Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Chương 257: Võ Lâm Bá Đồ - Chương 257 Rút củi đáy nồi



Tả Hữu Hỗ Bác - đây chính là phần thưởng nhiệm vụ của Phích Lịch. Sau
khi Pháo Thiên Minh biết mô tả cụ thể, cảm thụ sâu sắc đây quả thật là kỹ năng
biến thái. Thông thường tay trái chỉ đóng vai trò phụ, dùng tay trái sử dụng
chiêu thức sẽ làm suy giảm lực công kích, tốc độ, nhanh nhẹn. Nhưng kỹ năng
Tả Hữu Hỗ Bác lại có thể giải quyết vấn đề này.
Điều đáng sợ nhất là có thể sử dụng chiêu thức của cả hai tay trái phải cùng
một lúc. Chẳng hạn như Pháo Thiên Minh, tay trái sử dụng một thức khoái
kiếm, đồng thời tay phải cũng có thể sử dụng Hồ gia đao pháp, hơn nữa chất
lượng và tốc độ của cả hai chiêu thức đều không bị suy giảm chút nào... Điều
này thật sự rất vô lại.
Phải rồi! Đúng là một kỹ năng rất vô lại, tất nhiên các kỹ năng võ công đều
như vậy, chẳng hạn như Du Nhận Hữu Dư của chính Pháo Thiên Minh cũng
vậy. Nhưng xem người khác vô lại và chính mình vô lại hoàn toàn là hai chuyện
khác nhau. Giống như Du Nhận Hữu Dư chỉ có thể kéo dài trong một khoảng
thời gian nhất định, kỹ năng Tả Hữu Hỗ Bác cũng có giới hạn, đó là phân bổ nội
lực đều cho cả hai tay. Với nội công của Phích Lịch có thể mở ra được sáu
thành, nếu chia đều cho hai tay thì mỗi tay chỉ còn ba thành, sức mạnh bị giảm
đi rất nhiều. Tất nhiên nếu là dùng vũ khí thì khác, dù sao một thành nội lực
cũng đủ đâm chết người rồi. Thật đáng tiếc, vô cùng đáng tiếc, sau khi nghiên
cứu Pháo Thiên Minh rất tiếc nuối vì kỹ năng Tả Hữu Hỗ Bác này không rơi
vào tay mình.
Dù thế nào đi nữa, Phích Lịch đã bước lên con đường trở thành cao thủ chân
chính. Nếu như hắn có được một đôi găng tay như Tinh Ảnh... Tất nhiên một
người không thể độc chiếm hết những điều tốt đẹp được. Ví dụ Pháo Thiên
Minh không cần gì khác, chỉ cần khai quang được Ỷ Thiên thôi là cơ bản đã vô
địch thiên hạ... Hơn nữa, bất kỳ ai lấy được Ỷ Thiên và khai quang cũng có thể
lột xác thành cao thủ nhất lưu. Cuộc sống giống như trò chơi vậy, dù không có
được nhưng vẫn phải bình tâm khi thấy người khác đạt được.
Nhiệm vụ hoàn thành, Phích Lịch mỉm cười hớn hở không khép miệng lại
được, cũng không quên mời mọi người tới ăn chực một bữa. Thiên Nhãn sau
khi đi vào rừng hoa đào vài tiếng cũng đi ra biểu lộ chúc mừng. Hóa ra là đi làm
việc vặt, sau khi hăng say làm mười nhiệm vụ, cuối cùng cũng tìm được một bộ
võ công cao cấp Lạc Anh chưởng. Võ công cao cấp không hiếm, hiếm có là ở
chỗ chỉ là mở đầu, ắt sẽ có tuyệt học đợi cô. Dù sao đi nữa Hoàng Dược Sư
cũng không phải kẻ bủn xỉn Gì.
Ăn một bữa, đương nhiên nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Vẫn là
Không Có quán rượu.
Đồ ăn mặc sức chọn, bia rượu thoải mái lên. Cái gì đắt ăn thì cái đó...
Nâng chén mời rượu rất náo nhiệt. Từ khi giàu có, mọi người đều không để
ý tiền nữa. Trong lúc náo nhiệt, một tin nhắn hệ thống được gửi tới Phích Lịch,
Pháo Thiên Minh, Vô Song Ngư cùng với Kiếm Cầm: Xin đảm bảo túi đồ có
một ô trống.
