Kết quả không đầy nửa canh giờ, đám đông biến thành chiến tranh phe phái,
lần này khác ở Hoa Sơn, mỗi bên là hợp tác của chính - tà. Thiếu Lâm, Thái Ất
và một bộ phận Ma Giáo đấu với Cái Bang, Anh Hùng môn, một thành nhỏ Nga
Mi và rất ít Võ Đang. Nửa canh giờ sau càng thêm hỗn loạn, Xa nghe tin liền ra
lệnh tiêu diệt Thiếu Lâm, Thái Ất, Ma Giáo rồi phong tỏa tin nhắn môn phái.
Thải Vân Phi nhận hối lộ của Lãnh Nhược Tuyết, đưa Vu Sơn phái gia nhập
Thiên Hạ Minh. Nhất Kiếm Đoạt Tâm của Hoa Sơn phái lợi dụng cơ hội lôi kéo
Hoa Sơn gia nhập phe Cái Bang để chống lại Thiên Hạ Minh, Tử Phi Tử do bị
Huyết Ảnh sát hại nên vung tay mặc kệ. Nga Mi bị lực lượng hai phe chia cắt,
ban đầu phe Pháo Thiên Minh có ưu thế, nhưng thỉnh thoảng lại có cả ngàn
người Ma Giáo gia nhập Thiên Hạ Minh nên hai bên cân bằng.
Mấy người trong cuộc lại nhàn rỗi, ngồi trong đình nghỉ mát bàn tán về ưu
khuyết điểm các phái trong trận chiến hiếm có mấy trăm ngàn người này. Pháo
Thiên Minh đã sớm đánh gục Chân Hán Tử, thấy Phích Lịch, Kiếm Cầm và Ái
Niếp Niếp ngồi trong đình nghỉ mát chỉ trỏ ưu khuyết điểm các phái bèn lắc
mình một cái tiến vào đình nói: "Này, các ngươi không thấy Hát Bất Túy đang
gấp đến mức nào rồi, còn các ngươi lại rảnh rang bát nháo đấy nhỉ."
Ái Niếp Niếp lấy từ trong lòng ra một chai bia, đưa Pháo Thiên Minh nói:
"Trong trận hỗn chiến thế này, cao thủ cũng không thể giết được mấy người,
xem trò vui thú vị hơn."
Pháo Thiên Minh lấy từ trong lòng ra khay sườn do Kiếm Cầm đóng gói sẵn
nói: "Nhắm rượu này. Ngươi thấy, bọn họ vừa PK vừa nghĩ gì nhỉ?"
Kiếm Cầm cười nói: "Chơi thôi! Đợi bọn họ mệt mỏi, chán chê rồi tự nhiên
sẽ giải tán."
Phích Lịch nói: "Không phải vậy đâu, khí thế Hoa Sơn đã ngang ngửa với
Ma Giáo rồi. Đây mới là ân oán giang hồ."
Ái Niếp Niếp hừ một tiếng nói: "Còn không phải do tiền bạc à! Một đại
bang chủ có thể hưởng bao nhiêu lợi lộc, dù không ép buộc thành viên đóng
thuế nhưng vẫn có thể dùng điểm cống hiến đổi lấy trang bị và vàng. Rất nhiều
bang phái đều làm như vậy. Ví dụ Huyết Ảnh, môn phái có trên ba ngàn thành
viên, mỗi tháng ít nhất cũng sáu ngàn đợt. Mỗi lần nhận nhiệm vụ, thành viên
được mười vàng nhưng phải nộp lên hai vàng làm quỹ dự phòng cho bang. Như
vậy một tháng Huyết Ảnh có thể thu về mười hai ngàn vàng. Số lẻ không cần
thịt luôn hai ngàn, còn mười ngàn dùng để đầu tư xây dựng trụ sở. Đổi hai ngàn
thành nhân dân tệ cũng thành phú ông rồi"
Phích Lịch cười nói: "Chức vị bang chủ mới thực sự vất vả, chẳng qua là
quyền lợi với uy phong chứ chứ tiền thì không thể đụng tay vào."
Pháo Thiên Minh thở dài: "Quyền lực và tiền tài khiến người điên cuồng.
Những người chơi bị bóc lột cũng thật đáng thương, hiểu rõ mà vẫn không thể
rời bỏ. Một khi rời khỏi bang phái sẽ bị trừng phạt hạ bậc, đơn độc một mình sẽ
rất khó sống sót. Ít ra trong bang còn có người hỗ trợ khi PK. Ái Niếp Niếp,
ngươi có làm vậy không?"
Ái Niếp Niếp cười đáp: "Giờ mới là bang phái cấp hai, chưa dễ xuống tay,
huống hồ lợi lộc cũng không nhiều. Đợi lên tới cấp bốn, cho dù ta không ra tay,
nòng cốt trong bang phái cũng khó mà kiềm chế."
Kiếm Cầm đứng dậy nói: "Chử Trà thôi, chúng ta đi làm nhiệm vụ đi. Ca ca
đi cùng không?"
Phích Lịch đáp: "Ta không đi, đang xem trò vui."
Pháo Thiên Minh lập tức nói: "Ta cũng không..." Thấy Kiếm Cầm mặt mày
ủ rũ thất vọng bèn vội nói: "Ta cũng không đi PK nữa, cùng ngươi làm nhiệm
vụ." Thấy cô mặt mày hớn hở mới âm thầm thở dài: bị nữ nhân lấn lướt mất rồi.
