Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 47: Đề mục thứ hai



“Nói rất đúng.” Nam tóc đỏ đi đến mép giường ngồi xuống, cố ý nói:

“Dù sao chúng ta cũng trốn không thoát, chi bằng an phận ở chỗ này. Không phải Yến Yến đã nói, người sớm nhất chính là 5 tháng trước tới chỗ này sao? Vậy các tỷ tỷ ở đây trước đó chắc chắn đều đã được Vương tỷ thả về nhà.”

Hắn vừa dứt lời, hai NPC Yến Yến cùng Vi Vi đều kinh ngạc nhìn hắn.

Một hồi lâu, Yến Yến mới hỏi:

“Phỉ Phỉ, cô nói mê sảng gì vậy? Không phải chúng ta đều biết, những người trước đó là bị Vương Thu Mai đưa đến chỗ khác sao?”

Quả nhiên, nhử ra thông tin dễ như trở bàn tay.

Dư Tô tiếp lời:

“A! Hình như là tôi nghe ai nói như vậy. Bất quá…bọn họ bị đưa tới chỗ nào?”

Vi Vi hồ nghi nhìn hai người:

“Sao tôi cứ cảm thấy mấy ngày nay hai người có chút kỳ quái?”

Nam tóc đỏ cười, đứng dậy ngồi sát vào bên cạnh bọn họ, đôi tay giống như dây leo bám lấy cánh tay Vi Vi, oán trách:

“Ai da! Không phải là do chúng ta quá nhàm chán mới tìm chuyện tán gẫu một chút sao? Các tỷ tỷ kia đang yên đang lành, tự nhiên lại bị tiễn đi, hai người cũng không biết phải không?”

Vi Vi cùng Yến Yến liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu:

“Không biết.”

“Thấy chưa!” Nam tóc đỏ nói:

“Chẳng lẽ hai người không cảm thấy kỳ quái sao?”

Yến Yến sửng sốt một chút, cười khổ:

“Tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này, không có tâm tình để ý chuyện khác…”

Dư Tô cùng nam tóc đỏ vẫn không từ bỏ, làm bộ nói chuyện phiếm, tiếp tục dò tìm manh mối.

Kỹ nữ trong tiệm cắt tóc phần lớn là bị Vương Thu Mai lừa tới. Ở ngoài cửa kính vẫn luôn dán một tờ A4 quảng cáo ghi “Thông báo tuyển dụng thợ làm tóc, nhận học viên học việc."

Yến Yến mới từ dưới quê lên thành phố tìm việc làm, thời điểm đi ngang qua nơi này, thấy vậy liền tiến vào hỏi thăm.

Lúc đó Vương Thu Mai ăn bận một thân âu phục, nhân mô cẩu dạng. Gương mặt đắp phấn nền thật dày kia dưới con mắt của một dân quê mới vừa lên thành phố như Yến Yến chính là tượng trưng cho thời thượng.

Vương Thu Mai dẫn Yến Yến đến quán cà phê phía đối diện, gọi cho nàng một ly cà phê mà nàng chỉ từng thấy qua ở trong TV, sau đó ôn hòa thân thiết nói cho nàng, làm học viên ở đây tiền lương một tháng chỉ có tám trăm, nhưng bao ăn ở, sau khi học xong liền được chuyển lên làm thợ chính, tiền lương có thể tăng đến hai ngàn năm, còn có trích hoa hồng.

Vương Thu Mai nói, về sau tay nghề tốt, cũng để dành được một số vốn rồi, học viên có thể tự mình mở tiệm, không cần làm công cho người khác nữa.

Bà ta từng tiếng một "muội muội" mà xưng hô ngọt xớt với Yến Yến, bảo là vừa nhìn thấy Yến Yến liền có cảm giác thân thiết. Nếu nàng nguyện ý vào làm, liền ưu tiên sắp xếp cho nàng một phòng riêng.

Vương Thu Mai còn nói:

“Muội muội vừa rồi cũng nhìn thấy, thợ cắt tóc trong tiệm chúng ta tất cả đều là thiếu nữ trẻ tuổi. Nếu muội muội vào làm, rất dễ hòa nhập với bọn họ. Ngày thường rảnh rỗi không có khách, học viên có thể muốn làm gì thì làm, phi thường tự do.”

