Trò Chơi Vương Quyền

Chương 50: Chương 34 phần 1




BRAN
 
Tuyết đang rơi. Bran có thể cảm nhận những bông tuyết rơi trên má, tan chảy ra khi chúng chạm vào da cậu như những giọt mưa nhẹ nhàng nhất. Cậu ngồi thẳng lưng trên ngựa, quan sát hàng rào sắt được nâng lên. Dù cố giữ bình tĩnh nhưng tim cậu vẫn đập loạn lên trong lồng ngực.
“Em sẵn sàng chưa?” Robb hỏi.
Bran gật đầu, cố không để anh biết cậu sợ. Từ hồi ngã tới giờ cậu chưa từng bước ra khỏi Winterfell, nhưng cậu quyết phải cưỡi ngựa giỏi như bất cứ hiệp sĩ nào.
“Vậy chúng ta cưỡi ngựa thôi.” Robb thúc chân vào con ngựa màu xám trắng, và nó chậm rãi bước ra khỏi cổng sắt.
“Đi,” Bran thì thầm với con ngựa của mình. Cậu chạm nhẹ vào cổ nó, và con ngựa cái nhỏ màu hạt dẻ bắt đầu tiến lên. Bran đặt tên cô bé là Vũ Công. Nó mới hai tuổi, và chú Joseth nói nó thông minh hơn bất cứ con ngựa nào. Họ đặc biệt dạy dỗ cô nàng cách phản ứng với dây cương, giọng nói, và va chạm. Tới giờ, Bran chỉ mới điều khiển ngựa đi quanh sân. Lúc đầu chú Joseth hoặc Hodor sẽ dắt ngựa, trong khi Bran ngồi trên cái khiên quá khổ mà Quỷ Lùn đã thiết kế, nhưng sau hai tuần cậu đã tự mình cưỡi ngựa được, đưa cô nàng đi nước kiệu vòng quanh, và sau mỗi vòng cậu lại thấy phấn chấn hơn.
Họ đi qua phòng lính canh, qua cây cầu kéo, qua những bức tường ngoài. Mùa Hè và Gió Xám chạy bên cạnh, đánh hơi gió. Bên cạnh họ là Theon Greyjoy với cây trường cung và ống tên; anh chàng nói rằng muốn đi săn nai. Anh mang theo bốn hộ vệ mặc giáp sắt đội mũ nỉ, cùng với chú Joseth gầy như que sậy, mới được Robb bổ nhiệm làm chủ trại ngựa trong khi bác Hullen đi vắng. Maester Luwin đi ngoài cùng, cưỡi trên một con lừa. Bran thích được đi riêng cùng Robb, chỉ hai người, nhưng anh Hal Mollen không nghe, còn Maester Luwin ủng hộ anh. Đề phòng Bran ngã ngựa hoặc làm mình bị thương, vị học sĩ quyết đi cùng.
Bên ngoài lâu đài là khu chợ, nhưng giờ vắng tanh. Họ đi xuống những con đường làng lầy lội bùn đất, đi qua những ngôi nhà gỗ và phiến đá nho nhỏ. Cứ năm ngôi nhà chụm lại một, thả những luồng khói cuộn tròn bay lên từ ống khói. Khói cứ bốc lên từng nhà từng nhà một, khi tuyết rơi vào gió tuyết gầm rú trên phương bắc, Già Nan nói, những nông dân sẽ rời những cánh đồng đóng băng và những pháo đài xa xôi, chất đầy xe bò, và tới lúc đó những ngôi làng mùa đông sống lại. Bran chưa bao giờ thấy, nhưng Maester Luwin nói điều đó sớm xảy ra thôi. Cái kết của mùa hè dài này sắp tới rồi.
Mùa đông đang tới.
Vài dân làng lo lắng nhìn những con sói tuyết, và một người còn làm rơi củi vì sợ, nhưng hầu hết đều đã quen với cảnh tượng này. Họ quỳ xuống khi nhìn thấy những cậu bé, và Robb gật đầu chào họ như một lãnh chúa.
Vì chân không thể cử động, cú xoay mình của con ngựa lúc đầu làm Bran thấy không vững, nhưng cái yên ngựa lớn dày và lưng cao khiến cậu ngồi thoải mái, và sợi đai đeo quanh ngực và đùi khiến cậu không thể ngã. Sau một lúc nhịp điệu đã trở nên tự nhiên. Cậu bớt căng thẳng và nở một nụ cười bẽn lẽn.
Hai người hầu gái đứng cạnh bảng hiệu quán Khói Gỗ, một quán rượu địa phương. Khi anh Theon Greyjoy gọi họ, cô gái trẻ hơn đỏ mặt và quay đi. Theon thúc ngựa tới cạnh Robb. “Kyra ngọt ngào,” anh cười nói. “Cô ấy quằn quại như một con chồn trên giường ấy, và luôn đỏ mặt như thiếu nữ. Tôi đã kể cho cậu nghe cái đêm cô ấy và Bessa...”

