Hơn mười phút sau, tổ của Lý Vượng Đức rốt cuộc chạy tới.
Đứa bé trai được Lý Vượng Đức cõng ở sau lưng, đầu gục trên vai hắn, giống như đã ngủ.
Chờ cho bọn họ đi vào, Tôn Chiêu Đệ cảm thán:
“Hai người thật là biết xoay sở, dỗ đứa bé kia ngủ được thế nào vậy?”
Lý Vượng Đức liếc mắt nhìn Bạch Thiên một cái, nhàn nhạt nói:
“Bị hắn đánh ngất.”
“……” Tôn Chiêu Đệ muốn nói cái gì, nghĩ lại vẫn không nói ra.
Phong Đình đứng lên nói:
“Đi thôi.”
Dứt lời, hắn liền đi đằng trước. Dư Tô cùng Tôn Chiêu Đệ đỡ Từ Đình theo phía sau, tiếp đó là Lý Vượng Đức cõng đứa bé, cuối cùng là Bạch Thiên.
Đoàn người đi men theo con đường nhỏ uốn lượn, khoảng cách tới quốc lộ còn rất xa.
Thân thể Từ Đình phi thường suy yếu, mặc dù được Dư Tô cùng Tôn Chiêu Đệ đỡ, vẫn thực mau bắt đầu từng ngụm từng ngụm mà thở dốc. Dưới chân còn không chú ý dẫm phải hòn đá, suýt nữa té ngã.
Tôn Chiêu Đệ đề nghị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, Từ Đình lại lắc đầu cự tuyệt:
“Không được, lỡ như phía sau có người phát hiện chúng ta, hoặc người ở đầu thôn quay trở lại cùng chúng ta đụng mặt liền không tốt…Tôi không sao, vẫn có thể kiên trì.”
Nghe nàng nói vậy, Tôn Chiêu Đệ cũng không nói thêm cái gì nữa.
Đường nhỏ gập ghềnh từ trên núi xuống phía dưới, kéo dài ra ngoài. Chờ đến lúc đoàn người rốt cuộc đi đến cuối đường núi, ngay cả Dư Tô cũng có chút thở hổn hển.
Phía trước còn một đoạn đường rất dài phải đi, bất quá, đất bằng vẫn tốt hơn so với triền núi khúc khuỷu.
Bên đường phía trước xuất hiện một ít ruộng cạn trồng cây lương thực, mặt dù mọc cũng không tốt lắm. Đường nhỏ rốt cuộc rộng hơn một ít, một bên là bờ ruộng, bên kia lại là hàng rào đứt gãy, phía dưới là một mảnh đất bùn mềm thấp hơn mặt đường chính chừng hai mét.
Cũng may một bên hàng rào đứt gãy này mọc rất nhiều cây, giống như một cái lan can thiên nhiên che chắn nơi đó, chỉ cần không cố ý dẫm vào, liền sẽ không ngã xuống. Lại tiến lên phía trước liền đến một khúc ngoặc về hướng bên trái, đầu chỗ rẽ là một triền núi thấp bé, ngăn chặn tầm mắt mọi người.
Dư Tô đang hướng mắt về phía bên kia nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy Phong Đình đi ở đằng trước dừng lại bước chân.
Không đợi nàng thắc mắc, hắn liền xoay người lại, trầm giọng nói:
“Có người lại đây, mau trốn.”
Đầu bên kia ngã rẽ, trưởng thôn dẫn theo các nam nhân khác trong thôn, bước chân dồn dập trở về. Thần sắc mỗi người bọn họ đều rất khó coi, trên mặt mang theo hoảng sợ rõ ràng. Vừa đi, bọn họ vừa kích động nói chuyện.
Nam nhân để râu tên Lý Thiết Đản do dự một chút, sau đó nhanh hơn bước chân đi đến bên cạnh trưởng thôn trầm giọng hỏi:
“Trưởng thôn, ngài nói xem sao lại thế này?!”
