Chú thích: Chương này hơi vô lý, không có cách nào, sau này sẽ không xuất
hiện những thứ quái dị như vậy nữa. Hơn nữa, Kỳ Lân là linh vật tường thuỵ
của Trung Hoa, không nên biến thành vô dụng...
Một hòn đảo nào đó...
Thải Vân Phi kêu lên thảm thiết: "Sao cháo mùng tám tháng chạp lại không
có tác dụng tăng cường nội lực?"
"Tăng cường nội lực? Sao ngươi biết được điều này?" Một đảo chủ hỏi.
"Trong sách có viết."
"Không phải cũng biết rằng muốn học 'Thái Huyền kinh' thì phải mù chữ à?
Người chơi trò chơi còn đặt biệt danh cho mình thì có gọi là mù chữ được
không? Nhà thiết kế chơi xấu người tưởng có cách thức gian lận đấy. Mọi người
đã uống hết chưa? Bây giờ luận võ đoạt kinh! 10 người chia thành 2 nhóm, 2
người đứng đầu mỗi nhóm sẽ thăng cấp, sau đó thi đấu loại trực tiếp. Ai dàn xếp
trận đấu sẽ bị giết 3 lần. Trên đảo có điểm hồi sinh."
(Viết trước để tránh mọi người bảo NPC ngu ngốc. Mọi người nên nói trí
thông minh của các nhà thiết kế quá cao mới đúng... đau lòng quá, vốn dĩ định
viết 3000 chữ... )
Sau khi chạy cuống cuồng suốt mười phút, Pháo Thiên Minh cũng nhận ra
đây là con đường cụt, nơi này là một đại sảnh, ngoài một hồ dung nham cuộn
trào khổng lồ ra thì không còn gì khác. Pháo Thiên Minh nghe tiếng bước chân
nặng nề ngày càng đến gần, cúi đầu cầu nguyện lương tâm của Nhiếp Phong nổi
lên dùng thân mình dẫn dụ Kỳ Lân. Đồng thời trong lòng chửi thầm: Sách của
lão Mã đâu có phải võ hiệp, Kỳ Lân còn xuất hiện, bảo người ta sống sao.
Một quả nho đỏ tươi nổi lên ngay giữa hồ dung nham, không bị luộc chín
cũng không bị chìm. Bóng dáng Pháo Thiên Minh lóe lên, nhảy vượt qua hồ
dung nham, đồng thời nắm lấy một quả nho vào tay, sau đó nhảy phăng qua một
tảng đá nhỏ màu đen nhô lên.
Huyết Bồ Đề: Tăng 10 cấp bậc nội lực cao nhất.
Pháo Thiên Minh thử nhét vào miệng nhưng bị nhắc: Ăn vào trong Lăng
Vân Quật sẽ không thể tiêu hóa... Ý là chết rồi thì không khách khí nữa, kể cả
Băng Tâm Quyết cũng là cùng một loại. Muốn dùng bảo bối này vẫn phải sống
sót ra ngoài.
Hỏa Kỳ Lân đã tới, cách xa 10 trượng nhìn chòng chọc vào Pháo Thiên
Minh, quay đầu đập một cái vào vách động, đá phía sau nó kêu lốp bốp sụp
xuống, chặn hết lối ra. Hỏa Kỳ Lân gầm lên định lao tới, tiếng hô của Pháo
Thiên Minh: "Khoan đã!"
"Chuyện gì?" Hỏa Kỳ Lân rất có phong độ, nhất định phải để người ta nói
hết.
"Trong trường hợp nào ngươi sẽ không ăn ta?"
"Câu hỏi này sâu sắc đấy... Nếu ngươi tự sát, ta ăn ngươi sao được?"
"Vậy có thể đợi ra ngoài Lăng Vân quật rồi mới ăn ta không?"
Kỳ Lân nghi ngờ một lúc rồi tức giận gầm lên: "Đưa Huyết Bồ Đề ra đây.
Rống!"
"Thần thú như ngươi còn cần thứ này làm gì? Ra ngoài đã là lỗi vô địch
rồi!"
Kỳ Lân liếc xéo Pháo Thiên Minh một cái rồi hỏi: "Vậy ngươi nói xem, nữ
nhân cần nhẫn kim cương làm gì?"
Pháo Thiên Minh suy nghĩ một lúc rồi khóc lóc: "Xin ngài cứ ăn đi!"
Lúc này Kỳ Lân do dự, nó đi qua đi lại rồi nói: "Ngươi có thể lấy Huyết Bồ
Đề ra trước rồi mới để ta ăn không?"
"... À... Ha ha! Ngươi dám ăn thì cứ ăn đi!" Pháo Thiên Minh rất đắc ý.
"Ài!" Kỳ Lân thở dài: "Không thể ăn được nữa, chỉ có thể giết thôi." Nói
xong, Kỳ Lân lao thẳng về phía Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh tránh né,
chạy vòng quanh cái hồ dung nham lớn, chơi trò đuổi bắt cùng Kỳ Lân. Cái hồ
này dài gần 500 thước, tuy Kỳ Lân có thể bước qua dung nham ở giữa nhưng
thân hình quá khổ nên không thể nào đuổi kịp Pháo Thiên Minh. Sau khi phun
ra ngọn lửa dài 20 trượng vài lần mà vẫn không có tác dụng, nó chỉ biết gầm
thét tức tối. Pháo Thiên Minh tăng nội lực lên bốn thành, tăng khả năng chống
nhiệt lên hai thành, đây là miễn cưỡng dùng Du Nhận Hữu Dư để duy trì.
Nhưng cũng đã đủ...
"Bằng hữu của ngươi ở trên kia làm gì vậy? Sao lại có tiếng động lớn thế?"
