Trong bóng đêm vô tận, Dư Tô chỉ có thể nghe thấy người chơi bên cạnh phát ra tiếng hít thở nặng nề.
Nàng tin tưởng. Giờ phút này, mỗi người chơi đều giống nàng, cả trái tim đều muốn nhảy tới cổ họng ——
Tính như bọn họ dựa theo đúng quy tắc trò chơi, mọi người cùng hướng ra ngoài thổi khí. Sao bọn họ có thể xác định, con quỷ kia khi nào bị thổi đi? Hoặc là, con quỷ kia có thể ở trong bóng đêm, từng bước một tiếp cận bọn họ hay không?
Dư Tô nghe thấy cách đó không xa có người nuốt nước miếng. Ngay sau đó, thanh âm của Số 4 truyền đến:
“Làm sao bây giờ?”
Một bàn tay mềm mại sờ soạng cầm lấy tay Dư Tô. Đây là Ngô Nhã. Xúc cảm ấm áp làm Dư Tô hơi thả lỏng một chút.
“Mấy người……mấy người mau lên!” Từ ngoài cửa truyền đến tiếng của Số 1, nghe giống như sắp gấp đến độ khóc ra tới.
Số 3 nói: “Mọi người cùng nhau hướng ra cửa thổi khí thôi. Một, hai, ba……”
“Cạch!” một tiếng, ở trong bóng tối đặc biệt vang dội.
Đây là……tiếng đóng cửa.
Dư Tô sửng sốt, ngay sau đó ngoài cửa truyền đến Số 1 mắng to:
“Sao lại đóng cửa?! F*ck you, f*ck you, f*ck you!”
“Số 4.” Số 9 trong bóng đêm trầm thấp cười, ngữ khí lười biếng nói:
“Đóng thật là quyết đoán.”
Dư Tô kéo tay Ngô Nhã, xê dịch qua bên phải vài tấc.
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương của Số 1!
Mặc dù cách ván cửa, thanh âm này vẫn lớn đến mức muốn đâm thủng màng nhĩ. Tuy nhiên, không ai muốn biết giờ phút này hắn rốt cuộc trải qua thống khổ thế nào.
Thời điểm tiếng kêu sắc nhọn kia đột nhiên im bặt, số 9 lại mở miệng:
“Số 3 đã chết. Hiện tại Số 1 cũng chết. Mọi người đoán xem, tối nay sẽ chết mấy người?”
Mắt trái của Dư Tô khẽ giật, vừa may mắn, vừa khâm phục các người chơi khác cơ trí bình tĩnh.
Ngay từ đầu, nàng chỉ dựa theo bản tính cẩn thận mà hành sự, không nghĩ tới nhờ vậy mà tránh thoát một kiếp.
Sau khi nàng từ ngoài cửa tiến vào, Số 4 từng hỏi nàng có thấy được hay không. Nhưng lúc ấy, dưới hoàn cảnh hoàn toàn hắc ám, nàng không dám khẳng định người đang hỏi chuyện rốt cuộc có phải số 4 hay không, lỡ như là một con quỷ cố ý giả giọng dụ dỗ nàng phá vỡ cấm chế thì sao, cho nên nàng không trả lời.
Tiếp theo, Số 3 từ ngoài bước vào, Số 9 cũng hỏi hắn vấn đề này. Hắn trả lời, Dư Tô cùng Số 4 không nói gì.
Lúc ấy, Dư Tô liền cảm thấy không đúng.
Nếu người hỏi chuyện đầu tiên thật sự là Số 4, như vậy, khi Số 9 hỏi ra vấn đề tương tự, hắn nên chủ động phụ họa mới đúng. Nhưng hắn lại hoàn toàn im lặng.
Mà Số 9 cũng không giống người sẽ hỏi ra loại vấn đề này. Số 3 là người mới không hề có kinh nghiệm, bởi vì quá mức tín nhiệm “đồng đội”, đã trả lời “Số 9”.
