Kiếm Cầm và Tiểu Nhị ngơ ngác nhìn Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh
nghẹn ngào tấu lên khúc Tiêu Ngạo Giang Hồ. Tin nhắn của y bị la ó tới muốn
phát nổ, dứt khoát không thèm đọc.
Một khúc nhạc chấm dứt, Hoàng Chung Công vỗ tay đứng dậy: "Hay lắm,
khúc nhạc hay! Mặc dù kỹ thuật đàn còn kém một chút, nhưng âm nhạc hài hòa
ngang tầm với lão phu lúc bằng tuổi. Tốt lắm! Hay lắm! Tuyệt vời!"
Pháo Thiên Minh cẩn thận nhắc nhở: "Đại trang chủ, trình diễn tốt như vậy,
có lẽ nên ban thưởng chút ít chứ?"
Hoàng Chung Công nói: "Quả thật nên... cây đàn này tặng cho ngươi, coi
như là phần thưởng của lão phu dành cho ngươi."
Đàn: Nhạc khí. Pháo Thiên Minh vừa nhìn thấy giới thiệu, là vội vã nói:
"Lão Hoàng, võ công, võ công của ta, ta muốn võ công chứ."
Hoàng Chung Công nói: "Kỹ năng đánh đàn của ngươi quá tệ, sao còn vì
luyện võ mà bỏ đàn? Như vậy há chẳng phải là phí phạm khúc nhạc tuyệt thế
này hay sao? Không thể, tuyệt đối không thể, cho dù ta có ý muốn truyền thụ
nhưng cũng không thể làm hại ngươi như thế. Khúc nhạc này chỉ riêng ngươi
có, không thể phung phí được. Thôi, cứ như vậy đi." Nói đoạn lấy chìa khóa đặt
cạnh đèn dầu, phòng khách hiện ra một đường hầm bí mật: "Các ngươi tự vào
tìm kiếm đi, mấy người lão phu chúng ta cáo từ đây." Nói xong không đoái hoài
đến lời đau khổ van xin của Pháo Thiên Minh, quay về phòng mình, đóng cửa
lại.
Pháo Thiên Minh như người câm ăn hoàng liên, Kiếm Cầm cẩn thận hỏi:
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Pháo Thiên Minh thở dài đáp: "Kết cục của kẻ tham cái lợi nhỏ, chúng ta đi
thôi."
Ba người đi xuống đường hầm địa đạo, phía cuối cùng là một phòng giam bị
đóng kín. Dưới cửa có cái cửa sổ nhỏ để cung cấp đồ ăn, cửa sắt treo một chiếc
khóa lớn. Kiếm Cầm hô: "Có phải là Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung sư huynh không?"
Người trong phòng mừng rỡ nói: "Là vị sư muội nào vậy? Ta chính là Lệnh
Hồ Xung đây." Lại lập tức lại buồn rầu nói: "Ta đã không còn là đệ tử Hoa Sơn
nữa rồi."
Kiếm Cầm bỏ qua câu sau, vui mừng nói: "Ta tên Kiếm Cầm, còn có hai
đồng hành nữa, chúng ta sẽ thả huynh ra ngay." Kiếm Cầm chỉ đạo: "Tiểu Nhị,
ngươi tìm bọn họ lấy chìa khóa, Chử Trà thử xem có phá được cửa không."
Pháo Thiên Minh gật đầu, rút kiếm ra, ánh lóe lên, tiếng kim loại vang lên
nhưng chỉ khiến tay hắn tê dại. Nhìn kỹ khóa, nhưng không thấy dấu vết. Tiểu
Nhị chạy về nói: "Bọn họ bảo chìa khóa đã mất, hơn nữa nửa giờ sau địa lao sẽ
được phong tỏa trở lại."
Kiếm Cầm nắm chặt tay Pháo Thiên Minh hỏi: "Bây giờ phải làm sao đây,
phải làm sao đây?"