Yến Yến chính là bị dụ dỗ như vậy, cực kỳ mau liền động tâm. Một công việc tiền đồ sáng lạn, còn nhẹ nhàng, tự do, nàng có thể gặp được thật là quá may mắn.

Nàng không hề suy nghĩ nhiều liền đi theo Vương Thu Mai vào tiệm cắt tóc.

Khi đó, nàng xem ánh mắt của những thiếu nữ trong tiệm nhìn về phía mình chỉ như đang tò mò nghiên cứu. Bây giờ hồi tưởng lại, nàng mới biết được, những ánh mắt kia rõ ràng là đồng tình cùng không đành lòng.

Tuy nhiên, chính bọn họ cũng không dám mở miệng nhắc nhở, cho đến khi Yến Yến cam tâm tình nguyện giao ra chứng minh thư làm đặt cọc, mới thấy rõ gương mặt thật của Vương Thu Mai.

Những người khác cũng không sai biệt lắm đều bị lừa như vậy, tới nơi này rồi liền bị lấy mất chứng minh thư cùng di động. Tiền trên người cũng lập tức bị moi đến không còn một đồng, khiến các nàng cho dù chạy ra được cái tiệm cắt tóc này, cũng không có tiền mua vé xe trốn về nhà, thực mau liền bị người của Vương Thu Mai bắt trở về.

Tuy nhiên, cũng có ngoại lệ, tỷ như Phỉ Phỉ mà hiện tại nam tóc đỏ sắm vai chính là bị Y Y do Trương Dịch sắm vai lừa tới.

Y Y cùng Phỉ Phỉ là đồng hương. Y Y bị lừa tới trước, sau đó bị Vương Thu Mai dụ dỗ, nói chỉ cần nàng trợ giúp gạt thêm người vào đây, sẽ cho nàng lên làm quản lý.

Sau khi Phỉ Phỉ bị lừa tới, liền bị ba người Vương Thu Mai, Cẩu Lị cùng Y Y kéo vào trong phòng vệ sinh ẩu đả, nhấn nước, thậm chí bị bắt uống chất bài tiết.

Cơ hồ mỗi người đều vì vậy mà chịu đựng. Ngay từ đầu, các nàng đều giống nhau, ý niệm duy nhất chính là bỏ trốn, nhưng sau mỗi lần chạy trốn thất bại, trải qua các loại tra tấn sống không bằng chết, bị buộc tiếp khách, theo số lần gia tăng, dần dần bắt đầu nhận mệnh.

Ở chỗ này mỗi tháng đều có một lần được gọi điện về nhà, chẳng qua lúc đó Vương Thu Mai luôn cầm roi ngồi một bên giám sát. Điện thoại còn phải mở loa ngoài, một khi có người dám nói ra nửa chữ cầu cứu, Vương Thu Mai liền lập tức cướp lấy di động, đem người kéo lê vào trong phòng, hung hăng đánh đập.

Đến bây giờ, chỉ còn lại một mình Yến Yến vẫn chưa từ bỏ, vẫn như cũ tìm mọi cách trốn thoát.

Sau khi biết được tất cả chuyện này, Dư Tô cùng nam tóc đỏ lại hỏi thăm về Vương Như.

Nhưng hai NPC cũng chỉ biết Vương Như ngày thường thích kéo bè kéo cánh, quen biết rất nhiều nhóm côn đồ, còn chuyện khác đều không rõ.

Mấy người bọn họ còn đang trò chuyện, lúc này Trương Dịch đi đến, Yến Yến cùng Vi Vi đột nhiên đều im bặt.

Các nàng nhìn Trương Dịch vài lần, sau đó trầm mặc tách ra, từng người trở lại giường của mình.

Dư Tô nghĩ thầm, trước đó bọn họ từng kể qua, nhân vật Y Y mà Trương Dịch sắm vai đã lừa Phỉ Phỉ vào đây, còn giúp Vương Thu Mai đánh người. Hiển nhiên ở trong mắt các nàng, Trương Dịch chính là cặp mắt của Vương Thu Mai, cho nên hắn vừa tiến đến, các nàng liền không nói gì nữa.