Quả thật như Kiếm Cầm nói, mọi người chán chê sẽ tự động giải tán, PK
không mục đích rõ ràng và chỉ huy thống nhất thì chỉ tổ vô ích. Có điều lần này
rớt cấp thê thảm, kẻ rơi cấp nhiều nhất là Vô Pháp Vô Thiên, một ngày mất đến
bốn cấp, bị đánh trở về sư môn giải tán bang phái. Bất Túy cũng chết mất một
lần, Long Thành mất một cấp... Nói chung là hai bên đều bị thiệt hại nặng nề.
Lãnh Nhược Tuyết cũng mất mát lớn, một bang phái cấp ba giải tán, nhiều cao
thủ bị Nhất Kiếm Đoạt Tâm dụ dỗ. Hai bang cỡ trung khác nhịn đau hạ một
cấp, rời Thiên Hạ Minh gia nhập Đồng Tâm Minh. Số còn lại rớt một cấp là
chuyện thường. Nhưng bốn mươi đệ tử Võ Đang lại ít thiệt hại, bọn họ luôn tập
trung đánh một mục tiêu, gặp cao thủ thì bỏ chạy. Mỗi khi trông thấy Võ Đang
là ai cũng bực mình, đột nhiên xông vào giữa đám người, bốn người một nhóm
ra chiêu rồi bỏ trốn không quan tâm đối phương có trúng đòn hay không.
Hàng Châu Mai Trang, địa điểm hẻo lánh...
Một bóng hình cô đơn lững thững bên ngoài, Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi:
"Ngươi là đệ tử Vu Sơn phái phải không?"
Bóng người vui mừng gật đầu đáp: "Ôi Thượng Đế ơi, đây không phải là
Thanh Mai Chử Trà và Kiếm Cầm sao? Ta tên là Tiểu Nhị. Các hạ cũng đến đây
ăn trộm à? Ôi Thượng Đế ơi, sao lại giao nhiệm vụ này cho chúng ta, chẳng lẽ
để thử lòng trung thực của chúng ta hay sao?"
Người vừa nói chuyện khoảng hai mươi bốn, nam nhân, tóc vàng, mắt xanh.
Hắn là người nước ngoài hiếm thấy trong trò chơi, người nước ngoài di dân
sang Trung Hoa khá nhiều nhưng chơi trò chơi này cũng không ít. Có điều trở
thành cao thủ số một môn phái quả thật không đơn giản.
Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm liếc nhau, Kiếm Cầm ngước nhìn bầu trời.
Pháo Thiên Minh đành nói: "Me no ăn cắp, ta tới bắt trộm." (Chú thích: Pháo
nói tiếng Anh nửa mùa)
Tiểu Nhị nói: "Các ngươi cứ nói tiếng Trung là được, ta nghe hiểu hết.
Chúng ta đã cùng ăn trộm, không bằng đi cùng nhau?"
Pháo Thiên Minh hỏi vài câu là hiểu, mục tiêu của Tiểu Nhị là trộm rượu
nho, đương nhiên cướp cũng được. Mặc dù đang chơi trò chơi, hắn ta vẫn cảm
thấy phạm pháp như vậy rất có lỗi. Quan trọng nhất là không biết cách lọt vào
bên trong. Dẫu sao cũng không thể gõ cửa nói "Ta đến ăn trộm đây". Dưới hai
áp lực trên, hắn ta chỉ biết rón rén ngoài cổng cả ngày. Tuy vậy, Tiểu Nhị ngoài
đời có nhân cách tốt, rảnh rỗi thì đi quyên góp từ thiện, rất tích cực tham gia
công ích.
Pháo Thiên Minh gõ cửa, không bao lâu sau hai gia đinh mở cửa đón tiếp.
Người bên trái cúi đầu nói: "Ba vị quý khách đến trang viện, không biết có
chuyện gì? À, sao lại có... người tơ vàng?" Thể hiện rõ phẩm chất và phản ứng
nhanh nhạy của gia đinh.
Tiểu Nhị lên tiếng: "Ta tóc vàng chứ không phải tơ vàng. Chúng ta..." Tiểu
Nhị do dự rồi lấy ra một hộp nhỏ vẽ chữ thập đỏ: "Chúng ta đến cứu giúp người
nghèo."
Rõ ràng gia đinh rất ngạc nhiên nhưng không nói gì, lịch sự nhận hộp rồi
nói: "Cảm ơn!" rồi đóng cửa lại.
Tiểu Nhị ngơ ngác nói: "Xin đừng khách khí... À á ớ!" Lập tức đập cửa ầm
ĩ, cửa vội mở ra, vẫn là hai gia đinh kia. Tiểu Nhị liền giật lấy hòm quyên góp
cho người nghèo rồi nói: "Đây là để giúp đỡ người nghèo khổ, chứ không phải
để cho các ngươi. Các ngươi phải đưa tiền vào trong đó."
Hai gia đinh ngẩn người ra một lúc rồi trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc ba vị có
việc gì?"
Pháo Thiên Minh đẩy Tiểu Nhị sang một bên, nói: "Chúng ta muốn được yết
kiến quý trang chủ."
Gia đinh nói: "Trang chủ không tiếp khách."
Pháo Thiên Minh rút kiếm ra, nói: "Ta rất muốn gặp trang chủ của các ngươi
một lần, ta hy vọng trang chủ cũng có thể gặp chúng ta một lần."
Gia đinh cười lạnh, nói: "Thì ra là đến gây rối." Hai người rút kiếm, đứng
yên.
Tiểu Nhị vội vàng kéo Pháo Thiên Minh, nói: "Chúng ta chỉ đến ăn trộm đồ
chứ không phải đến cướp bóc."
Kiếm Cầm nghi ngờ hỏi: "Không phải hậu quả đều như nhau sao? Đằng nào
cũng là thất tông tội, đều phải xuống địa ngục."