Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Chương 253: Võ Lâm Bá Đồ - Chương 253 Sức hút



"Thất bại?" Rõ ràng Lãnh Nhược Tuyết không thể chịu đựng được đả kích
như vậy, không hiểu sao lại thất bại? Ở bên ngoài hang động, bọn rùa sắt đen do
nội lực kém nên căn bản không thể chống cự, tứ đại danh bổ đã chết hai, Gia
Cát Tiểu Hoa bị điều đến kinh thành, trong hoàn cảnh thuận lợi như thế, làm sao
có thể nói thất bại là thất bại?
Trên đường trở về Thương Châu, toàn bộ Hoàng Gia Thiên Đường đều cúi
đầu ủ rũ, nếu ngay từ đầu bị giết như hoa rơi nước chảy thì coi như thôi. Nhưng
rõ ràng đã nhìn thấy ánh bình minh, kết quả chỉ là tia sáng của con đom đóm,
loại tổn thương này thật khiến lòng người nguội lạnh.
Xa đưa ánh mắt nghi ngờ quan sát Pháo Thiên Minh từ trên xuống dưới.
Người này xuất hiện tại hiện trường vụ án, không thể không nghi ngờ có âm
mưu gì đó. Nhưng sự thật hiện ra trước mắt: Thứ nhất, Vô Tình bị Pháo Thiên
Minh tiêu diệt tại chỗ, có thể loại trừ khả năng y cấu kết với NPC. Thứ hai, lão
Sở đã sắp rời khỏi hang động, chứng tỏ Pháo Thiên Minh thực sự đến cứu
người.
"Ngươi đang đếm lông à?" Pháo Thiên Minh không chịu nổi ánh mắt đó nên
hỏi.
Xa quay đầu nhìn thẳng phía trước hỏi: "Các ngươi định đi đâu?"
"Khai Phong..." Vô Song Ngư nói được một nửa thì vội vàng ngậm miệng
lại.
"Khai Phong?" Xa lại mở to đôi mắt tròn xoe.
"Đúng vậy, chúng ta định đi Khai Phong xem có thể gặp may mắn mò được
chút gì không. Dẫu sao hiện giờ Khai Phong chưa có tuyệt học xuất hiện, song
cũng đã đào được năm bộ võ công cao cấp. Hai chúng ta dự định đi xem có thể
có bánh rơi trúng đầu hay không." Pháo Thiên Minh vội trả lời.
Xa khinh khỉnh nói: "Nào có nhiều tuyệt học như vậy?"
Thiên Nhãn bên cạnh bèn nói: "Phượng Hoàng, cái này thì ngươi không biết
rồi. Trò chơi này có rất nhiều tuyệt học. Có thể nói đến bảy mươi hai tuyệt kỹ
Thiếu Lâm, phân nửa là tuyệt học. Đừng tưởng Cái Bang chỉ có Hàng Long và
Đả Cẩu, chẳng qua hai loại tuyệt học ấy nổi tiếng, uy lực mạnh mẽ. Theo ta
được biết đã có người đạt được những tuyệt học như Hỗn Thiên công, Càn
Khôn thập đả. Môn phái chính thống còn thế, tuyệt học dân gian càng nhiều vô
kể, không biết còn bao nhiêu chưa lộ diện. Ta cũng định đi Khai Phong xem
sao, dù gì Bắc Tống cũng là thời kỳ võ học hưng thịnh."
Xa nghi ngờ hỏi: "Dân gian? Thí dụ điển hình như thế nào?"
"Thí dụ như thế nào ư? Thí dụ nổi danh tiếng có Giá Y Thần Công, Cửu Âm
Chân Kinh, còn có sáu trong bảy loại vũ khí trứ danh. Phi đao của Chử Trà thực
ra xếp hạng ba trên bảng, còn có Thiên Cơ côn pháp, Tử Mẫu Long Phượng
Hoàn, kém một chút còn có thể kể những cái tên Tung Dương thiết kiếm, Xà
Tiên, Ôn Hầu ngân kích vân vân... Môn phái ẩn giấu có cả đống, đều có không
ít tuyệt học. Theo ta thống kê, chắc chắn không dưới ngàn loại tuyệt học vô
chủ."
"Nhiều đến thế cơ à?" Xa, Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh cùng kinh
ngạc hỏi.
"Đúng vậy."
Pháo Thiên Minh nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao tỷ lệ tìm ra lại thấp đến thế,
mọi người đều ra sức tìm kiếm mà?"
Thiên Nhãn cười nói: "Các ngươi tưởng ra sức tìm kiếm là có thể tìm ra à?
Cho dù ta hiểu biết phần nào, Thải Vân Phi cũng thông hiểu nguyên tác võ hiệp.
Nhưng trên người hai chúng ta đều không có tuyệt học. Ngươi có biết là vì sao
không?"
"Bởi vì sao?"
"Vì Edison từng nói: Thành công chính là 99% mồ hôi cộng với 1% linh
cảm. Các ngươi từng nghe câu này chưa?"
