Hai người hẹn xong thời gian gặp mặt. Lâm Tiểu An cúp điện thoại, sau đó lập tức gửi cho Dư Tô một tấm ảnh chân dung của một nam nhân, kèm tin nhắn:
"Mau nhìn xem, lão công thiên hạ đệ nhất soái của ta!"
Dư Tô nhắn lại một câu:
"Mấy hôm trước còn kêu Vương Tư Thông là lão công. Ah~, đúng là nữ nhân!"
Nàng bất đắc dĩ phóng to bức ảnh chân dung kia ra, cũng đã chuẩn bị sẵn các câu tâng bốc về diện mạo của nam nhân trong đầu. Nhưng sau khi thấy rõ bộ dạng của hắn, nàng không khỏi sửng sốt.
Đây chính là......siêu cấp đại soái ca trong miệng Lâm Tiểu An?
Lông mày thưa thớt, cặp mắt không lớn, mũi to bẹp, nhiều nhất chỉ có thể xem như ngũ quan đoan chính. Nói thật, cùng từ soái thật sự hoàn toàn không có dính dáng.
Dư Tô cảm thấy, hoặc là Lâm Tiểu An gửi sai ảnh, hoặc là bản thân nàng quá trông mặt mà bắt hình dong.
Nàng xác nhận lại:
"Đây là Trương Dịch? Có phải gửi sai ảnh hay không?"
Lâm Tiểu An kích động gửi tin nhắn thoại tới:
"Không sai nha! Chính là hắn, sao có thể gửi sai được?! Thế nào, có phải rất tuấn tú hay không?!"
...Đây là thẩm mỹ thời đại mới gì?
Không đúng, khẳng định là bản thân nàng trông mặt mà bắt hình dong.
Dư Tô che lại lương tâm khen nam nhân trong ảnh vài câu, tâm tình có hơi phức tạp.
Buổi tối, Dư Tô lại một lần nữa mơ thấy những chuyện mà các nhân vật chủ chốt từng lên sân khấu trong nhiệm vụ trải qua. Bởi vì trong nhiệm vụ đã tra xét được gần như hoàn chỉnh, nên lần này, nàng thật sự không có cảm xúc gì nhiều.
----------~★TK★~----------
Sáng sớm hôm sau, nàng đọc được tin tức cảnh sát lần theo đường dây tóm gọn băng nhóm buôn người. Bọn chúng đóng cọc ở một vùng quê hẻo lánh. Tổng cộng có 38 nạn nhân, gồm 17 trẻ em, 21 phụ nữ. Trong số các phụ nữ có 13 người thuận lợi được cứu ra, 8 người còn lại bởi vì đã sinh con nhỏ mà tự nguyện ở lại.
Đọc xong tin tức, Dư Tô thật sự không hiểu những người phụ nữ kia rốt cuộc nghĩ thế nào mà lựa chọn lưu lại.
Tại bình luận phía dưới, những câu như "nên tử hình bọn buôn người" chiếm phần lớn, nhưng bên cạnh đó cũng có tiếng nói phản đối, tỏ vẻ nếu bọn buôn người đều bị phán tử hình, chỉ sợ những người đã bị bán sẽ càng thêm nguy hiểm. Đây là một vấn đề nan giải, cũng không phải lần đầu tiên được đưa ra bàn cãi.
Các trang báo mạng lần lượt bắt lấy đề tài nóng. Hàng loạt bài viết phổ cập kiến thức về các thủ đoạn bọn buôn người dùng để dụ dỗ nạn nhân được đăng lên, nhắc nhở mọi người cẩn thận đề phòng.
Dư Tô xem qua một vài bài viết của những người thiếu chút nữa bị bắt cóc, hoặc của những nạn nhân thiếu chút nữa bị kéo lên xe trực tiếp mang đi kỳ kèo trả giá, không khỏi lạnh cả người.
Không bao lâu, Lâm Tiểu An gọi điện thoại thúc giục Dư Tô sớm xuất phát.
Lúc tới nơi, Dư Tô liền kinh ngạc phát hiện, nơi này đã có một biển người tụ nập.
