Còn hơn một tiếng nữa là đến giờ Ngọ, mọi người vừa trò chuyện vừa vui
cười, NPC cũng rất phối hợp im lặng không nói năng gì. Một Giới và Long
Thành hai người có thể coi là mâu thuẫn nặng nề, sẽ có một người phải chết,
còn những người khác vẫn chưa rõ sẽ ra sao. Đột nhiên, một đội quân hai ngàn
người từ phương xa ùa tới, Vô Pháp Vô Thiên cười ha hả nói: "Nhiệm vụ của ta
cũng là diệt trừ hắn, thật ngại quá, viện binh của ta đã tới." Trong khi nói
chuyện, Lãnh Nhược Tuyết và mười mấy lão đại các môn phái đưa người đến.
Lãnh Nhược Tuyết liếc nhìn mọi người, quả thực có khí thế như Võ Tắc
Thiên... cũng có thể nói là khí thế của Từ Hi thái hậu, chậm rãi nói: "Các vị đều
ở đây cả. Lần này phải làm thế nào đây? Một Giới và Long Thành đều là người
trong liên minh, Vô Pháp Vô Thiên lại là bang chủ trong liên minh. Thật đau
đầu quá đi, hay là chúng ta cứ từ từ nói chuyện?" Lại nhìn mọi người một lượt
rồi cười duyên dáng nói: "Hát Bất Túy, ngươi cần một cánh tay, cánh tay của
người đã chết cũng được tính chứ?" Hát Bất Túy hừ mũi một tiếng.
"Một Giới, ngươi có thể hy sinh một chút, dù sao bên này cũng là hai đấu
một."
Một Giới lạnh lùng cười nói: "Ngươi là thá cái gì, chẳng qua là một kỹ nữ
cao cấp mà thôi? Đừng có chỉ chỉ trỏ trỏ với ta."
Lãnh Nhược Tuyết không để ý tiếp tục nói: "Ái Niếp Niếp, chỉ cần ngươi
đồng ý gia nhập liên minh, sau khi lấy được đồ vật tất nhiên sẽ cho ngươi."
Ái Niếp Niếp vội nói: "Ngàn vạn lần đừng đưa cho ta, phu nhân của ta nói
nếu ta dám nhận lợi lộc hay thỏa hiệp gì với ngươi thì lần sau phu nhân sẽ bắt ta
quỳ trên mảnh tinh vỡ. Kính xin ngài thương xót buông tha cho ta."
Lãnh Nhược Tuyết nhìn sang Vô Song Ngư và Kiếm Cầm, thở dài nói: "Vô
Song, lão đại Huyết Ảnh của ngươi và Tử Phi đụng độ. Giờ đang tương tàn lẫn
nhau, hay là ngươi tới khuyên họ đi."
Vô Song Ngư nói: "Ta đã không còn là người Vô Địch Môn từ lâu rồi,
ngươi không cần lôi điệu bộ này ra đe dọa ta. Ta thừa nhận hai ngàn người của
ngươi có tác dụng quyết định, nhưng ta nói ngươi biết, kể cả không lấy được
nhiệm vụ này, ta cũng không quay lại."
Pháo Thiên Minh và Hát Bất Túy đồng thanh lên tiếng "Hay!"
Cuối cùng Lãnh Nhược Tuyết hỏi Kiếm Cầm: "Tiểu muội muội thì sao?"
Kiếm Cầm cười híp mắt nói: "Ca ca của ta dặn, mọi việc liên quan đến
nhiệm vụ phải nghe theo hắn." Nói rồi chỉ vào Pháo Thiên Minh: "Còn những
việc không liên quan đến nhiệm vụ thì tuyệt đối không được nghe theo hắn."
Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười: "Không có tuyệt học, cái ngôi cao thủ sẽ rất
nguy hiểm đấy." Nói rồi ra lệnh, mỗi người lẫn vào phe chính - tà. Lãnh Nhược
Tuyết bổ sung: "Ta vẫn bật nhắn tin."
Kiếm Cầm theo Pháo Thiên Minh vào trong đình nghỉ chân, cùng chờ đợi
giờ Ngọ đến... Trong khoảng thời gian này, hơn trăm đệ tử Anh Hùng Môn
tham gia, Cái Bang cũng có hơn hai trăm người tới, Thiếu Lâm chừng trăm
người.
Pháo Thiên Minh hỏi: "Tiểu Ngư, sao ngươi không gọi người đến, nhiệm vụ
hôm nay có vẻ huyền bí."
Vô Song Ngư lắc đầu nói: "Vừa nhận tin, Tử Phi Tử đã bị Huyết Ảnh giết
rồi, Huyết Ảnh còn hai nhiệm vụ liên hoàn nữa là hoàn thành. Hắn ra mệnh lệnh
cuối cùng với ta, bắt ta phải quay về Vô Địch Môn. Ta còn có thể gọi ai nữa cơ
chứ?"
Kiếm Cầm nghi hoặc hỏi: "Ngươi không có bằng hữu nào sao?"
Vô Song Ngư lạnh lùng đáp: "Cao thủ không cần bằng hữu." Kiếm Cầm xì
một tiếng, thể hiện thái độ khinh bỉ.
Pháo Thiên Minh hỏi: "Sao ngươi lại rời khỏi Vô Địch Môn?"
Vô Song Ngư im lặng một lúc rồi cười nói: "Không nói cho ngươi!"
Đến giờ Ngọ, lão giaà áo trắng ngừng uống rượu, quát: "Chính tà liên thủ?
Hay lắm. Mạng của Hướng mỗ ở đây, có bản lĩnh thì tới lấy đi."
Pháo Thiên Minh vội đá vào Kiếm Cầm, Kiếm Cầm liền mở miệng nói:
"Lão gia gia, ngài có biết địa lao thần bí kia không?"