“Đừng nói ở nơi em trai tôi nghe được, Theon.” Robb cảnh báo và liếc nhìn Bran.
Bran nhìn đi chỗ khác và giả vờ không nghe thấy, nhưng cậu biết Greyjoy đang nhìn mình.
Chắc chắn anh ta đang cười. Anh ta cười rất nhiều, như thể thế giới là một trò đùa bí mật mà chỉ mình anh ta mới hiểu được. Robb dường như rất ngưỡng mộ và thích đồng hành cùng Theon, nhưng Bran chưa bao giờ quý mến người con nuôi của cha.
Robb tới gần hơn. “Em làm rất tốt, Bran.”
“Em muốn đi nhanh hơn,” Bran trả lời.
Robb mỉm cười. “Theo ý em thôi.” Anh cho con ngựa của mình chạy nước kiệu. Những con sói đuổi theo anh. Bran giật mạnh cương, và Vũ Công đi nhanh hơn. Cậu nghe tiếng hét của Theon Greyjoy, và tiếng móng ngựa đạp đất phía sau.
Áo choàng của Bran phồng lên, phần phật trong gió, và tuyết đang lao vun vút vào mặt cậu. Robb đang dẫn đầu, thi thoảng lại liếc về sau để đảm bảo Bran và những người khác vẫn theo kịp. Cậu lại giật cương. Vũ Công chuyển sang phi nước đại, một cách mượt mà như lụa. Khoảng cách gần hơn. Khi cậu đuổi kịp Robb ở bìa rừng sói, cách thị trấn mùa đông hai dặm, họ đã bỏ xa những người còn lại. “Em không muốn dừng!” Bran cười toe toét. Cậu có cảm giác như mình đang bay vậy.
“Anh đua ngựa cùng em, nhưng anh sợ em sẽ thắng anh mất.” Giọng nói của anh Robb nhẹ nhàng và cợt nhả, nhưng Bran có thể cảm nhận có gì đó đang khiến anh phiền muộn bên dưới nụ cười kia.
“Em không muốn đua,” Bran nhìn quanh khu rừng sói. Cả hai đã biến mất trong cánh rừng. “Tối qua anh có nghe thấy Mùa Hè tru không?”
“Gió Xám cũng không ngủ được,” Robb nói. Mái tóc nâu vàng của anh giờ trở nên bờm xờm và rối bù, râu lún phún khắp quai hàm, khiến anh trông già hơn tuổi mười lăm. “Thi thoảng anh nghĩ chúng biết cái gì đó... cảm nhận được điều gì đó...” Robb thở dài. “Anh không biết nên nói cho em bao nhiêu nữa, Bran ạ. Anh ước gì em lớn hơn.”
“Giờ em tám tuổi rồi!” Bran nói. “Tám tuổi không nhỏ hơn mười lăm tuổi nhiều đâu anh, và em là người thừa kế Winterfell, sau anh.”
“Đúng.” Robb có vẻ buồn, thậm chí có chút sự hãi. “Bran, anh cần nói với em điều này. Hôm qua có một con, chim mang thư từ Vương Đô tới. Maester Luwin đánh thức anh dậy.”
Bran đột nhiên thấy sợ. Những cánh chim đen mang lời u ám, Già Nan luôn nói vậy, và gần đây, những con quạ đưa thư đã chứng minh sự thực trong câu thành ngữ đó. Khi Robb viết thư cho tướng chỉ huy Đội Tuần Đêm, những con chim đã trở lại mang theo tin rằng chú Benjen vẫn mất tích. Sau đó lại thêm một lá thư nữa tới từ thành Eyrie, từ mẹ, nhưng cũng chẳng phải tin tốt lành gì. Bà không nói khi nào định về, chỉ nói rằng mẹ đã bắt Quỷ Lùn làm tù nhân. Bran khá thích chú lùn này, nhưng cái tên Lannister lại khiến cậu lạnh xương sống. Có cái gì đó về nhà Lannister, một cái gì đó mà cậu cần nhớ, nhưng cứ khi cậu cố nghĩ tới, cậu lại thấy chóng mặt và bụng trướng lên cứng như đá. Robb đã dành cả ngày trời trong phòng cùng Maester Luwin, Theon Greyjoy, Hallis Mollen. Sau đó, những kỵ binh cưỡi trên những con ngựa chạy nhanh nhất, loan tin tới toàn phương bắc. Bran nghe nói tới Moat Cailin, thành trì cổ xưa được Tiền Nhân xây dựng trên đỉnh Neck. Không ai nói cho cậu biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng cậu biết đó chẳng phải điều tốt lành.