"Ai cũng biết." Pháo Thiên Minh khinh bỉ: "Tất cả mọi người đều đang làm
99%."
Thiên Nhãn vẫy tay nói: "Các ngươi đều bị lừa, câu nói này bị một số nhà
giáo dục hoặc người có ý đồ bẻ cong. Bởi vì câu nói này còn có nửa câu sau:
Nếu không có 1% linh cảm, cho dù trả giá 99% nỗ lực cũng không thể thành
công. Câu này bị người ta cắt bỏ nửa đầu, ý nghĩa hoàn toàn thay đổi. Trong trò
chơi linh cảm cũng có thể hiểu là vận may. Các ngươi xem, mọi người đều đang
làm nhiệm vụ, hằng ngày trên giang hồ sẽ có đến hàng ngàn nhiệm vụ lớn nhỏ,
nhưng tại sao chỉ có trăm người lấy được tuyệt học? Đừng tin vào bất cứ lời
danh nhân nào, bởi vì rất nhiều người bị bóp méo lời nói."
Vô Song Ngư thở dài: "Ta không biết câu này vốn có nửa câu sau. Mê muội
hai mươi mấy năm, chán thật đấy."
Khai Phong, ra khỏi dịch trạm, phát hiện Khai Phong còn náo nhiệt hơn
nông thôn trong dịp lễ hội. Khắp nơi đều là người. Phải biết Khai Phong được
bố trí theo quy mô thật, tuy không lớn bằng thành phố hiện đại sáu ngàn cây số
vuông, nhưng cũng lên tới trăm dặm vuông. Nhưng liếc mắt nhìn quanh, không
tìm thấy mảnh đất trống năm mét vuông nào.
Pháo Thiên Minh vừa xuất hiện, đám đông đột nhiên vang lên tiếng hò reo:
"Thanh Mai Chử Trà."
Lập tức tất cả ánh mắt mọi người xung quanh trạm dịch đều nhìn về Pháo
Thiên Minh, ào tới tập thể. Pháo Thiên Minh cười ha hả, không ngờ bản thân
còn có sức hấp dẫn lớn đến thế, vừa ra trận đã thành công rực rỡ.
"Thanh Mai Chử Trà, làm sao ngươi lấy được tuyệt học?"
"Lấy được ở đâu?"
"Lục soát thi thể nào?"
"Làm sao vào được hoàng cung?"
Pháo Thiên Minh còn chưa kịp biên soạn, phốc một tiếng quần áo bị xé
xuống một khối, hệ thống thông báo, trang phục bị tổn hại đến 50%. Còn chưa
khôi phục tinh thần lại phốc một tiếng, tổn hại 80%.
"Ta nói, ta nói, không cần nắm quần, mẹ nó chứ." Pháo Thiên Minh la hét
liên tục, mở mười thành nội lực đứng vững trước quần chúng nhiệt tình, vội
vàng quay đầu đem một tấm ngân phiếu vỗ lên trên xa phu, trước mắt tối sầm,
toàn thân rách nát xuất hiện ở Hàng Châu...
"Các ngươi ở đâu rồi?" Pháo Thiên Minh nhìn lại bộ dạng thê lương của
mình, hy vọng có thể thông qua điện thoại lại có thể được mấy tin tốt an ủi
mình.
Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, Vô Song Ngư trả lời: "Ở quán rượu của
ngươi, người khác vừa gọi tên ngươi chúng ta đã trốn mất. Chỉ có thằng ngốc
nhà ngươi đứng đấy thôi."
"Ài!" Trong một gian phòng ở Không Có quán rượu Pháo Thiên Minh thở
dài một hơi ưu tư nói: "Muốn tới Khai Phong chắc phải qua mấy tháng nữa.
Người hâm mộ quá điên cuồng, không chống đỡ nổi, tránh chậm một chút thôi
là bị xé nát."
Thiên Nhãn mỉm cười rót cho Pháo Thiên Minh một chén rượu: "Sao không
thay quần áo, hay là mặc ít vải mát mẻ hơn?"
"Đồ dự bị để trong bọc ở Thương Châu trấn, hơn nữa mọi người là huynh
đệ, các ngươi ngắm nghía thân thể chẳng lẽ ta còn đòi tiền?"
"... Miệng chó không mọc nổi ngà voi." Thiên Nhãn đỏ mặt mắng một tiếng.
Pháo Thiên Minh còn chưa trả lời, điện thoại đã vang lên. Là Phích Lịch:
"Chử Trà đâu?"
Bất luận trò chơi hay hiện thực, có việc tìm người thì cơ bản đều hỏi trước
một câu, ở đâu?
"Quán rượu đây. Đến làm hai chén?"
"Được!" Phích Lịch sảng khoái trả lời.
Đúng là trong trò chơi, thiên nam địa bắc chỉ trong khắc lát, Phích Lịch và
Kiếm Cầm đã cùng đến nơi này.