Thời điểm Số 4 giả và Số 9 giả hỏi chuyện, chân chính Số 4 và Số 9 hẳn cũng nghe được. Cho nên, lúc này Số 4 sớm biết người trả lời sẽ xảy ra chuyện. Như vậy sau khi trả lời xong, tất cả biểu hiện kế tiếp của “Số 3” liền nơi chốn lộ điểm khả nghi.
Trước khi Số 1 ra ngoài, số 3 lập tức đáp ứng làm Số 1 yên tâm. Toàn bộ không gian đều biến thành hắc ám, các người chơi căn bản còn không biết con quỷ bên ngoài có thể bị thổi đi hay không. Số 3 là người mới, không chỉ không sợ hãi, còn kêu gọi mọi người cùng nhau thổi khí?
Rõ ràng có vấn đề.
Lúc này, Số 4 đứng cạnh cửa trầm giọng mở miệng:
“Đừng hoảng hốt, thực hiển nhiên trong phòng này quỷ chỉ mới có thể gϊếŧ chết Số 3 mà thôi. Sở dĩ nó giả mạo Số 3, đi đầu kêu chúng ta cùng nhau hướng ra ngoài cửa thổi khí rốt cuộc có ý đồ gì đã rõ. Cho nên, tôi đóng cửa.”
“Số 3” hiển nhiên không có khả năng là vì tốt cho các người chơi. Mà hiện tại Số 4 đóng cửa, ngoài cửa Số 1 đã chết, bọn họ không có khả năng lại cùng hướng ra ngoài cửa thổi khí.
Hơn nữa, quỷ nhất định là không thể công kích người chơi khác, nếu không đã sớm hành động, không cần thiết dẫn đường các người chơi làm chuyện dư thừa.
Ít nhất trước mắt, trong phòng tương đối an toàn.
Tuy nhiên……
Dư Tô cau mày, nhẹ giọng nói:
“Con quỷ ngay từ đầu ngụy trang thành Số 4 kia từ đâu ra?”
Số 9 cười nhẹ:
“Về sau lại còn ngụy trang thành tôi.”
Ngô Nhã càng nắm chặt tay Dư Tô, ngữ điệu hàm chứa sợ hãi:
“Tôi...tôi bỗng nhiên nhớ tới con quỷ trong trò "Tứ Giác" tối hôm qua.”
“Có lẽ chính là nó.” Giọng nói của Số 9 trở nên âm trầm:
“Đừng quên, tối hôm qua, chúng ta đều chưa đem nó tiễn đi.”
“……” Dư Tô tuy rằng nghĩ tới khả năng này, nhưng dưới giọng nói của hắn, vẫn không khỏi nổi da gà.
Ngô Nhã bị dọa đến kêu lên một tiếng, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực Dư Tô.
Dư Tô buồn cười vỗ lưng Ngô Nhã, nội tâm tự hỏi mình như thế nào đột nhiên có một cô bạn gái nhỏ như vậy?
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Dư Tô hỏi.
Tiếp tục chờ ở chỗ này? Căn cứ vào tình huống đã phát sinh hành động? Hay là…mở cửa ra, rời khỏi chỗ này?
Nếu chờ ở nơi này, phải chờ bao lâu? Chờ đến khi những người bên ngoài đều chết, sau đó trò chơi tự động kết thúc sao?
Nhưng đã chết 2 người, trò chơi vẫn như cũ ở tiếp tục. Ai biết còn muốn chết bao nhiêu mới đủ? Có lẽ, mãi cho đến khi bọn họ chết hết mới tính xong.
“Cái này……” Số 9 cười hỏi:
“Số 3, nói xem chúng ta làm thế nào mới có thể hoàn thành trò chơi này?”
Trong bóng tối, không có bất luận phản hồi gì.
Đã bị chọc thủng, “Số 3” đương nhiên không có khả năng trả lời câu trêu đùa ác ý của hắn.
“Chờ chút……” Số 4 nói:
“Không chừng, bên ngoài chết thêm một người, nhiệm vụ liền kết thúc.”