Pháo Thiên Minh nói: "Nếu ngươi còn dùng ngực mình sàm sỡ ngực ta nữa,
ta đảm bảo chúng ta sẽ vào ngục ngay." Kiếm Cầm giật mình, mặt đỏ bừng, vội
buông tay ra. Pháo Thiên Minh lẩm bẩm: "Ta nghĩ xem, ở đâu tên trộm..." Pháo
Thiên Minh gửi tin nhắn cho mọi người: "Có ai biết tên trộm nào không?"
Tất cả đều trả lời: "Chử Trà (Pháo) rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy? Làm ác
nhân chưa đủ, còn định dính líu đến trộm cướp nữa sao?"
Pháo Thiên Minh tức giận trả lời: "Có hay không? ... Phích Lịch đâu? Mau
mẹ nó lên, đưa chìa khóa tới đây!" Pháo Thiên Minh đột nhiên nhớ ra Phích
Lịch có chìa khóa bèn cố gắng vớt vát.
Phích Lịch trả lời: "Chìa khóa gì cơ?"
"Của tiểu ni cô kia, mau tới tọa độ XX, XX ngay, nếu không bí kíp tuyệt học
của muội muội ngươi toi luôn đấy."
"Đến ngay đây."
"Kiếm Cầm, ngươi đi đón ca ca, hắn có chìa khóa, nhưng không chắc là chìa
khóa đúng."
Mười phút sau, Kiếm Cầm quay lại với chìa khóa, nói: "Không cho ca ca ta
vào." Chìa khóa vừa cắm vào, cái khóa bật mở. Kiếm Cầm mừng rỡ đẩy, cửa ...
không mở. Ba người cùng nhau đẩy cửa... vẫn không mở, chỉ rung nhè nhẹ.
Ba người kinh hãi, đây là cánh cửa gì vậy? Pháo Thiên Minh nói: "Cùng
dùng nội lực đẩy, dốc cả mười thành nội lực đừng giữ lại chút nào." Ba người
đặt tay lên cánh cửa bên trái, đồng thanh hét lên, nội lực dồn vào tay. Nhưng 15
giây sau, khiến họ thất vọng là cánh cửa chỉ rung khẽ vài cái.
Kiếm Cầm lo tới sắp khóc, giọng nói nghẹn ngào hỏi: "Đã 15 phút rồi, bây
giờ phải làm sao?"
Tiểu Nhị an ủi: "Cô nghĩ thoáng chút, không còn Cô Độc Cửu Kiếm, có lẽ
Cô Độc Thập Kiếm đang chờ cô."
Kiếm Cầm giậm chân một cái: "Cái đầu heo này, ngươi nghĩ cách đi chứ."
Lại lập tức nói tiếp: "Tiểu Nhị, không phải ta nói ngươi đâu."
Pháo Thiên Minh nghĩ: Vậy là nói ta à? Bắt đầu tìm kiếm bên ngoài cửa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng cánh cửa sắt vẫn không tìm ra lỗi
nào. Pháo Thiên Minh nhắn tin cho mọi người: "Ai có thể kiếm được thuốc
nổ?"
Mọi người hoảng sợ, vội hỏi: "Rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy? Không lẽ
định chuyển sang làm lính đánh thuê ở Iraq?"
"Ta đề nghị làm ở Nhật Bản."
"Lát nữa ta giúp ngươi lên Thiên Độ tìm... em gái Bin Laden"
"Trời ạ! Có hay không?" Pháo Thiên Minh tức giận, bạn bè của mình đều là
loại gì vậy, cổ vũ việc mình đi thiên Đường tìm bảy mươi hai trinh nữ.
(72 trinh nữ ý chỉ lời hứa hẹn của tổ chức Hồi giáo cực đoan các chiến binh
thánh chiến chết trận sẽ nhận được 72 trinh nữ mắt nâu trên Thiên đường. )
"Không có."
Bất Túy thành thật nói: "Nếu ngươi thật sự cần, ta sẽ tìm người đào mỏ tự
chế thuốc nổ."
