Trong lòng Dư Tô hơi trầm xuống, ngay sau đó liền cười rộ lên:
“Mới vừa mở ra, còn chưa kịp kiểm tra.”
Ánh mắt Tần Niên dừng ở trên mặt nàng một lát, rồi lại nhìn về phía cặp sách trong tay nàng, vươn tay:
“Tôi có thể nhìn xem sao?”
Tuy rằng có thêm một chữ “sao”, lại căn bản không phải ngữ khí dò hỏi.
Dư Tô biết, ngay một khắc hắn nhìn thấy nàng cầm cặp sách, liền không tin bất luận một câu nào mà nàng nói.
Nàng chỉ có thể đưa cặp sách cho Tần Niên, nhìn hắn cúi đầu, từ bên trong lấy ra cuối notebook kia.
Tần Niên phát ra một tiếng "A!", nhướng mày.
“Đây hẳn là sổ dùng để viết nhật ký đi?” Hắn nói, hơi nâng lên mí mắt liếc Dư Tô một cái.
Dư Tô kinh ngạc trừng lớn hai mắt, có vẻ như hoàn toàn vô tri vô giác đối với chuyện này:
“Trời đất, lại có sổ nhật ký? Vậy rất có khả năng manh mối nằm ở bên trong, mau mau mở ra nhìn xem!”
Tần Niên nhất thời cũng không phân biệt được nàng có phải đang giả ngu hay không, liền chuyển tầm mắt trở về trên cuốn notebook. Hắn xem xét cái ổ khóa bằng nhựa kia, quay đầu nhìn quét một vòng trong phòng, sau đó đi về phía mép giường.
Có một cái chân giường bị gãy một đoạn, phía dưới kê hai khối gạch lót. Tần Niên rút ra một khối làm công cụ, dùng sức đập nát ổ khóa.
Trang đầu tiên của notebook là một bức vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo. Khổ tranh nằm ngang, phía trên vẽ rất nhiều người và vật. Tuy rằng đường nét nguệch ngoạc, phong cách non nớt, nhưng cũng may còn có thể nhìn ra được đó là cái gì.
Đây hình như là một bức vẽ gia đình. Chính giữa là một cặp vợ chồng già, sở dĩ có thể nhìn ra là vì phía trên hai người có nét chữ viết bằng bút chì, phân biệt ra là "ông nội" và "bà nội". Hai bên sườn đều có một đôi nam nữ đang đứng. Nam giới ở trên miệng có vẽ râu. Nữ giới được miêu tả bằng một đầu tóc dài.
Dư Tô nghĩ thầm, đây hẳn là chủ nhân của hai gian phòng ngủ lúc nãy.
Bên cạnh hai cặp vợ chồng này đều có một đứa bé, hiển nhiên chính là hai chị em Vu Hân và Vu Dương.
Nhìn đến đây, Dư Tô mới xác định, cặp chị em này cũng không phải ruột thịt, mà là chị em họ.
Mỗi người trong bức vẽ đều treo trên mặt nụ cười sáng lạn. Phía trên chú thích 《Ảnh gia đình》. Mặt sau còn có một chữ ký nho nhỏ: Vu Hân.
Tần Niên ngẩng đầu nhìn Dư Tô một cái, mở ra trang sau.
Hai người đều cho rằng bắt đầu trang sau sẽ là nhật ký của bé gái, lại không nghĩ rằng vẫn như cũ là tranh vẽ. Chính giữa tranh là một bé gái cột tóc hai sừng, nắm bên cạnh một bé trai thấp hơn một chút. Miệng hai người đều đang cong lên, thoạt nhìn phi thường vui vẻ. Bức vẽ này còn được tô bằng màu nước. Tiêu đề viết phía trên là 《Hân Hân cùng em trai》. Ở các trang sau, mỗi một trang đều là tranh vẽ về hoạt động sinh hoạt hằng ngày.
Tần Niên vừa lật xem, vừa cảm thán một câu:
“Bé gái này thích vẽ tranh như vậy, nếu có điều kiện học cho bài bản thì tốt rồi!”