Nhiệm vụ "Stay Up!" đêm nay của Số 2 là một dạng nghi thức triệu hồi. Trong trò chơi cần thiết triệu hồi ra “The Night Man” (*giống như ông kẹ hay ông ba bị*), hơn nữa phải trốn tránh không để nó bắt được đến 3h30". Nghe nói, đây là một nghi thức có độ nguy hiểm rất cao.
Dụng cụ yêu cầu chuẩn bị bao gồm: nến, que diêm, muối, giấy, bút, cùng với một giọt máu của người triệu hồi. Đầu tiên, người triệu hồi cần viết lên giấy họ tên của mình, nhỏ xuống một giọt máu, tiếp theo tắt hết đèn trong phòng, đốt nến, đem ngọn nến cùng bút đặt trước cửa, gõ cửa 22 lần.
Quy tắc trò chơi vốn dĩ cần tiến hành vào đúng 12h00 đêm bắt đầu gõ cửa. Nhưng đêm nay, thời gian tiến hành nhiệm vụ lại là 3h10" sáng.
Gõ cửa xong, người triệu hồi mở cửa ra, thổi tắt nến, sau đó đóng cửa lại, một lần nữa châm nến.
Đến đây, The Night Man đã được gọi tới. Trò chơi đuổi bắt chính thức bắt đầu.
Trước khi trò chơi kết thúc, nếu nghe thấy có tiếng người thì thầm bên tai, hoặc độ ấm xung quanh giảm xuống, ngọn nến lay động không ngừng, thậm chí tắt, tức là The Night Man đang rất gần.
Khi nến tắt, trong vòng 10 giây phải châm lửa nến, lấy muối rải một vòng quanh người.
Bị The Night Man bắt được, hậu quả mà trên mạng lan truyền có 2 dạng. Một là The Night Man sẽ chế tạo ra ảo giác vây khốn người triệu hồi ở bên trong. Hai là móc ra toàn bộ nội tạng, gϊếŧ chết người đó.
Cũng không nhất định là thật, nhưng bị nó bắt chắc chắn không có kết cục tốt.
○●○TK-WATTPAD●○○
Số 2 hít một hơi thật sâu, đúng 3h10" bắt đầu gõ cửa.
Đủ 22 lần, kế tiếp, hắn dựa theo quy tắc mở cửa, thổi tắt nến, một lần nữa đóng cửa, lại châm nến.
Hắn đứng đằng sau cánh cửa, nhìn chằm chằm ánh nến, tim đập như sấm.
Tính lên, vốn dĩ cần trốn từ 12h00 đêm đến 3h30 sáng, hiện tại chỉ cần trốn 20 phút, tựa hồ nhẹ nhàng không ít.
Nhưng trên thực tế không phải.
Rốt cuộc, trong hiện thực, mấy trò chơi thông linh này có xác suất rất lớn triệu hồi không ra cái gì. Nhưng tại đây, trăm phần trăm sẽ triệu hồi ra ác quỷ.
Trong vòng 20 phút phải cố hết sức tồn tại, rất khó.
Số 2 liếm khóe môi khô khốc, gắt gao cầm nến, lui về sau, tới chỗ tủ quần áo, kéo ra cửa tủ trốn vào.
Không có cách nào, hắn phải tránh né quỷ, mang theo ngọn nến quả thực giống như ngôi sao duy nhất trong bầu trời đêm, liếc mắt một cái liền biết hắn đang ở đâu. Nhưng nếu để lại ngọn nến, rời đi chỗ khác, sau khi nến tắt, hắn căn bản không kịp trong 10 giây châm nó lên.
Cho nên, trốn vào tủ quần áo là phương án tốt nhất. Không gian lấp kín có thể che đậy ánh sáng của ngọn nến. Nếu quỷ tiếp cận, hắn chỉ cần kịp thời rải muối thành 1 vòng chung quanh là được.