Sắc mặt trưởng thôn âm trầm đến mức khó coi, nghe vậy liền táo bạo đáp lại một câu:
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
Lý Thiết Đản nói:
“Ngài không phải trưởng thôn sao? Chúng ta đều nghe theo ngài, chỉ có thể hỏi ngài a.”
Trưởng thôn nâng tay dùng sức xoa da đầu trống lốc, cắn răng nói:
“Ta chỉ là trưởng thôn, không phải thần tiên! Mẹ nó nào biết nhiều như vậy!”
Trương Quốc Cường đi tới vỗ vỗ vai Lý Thiết Đản, trầm giọng nói với trưởng thôn:
“Trưởng thôn, tôi cảm thấy, chúng ta hẳn là gặp phải quỷ đánh tường.”
Lý Thiết Đản cau mày hỏi:
“Cái gì quỷ đánh tường, quỷ đánh tường có thể là cái dạng này sao? Ai cũng biết, nếu là quỷ đánh tường, chúng ta sẽ luôn xoay quanh cùng một chỗ không thể thoát ra. Nhưng hiện tại, không phải chúng ta vẫn trở về được như thường sao?”
Trưởng thôn bực bội phỉ nhổ:
“Được rồi, đều câm miệng, trở về lại bàn tiếp!” Khi nói chuyện, hắn là người đầu tiên vòng qua sườn núi, dẫn mọi người rẽ một đường cong, theo đường nhỏ trở về thôn.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, sau đó biến mất không thấy.
Các người chơi an tĩnh trốn ở dưới hàng rào đứt gãy cạnh đường nhỏ đợi trong chốc lát, sau ám hiệu của Phong Đình mới buông lỏng cảnh giác, thở phào một hơi.
Tôn Chiêu Đệ nhíu mày:
“Bọn họ nhiều nhất mới đi một canh giờ, sao trở lại nhanh như vậy?”
Thính lực của Phong Đình đã được thuộc tính điểm cường hóa, là người duy nhất nghe được đối thoại của đoàn người phía xa kia. Hắn sơ lược thuật lại một chút, sau đó nói:
“Bọn họ không ra ngoài được.”
Không ra ngoài được, nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là do quỷ hồn không chịu buông tha bọn họ. Mặc dù sau khi bọn họ rời đi vẫn sẽ trở về, quỷ hồn cũng không muốn để cho bọn họ rời khỏi địa phương này.
Từ Đình vốn không tin trên đời có ma quỷ, nhưng sau sự kiện liên tiếp có người chết, cộng thêm chuyện phát sinh hiện tại, làm tâm tư nàng có chút dao động.
Sắc mặt nàng trắng bệch hỏi:
“Thật sự có ma quỷ sao? Những người đó, đều là bị ma quỷ gϊếŧ chết?”
Tôn Chiêu Đệ trấn an:
“Tuy thực sự có ma quỷ, nhưng cô không cần sợ, lần này vong hồn là tới báo thù, những người nó gϊếŧ đều đáng chết. Nếu không phải nhờ vong hồn hỗ trợ, hiện tại chúng ta còn không có cơ hội cứu cô ra đâu.”
Từ Đình có chút khó có thể tin tưởng, nhưng những người khác cũng không giải thích thêm cái gì cho nàng.
Câu cuối cùng này Tôn Chiêu Đệ quả thực nói được phi thường khẳng định. Nhưng không lâu sau, nàng liền bị vả mặt.
Không sai, bọn họ cũng đồng dạng không thoát ra được.
Bọn họ băng qua rừng cây, vượt qua đường mòn, cẩn thận đi ven hồ nước, lại ngang qua một mảnh đồng ruộng, rốt cuộc thấy được đại lộ rộng lớn phía trước.
Tuy nhiên, thời điểm bọn họ hướng về phía đường lớn đi đến, lại có một thế lực vô hình chặn lại đường đi của bọn họ. Nó tựa như là một tấm pha lê trong suốt chắn phía trước. Bọn họ rõ ràng có thể thấy được đường quốc lộ rộng lớn cách đó vài bước, lại căn bản vô pháp tới gần.