Tiểu Nhị nhắc nhở: "Còn 4 phút nữa." Kiếm Cầm nhìn Pháo Thiên Minh
đầy kỳ vọng, Pháo Thiên Minh lắc đầu. Kiếm Cầm im lặng một lúc rồi thở dài:
"Chúng ta đã cố hết sức, may mắn là ta cũng học được một chiêu võ công, chỉ
có điều ngươi không lấy được gì gì. Nếu không ta mời anh ngươi cơm, ngoài
hiện thực nhé!"
Pháo Thiên Minh vội nói: "Đừng! Độc giả cũng bầu chọn không cần nữ
chính, hơn nữa cũng rất tốn kém đúng không?"
Kiếm Cầm gật đầu: "Vậy thôi, chúng ta không có quan hệ gì. Đi thôi." Nói
đoạn lại lưu luyến nhìn cánh cửa sắt đáng ghét kia.
Ba người vừa đi được hai bước, cánh cửa sắt kêu "két" một tiếng mở ra, một
người đàn ông đầy râu ria thò đầu ra hỏi: "Cô là Kiếm Cầm sư muội à?" Ba
người trố mắt ngạc nhiên nhìn cánh cửa, rồi tự vả mạnh vào mặt mình.
Trời ạ, cửa mở ra phía ngoài cơ mà...
Kiếm Cầm học được một phần Độc Cô Cửu Kiếm, bao gồm Tổng Quyết
thức, Phá Kiếm thức và Phá Chưởng thức. Lý do không học được hết là vì cánh
cửa sắt không phải do cô mở. Chỉ riêng điểm này đã đủ thấy đám thiết kế trò
chơi thật tàn nhẫn. Lấy được tuyệt học về tay còn bị cắt xén. Mặc dù sáu thức
còn lại chỉ cần lĩnh ngộ từ Tổng Quyết, nhưng hai thức Phá Kiếm Phá Chưởng
đã đủ để Kiếm Cầm tung hoành hồ, gia nhập hàng ngũ cao thủ nhất lưu. Bây giờ
Pháo Thiên Minh mới hiểu lợi thế của Võ Đang, đúng như Phích Lịch đã nói,
truyền tuyệt học không truyền nửa vời, không cần đi học từng thức từng thức
một. Pháo Thiên Minh được thưởng cấp 4, vốn dĩ từ 41 hạ xuống 40, nay là cấp
44, gần cao thủ. Cần biết trong trò chơi nhân vật cấp 50 chỉ đếm trên đầu ngón
tay, hơn nữa cao thủ võ công cao cấp thì đẳng cấp lại không cao, bởi vì bọn họ
phải làm nhiệm vụ, tăng đẳng cấp võ công. Hơn nữa Thái Cực Kiếm tăng 1 cấp,
nay là cấp 2, cộng với bộ trang phục môn phái cấp 4. Uy lực giờ tăng vọt. Tăng
tới mức nào ư? Ít nhất bây giờ Phá Kiếm thức không thắng nổi Thái Cực kiếm.
Trở lại Hàng Châu ồn ào, Pháo Thiên Minh cảm thấy các người chơi nhìn y
với ánh mắt không tốt, may chỉ quan sát chứ chưa ai dám làm vật hy sinh đầu
tiên. Lý do là vì ba người Pháo Thiên Minh đã cầm vũ khí trên tay. Không có ai
mờ mắt đến mức lao vào ba trong Thập Đại Cao Thủ Hoa Sơn luận kiếm. Quan
trọng hơn nữa là người chính phái không kiêu ngạo như tà phái. Dù là trong trò
chơi nhưng cũng không đến mức thấy lợi là lao lên, chung quy cũng phải giữ
thể diện, ví dụ như trước tiên phải che mặt để tránh trả thù.
Ba người sắp bước vào quán rượu, thì hệ thống loan báo: Đệ tử Ma Giáo Vô
Song Ngư trở thành Hiệp Thánh, trong 1 tháng không thể về môn phái. Thông
báo nhiệm vụ tà phái: Diệt trừ Hiệp Thánh, tổng cộng 10 lần. Thưởng cấp độ võ
công. Nhiệm vụ sẽ hủy sau khi thoát ly thân phận Hiệp Thánh.