Tuy rằng……chỉ sợ cũng không dễ như vậy.
Số 2 hơi hé miệng, thả chậm hô hấp, tận lực không phát ra tiếng động ẩn nấp trong tủ quần áo.
●○●TK-WATPAD○●○
Nhiệm vụ của Số 6 là "Hitori Karukenbo", hay còn gọi là "Trốn tìm một mình”.
Trò chơi này cần chuẩn bị một con búp bê vải hình người, móc hết ruột bông bên trong, đổ đầy gạo, thêm ít mẩu móng tay hoặc tóc của mình, khâu lại như cũ, bỏ nó vào bồn tắm đầy nước, tiếp theo hết đèn trong phòng tắm.
Sau đó, người triệu hồi ngậm trong miệng một ngụm nước muối đi tới chỗ khác chờ một hồi. Trở lại bồn tắm, lúc này, búp bê vải đã biến mất. Việc cần làm chính là ở trong bóng tối tìm được nó, dùng nước muối phun lên người nó.
Trong quá trình tìm kiếm, khả năng sẽ gặp được những sự kiện đáng sợ, phải cẩn thận, nhất định không thể nuốt xuống hoặc nhổ ra nước muối.
○●○TK-WATTPAD●○●
Bồn tắm đã đầy nước, mặt nước hơi gợn sóng, dưới ánh đèn chiết xạ ra từng quầng sáng theo nước nhẹ nhàng đong đưa, có vẻ thập phần xinh đẹp.
Nhưng Số 6 không có tâm tình để ý, trong tay hắn nắm một con búp bê vải cũ mèm đã khâu xong, giữa mày nhăn thật sâu.
Quản gia nói, con búp bê vải này ở trong đống đồ cũ tại nhà kho tìm được. Thực rõ ràng, nó thuộc về Tiền Như Trân.
Khả năng thời gian quá lâu, hai viên bi trên mắt búp bê đều không còn, chỉ để lại hai vết khâu vá xấu xí.
Nhìn cực kỳ quỷ dị……
Số 6 hít sâu, chậm rãi vươn tay, đem búp bê vải đặt vào trong bồn tắm.
Trong ruột búp bê đều là gạo, cho nên rất mau liền chìm xuống dưới đáy, kéo theo một lượng lớn bọt khí nổi lên trên mặt nước.
Thoạt nhìn giống như…một đứa trẻ chết đuối.
Số 6 lắc đầu, đuổi đi suy nghĩ miên man, xoay người ra cửa, tắt đèn.
Hắn trở về phòng ngủ, trước lúc tắt đèn đã ngậm sẵn nước muối trong miệng.
Cho đến khi toàn bộ đèn đều tắt, trong phòng hết thảy đều trở nên hắc ám, nhưng hắn vẫn mơ hồ nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh.
Hắn lần mò trở lại, nhìn bên trong bồn tắm. Quả nhiên, con búp bê vải đã không thấy.
Trò chơi bắt đầu.
Hắn cẩn thận ở trong bóng đêm tìm kiếm, mãi cho đến khi tìm xong cả gian phòng, bao gồm trần nhà, cái gì cũng không phát hiện.
Lúc này, hắn chú ý tới, cửa phòng ngủ không biết khi nào mở ra.
Ngoài cửa cũng tối đen, ngay cả động tĩnh nhỏ tí tẹo cũng không truyền đến, phảng phất như toàn bộ biệt thự chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn do dự, duỗi tay kéo cửa đi ra ngoài.
Chẳng lẽ……nơi tìm kiếm búp bê vải không giới hạn trong phòng, mà là toàn bộ biệt thự?
Vậy phải tìm tới khi nào?
Số 6 tâm tình trầm trọng, lông mày nhăn càng sâu. Hắn đứng ngoài cửa suy nghĩ một lát, xoay người hướng về một gian phòng ngủ khác.
Đây là phòng của Số 10, cũng là nơi hắn tiến hành trò "The Closet".