Dư Tô thầm nghĩ, đồ đạc trong nhà vẫn là kiểu dáng của cuối thập niên chín mươi. Sách vở của hai đứa bé cũng không khác lắm so với của nàng khi còn nhỏ. Gia đình này hẳn là sinh sống ở xấp xỉ những năm điều kiện kinh tế còn yếu kém.
Lúc ấy, những đứa trẻ ở vùng nông thôn cách xa thành phố trên cơ bản vẫn có thể được học những môn văn hóa, nhưng muốn học các môn kiểu như năng khiếu nghệ thuật, quả thực còn khó hơn lên trời. Ngay cả đi học cũng không phải nhà nào đều chịu đưa con mình đi. Rốt cuộc có rất nhiều gia đình nghèo, chuyện quan trọng là lo cày cuốc kiếm tiền. Trẻ con cũng sớm phải làm việc, mỗi ngày giúp đỡ việc nhà nông, thậm chí mới mấy tuổi đã biết bắc cái băng ghế đứng lên bệ bếp nấu cơm.
Gia đình này lúc ấy có thể sở hữu một căn nhà lầu như vậy, đã xem như là loại gia đình có điều kiện, khiến cho toàn thôn hâm mộ.
Tần Niên lật đến trang sau, thoáng ngừng một chút.
Dư Tô nhìn qua, trong bức vẽ là một bé trai mang gương mặt tươi cười sáng lạn, còn có một cặp vợ chồng xách theo rất nhiều bao lớn bao nhỏ, phía dưới dùng ghép vần thêm chữ Hán viết thành một câu: "Nhị thúc, nhị thẩm đã trở lại, em trai rất cao hứng". Phía sau vẽ một khuôn mặt khóc: "Không biết ba mẹ bao giờ mới trở về?"
Lại qua vài tờ, cặp vợ chồng kia lại xuất hiện lần nữa, nhưng lần này là xách túi rời đi. Khuôn mặt bé trai biến thành mặt khóc. Phía dưới chú thích là "Nhị thúc, nhị thẩm lại muốn lên thành phố đi làm, em trai khóc đuổi theo xe của bọn họ, bị bà nội đánh". Đồng thời vẫn kèm theo một câu bé gái tự hỏi ba mẹ khi nào trở về.
Notebook được lật qua một tờ tiếp một tờ. Lúc này, quý phu nhân tiến vào, thấy hai người đang xem cực kỳ nghiêm túc, cũng từ đằng sau thấu đầu lên nhìn.
Nhưng các tranh vẽ kế tiếp đều không có manh mối gì, vẫn luôn miêu tả mỗi một sự kiện hằng ngày mà bé gái trải qua. Cả một cuốn notebook thật dày đã lật đến một nửa.
Quý phu nhân nhíu mày:
“Đây chỉ là một quyển tập vẽ tranh bình thường của trẻ con, không có gì đáng xem xét, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian.”
Dư Tô nhìn bà ta một cái, không nói chuyện.
Tần Niên đầu cũng không nâng, mở ra trang sau:
“Đã xem đến tận đây, vậy xem cho hết đi.”
Quý phu nhân bĩu môi, xoay người lục lọi những nơi khác trong phòng, vừa làm vừa nói:
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một nơi tàn tạ giống như vậy. Chậc! Người ở đây ngày thường đều ăn cái gì?”
Dư Tô nghĩ, quý phu nhân này đại khái là loại người từ khi sinh ra liền khá giả, còn có khối người bần cùng hơn so với chủ nhân của căn nhà lầu này. Đừng nói là lúc ấy, cho dù là thời đại bây giờ, không biết vẫn tồn tại bao nhiêu nơi nghèo khổ đến mức khiến người ta líu lưỡi.
Nàng thu hồi suy nghĩ, nhìn thấy Tần Niên lại lật qua một trang, sau đó động tác trên tay đột ngột dừng lại.
Một tờ này vẽ cảnh người bà sinh bệnh, nhưng bé gái trong bức họa lại đang cười. Phía dưới viết: "Bà nội bị bệnh, ông nội gọi điện thoại nói cho ba mẹ, nghe nói ba rốt cuộc sắp trở về!!!"