Nghe thỉnh thoảng có âm thanh như sấm, cuối cùng Diệp Tử không nhịn được
phải hỏi.
"Hắn không trong khu vực phục vụ... Hắn đi đâu không có động tĩnh mới là
lạ, nhưng nàng phải tin ta, tiếng gầm đó không phải của hắn đâu, hắn không lớn
giọng đến thế."
Nửa giờ sau...
Một người một thú nhìn nhau. Kỳ Lân lên tiếng: "Ngươi đừng chạy nữa
được không? Hay là cứ để Huyết Bồ Đề xuống, ta sẽ để ngươi đi, được không?"
"Ngươi để ta ra tới cửa, ta sẽ trả lại Huyết Bồ Đề cho ngươi." Pháo Thiên
Minh sẽ không tin tưởng NPC nữa, đặc biệt là NPC kiểu này.
"Ta có thể tin tưởng ngươi không?"
"Vậy ta có thể tin tưởng ngươi không?" Thế là trò đuổi bắt lại bắt đầu.
Pháo Thiên Minh vừa chạy vừa lấy ra một con gà quay ra cắn rồi hỏi:
"Ngươi có muốn ăn không? Ta còn mang theo một thùng bia nữa đấy."
"Ngươi bao giờ nghe nói thần thú uống bia chưa? Gầm..."
Lại nửa giờ sau...
Người và thú lại đối mặt... Kỳ Lân dụ dỗ: "Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ ăn
hết thức ăn, không bằng bây giờ tác thành cho ta đi."
"Không được!" Pháo Thiên Minh nhìn cái túi rồi nói: "Ta còn có thể chạy
thêm 15 ngày nữa."
"Thế thì cứ tiếp tục chạy đi!" Kỳ Lân rất bất đắc dĩ, Pháo Thiên Minh cũng
không hẳn không bất đắc dĩ, y không nỡ từ bỏ hai thứ này. Đặc biệt là Chân Võ
nội công tăng thêm 10, đừng nói 15 ngày, nửa năm cũng chưa chắc đã luyện đến
trình độ như vậy.
Lại thêm nửa giờ nữa...
Người và thú lại truy đuổi, rồi nghỉ ngơi giữa chừng...
"Ngươi có thể đảm bảo sẽ không đánh lừa ta khi tới cửa hang không?" Cuối
cùng Kỳ Lân cũng nhượng bộ, nó nhớ ra một chuyện, đó là nó buồn ngủ... Rồi
lại nhớ ra một chuyện nữa, đó là Pháo Thiên Minh cũng cần ngủ...
"Ta thề bằng huynh đệ thân thiết nhất của mình: Nếu ta lừa bịp ngươi, hắn
sẽ bị sao băng đập chết."
"Vậy còn ngươi?"
"... Ta cũng... sẽ bị đập chết cùng hắn."
Kỳ Lân gật gật đầu: "Được!" Nó nhảy lên đến cửa hang, quét sạch hai bên
mở ra một lối đi, rồi tự lui về một bên nói: "Đi đi!"
Kỳ Lân theo sau áp giải Pháo Thiên Minh, không bao lâu sau đã tới cửa
Lăng Vân quật. Pháo Thiên Minh nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy bóng tối đen
kịt, chỉ có ngọn đuốc của người chơi, nhưng cũng đo được chiều cao, trong lòng
y rất bất an về khinh công của mình.
"Lân ca à! Có chuyện ta phải nói trước với ngài."
"Chuyện gì?"
"... Viên Huyết Bồ Đề đó, từ sáng ta đã nuốt vào bụng rồi, chính là lúc ăn gà
quay ấy. Thật sự xin lỗi, ta rất muốn trả lại cho ngài..." Chưa dứt câu, ngọn lửa
trên người Kỳ Lân bắn ra 3 thước, miệng há rộng, một luồng lửa phun thẳng tới.
Pháo Thiên Minh cũng lập tức nhảy xuống...
Sau khi nhận được tin, Mã lập tức ngẩng đầu lên, thấy một người lửa rơi
xuống từ từ, vội gọi: "Huynh đệ, qua đây!"
Sau khi dùng Phi Vân Thê, thân thể Pháo Thiên Minh thực sự không tuân
theo quy luật vật lý thông thường, nhưng cũng không chậm, giống như một tấm
vải rơi xuống. Nhà đò của Mã rất tận tâm, dừng lại đúng vị trí trước khi Pháo
Thiên Minh rơi xuống, còn tính toán trước đường bay nghiêng của Pháo Thiên
Minh. Dù sao thì một người lửa như vậy cũng rất nổi bật giữa đêm tối...
"Bịch" một tiếng, Pháo Thiên Minh không rơi trực tiếp xuống nước mà rơi
xuyên qua đáy thuyền xuống nước. Sau gần 20 giây rơi từ trên 200 thước
xuống, mặc dù có khinh công giảm bớt nhưng rơi vẫn là rơi, không phải thứ gì
có thể cản lại. Kết quả là thuyền chìm, vì bị hư hỏng không thể thu vào túi đồ
nên 3 người trên thuyền chỉ có thể nhìn nước sông nhanh chóng tràn vào.
Tệ hơn là 4 người một thuyền thì Pháo Thiên Minh biết bơi, và cũng chỉ có
thể cứu được một người. Pháo Thiên Minh tay trái nắm cổ áo Mã... nhưng Diệp
Tử lại bám chặt vào người Mã. Pháo Thiên Minh chỉ có thể cố gắng ngoi lên
khỏi mặt nước gào thét: "Da đen! Cô nương da đen! Ừng ực!" Đã uống một
ngụm nước.