Số 6 muốn xác nhận, hiện tại trong biệt thự thoạt nhìn trừ bỏ hắn không có một bóng người này, có phải thật sự không có bất kỳ ai khác hay không.
Nếu như vậy, hắn rất có khả năng đã tiến vào một dị không gian.
Hắn duỗi tay đẩy một cái, liền nhẹ nhàng mở ra phòng của Số 10. Trong phòng một mảnh đen nhánh, không có chút âm thanh.
Số 6 trong miệng ngậm nước muối, đứng ở cửa "ưm ưm!" vài tiếng, không ai đáp lại.
Hắn cất bước ra ngoài, định đến phòng khác tìm kiếm.
Vừa xoay người lại, Số 6 bỗng nhiên cảm giác sau lưng truyền đến một trận lạnh lẽo, giống như bị rắn độc dòm ngó!
Hắn cứng đờ thân thể, nhanh chóng quay đầu nhìn phía sau ——
Cái gì cũng không có.
Nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn như cũ từ ót không ngừng truyền đến, trước sau không hề biến mất, làm hắn thiếu chút nữa nuốt xuống nước muối trong miệng. Tim đập càng nhanh. Chần chờ một lát, hắn cực mau vươn tay sờ sau đầu!
Ngón tay đột nhiên không kịp phòng bị đụng phải một thứ trơn trượt lạnh ngắt.
Tại một khắc, trong lòng Số 6 hốt hoảng. Đang muốn dùng sức bắt lấy nó, thứ kia đột nhiên biến mất.
Cỗ lạnh lẽo sau đầu cũng biến mất.
Số 6 tim đập kịch liệt, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn không dám đứng lâu tại chỗ, chạy nhanh khỏi phòng.
Đứng ở trên hành lang tối tăm, hắn dùng sức hít thở vài lần, mới thoáng bình phục lại nhịp tim.
Vừa rồi sờ đến thứ kia, hẳn chính là quỷ. Cho nên, quỷ liền ở trong căn phòng kia. Mặc dù có chút sợ hãi, hắn lại không thể không lại lần nữa đẩy cửa ra.
Cửa phòng bị đẩy ra một khắc, Số 6 nhìn hoàn cảnh trong phòng, sửng sốt.
Rõ ràng hắn vừa mới từ bên trong ra tới, đẩy ra và đóng lại đều cùng một cánh cửa, vì sao bố cục trong phòng lúc này lại hoàn toàn bất đồng?!
Làm hắn khiếp sợ chính là……giữa khe hở trên hai cánh tủ quần áo trong phòng, loáng thoáng lộ ra ánh lửa!
Tủ quần áo…ánh lửa…Chẳng lẽ, Số 10 chơi trò "The Closet" đang ở bên trong?
Đây là chuyện gì?
Mí mắt Số 6 nhảy dựng. Hay là nhiệm vụ đêm nay của bọn họ kỳ thật cũng không phải trò chơi đơn lẻ?
Hắn là "quỷ" trong trò "The Closet" của Số 10. Còn Số 10 chính là "con búp bê vải" mà hắn phải tìm kia?!
Một cổ khí huyết dâng lên, nháy mắt ồ ầp vào trong óc Số 6. Giờ phút này, trái tim hắn đập kinh hoàng, trong đầu lại vô cùng thanh tỉnh.
Hắn giống như phát điên, lấy tốc độ nhanh nhất nhằm về phía tủ quần áo!
Trong quá trình này, hắn tinh tường thấy được, ánh lửa trong tủ quần áo biến mất.
Không được, tuyệt đối không thể làm Số 10 châm nến! Nếu không…đêm nay người chết chính là hắn!
Số 6 phát ra một tiếng tru ngay cả chính hắn cũng cảm thấy quái dị, xuất hết tốc lực, trong thời gian cực ngắn kéo ra cửa tủ!
○●○TK-WATTPAD○○○
Trong tủ quần áo, Số 2 thần sắc hoảng loạn châm nến xong, bắt đầu rải muối.
