Nói xong những lời này, mọi người mới phản ứng lại. Trước tiên là Đao
Bạch Phượng kêu một tiếng thảm thiết, quỳ bên cạnh Đoàn Chính Thuần xem
xét vết thương. Kế đến, hơn mười hộ vệ đằng đằng sát khí rút vũ khí ra. Bên
phía người chơi cũng không hề khách khí chỉnh đốn trang bị sẵn sàng ứng
chiến.
"Gieo nhân nào gặt quả ấy, A - Di Đà Phật Phật!" Hoàng Mi Tăng đi đến
bên hai nhóm người nói: "Đoàn vương gia thiếu niên phong lưu đa tình, nay do
một tiểu cô nương kết thúc mầm họa, cũng không thể nói không phải việc lành."
Bảo Định Đế thở dài: "Đại sư nói nhẹ nhàng quá, chuyện nơi đây không chỉ
liên quan địa vị nhà họ Đoàn trong giang hồ mà còn liên quan tới quốc uy của
Đại Lý quốc. Ta sẽ phân trần với thần dân Đại Lý ra sao?"
"Hoàng đế khai quốc Đại Lý hình như là nữ giới? Nếu vậy, dường như cũng
chẳng cần phân trần gì." Thải Vân Phi nhẹ nhàng nói.
Bảo Định Đế im lặng rồi nói: "Gieo nhân nào thì gặt quả đó. Thu hồi binh
khí đi." Quay sang Đoàn Duyên Khánh: "Tiền bối, bây giờ có thể thả Dự Nhi
được chưa?"
Ánh mắt Đoàn Duyên Khánh mang ý cười nhìn Bảo Định Đế, đột nhiên vận
nội lực truyền âm vào trong cốc: "Giết tiểu tử đó đi. Ta muốn Đại Lý các ngươi
tuyệt hậu."
"Đồ chó chết tiệt, ngươi dám lừa ta?" Pháo Thiên Minh cực kỳ tức giận.
"Ta chỉ hứa khống chế lão nhị và lão tứ chứ không nói sẽ không giết Đoàn
Dự." Đoàn Duyên Khánh ngửa mặt lên trời: "Cho dù không thể đòi lại món nợ,
ta cũng sẽ phá hủy tất cả."
Pháo Thiên Minh gọi đồng đội: "Cứu người!" Một chiêu Phi Vân Thê lao
thẳng qua tường cây. Đoàn Duyên Khánh định ngăn cản, bỗng một thanh kiếm
như rắn độc đâm thẳng vào bụng hắn. Chân Hán Tử lạnh lùng nói: "Nhiệm vụ
của ta là cứu người!"
Hai người cùng leo qua tường cây là Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh, còn lại
ai nấy đồng thời tấn công. Đoàn Diên Khánh trái ngăn phải đỡ, tuy nội lực đám
đông không bằng Đoàn Duyên Khánh, nhưng mỗi người dùng tuyệt học rất
đúng chỗ. Chưa đầy mười chiêu, Đoàn Duyên Khánh đã trúng đòn hai lần, cực
kỳ nguy cấp...
Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh xoay người vượt qua tường cây, Pháo Thiên
Minh mắng: "Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng ghét. Ta quên mất nhân phẩm đám
NPC rồi." Vừa hạ xuống đất chưa kịp ngắm cảnh đã thấy một thanh đại đao
chém tới, cả hai đồng thanh hét: "Ai mà xấu thế?"
Kẻ xấu xí kia là cốc chủ Vạn Kiếp Cốc Chung Vạn Cừu, cách đó không xa
Chung Linh bị một mỹ phụ trung niên giữ tay. Chung Linh vội la: "Bên kia
kìa!" đầu còn lắc lắc về bên tay trái mình.
Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh liên thủ, khiến Chung Vạn Cừu hoàn toàn bị
động, hai người dùng khinh công quấn quanh khiến đối phương choáng váng.
Pháo Thiên Minh xoay tay, hàng chục vòng tròn co vào trung tâm định giết
Chung Vạn Cừu, Chung Linh lại la lên: "Đừng làm hại phụ thân ta!"
Tinh Ảnh nghe vậy thản nhiên kéo Chung Vạn Cừu ném ra vài thước, kinh
ngạc hỏi: "Hắn là phụ thân ngươi thật sao? Ngươi nên hỏi mẫu thân ngươi cho
rõ ràng." Trong lòng mỹ nhân trung niên đau xót, ôm chặt lấy Chung Linh.
Hai người đi theo chỉ dẫn Chung Linh đến cuối mé trái sơn cốc, sau cánh
cửa sắt, Đoàn Dự đang ôm Mộc Uyển Thanh lẩn tránh công kích của ba tên ác
nhân. Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh dừng bước. Pháo Thiên Minh tát mình một
cái, nói: "Chết tiệt! Cứu boss à? Đầu óc ta ngấm nước rồi!"
Hai người dừng chân cách đó hai mươi thước, Đoàn Dự hô to: "Chử Trà,
mau cứu ta!"
"Cứu cái rắm, ngươi với cô Mộc bớt một ngón tay đi, chắc chắn ông đây
cũng phải chôn theo!" Pháo Thiên Minh kéo Tinh Ảnh ngồi xuống, rửa vài cái
chén rồi bắt đầu pha trà: "Ta đảm bảo vừa giao chiến, thằng nhãi này sẽ ôm nữ
nhân chuồn ngay, vứt bọn mình lại làm thế thân. Hắn với cha hắn là cùng một
dạng - quần áo quan trọng hơn tay chân!"