Hướng Vấn Thiên liếc nhìn cô: "Địa lao? Ngươi tìm địa lao làm gì?"
Kiếm Cầm vội nói: "Cứu người."
Hướng Vấn Thiên gật đầu nói: "Lão phu cũng muốn tới địa lao cứu người,
lát nữa chúng ta cùng đi." Pháo Thiên Minh thở dài, hai người thăng cấp lên
thành vệ sĩ rồi.
Vô Song Ngư hỏi: "Lão gia gia có biết về Quỳ Hoa Bảo Điển không?"
Ánh mắt Hướng Vấn Thiên sáng lên nói: "Ngươi dám có ý đồ chiếm đoạt
bảo điển của Thần Giáo ta, lá gan của ngươi thật không nhỏ. Có điều, lão phu
khâm phục lòng dũng cảm của ngươi, đợi xong việc này, ta sẽ nói cho ngươi
biết xuất xứ của nó." Vô Song Ngư thăng cấp lên vệ sĩ.
Thủ lĩnh Ma Giáo quát: "Họ Hướng, việc đã đến nước này, mau cùng chúng
ta đi gặp giáo chủ, xin lão nhân gia phán xét, biết đâu còn có con đường sống.
Ngươi cũng là anh hùng của bổn giáo, lẽ nào để mọi người giao chiến đến máu
me đầm đìa, khiến kẻ khác chê cười?"
Hướng Vấn Thiên không để ý đến, tự rót cho mình chén rượu. Thủ lĩnh Ma
Giáo vẫy tay, tám thanh trường thương bay tới tấn công. Vô Song Ngư đơn một
mình thân lướt ra, hai tay nắm bốn mũi thương hô to: "Cẩn thận!" Dứt lời vận
nội lực kéo mạnh, tám gã cao lớn đột nhiên cảm nhận luồng nhiệt lực từ thương
truyền đến, nhưng vẫn cắn răng nắm chặt cán thương run rẩy chống cự Vô Song
Ngư. Vô Song Ngư hét lớn, tám thanh thương gãy đoạn. Bước chân hắn nhanh
chóng lao tới, hai quyền đánh thẳng, tám gã cao lớn ngực trúng đòn bay ngược
ra, hiển nhiên đã bị thương nặng.
Chân Hán Tử bên cạnh Lạnh Như Tuyết lay tà áo đỏ nói: "Vô Song Ngư,
ngươi muốn dùng Quỳ Hoa Bảo Điển đổi lấy tuyệt học của ngươi, thật trùng
hợp, tuyệt học mà ta muốn chính là Quỳ Hoa Bảo Điển. Tuy nhiệm vụ này
không phải của ta, nhưng buộc phải đắc tội rồi." Dứt lời vung kiếm xông tới, Vô
Song Ngư biết mình không địch nổi, lùi lại hai bước. Pháo Thiên Minh rút kiếm
vẽ hai vòng tròn đỡ đòn. Hai người giao thủ vài chiêu, ánh mắt Hướng Vấn
Thiên cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Chân Hán Tử thân pháp linh hoạt, kiếm pháp quái dị hung ác. Pháo Thiên
Minh công không đủ, thủ thì thừa. Mọi người hai bên không động thủ, quan sát
hai môn tuyệt học giao đấu với nhau. Pháo Thiên Minh thấy mọi người rục rịch,
cắn răng thầm nhủ: "Ta không tin ngươi cũng đả thông được Nhâm mạch!" Vận
tới bảy thành nội lực, vây quanh Chân Hán Tử xoay vòng vòng, cổ tay liên tục
vẽ ra những vòng tròn Thái Cực hướng về Chân Hán Tử ở trung tâm. Cước
pháp của Chân Hán Tử có thể nói là đệ nhất thiên hạ nhưng khinh công và nội
lực không phải sở trường, thấy bị vòng tròn Thái Cực vây quanh chỉ đành cắn
răng, kiếm pháp liên tục đâm thủng từng vòng tròn Thái Cực, đỡ lấy thế công
bốn phía.
Pháo Thiên Minh lại thêm một thành nội lực, vòng tròn Thái Cực cuồn cuộn
như sóng biển ập về phía con thuyền nhỏ ở trung tâm. Chân Hán Tử mồ hôi nhễ
nhại, nội lực đã bắt đầu cạn kiệt. Đúng lúc đó, một chiếc phi đao xuất hiện trước
mắt hắn. Pháo Thiên Minh dồn hết mười thành nội lực, hàng trăm vòng tròn
Thái Cực quấn chặt vào trung tâm. Chân Hán Tử biến thành ánh sáng trắng tan
biến. Mọi người đều kinh hãi thán phục, ngay cả NPC cũng giật mình. Mỗi
người tưởng tượng bản thân ở trong vòng vây ấy, hoàn toàn không chút cơ hội,
càng không nói tới có thể chống đỡ lâu như Chân Hán Tử.
Pháo Thiên Minh ra dáng ngầu lòi rồi đi về vị trí, chỉ có y biết nội lực bản
thân đã cạn kiệt. Hai giây hồi một một thành nội lực, năm giây hai thành, một
phút ba thành, ba phút bốn thành, mười phút năm thành... Nguyên tắc là chỉ cần
hai thành nội lực là có thể dùng kiếm pháp, nhưng một khi nội lực cạn kiếm
pháp sẽ rối loạn. Phải đạt đến năm thành mới có thể biến hóa tùy tâm. Đạt đến
năm thành, tuy nội lực phục hồi chậm hơn nhưng ít nhất đảm bảo không kiệt
sức trong chiến đấu. Như vậy trong vòng mười phút rất khó ra tay lần nữa.