Căn phòng âm u dần dần yên tĩnh xuống. Trương Dịch kỳ quái liếc mắt nhìn Dư Tô, gãi đầu hỏi:

“Vừa rồi mọi người đang nói gì vậy?”

Yến Yến nhìn Dư Tô cùng nam tóc đỏ, lắc đầu.

Vì lúc sau có thể dễ dàng hỏi thăm tình huống, bọn họ không nên đắc tội NPC. Hai người thực ăn ý lắc đầu. Nam tóc đỏ đáp:

“Không có gì, chỉ là nhàm chán, tán gẫu linh tinh.”

Lúc này, Nguyệt Nguyệt bởi vì bị thương nặng vẫn luôn nằm ở trên giường hơi trở mình.

Thân thể của nàng rúc ở trong chăn. Dư Tô chỉ có thể thấy vết thương vẫn còn chưa lành trên gương mặt nàng, ngay cả sưng cũng chưa giảm hết.

Nhìn thấy nàng tỉnh lại, vừa vặn đang muốn nói sang chuyện khác, Yến Yến lập tức hỏi:

“Nguyệt Nguyệt, cô tỉnh rồi? Thân thể tốt lên chút nào chưa? Có muốn ăn cái gì hay không?”

Nguyệt Nguyệt suy yếu nâng lên mí mắt nhìn Yến Yến, lắc đầu, chậm rãi đáp:

“Muốn uống nước.”

Yến Yến lập tức đứng dậy, còn kéo theo Vi Vi:

“Tôi cùng Vi Vi đi xuống rót nước cho cô, thuận tiện lấy thuốc đi lên.”

Nàng lôi kéo Vi Vi rời đi, chính là vì tránh đi giám thị Trương Dịch này. Mà việc hai người cùng nhau ra ngoài, kỳ thật rất hợp ý của các người chơi.

Chờ cho hai người rời khỏi, Trương Dịch hỏi Nguyệt Nguyệt một câu:

“Cô thật sự có khỏe không?”

Nguyệt Nguyệt cười nhẹ, vẫn như cũ thập phần suy yếu nói:

“Còn tốt, các người nghe tôi nói, trong quá trình làm trắc nghiệm, không cần hoàn toàn làm theo. Giống như tôi vậy, cho dù gϊếŧ chết chính mục tiêu nhiệm vụ của mình cũng có thể. Chúng ta chỉ vô pháp phản kháng sau khi làm sai đề hoặc không hoàn thành đề mục mà thôi.

Nếu kế tiếp các người tìm được phương pháp hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại cần phải vi phạm đề mục trắc nghiệm, chỉ cần bảo đảm trước khi bị trừng phạt thành công hoàn thành nhiệm vụ là được, không cần thiết mỗi một đề mục đều phải răm rắp làm theo.”

Trương Dịch nói:

“Cô thật đúng là gan lớn, mới bắt đầu liền dám làm như vậy, không sợ trực tiếp bị gϊếŧ chết sao?”

Nguyệt Nguyệt lắc đầu:

“Nếu đã dám làm, đương nhiên là có lòng tin vững chắc sẽ bảo vệ được tính mạng của mình. Các người xem, như tôi bây giờ, vừa không phải đi tiếp khách, vừa không cần tiếp nhận đề mục gì quá khó khăn, không phải rất tốt sao? Chỉ cần tôi ở chỗ này nằm đủ 7 ngày, nhiệm vụ liền có thể trực tiếp hoàn thành.”

Nam tóc đỏ nhíu mi:

“Chỉ sợ không có loại chuyện tốt như vậy? Cho dù cô nằm ở chỗ này, mỗi ngày vẫn phải làm một đề, nếu đề mục kia đối với cô mà nói căn bản hoàn thành không được thì sao?”

Kỳ thật hắn còn muốn nói: Tối nay quỷ muốn bắt đầu gϊếŧ người. Cô nương, cô nằm ở chỗ này động cũng không thể động, sợ là sẽ bị chết rất thảm.

Nguyệt Nguyệt có vẻ thực tự tin, không phản hồi lại vấn đề này.