Nói vậy, vách tường trong suốt vô hình này không chỉ ngăn cản những thôn dân có tham gia vào việc buôn người trốn thoát, cũng ngăn cản cả các người chơi hoàn toàn chưa làm chuyện xấu?
Cảm xúc nhẹ nhàng vì cho rằng nhiệm vụ sắp hoàn thành lúc trước nhanh chóng rút đi, sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng. Bọn họ rốt cuộc ý thức được, nhiệm vụ cũng không dễ dàng như vậy.
Tại thời điểm bầu không khí thực nặng nề, Bạch Thiên bỗng dưng bật cười, cười đến mức bả vai đều run rẩy.
Lúc mọi người chuyển tầm mắt về phía hắn. Hắn cười híp mắt, thập phần hứng thú nói:
“Thật tốt, tôi còn tưởng đây sẽ là một ván chơi nhàm chán.”
Tôn Chiêu Đệ giống như nhìn quái vật mà nhìn hắn:
“Như vậy còn cười được, biếи ŧɦái sao?”
Bạch Thiên càng cười sảng khoái, cất bước dần dần tiếp cận nàng, cho đến khi đi đến trước mặt nàng, mới cúi đầu xuống, đem mặt mình kề sát lại, cách mặt Tôn Chiêu Đệ không đến mười centimet, gằn từng chữ:
“Nếu tôi là biếи ŧɦái, liền gϊếŧ cô đầu tiên nha.”
Bờ môi Tôn Chiêu Đệ hơi giương lên, biểu tình vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Dư Tô cảm thấy người nam nhân này có chút nguy hiểm, liền im hơi lặng tiếng lẻn ra phía sau Phong Đình, thấp giọng hỏi:
“Đại thần, nếu phát sinh đánh nhau, trăm sự dựa vào ngài.”
Phong Đình liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói:
“Sau khi rời khỏi đây, tự mình đi đăng ký một khóa taekwondo.”
…Không phải nàng chỉ lâm thời ôm chân Phật sao?
Bất quá, cuối cùng bọn họ cũng không đánh nhau, chỉ là Bạch Thiên thấy Tôn Chiêu Đệ bị dọa, cười càng thêm cao hứng.
Biếи ŧɦái hay không thì không biết, nhưng nhất định không quá bình thường.
Tôn Chiêu Đệ cũng không dám nói với hắn thêm một câu, sắc mặt khó coi đi tới bên cạnh Dư Tô.
Lý Vượng Đức nói:
“Hiện tại làm sao bây giờ?”
Bạch Thiên trầm mặc một lát, cười tủm tỉm đáp:
“Làm sao? Đương nhiên là quay về.”
Từ Đình nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy:
“Quay…quay về? Không, tôi không quay về…tôi không muốn quay về!” Cảm xúc của nàng kích động lên, vừa nói vừa hướng về phía đại lộ vọt qua.
Sau đó “ầm!” một tiếng, giống như đánh vào trên pha lê, hung hăng đụng ngược trở về.
Dư Tô chau mày, âm thầm nghĩ, không cho người chơi ra ngoài còn có thể lấy lý do là vì người chơi đang sắm vai các thôn dân, nhưng sao ngay cả Từ Đình cũng không ra được?
“Xem ra, đối tượng vong hồn kia muốn gϊếŧ, bao gồm tất cả mọi người.” Lý Vượng Đức trầm giọng nói:
“Nhất định còn có chi tiết nào mà chúng ta không chú ý tới, cần phải bình ổn cơn tức giận của vong hồn, khiến nó dừng tay, chúng ta mới có thể rời đi.”
Cho nên, nhất thiết phải trở lại thôn Hướng Dương.
Từ Đình trước đó thật vất vả ngừng được nước mắt, bây giờ lại một lần nữa mãnh liệt trào ra. Nàng bắt đầu run rẩy, bất chấp vừa bị đụng phá da đầu, bổ nhào vào Dư Tô cùng Tôn Chiêu Đệ, "bịch!" một tiếng quỳ xuống cầu xin:
“Cầu xin các người, đừng mang tôi trở về, cầu xin các người!”