Liên tiếp ba dấu chấm than, làm Dư Tô cũng có thể cảm giác được cảm giác kích động của bé gái lúc viết xuống một dòng này.
Trang sau, bé gái cũng cười thực vui vẻ. Nhưng liên tục hai trang tiếp đó đều là khóc, bởi vì bé gái rốt cuộc ý thức được bà của mình cũng không phải bị bệnh thông thường, mà là bệnh nặng.
Thân là người trưởng thành, Dư Tô cùng Tần Niên tự nhiên đã sớm nhìn ra. Nếu không phải bệnh nặng, người ông sẽ không gọi điện báo cho con cái bọn họ. Cha bé gái cũng sẽ không nghỉ việc trở về.
Lại sang trang sau, người cha đã trở lại, nhưng khuôn miệng của đứa bé tượng trưng cho Vu Hân trong bức họa chỉ là một nét ngang không có độ cung, chứng tỏ bé gái cũng không vui vẻ. Chú thích là: "Ba đã trở lại, nhưng ba cùng ông nội thoạt nhìn thực không vui, là bởi vì Hân Hân không nghe lời sao?"
Dư Tô biết, tất nhiên không phải, bọn họ không vui nhất định là vì bệnh tình của người bà.
Bức vẽ ở mặt sau chỉ có một gương mặt nhỏ nhìn rất khổ sở: "Ba và ông nội nói không có tiền, trị không được bệnh cho bà. Ba nói muốn bán trâu. Hân Hân luyến tiếc trâu nhà mình, nhưng chữa bệnh cho bà vẫn quan trọng nhất."
Bức họa phía sau tựa hồ cách vài ngày mới vẽ, bởi vì nội dung đã biến thành người bà đã chết, rất nhiều người tới đưa tang.
Tiếp theo, người ông đại khái chịu không nổi đả kích, cũng ngã bệnh. Trong nhà không ai quán xuyến. Nhị thúc, nhị thẩm cùng mẹ Vu Hân đều rời đi trước, nói là có công việc gấp, chỉ có cha Vu Hân ở lại thu hoạch hoa màu.
Dư Tô nhìn đến nơi này, trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm, rốt cuộc tới trọng điểm.
Tần Niên hiển nhiên cũng có ý nghĩ tương tự. Hắn nhìn thoáng qua Dư Tô, thần sắc nghiêm túc lật sang trang sau.
Một tờ này là vẽ ở khổ ngang, chính giữa kẻ một đường thẳng, chia bức họa làm hai phần. Phần bên trái là hình vẽ bé gái ngồi xổm trong ngăn tủ. Phần bên phải là hình ba bé gái nắm tay Vu Dương, mà bé trai lại đang khóc. Chú thích là: "Hôm nay ba, Hân Hân cùng em trai cùng nhau chơi trốn tìm. Hân Hân trốn ở trong tủ quần áo, ba vẫn không tìm được, thật là ngốc. Em trai càng ngốc hơn, bị ba tìm được còn khóc vì bị thua."
Cho dù tất cả đều dùng ghép vần viết, ba chữ "chơi trốn tìm" quan trọng nhất này vẫn trước tiên hấp dẫn ánh mắt hai người.
Con mắt Tần Niên tối xuống, quay đầu nhìn thoáng qua Dư Tô, mới lật sang trang tiếp theo...
"Ngày hôm qua ba không tìm được Hân Hân, hôm nay Hân Hân tiếp tục trốn ở trong tủ, còn kêu em trai cũng kiếm một ngăn tủ trốn, nhưng em trai vẫn bị ba tìm được. Hân Hân ở trong tủ chờ lâu đến mức ngủ mất, ba vẫn chưa tìm được Hân Hân! Hân Hân thực thông minh, em trai đúng là ngu ngốc!"
Dư Tô nhìn đến đây, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại tư vị phức tạp khó có thể miêu tả.
Đối với bọn nhỏ mà nói, chơi trốn tìm ở trong nhà cũng có thể tìm được rất nhiều nơi ẩn thân. Nhưng những chỗ mà bọn nhỏ tự nhận là rất tốt để ẩn nấp, người lớn đều có thể dễ dàng đoán được.