Xung quanh cơ hồ đều là nữ sinh trẻ tuổi, không ít người trong tay cầm light stick, poster, hoặc giương cao tấm băng rôn dài lớn. Mỗi người đều đang nhón chân, mong đợi được nhìn thấy thần tượng của mình.
Dư Tô bị Lâm Tiểu An kéo tay chen vào trong đám người, vừa đi vừa nói:
"Ai da! Muộn rồi, đáng lẽ nên xuất phát từ 6 giờ sáng!"
"......" Cuộc sống thường ngày của một fangirl nàng lý giải không được.
Bất quá, trước đó chưa từng thấy Lâm Tiểu An cuồng nhiệt theo đuổi một idol đến vậy. Đây xem như lần đầu tiên.
Dư Tô quay đầu nhìn chung quanh, liếc mắt một cái liền nhìn đến hai nữ sinh đang giơ cao tấm poster cực lớn bên phải, thần sắc kích động mà buôn chuyện.
Một người nói:
"Dịch Dịch nhà chúng ta thật sự quá soái. Thích nhất đôi mắt của hắn, vừa to vừa sáng, còn có thể phóng điện Aaaaaaa!"
Một người khác che ngực cảm thán:
"Còn tôi thích tất cả mọi thứ của hắn, lông mày rậm, mắt đào hoa, còn có sống mũi cao...Nếu Dịch Dịch có thể liếc mắt nhìn tôi một cái, cả đời này đã thấy đủ!"
Dư Tô nghe vậy lại nhìn tấm poster kia vài lần.
Bọn họ xác định không lấy sai poster?
Dư Tô lâm vào thật sâu hoài nghi, cho đến nửa giờ sau, lúc tận mắt nhìn thấy nam thần mới nổi - Trương Dịch được đám bảo tiêu vây quanh mà đến......
Giống như trên poster, lông mày thưa thớt, cặp mắt không lớn, mũi bẹp. Khuôn mặt thậm chí so với trong poster còn lớn hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, đám đông chung quanh đều ồ ạt kích động. Từng tiếng thét chói tai vang lên làm lỗ tai Dư Tô bị chấn đến mức ong ong~.
Các fangirl điên cuồng hét tên Trương Dịch, lớn tiếng gọi hắn là nam thần, lão công,...Các loại lời nói quan tâm tâng bốc ùn ùn không dứt. Thậm chí có người cảm động đến độ rơi nước mắt???
Lâm Tiểu An cũng tê thanh liệt phế kêu to, bỏ quên mất Dư Tô, một mình chen lên phía trước, gian nan móc từ trong túi xách ra một phong thư đưa cho Trương Dịch sắp đi qua.
Thời điểm Trương Dịch đi đến chỗ Lâm Tiểu An, thế mà lại thật sự nhận lấy thư của nàng, cũng hướng về phía nàng lộ ra...một nụ cười tà mị???
Tiếng thét chói tai chung quanh càng lớn hơn. Tất cả mọi người đều cầm di động chụp điên cuồng chụp ảnh, hận không thể đem người thật cất vào di động mang về nhà.
Dư Tô đứng ở trong đám người, mờ mịt suy nghĩ: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Đây có phải là mơ hay không?
Nam nhân khiến mọi người xôn xao kia thực mau liền tiến vào tòa cao ốc bên cạnh. Các fan không thể đi vào. Nhưng bọn họ đều tiếp tục ngồi chờ tại chỗ, muốn đợi người ra tới tái kiến một mặt.
Bởi vì thư của Lâm Tiểu An được tiếp nhận, nên có vài fan hâm mộ vây quanh cùng nàng nói chuyện, xem tình hình phỏng chừng một hồi vẫn chưa về được.
Dư Tô bị ồn ào khó chịu, liền tiến lên báo với Lâm Tiểu An một tiếng, sau đó một mình về trước.
Lúc ngồi xe buýt về nhà, Dư Tô móc ra di động, thấy Vương Đại Long gửi tới tận mấy tin nhắn, liền bắt đầu lướt xem từ dưới lên trên:
"Thật không ngờ có người ngu xuẩn như vậy?!"