Còn chưa kịp thành một vòng tròn, cửa tủ trong chớp mắt mở ra. Hắn ngẩng đầu, vô cùng khiếp sợ nhìn người đứng trước mặt hắn.
Ngọn lửa trên cây nến muốn bỏng cháy đầu ngón tay. Số 2 lại hồn nhiên bất giác, chỉ lo hoảng sợ nhìn “người” kia.
Không, đây không phải người, mà là ác quỷ.
Một con mắt của nó đã rớt khỏi hốc mắt, nhờ dây thần kinh dính lại treo lủng lẳng trên má. Miệng bị rạch tới hai tai, bị khâu lại bằng chỉ. Máu tươi không ngừng từ khuôn miệng đáng sợ kia chảy xuống, thấm đỏ toàn bộ thân thể. Đột nhiên, con quỷ phun máu vào hắn……
Sau một khắc yên tĩnh ngắn ngủi, Số 2 hoảng sợ kêu to.
Mà con quỷ kia tại lúc này bỗng nhiên vươn tay, hướng về cổ hắn.
Cái miệng bị khâu của nó hơi giật giật. Máu loãng từ khóe miệng trào ra, từ lồng ngực phát ra một câu âm trầm khủng bố:
“Tìm được ngươi.”
○●○○○●
Số 6 vươn tay, lấy từ trong tủ quần ra một con búp bê vải cũ nát còn đang không ngừng giãy giụa, không khỏi gia tăng sức lực, phun nước muối trong miệng vào trên người nó, lớn tiếng hô:
“Tìm được ngươi, ta đã thắng!”
Búp bê vải cựa quậy chống cự. Hai tay không hề có lực công kích quờ quạng cào cấu Số 6. Dưới sức lực ngày càng gia tăng của Số 6, nó chậm rãi đình chỉ giãy giụa.
○●○TK-WATTPAD○●○
Ngô Nhã rúc vào người Dư Tô, lấy âm lượng cực thấp hỏi:
“Lý Ngũ tỷ, chúng ta thật sự chỉ có thể ở chỗ này chờ sao?”
Dư Tô "ừ!" một tiếng:
“Trừ phi có người dám tiên phong mở cửa ra ngoài xem tình huống.”
Nhưng hiện tại, trừ bỏ Số 3 không biết còn ở trong phòng hay không, chỉ có Dư Tô, Ngô Nhã, Số 4 và Số 9.
Dư Tô sẽ không mạo hiểm. Ngô Nhã không dám. Số 9 không phải trường phái chủ động. Số 4 tuy rằng tính tình nóng vội, nhưng không ngu xuẩn, cho nên cũng không có khả năng là người đầu tiên mạo hiểm.
Vì vậy, trước khi trong phòng xuất hiện nguy hiểm gì khác, ai cũng sẽ không động đậy.
Lúc này, trong bóng tối bỗng nhiên vang lên một tiếng bước chân rất nhỏ.
Số 4 lập tức cảnh giác hỏi:
“Ai đang đi lại?!”
Dư Tô cùng Ngô Nhã đều có thể chứng minh bọn họ đều đứng yên tại chỗ, nghe thanh âm của Số 4, giống như không phải hắn. Như vậy…chỉ dư lại Số 9.
“Đừng oan uổng tôi nha.”
Sau một lát, Số 9 lên tiếng. Thanh âm của hắn cũng ở chỗ cũ.
"Đừng yên vị tại chỗ nữa, nhanh di chuyển ra cửa, nếu có vấn đề gì cũng kịp thời chạy thoát!” Số 4 ngữ khí vội vàng nói.
Dưới tình huống tất cả mọi người không nhúc nhích xuất hiện một tiếng bước chân, hiển nhiên là có chuyện sắp xảy ra.
Dư Tô nắm lấy Ngô Nhã, dựa theo trí nhớ chậm rãi tiếp cận cửa phòng.