Hai người đều cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhanh chóng nâng nàng dậy. Bọn họ cần trở về, hóa giải vấn đề kia thì mới có thể rời đi nơi này, hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng bọn họ lại không thể để mặc Từ Đình một mình lưu lại sinh tồn ở ngoài này, lỡ như vong hồn cố tình chọn trúng nàng, muốn gϊếŧ nàng trước thì sao?
“Đem nàng giấu trong nhà Lý Nhị.” Phong Đình nhìn về phía Lý Vượng Đức, nói:
“Lý Nhị đã chết, trong nhà chỉ còn một mình anh đúng không?”
Sau khi Lý Nhị chết, trừ bỏ Lý Vượng Đức, không thấy xuất hiện bất luận người nhà khác của hắn.
Khóe miệng Lý Vượng Đức giật giật, nhún vai nói:
“Có thể, vậy đứa nhỏ này xử lý thế nào?”
Từ Đình còn biết phối hợp, nên cũng dễ ẩn giấu, nhưng sau khi đứa nhỏ này tỉnh lại, khẳng định khóc lớn không ngừng, ai cũng có thể nghe ra hắn ở đâu.
Bạch Thiên cười nhẹ một tiếng:
“Đưa tôi.”
Dư Tô nhớ tới lần trước bọn họ đi tìm hắn, chỉ nhìn thấy nhà hắn có một người bà mắt bị mù. Nhưng việc này không quan hệ với việc trong nhà có những người khác hay không, chủ yếu là đứa bé này sẽ khóc.
Tựa hồ nhìn ra lo lắng của nàng, Bạch Thiên híp mắt, tươi cười sáng lạn:
“Không cần giấu làm gì, cứ quan minh chính đại cướp đoạt. Nếu nhà họ Bạch tới đòi người, vừa lúc có thể gϊếŧ chết bọn họ.”
Aaaaa, người này là nói thật a!
Đối với thanh niên mang tư tưởng nguy hiểm này, những người khác cũng không nói thêm cái gì nữa. Lý Vượng Đức trực tiếp giao hài tử cho Bạch Thiên.
Bọn họ lại thử hai lần, thậm chí còn vòng sang khu vực phụ cận thử một chút, xác định vô pháp rời đi mới xoay người trở về.
Nửa đường, Tôn Chiêu Đệ lo lắng hỏi:
“Vương Thiết Trụ biết chúng ta làm gì, có khi nào hắn đã nói cho người trong thôn rồi hay không? Chờ đến lúc chúng ta trở về còn có thể an ổn điều tra sao? Dân trong thôn sợ là sẽ đánh chết chúng ta.”
Phong Đình liếc mắt nhìn nàng:
“Cô cảm thấy hiện tại bọn họ còn dư hơi quan tâm chuyện này sao?”
Tôn Chiêu Đệ ngẩn ra, gật đầu nói:
“Cũng đúng, bọn họ hiện tại khẳng định đều sắp bị hù chết, nào có thời gian để ý chuyện chúng ta cướp người?”
Đường về càng khó đi hơn, lúc lên sườn núi quả thực phải phá lệ cố hết sức.
Một lần nữa trở lại con đường mòn tiếp cận với thôn Hướng Dương, Dư Tô quay đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy từng nóc nhà ngói đen bị cây cối che lấp như ẩn như hiện, mang đến cảm giác thập phần an tĩnh.
Mà sâu trong vẻ bề ngoài an tĩnh này, lại cất giấu nỗi sợ hãi thật sâu của các thôn dân.
Tiến vào trong thôn, hộ gia đình đầu tiên chính là nhà họ Dương, cửa chính lúc này đang mở rộng. Dư Tô nhớ rõ, trước khi bọn họ ra ngoài có đóng cửa, liền bước vào xem, không tìm được Trương Thục Phân.
Thoạt nhìn hẳn là trưởng thôn dẫn theo các thôn dân lại đây gọi họ cùng đi, như vậy, nhà của Vương Thiết Trụ khẳng định đã có người đi qua.