Như vậy...vì cái gì ba của Vu Hân chỉ tìm được cháu trai, lại không tìm thấy con gái mình?
Một lần là vừa khéo, nhưng bây giờ liên tiếp những hai lần? Bé trai thật sự bởi vì chơi trốn tìm bị bắt được mà khóc sao?
Nếu không phải, thì là vì cái gì?
Dư Tô nghe thấy Tần Niên khẽ hít sâu một hơi, mới vươn tay lật tiếp sang trang sau.
“Ba thật thích chơi trốn tìm, nhưng ba vẫn không tìm được Hân Hân. Em trai ngốc thì cứ khóc mãi. Chán chết! Không muốn chơi nữa!”
“Hôm nay ba lại rủ chúng ta chơi trốn tìm. Hân Hân trốn được một lát, thật nhàm chán, liền đi ra ngoài. Em trai đang khóc, ba đang ôm hắn, còn hôn hắn, an ủi hắn. Ba đúng là một người dịu dàng.”
“Em trai dường như không thích Hân Hân nữa, không chịu chơi với Hân Hân, lầm lì không nói lời nào. Hân Hân rủ em trai cùng chơi Hồn Đấu La, em trai cũng không chơi.”
“Em trai có phải bị bệnh giống bà nội hay không? Nên mới luôn run rẩy, nhưng mà ba vẫn hay ôm em trai, hẳn là thực ấm áp nha.”
Nhìn đến chỗ này, mặc cho ai đều có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Bàn tay Dư Tô có chút phát run, đây chính là tức giận. Nếu tên khốn kia ở chỗ này, nàng nhất định phải hung hăng gϊếŧ chết hắn!
“Không ngờ lại xảy ra loại sự tình này……quả thực là súc sinh.” Tần Niên thấp giọng nói. Bàn tay đặt ở trên notebook vẫn chậm chạp không lật sang trang sau.
Hắn nhét cuốn notebook vào tay Dư Tô:
“Tới phiên cô.”
Ánh mắt Dư Tô dừng trên hình vẽ bé trai, phảng phất như thật sự thấy được một đứa trẻ bất lực tuyệt vọng xuyên thấu qua bút pháp non nớt thô sơ kia.
Nàng liếm môi, mở ra trang sau.
“Hôm nay ba nói muốn ở nhà thêm một khoảng thời gian. Hân Hân không biết một khoảng thời gian là bao lâu, nhưng Hân Hân rất vui vẻ. Bất quá, em trai lại không vui. Hân Hân có chút chán ghét em trai. Ba mẹ mình không ở nhà, liền không muốn ba Hân Hân ở nhà với Hân Hân.”
“Hôm nay em trai nói với Hân Hân muốn mượn mười đồng tiền tiêu vặt mà Hân Hân để dành. Hân Hân hỏi em trai muốn mượn tiền làm cái gì, em trai nói hôm nay tan học liền mua vé xe đi tìm nhị thúc cùng nhị thẩm. Cô giáo nói trẻ con một mình ra ngoài rất nguy hiểm, Hân Hân liền báo cho ba biết. Ba còn khen Hân Hân là ngoan ngoãn hiểu chuyện. Hân Hân thực vui vẻ.”
Dư Tô nghe thấy Tần Niên siết chặt nắm tay, vặn ra tiếng khớp xương răng rắc. Hắn cắn răng nghiến lợi mắng:
“Tên súc vật này! Thật muốn lập tức gϊếŧ chết hắn!”
Tác giả có lời muốn nói:
"Hung thủ" quy định trong trò chơi chỉ là do người chơi sắm vai nhân vật, không phải có hung thủ thực sự ẩn nấp bên trong, cho nên bất luận người nào đều có khả năng. Chẳng qua, độ khó để hoàn thành nhiệm vụ của người chơi sắm vai hung thủ sẽ càng cao hơn so với những người khác.
Mọi người cứ thoải mái đọc truyện đi, không cần quá nghiêm túc, ta viết không ra cái gì đáng giá để mọi người cân não phân tích suy luận đâu.
(= ̄ω ̄=)