Bốn người liếc nhìn lẫn nhau, tất nhiên bọn họ sẽ không đần độn đến mức
tưởng là quà của hệ thống hay quà Giáng Sinh. Dù sao hôm nay là mồng một
tháng sáu, cho dù là chung tình lên não tai điếc cũng không thể gửi quà lễ tết
đến người bọn họ.
"Các ngươi làm sao vậy?" Thiên Nhãn thấy bốn người có vẻ kỳ quái bèn
hỏi, cô không nhận được tin nhắn gì từ hệ thống.
"Ngươi không có á?" Pháo Thiên Minh hỏi lại.
"Không có gì?"
Bốn người không đáp, rơi vào trầm tư, không biết mình có điều gì khác
Thiên Nhãn? Chẳng lẽ là chọn sai rồi... Kiếm Cầm tự vả mình một cái. So với
Thiên Nhãn, Kiếm Cầm thừa nhận mình kém một chút, nhưng một chút này chỉ
là độ rộng của sợi tóc mà thôi.
Đáp án rất nhanh được công bố. Một phút sau, trong túi đồ của bốn người
xuất hiện một phong thư, mở ra xem thì nội dung giống nhau: Sáu giờ nữa, tại
Tụ Nhàn trấn cách Lạc Dương 50 dặm sẽ tổ chức Đại Hội Võ Lâm. Mỗi môn
phái chính thống có thể đưa đến mười người, do đại sư huynh trong môn phái tự
chọn.
"Đại Hội Võ Lâm? Không phải đã kết thúc rồi sao?" Pháo Thiên Minh hỏi.
"Nếu ta đoán không lầm, các ngươi đang đi xét xử Kiều Phong." Thiên
Nhãn ngồi bên cạnh Pháo Thiên Minh, đọc xong lá thư bên cạnh bèn nói: "Vốn
là trăm người đánh một mình Kiều Phong. Cuối cùng, cha của (Thiên Nhãn
hung hăng véo một cái Pháo Thiên Minh)... cha của Kiều Phong tới cứu hắn đi."
"Thế là ông nội của hắn? Vậy bao nhiêu tuổi?" Kiếm Cầm nghi ngờ hỏi.
Thiên Nhãn sắc mặt tối sầm, nhưng vẫn rất nhẫn nại giải thích: "Là phụ thân
của hắn, không phải cha của cha của hắn, là ta nói sai." Quay đầu chuẩn bị
trừng mắt nhìn Pháo Thiên Minh. Lại phát hiện ra Pháo Thiên Minh đang ôm
đầu rầu rĩ, bèn phát tin nhắn hỏi: "Sao vậy?"
Trả lời: "Phích lịch và Hát Bất Túy."
Thiên Nhãn dừng lại một chút, cũng coi như đã hiểu, Kiếm Cầm đã kể với
cô.
"Chử Trà, ta nhớ Kiều Phong vẫn là hảo bằng hữu của ngươi... đúng
không?" Phích Lịch hỏi.
Pháo Thiên Minh cười khổ đáp: "Đúng vậy!"
"Vậy là được. Ta thì chắc chắn sẽ bảo vệ cho Kiều Phong. Vốn lo lắng
ngươi khó xử, khuyên ngươi đừng đi. Nhưng nếu Kiều Phong là hảo bằng hữu
của ngươi, ngươi đi cũng là điều nên làm."
"Đúng thế, nên như vậy." Pháo Thiên Minh than thở, sinh tử của NPC này
có liên quan gì đến mình. Nếu trừ được Kiều Phong, phe mình ai cũng vui vẻ,
mình tuyệt đối xuống tay được. Năm mươi người chơi tới tham gia, trong đó
chắc chắn có Võ Đang đứng về phía mình. Hơn nữa các môn phái khác đông
kéo hai, tây kéo ba, đúng là có một lực lượng có thể tùy ý đảo sang phía mình.
Nhưng đôi khi có được lực lượng cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Huống hồ
những kẻ cho mình lực lượng cũng là người đem mình đi bán, mặc dù mình và
bang hội tương đối thân thiết.
