tưởng xấu xa, toàn bộ tâm tư đều đặt ở việc lừa đảo. Chẳng trách ngươi nhắn tin
cho Đường Đường, nói thật ra ngươi cũng muốn đến bang phái chúng ta, hóa ra
là sắp đặt như vậy. Thú vị lắm sao? Ngươi muốn có tiền? Muốn bao nhiêu? Chỉ
cần ngươi nói một tiếng, tám triệu mười triệu, ta cũng không nhíu mày. Ngươi
xem chuyện ngươi làm trong bang chiến đi, ăn hết nhà Đông đến nhà Tây, toàn
bộ mọi người chỉ có ngươi kiếm được. Ngươi tự cho là thông minh lắm hả?
Nhìn bộ dáng tự mãn của ngươi kia, có phải bây giờ cho ngươi một khẩu súng,
ngươi cũng dám đi đền đền Yasukuni lượn hai vòng không? Trời là nhất, ngươi
là thứ hai, trong mắt không có ai..."
"Miễn phí, miễn phí được chưa?" Pháo Thiên Minh vội vã cắt lời, hỏi:
"Giận rồi à?"
"Ừ." Mũi Xa sùi bọt.
"Đừng mà, không thì ngươi đánh hai cái trút giận đi? Nhưng không được
đánh ngực, sẽ bị tố cáo là chơi trò lưu manh đấy." Pháo Thiên Minh nghiêm
trang nói.
"Biến đi, ta lười đánh ngươi." Xa hỏi: "Nói xem có cách gì?"
Pháo Thiên Minh: "À... rồi sau đó..."
Tất cả mọi người nghe xong đều im lặng một hồi lâu.
Pháo Thiên Minh lấy ra bảng hiệu của minh chủ võ lâm phát tin: "Phát hiện
bí tịch tuyệt thế trong kho báu hoàng cung ở Khai Phong. Tin tức đáng tin cậy,
cao thủ trấn cung đã ra ngoài, còn sót lại tám ngàn cấm vệ quân." Thuận tiện
còn công bố Minh Ngọc công. Sau đó y nhắn tin trên kênh bằng hữu: "Đừng đi
đấy."
"Hoàng cung vốn là cấm địa, nhưng lần này mở nhiệm vụ, có lẽ Hắc Bạch
Song Sát sẽ không can thiệp. Cũng như giống như Diệp Cô Thành tỷ võ, chỉ
dựa vào vũ lực trong hoàng cung để ứng phó. Nếu đúng là thực tế ảo thì cho dù
người chơi không tới hoàng cung, Hoàng đế cũng nghi ngờ điêu dân tạo phản,
cao thủ không cảm ở bên cạnh không có cảm giác an toàn. Nếu như vậy vẫn
không được, ta sẽ tới ám sát Hoàng đế. Chỉ cần Gia Cát tiên sinh đi khỏi, chúng
ta lại tiến hành bước tiếp theo."
"Vạn nhất ông ta kiên quyết cũng không đi thì sao?" Vụ Lý Hoa hỏi.
"Thế thì ngọc đá cùng tan." Pháo Thiên Minh nhún vai giải thích: "Ta nghĩ
lão Thích sẽ không vô duyên vô cớ nói rõ nhược điểm của Gia Cát tiên sinh."
Xa nói với Lãnh Nhược Tuyết: "Lần này coi như chúng ta giúp ngươi, tất cả
mọi người nghe lời Đường Đường điều động nhé?"
"... Được." Lãnh Nhược Tuyết miễn cưỡng đồng ý.
Cứ như vậy, Đường Đường bắt đầu tính toán và giao danh sách vật tư cần
thiết cho Lãnh Nhược Tuyết...
Tất cả đều đang trong quá trình chuẩn bị...