Phích Lịch cùng Kiếm Cầm ngồi xuống, sau khi mọi người hàn huyên vài
câu, Phích Lịch lăn bắt đầu bày tỏ ý định của mình. Dù sao hắn và Thiên Nhãn
cũng không quen biết, nên khách sáo nói: "Chử Trà này, ngươi còn nhớ lần
trước ta và Thương Tâm bị giam trong Đào Hoa trận không?"
"Nhớ chứ. Làm sao vậy? Chẳng lẽ đã tìm ra cách phá trận rồi à?"
"Ngươi xem cái này." Phích Lịch đưa ra một vật gì đó rồi nói: "Cái này gọi
là la bàn, tuy chủ yếu dùng để xem phong thủy, nhưng vẫn có thể chỉ hướng.
Bên ngươi quen biết nhiều người, ngươi xem có ai am hiểu bát quái ngũ hành
không, ta bỏ ra khoản tiền lớn mời người ấy đến đó một chuyến."
"Người biết cũng không ít." Phích Lịch nghe vậy mừng rỡ, Pháo Thiên
Minh nói tiếp: "Nhưng biết nó là gì thì không có."
"Ta biết một chút." Thiên Nhãn đột nhiên lên tiếng.
"Ngươi biết à?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc.
"Đúng vậy, thiết kế trò chơi đôi khi phải tìm hiểu các lĩnh vực này, thời gian
rảnh rỗi ta có đọc sách về lĩnh vực này."
Pháo Thiên Minh không yên tâm: "Thật à? Đừng để cả đoàn kẹt trong đó
mười ngày đấy nhé."
Thiên Nhãn không hài lòng nói: "Thật đấy. Ví dụ đây... Trước hết ta hỏi
ngươi ngũ hành là gì."
"Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ."
"Sai rồi! Cách đọc chính xác là Kim Mộc Thổ Thủy Hỏa, là cách sắp xếp
theo nguyên tắc tương khắc. Hậu nhân vì quen miệng nên đọc lung tung như
vậy, rất dễ gây nhầm lẫn. Còn có bát quái: Càn và Đoài là Kim; Chấn và Tốn là
Mộc; Khôn và Cấn là Thổ; Ly là Hỏa; Khảm là Thủy. Chẳng hạn như ta đi đến
một nơi đất trũng có nước, nước là Khảm, Khảm là Bắc, vậy ta phải đi về
hướng Bắc. Nghĩa là gặp thứ gì không phù hợp với cảnh tượng, thí dụ như nói
cây không có lá là Mộc, đống đất nhỏ là Thổ, có kim loại là Kim, có mặt trời
chiếu sáng là Hỏa. Càn ứng với Tây Bắc..."
"Thôi được rồi!" Pháo Thiên Minh nhức đầu nói: "Ngươi nói nhiều thế, độc
giả cũng chẳng thèm đọc. Dù sao ngươi chỉ cần nói ngươi có thể phá trận là
được rồi. Phích Lịch! Cần bao nhiêu người giúp?"
Phích Lịch cười hí hí đáp: "Chắc chắn là ngươi phải đi rồi, ta còn trông
mong ngươi đối phó với Chu Bá Thông nữa. Tiểu Ngư rảnh thì đi chơi, không
rảnh thì thôi. Còn những người khác... ta thấy thôi. Cô tên Thiên Nhãn phải
không? Không nói gì khác, tiền bạc với bằng hữu cũng không tiện dùng, sợ mất
lòng nhau. Sau này cô cần giúp đỡ gì cứ bảo ta một tiếng. Không dám nói có thế
lực gì lớn lao gì, nhưng cũng có thể kêu được chừng trăm huynh đệ."
Thiên Nhãn vội nói: "Ta với Kiếm Cầm là tỷ muội tốt..." Thiên Nhãn nói
đến đó, nuốt nước mắt vào rồi nói tiếp: "Có thể giúp đỡ người ta, ta cũng rất vui
lòng."
"Vậy ta sẽ không khách khí." Phích Lịch nói: "Chúng ta bàn cụ thể nhiệm
vụ trước đã. Ta hỏi thăm được, gần đây Hoàng Dược Sư tham gia Hoa Sơn luận
kiếm, con gái và con rể đều đi theo. Đảo Đào Hoa chỉ còn mười mấy NPC câm
điếc không biết võ nghệ, chúng ta có thể trực tiếp lẻn vào. Mục tiêu ở trong
hang núi nhỏ trong Đào Hoa trận, nhiệm vụ của chúng ta là đưa ông ta ra khỏi
trận an toàn. Nhưng trước hết ông ta phải đồng ý đi với chúng ta. Đó là khó
khăn thứ hai của nhiệm vụ này. Giới thiệu nhiệm vụ nói phải có người đánh bại
ông ta, ông ta mới chịu đi..."
"Chuyện đó đơn giản thôi." Pháo Thiên Minh đáp: "Ủ lò, đánh lén, bỏ thuốc
xổ, đánh ngất rồi trói lại, còn có thể sờ soạng trước."
"..." Mọi người im lặng, tự nhủ không cần sửa lại, cũng không thấy có gì sai
trong lời nói vừa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.