Tinh Ảnh hỏi: "Chúng ta không cứu, bọn chúng cũng không giết được hắn,
thế nào mới xong được?"
"Ai mà biết được, cứ uống trà đánh bài, chờ thôi."
Đoàn Dự bất đắc dĩ nói: "Chử Trà, nếu ngươi không đến cứu bọn ta thì dài
trò chơi này cứ tiếp diễn như vậy thôi, đây là nhiệm vụ cơ mà. Các ngươi kích
hoạt nhiệm vụ rồi, làm sao bỏ mặc được?"
"Bốn, năm..."
"Nổ rồi!"
"Chết tiệt! Ngươi có mấy quả lựu đạn vậy?"
"Đã qua nửa giờ rồi, bọn chúng không mệt à?" Tinh Ảnh nhìn đồng hồ hỏi.
Ngay lúc này, Diệp Nhị Nương đột nhiên hô: "Giết bằng hữu của hắn, khiến
hắn mất tập trung." Tam ác đồng loạt lao tới.
"Chết tiệt, lý do này mà cũng nghĩ ra được à? Chuồn thôi." Pháo Thiên
Minh không thu bài tú lơ khơ, dù sao cách xa năm thước là tự động quay lại.
Hai người song vai chạy ra ngoài cốc. Chẳng mấy chốc, Vân Trung Hạc đã bám
theo hai người, thét dài một tiếng rồi bay qua đầu cả hai... Hai người gật đầu
một cái, đột ngột dừng bước. Hư Thực chưởng và Thái Cực kiếm đánh thẳng
lên trời. Vân Trung Hạc vẫn tự tin về khinh công của mình, không ngờ hai
người vẫn còn dư sức, không kịp phòng bị, bị Pháo Thiên Minh... nhét kiếm vào
cúc hoa. Tinh Ảnh hung hăng tung Hư Thực chưởng vào bộ phận lão nhị của
hắn...
Hai người thu tay lại, Vân Trung Hạc đổ nhào xuống như quả bóng xì hơi.
Pháo Thiên Minh lấy áo Vân Trung Hạc lau Âm Dương kiếm. Không khí nồng
nặc mùi hôi thối, kiếm của Pháo Thiên Minh còn đỡ, chỉ đâm vào đại tràng.
Nhát chưởng của Tinh Ảnh đã trực tiếp đập Vân Trung Hạc thành nữ nhân.
Một bí tịch rơi xuống, Pháo Thiên Minh nhặt lên xem: võ công cao cấp -
Hạc Xà Bát Đả. Có học không? Chọn không, ném cho Tinh Ảnh: "Bán RA
ngoài chia ta một nửa."
Tinh Ảnh liếc qua, cất bí tịch: "Chơi khinh công với Võ Đang, không biết ta
đã luyện Thê Vân Tung đến cấp 15 à?"
Lúc này, Diệp Nhị Nương và Nhạc Lão Tam đã đến. Hai người thấy Vân
Trung Hạc chết thảm, đồng thanh kêu lên: "Lão tứ..." rồi cùng nhau tấn công.
Hai người né tránh, mỗi người kéo theo một tên chạy lòng vòng. Pháo Thiên
Minh kéo Nhạc Lão Tam, Nhạc Lão Tam hoàn toàn không theo kịp nhưng đã
tức giận đến mất lý trí.
Pháo Thiên Minh đột ngột dừng lại, vận tám thành nội lực đột ngột đẩy ra
hàng chục vòng tròn Thái Cực về phía sau. Nhạc Lão Tam kinh hãi lăn sang trái
tránh né. Nhưng ngón út trái của hắn đau nhói, đứt lìa tận gốc. Pháo Thiên Minh
nhảy lên tảng đá, nói: "Có người để ức hiếp mà không chịu, cứ phải chạy đến
truy sát bọn ta. Thằng nhãi, ngươi lại đây!"
Nhạc Lão Tam chưa từng bị ai gọi là thằng nhãi, trong lòng giận dữ cầm kéo
lao tới."Dừng tay!" Đoàn Duyên Khánh ở phía xa điểm cây nạng sắt đi sang:
"Hôm nay nhận thua, chúng ta đi."
"Nhưng lão tứ..."
"Các ngươi đi trước đi..." Diệp Nhị Nương và Nhạc Lão Tam không nói gì
thêm, Nhạc Lão Tam vác thi thể Vân Trung Hạc bước đi thật nhanh.
"Sao ngươi không sao cả vậy?" Pháo Thiên Minh vô cùng kinh ngạc: "Chưa
nói ai khác, hai người cầm kiếm kia liên thủ, chưa chắc ngươi thắng nổi đâu."
Đoàn Duyên Khánh gõ cây nạng sắt hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Tại
sao đột nhiên thay đổi lập trường?"
"Bởi vì dù sao Đoàn Dự cũng coi như bạn rượu của ta. Mặc dù ta rất cảm
thông ngươi, nhưng cũng có giới hạn... Ví dụ, nếu có người xa lạ đáng thương
xin cơm ngươi, trong khi ngươi và bằng hữu vẫn chưa no, ngươi có cho hắn ăn
trước còn người một nhà chịu đói?"
"... Ngươi không phải đại hiệp, hiệp khách là người trước mình sau. Cho dù
bản thân chết đói cũng sẽ cứu giúp người khác."
"Ta vốn chẳng phải."
Tinh Ảnh tóm tắt: "Chúng ta là người bình thường, tín ngưỡng của chúng ta
là: ấm no hạnh phúc, phải no bụng thì mới giúp người. Ban đầu chúng ta rất
chân thành muốn giúp ngươi. Dù thực ra ngươi khá vô lý."