Pháo Thiên Minh đang buồn bực thì tin nhắn của Bất Túy lại đến: "Chử Trà,
có nhận được Anh Hùng thiếp không?"
"Đã nhận được." Pháo Thiên Minh khóc lóc. Nhà ngươi đừng liệt kê tên của
Phích Lịch vào, chẳng phải thiên hạ sẽ thái bình sao? Không nên dùng cách
thức của nam nhân để giải quyết mâu thuẫn như vậy. Tội gì phải thế kia chứ?
"Chử Trà à! Ta biết Kiều Phong là hảo bằng hữu của ngươi, nhưng dù sao
đây cũng chỉ là trò chơi. Nếu nói ngươi quan tâm đến Kiều Phong, chẳng lẽ
ngươi không quan tâm đến quốc gia hay sao? Đương nhiên quốc gia cũng chỉ là
trò chơi, nhưng nếu ngươi đã quan tâm đến một nhân vật NPC thì sao lại không
quan tâm đến quan niệm về quốc gia trong trò chơi này?"
Ta quan tâm quái gì đến Kiều Phong! Pháo Thiên Minh đáp: "Ngươi yên
tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ." Nói vớ vẩn! Pháo Thiên Minh cảm thấy vô cùng
uất ức. Ngươi nói Thiếu Lâm phức tạp, nhưng dù trời sập xuống ta cũng biết
phải đứng về phe nào. Nhưng đổi sang Cái Bang, cho dù đứng về phe nào cũng
là sai. Hai vị lão đại ơi, bằng hữu là người đến hòa giải chứ không phải đem ra
làm vũ khí.
Nhưng Pháo Thiên Minh hiểu rất rõ, đây là hai thế lực lớn trong Cái Bang
bắt đầu bày trận, bên thắng chắc chắn sẽ độc chiếm ngôi đầu trong vài tháng tới,
cho đến khi sự kiện lớn tiếp theo của Cái Bang xảy ra.
"Vẫn còn thời gian, Thiên Nhãn, ngươi theo ta đi tìm vài trang bị." Không
thể chạy trốn theo cách bình thường được, vậy thì ta chạy trốn theo cách đặc
biệt. Pháo Thiên Minh nảy ra ý tưởng hay, lát nữa cùng Thiên Nhãn đến Đào
Hoa đảo chơi bời, vừa vào đảo hoa đào, tin tức quỷ quái gì đều không nhận
được. Đến lúc đó sẽ lấy cớ bị Chu Bá Thông bắt cóc.
Kiếm Cầm đứng dậy nói: "Ta cũng đi, trang bị của ta đã thành rách nát hết
rồi."
"Vậy Tiểu Ngư, mọi người cùng đi thôi." Phích Lịch uống cạn chén rượu.
Pháo Thiên Minh nước mắt chảy vào trong lòng: "Cùng đi, cùng đi, càng
náo nhiệt." Bây giờ hắn bắt đầu căm giận Tinh Ảnh, tại sao cứ có thứ tốt đều
cho hắn một phần.
Thiên Nhãn vui mừng hí hửng, hả hê gửi tin nhắn cho Pháo Thiên Minh:
"Một người ở trên cây cầu gỗ, trước có sói, sau có hổ, hỏi: Nên đem hắn ra cho
sói ăn hay cho hổ ăn?"
"Có thể thương lượng với hổ không?"
"Ngươi có thể thử xem. Hì hì!"
Trên con phố của người chơi...
Vô Song Ngư tiến tới bên cạnh Pháo Thiên Minh và hỏi: "Thế nào? Đã
quyết định chưa?"
Pháo Thiên Minh buồn bã trả lời: "Chưa!"
Vô Song Ngư nói: "Thực ra chỉ cần chọn bất cứ ai cũng được, dù sao cả hai
người kia đều rộng lượng, sẽ không trách móc gì ngài đâu."
Pháo Thiên Minh đáp: "Nhưng cũng không loại trừ khả năng hai người ấy sẽ
uống rượu giải sầu, thậm chí còn cố ý đến quán rượu của ta để uống."
Thiên Nhãn vẫn bên cạnh Pháo Thiên Minh, nghe vậy bèn nói: "Nếu ngươi
thực sự khó xử như vậy, thế thì dùng cách rút củi đáy nồi."