"Lấy tất cả điểm thuộc tính thêm vào cột diện mạo, có điên hay không?!"
"Đây là đồng đội trong nhiệm vụ trước của tôi! Lúc này mới qua bao lâu, liền thành đại minh tinh?"
"Má ơi! Thấy bức ảnh này không?"
Cùng với tin nhắn, là ảnh chụp của Trương Dịch.
Thì ra là thế! Dư Tô bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng lên Weibo tìm hiểu một chút về Trương Dịch, chỉ thấy những lời khen hoa mỹ che trời lấp đất, còn có bản vẽ chiếu theo bộ dáng của hắn mà vẽ ra. Tuy rằng người trên ảnh chụp nhìn quá mức bình thường, nhưng trên bản vẽ xác thật là một đại soái ca.
Hẳn là trong mắt các người chơi, hắn vẫn là bộ dáng vốn có. Nhưng ở trong mắt người thường, hắn chính là bộ dáng giống như trong bức vẽ.
Buổi chiều, Dư Tô đến chỗ Vương Đại Long. Đại khái hơn 6 giờ, Phong Đình mới đến.
Ba người bàn tính đi tới một nhà hàng nướng BBQ. Lúc này trời chỉ mới xế chiều, khách trong tiệm rất ít. Bọn họ chọn vị trí trong cùng, ít gây chú ý nhất ngồi xuống, thấp giọng nói về nhiệm vụ.
So với Dư Tô, Vương Đại Long đã làm nhiều hơn một lần nhiệm vụ. Khoảng cách đến nhiệm vụ tiếp theo của hắn còn 80 ngày. Phong Đình tất nhiên càng dài hơn. Cho nên, người nhanh tiếp cận nhiệm vụ nhất chính là Dư Tô.
Mặc dù như vậy, hiện tại nàng cũng còn 40 ngày để nghỉ ngơi.
Vương Đại Long đem tất cả nhiệm vụ mà hắn từng trải qua trước đó đều kể một lần, thậm chí thổi phồng bản thân giống như thần thánh, kể xong còn vỗ vai Dư Tô:
"Yên tâm, về sau tôi che chở cô!"
Phong Đình mặt vô biểu tình nói:
"Lúc cô ấy làm nhiệm vụ lần đầu tiên, cũng không bị dọa khóc giống như cậu."
Vừa rồi còn đem bản thân thổi lên trời, Vương Đại Long nháy mắt liền héo:
"Đó không phải là bị đại ca dọa sao?"
Dư Tô nghe vậy, tò mò hỏi:
"Ngay nhiệm vụ đầu tiên, hai người liền nhận thức?"
Vương Đại Long lắc đầu:
"Không phải, chúng tôi đã quen biết nhau nhiều năm, thậm chí từ lúc học tiểu học. Nếu không phải đại ca...Khụ! Phải rồi, chắc cô còn không biết vì sao chúng ta bị ứng dụng này lựa chọn đi?"
"Hai người biết?" Dư Tô nghiêm mặt.
Vương Đại Long liếc mắt nhìn Phong Đình một cái, thấy hắn cúi đầu chuyên tâm nướng thịt, mới nói:
"Chính là...người bị lựa chọn, hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan đến một vụ án mạng. Trước đó, chúng tôi ở trong nhiệm vụ có hỏi qua một vài người chơi. Thời điểm đại ca đi phá án cũng điều tra được một ít. Trong số các người chơi, có người biết bản thân mình liên quan đến vụ án nào, nhưng cũng có người hoàn toàn không biết."
Dư Tô nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng lại, hỏi:
"Như vậy, tôi chính là dạng thứ hai. Điều kiện "hoặc nhiều hoặc ít" kia có tiêu chuẩn gì hay không? Tỷ như ở phụ cận xảy ra vụ án gϊếŧ người, tôi vừa lúc đi ngang qua, đây cũng tính sao?"