Lúc này, hai NPC cũng đã quay trở lại, các người chơi liền không nói thêm gì nữa.

Dư Tô nhớ ra còn muốn nói cho các người chơi khác về sự việc trong buồng vệ sinh, trước tiên đứng dậy đi ra ngoài.

Nàng băng qua hành lang thông đến cầu thang, đang định xuống lầu, cửa phòng của Vương Như phía bên phải đột nhiên kẽo kẹt một tiếng mở ra.

Dư Tô quay đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc đụng phải tầm mắt của Vương Như.

Nàng vốn dĩ muốn ngó lơ, tiếp tục đi xuống lầu. Vương Như bỗng nhiên lại mở miệng nói:

"Uy! Kiều Kiều tỷ, lại đây một chút, giúp ta chuyện này.”

Dư Tô ngẩn ra, xoay người bước đến, trong miệng hỏi:

“Chuyện gì?”

“Tiến vào lại nói.” Vương Như vẫy tay, nghiêng người giữ cửa cho Dư Tô đi vào, sau đó lập tức đóng cửa lại, còn khóa trái, nhìn có vẻ phi thường thần bí.

Trông thấy Vương Như như vậy, trong lòng Dư Tô liền minh bạch, đây khẳng định không phải chuyện gì tốt.

Căn phòng của Vương Như cùng các gian phòng khác thật là cách biệt một trời một vực.

Cửa sổ của những gian phòng dưới tầng trệt đều bị niêm phong bằng từng tấm ván gỗ che chắn kín mít. Còn các phòng ở lầu một thì dứt khoát ngay cả cửa sổ cũng không có, ban ngày ban mặt cũng phải bật đèn mới thấy rõ trong phòng.

Còn gian phòng của Vương Như lại có một cửa sổ thật lớn, hấp thụ rất nhiều ánh sáng, trong phòng dán đầy các loại poster minh tinh cùng với ảnh chân dung nổi loạn của chính nàng. Giường bông mềm mại, khăn trải giường cùng chăn đều màu hồng nhạt. Trên bàn sách còn đặt một dàn máy tính thoạt nhìn kiểu dáng nhãn hiệu cũng không tệ lắm.

Thời điểm ánh mắt Dư Tô dừng ở cái máy tính kia, Vương Như vừa vặn lôi kéo nàng hướng về phía bàn máy tính đi tới.

“Giúp ta dùng tài khoản này tùy tiện đăng ký vào một vài diễn đàn, chỉ cần vào được liền đem cái file video trên desktop đăng lên…Rất đơn giản, lại đây ta dạy cho. Nếu không phải ta có chuyện cần ra ngoài gấp, cũng không phiền tới tỷ.” Vương Như nói.

Dư Tô nghe đến đó, lập tức liền biết Vương Như muốn làm gì.

Nàng nhíu mày, thời điểm đang muốn cự tuyệt, đề mục hôm nay của nàng xuất hiện.

[Ngươi đoán không sai, chuyện Vương Như muốn ngươi làm chính là đem video của nữ sinh đáng thương kia truyền bá ra ngoài. Tản ra loại video như vậy, không thể nghi ngờ sẽ làm cho thanh danh của nữ sinh kia hoàn toàn bị tổn hại, làm nữ sinh nhận hết cười nhạo, thậm chí có khả năng vì vậy mà tự sát.

Nhưng Vương Như là con gái mà Vương Thu Mai yêu thương nhất, mà ngươi chỉ là một thiếu nữ bị giam cầm ở chỗ này. Nếu không làm theo, ngươi sẽ lãnh trọn đòn hiểm tàn khốc, thậm chí vì vậy mà tử vong. Ngay lúc này, ngươi nên lựa chọn thế nào?

A- Nghe theo Vương Như phân phó, hoàn toàn chiếu theo lời Vương Như nói mà làm.

B- Lấy cớ thật sự dốt đặc cán mai, cự tuyệt Vương Như.

C- Vô cùng chính nghĩa mà nói cho Vương Như, làm như vậy là không đúng, kêu Vương Như dừng lại loại hành vi này.

Thời gian suy nghĩ: 30 giây.

30, 29, 28…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.