Pháo Thiên Minh ngạc nhiên hỏi lại: "Rút củi đáy nồi?"
Thiên Nhãn cười khúc khích: "Ý ta là giết chết Kiều Phong trước đi." Thiên
Nhãn cười híp mắt, rõ ràng không phải người tốt. Cô phát hiện thấy Pháo Thiên
Minh khó xử là chuyện khiến người ta rất vui vẻ.
Con mắt Pháo Thiên Minh sáng lên, đấm tay xuống nói: "Đúng vậy!"
Thiên Nhãn vội giải thích: "Ta nói đùa thôi mà. Với võ công của Kiều
Phong có mấy lần nhà ngươi cũng không thắng nổi. Hơn nữa, ngươi có biết bây
giờ Kiều Phong ở đâu không?"
Pháo Thiên Minh cười khẩy: "Ta không biết hắn ta ở đâu, nhưng ta biết Tụ
Nhàn trang ở đâu." Pháo Thiên Minh mở nhóm chat với Xa, Tinh Ảnh, Ái Niếp
Niếp hỏi thử: "Các huynh đệ có cảm thấy khó xử không?"
Tất cả mọi người đồng thanh đáp: "Có."
Tinh Ảnh bổ sung thêm một câu: "Cho nên mới lôi ngươi vào cùng khó xử."
Đúng là huynh đệ, có hoạn nạn cùng chịu!
"Ta có một biện pháp, chỉ có điều độ khó hơi cao, nguy hiểm hơi lớn."
"Nói mau!"
"Ta tin rằng NPC định mở Đại Hội Võ Lâm cơ bản đã đến Tụ Nhàn trang,
hoặc đang trên đường tới đó. Các ngươi hãy huy động binh mã, huyết tẩy Tụ
Nhàn trang, thảm sát toàn bộ NPC, ta xem hắn còn mở được cái gì Đại Hội Võ
Lâm gì nữa."
Xa có một bang hội, lại thêm lực hiệu triệu ở Thiếu Lâm, kéo ra vài trăm
người cũng không thành vấn đề. Ái Niếp Niếp có một bang hội nắm quyền tuyệt
đối và một môn phái thống nhất không hề chia rẽ, hô hào vài ngàn người cũng
không khó. Tinh Ảnh tuy không có bang hội, nhưng chỉ cần giơ tay hô một
tiếng, tám phần mười đệ tử Võ Đang sẽ tình nguyện hi sinh tính mạng. Hơn
nữa, đây là đi tiêu diệt NPC, cho dù đẳng cấp thấp nhưng vẫn là NPC. Vị trí của
NPC lại linh động thay đổi, hoặc trong rừng núi, hoặc trong môn phái, hiếm khi
tụ tập ngoài trời, khiến mọi người thong dong huy động, dễ dàng tiêu diệt.
"Không tiêu diệt là phụ lòng cha mẹ!" Tinh Ảnh bổ sung thêm một câu.
Đúng thế, người ta mở đại hội gì cũng mở trong môn phái, thế mới an toàn!
Không có việc gì ngươi tụ tập tại một nơi rác rưởi gọi là Tụ Nhàn trang, không
quét sạch mới gọi là quá đáng tiếc.
"Ta cho ra hai ngàn binh mã." Ái Niếp Niếp quyết đoán.
"Ta xem có thể huy động được một ngàn người hay không." Xa không mấy
tự tin đối với việc hiệu triệu trong môn phái.
"Ta điều động được một vạn người." Tinh Ảnh hào phóng nhất, điều động
một vạn chuyên gia cướp thi thể và đoạt trang bị.
"Ba giờ nữa, tập trung binh mã ở hai mươi dặm phía Bắc Lạc Dương. Trà,
ngươi có đi không?"
"Ta không thể đi được, ta phải lừa gạt hai vị lão đại kia."
"Vậy được rồi, ngươi cứ yên tâm 100% mà ngồi với bang hội!"
Pháo Thiên Minh dặn dò: "Nhớ phải che mặt đấy."
"Vì sao?" Xa và Ái Niếp Niếp hỏi.
Tinh Ảnh đáp thay: "Chẳng vì sao cả! Làm chuyện xấu phải che mặt, chỉ có
ích, không có gì sai."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.