Vương Đại Long lắc đầu:
"Cũng không thể khẳng định, tôi chỉ biết có người chơi bởi vì cả nhà hàng xóm của hắn bị sát hại. Hắn ở trong phòng mặc dù nghe được động tĩnh, nhưng lúc ấy không quá để ý. Sau đó có người tới gõ cửa nhà hắn, vừa lúc hắn đang đi vệ sinh, tuy rằng nghe được tiếng gõ cửa nhưng không kịp ra mở. Chờ tới lúc hắn ra mở cửa, liền nhìn thấy trên cửa có vài dấu tay bằng máu..."
Hắn liếc mắt nhìn Phong Đình một cái, nói tiếp:
"Ấn theo manh mối đang có trước mắt, chúng tôi suy đoán hẳn là những ai đã từng tìm được đường sống trong chỗ chết mới bị ứng dụng này lựa chọn. Nhưng chuyện này còn chưa thể xác định, rốt cuộc chúng tôi không có nhiều tư liệu về người chơi."
Dư Tô cúi đầu, một lần nữa cẩn thận nhớ lại, mất hơn mười phút, cơ hồ đem tất cả hồi ức từ nhỏ đến lớn rà qua một lần, cũng không hề có thu hoạch gì. Nói không chừng thực sự có loại chuyện này phát sinh, nhưng bản thân nàng cũng không biết.
Vậy liền bế tắc.
Nàng uống một ngụm nước, nói:
"Thôi, đã như vậy, tìm được nguyên nhân bị lựa chọn cũng không có tác dụng gì."
Động tác lật thịt nướng của Phong Đình khựng lại một chút. Sau đó hắn cười rộ lên, gắp một miếng thịt lớn vào chén của Dư Tô:
"Ăn đi, tiểu công chúa duy nhất của tổ chức."
"......" Dư Tô ngửi mùi thịt, thầm nghĩ làm tiểu công chúa cũng không tệ.
Vương Đại Long nhìn chằm chằm thịt trong chén của Dư Tô:
"Lão đại, người ta cũng muốn làm tiểu......"
"Trư." Phong Đình liếc mắt nhìn hắn:
"Tới phiên cậu nướng thịt."
Vương Đại Long tấm tắc hai tiếng:
"Trọng nữ khinh nam, thật quá đáng!"
----------~★TK★~----------
Ngày hôm sau, Dư Tô sáng sớm liền nhận được điện thoại của Phong Đình hẹn gặp mặt. Lúc tới chỗ hẹn mới biết được, hắn thật sự thay nàng tìm một lớp taekwondo.
Mấy chục ngày kế tiếp, mỗi ngày nàng đều mệt thành cẩu.
----------~★Wattpad★~----------
Thời điểm đếm ngược trên di động còn dư lại một tiếng đồng hồ, nàng mới đem điểm thuộc tính đạt được trong nhiệm vụ lần trước thêm vào cột thị lực.
Thêm xong, thị lực tức khắc tăng vọt. Từ cửa sổ trông ra, nàng thậm chí có thể thấy rõ hoa văn trên quần áo treo ở ban công nhà đối diện. Quả thực tựa như tự lắp kính viễn vọng!
Còn 30 phút là nhiệm vụ bắt đầu, nàng vừa định gọi điện cho Phong Đình, liền thấy hắn gọi lại đây trước.
Hắn nói:
"Xin lỗi, đột nhiên có chuyện gấp, lần này không thể đi cùng cô. Cô có thể mời Vương Đại Long, hoặc tự mình đi, hẳn không thành vấn đề."
Dư Tô suy nghĩ một chút, đáp:
"Tôi sẽ tự đi."
Ở một ván trước, kỳ thật bởi vì có Phong Đình cùng nhau đi vào, cho nên lúc ấy nàng ôm một loại ý tưởng có thể dựa vào đối phương dẫn dắt nàng hoàn thành nhiệm vụ. Loại ý tưởng này vốn dĩ liền không đúng.
Nếu lại mời Vương Đại Long, chỉ sợ nàng hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ có loại ý niệm này, còn không bằng tự mình đi.
Đầu bên kia điện thoại, hắn nói:
"Cẩn thận một chút, đem theo tất cả đạo cụ có được đều mang vào."
Đếm ngược thực mau đi tới hồi cuối. Trên giao diện di động lập tức nhảy ra nhiệm vụ mới.