Nàng một tay dắt Ngô Nhã, một tay khác quờ quạng về phía trước, dịch đến cạnh vách tường, ngón tay cũng thuận lợi chạm vào mặt tường.
Chỉ cần men theo mặt tường là có thể đi đến cửa.
Tay nàng đỡ mặt tường, chậm rãi cất bước.
Một bước, hai bước……Đột nhiên, bàn tay Dư Tô đỡ trên mặt tường sờ đến một bàn tay khác!
Đó là một bàn tay lạnh lẽo trơn trượt, làm đầu óc Dư Tô trong khoảnh khắc “Oanh!” một tiếng, theo bản năng nhanh chóng thụt tay lại.
Mà cảm giác dính nhớp trên da thịt lại vẫn không tan đi.
Một cỗ bất ngờ âm phong ập vào mặt, hỗn loạn mùi máu tươi cùng một mùi hôi nhàn nhạt.
Dư Tô gian nan nuốt nước miếng. Ngô Nhã vừa nghi hoặc kêu một tiếng “Lý Ngũ tỷ”. Nàng đột nhiên xoay người, kéo Ngô Nhã chạy trở vào phòng!
Nói là chạy, bất quá là vận động vài bước mà thôi, xa thêm một chút nàng không dám, sợ sẽ đụng vào đồ đạc.
Ngô Nhã bị hành động bất thình lình của Dư Tô hoảng sợ. Đang muốn há miệng hỏi, Dư Tô ở trên cánh tay nàng nhẹ nhàng nhéo một cái.
Ngô Nhã hiểu ý, không lên tiếng.
Dư Tô hít một hơi. Đang muốn lên tiếng, thanh âm của Số 4 truyền tới:
“Số 7……Số 7 đã chết!”
Số 7, chính là Dư Tô.
“Vừa mới Số 7 lại đây, tôi sờ đến tay, lạnh băng. Hơn nữa, trên tay tôi hiện tại còn dính máu. Mùi máu thật nồng!”
“Nói bậy!” Ngô Nhã bắt lấy tay Dư Tô, vội vàng nói:
“Tay của Lý Ngũ tỷ là ấm. Tôi hiện tại liền nắm tay tỷ ấy! Anh mới chết! Không…anh khẳng định đã sớm chết!”
“Tôi? Sao có thể!” Số 4 vừa tức giận vừa buồn cười nói:
“Tôi thấy……là cả hai người đều chết. Hiện tại tôi chỉ mới nói Số 7 chết, cô liền gấp không chờ nổi nhảy ra làm sáng tỏ? Số 9, đừng tin bọn họ! Bọn họ đều đã chết! Nhanh tới đây, chúng ta mở cửa chạy thoát!”
Ngô Nhã còn muốn biện giải. Dư Tô nhẹ nhàng lắc lắc tay nàng.
Trong bóng tối truyền đến tiếng cười khẽ của Số 9:
“Số 4, nên nói thế nào đây? Giả làm người cũng nên giả cho thật một chút mới được.”
Số 4 sửng sốt:
“Nói gì đó? Số 9, đừng chỉ dựa vào ý nghĩ của mình mà suy đoán lung tung. Tôi vốn dĩ chính là người. Số 7 và Số 8 đều đã chết!”
“Chậc! Trong các người chơi còn lại, tôi cái gì cũng chưa làm, Số 7 và Số 8 cũng không trải qua sự kiện gì kích phát cấm chế. Còn ngươi……ngươi đóng cửa. Không đúng, đóng cửa chính là số 4, không phải ngươi.”
Số 9 vừa nói, vừa chậm rì rì tiến lên, trong bóng đêm hướng về phía Dư Tô cùng Ngô Nhã.
Vừa rồi Dư Tô chạy phát ra âm thanh, đã đủ cho hắn phân biệt phương hướng.
Ở thời điểm hắn sắp đi đến bên này, Dư Tô cúi xuống, rút ra dao găm giấu ở bắp chân, trầm giọng nói:
“Đừng tới đây, tôi biết anh muốn làm gì.”