Và giờ lại là một con quạ khác, một lá thư khác. Bran nuôi hy vọng. “Có phải thư của mẹ không anh? Mẹ đang về à?”
“Thư của Alyn từ Vương Đô. Jory Cassel đã chết. Cả Wyl và Heward nữa. Bị Sát Vương giết.” Robb ngẩng mặt hứng tuyết rơi, và nghe tuyết tan chảy trên má anh. “Cầu thần thánh phù hộ cho họ an nghỉ nơi chín suối.”
Bran không biết nói gì. Cậu cảm thấy như vừa lãnh một cú đấm. Jory từng là đội trưởng đội lính hộ vệ tại Winterfell từ trước khi Bran ra đời. “Họ giết chú Jory ư?” Cậu nhớ lúc Jory đuổi bắt cậu trên mái nhà, lúc chú sải bước trên sân trong bộ áo giáp, hay ngồi ở chỗ thân thuộc tại Đại Sảnh, vừa ăn vừa kể chuyện cười.
“Vì sao họ lại giết Jory?”
Robb lắc đầu, nỗi đau hiển hiện trong đôi mắt anh. “Anh không biết, và... Bran à, nhưng đó không phải tin xấu nhất. Trong trận ẩu đả đó, cha bị ngựa đè trúng chân. Alyn nói chân cha bị gãy, và... Maester Pycelle cho cha uống sữa hoa anh túc, nhưng họ không chắc bao giờ... bao giờ cha.” Tiếng vó ngựa khiến anh liếc nhìn lại, về nơi Theon và những người khác đang phi tới. “Khi nào cha tỉnh lại,” Robb nói hết. Anh đặt tay lên đốc kiếm và nói giọng cương nghị của Robb Lãnh Chúa. “Bran, anh hứa với em, dù chuyện gì xảy ra, anh sẽ không bao giờ quên điều này.”
Có gì đó trong giọng nói anh khiến Bran sự hãi hơn. “Anh sẽ làm gì đây?” cậu hỏi khi Theon Greyjoy ghìm cương cạnh họ.
“Theon nghĩ anh nên triệu hồi quân đồng minh,” Robb nói.
“Nợ máu trả bằng máu.” Lần đầu tiên Theon không cười. Khuôn mặt đen, gầy gò của anh có cái gì đó đói khát, và mái tóc đen che kín đôi mắt anh.
“Chỉ có một lãnh chúa mới được phép triệu hồi quân đồng minh,” Bran nói khi tuyết rơi quanh họ.
“Nếu cha em chết,” Theon nói, “Robb sẽ là Lãnh chúa thành Winterfell.”
“Cha không chết!” Bran hét lên.

Robb nắm lấy tay cậu. “Cha sẽ không chết,” anh bình tĩnh nói. “Nhưng... danh dự của người phương bắc giờ đang nằm trong tay anh. Khi cha rời đi, ông đã nói với anh rằng anh phải mạnh mẽ để bao bọc lấy em và Rickon. Anh đã gần trưởng thành rồi, Bran.”
Bran rùng mình. “Em ước mẹ trở về,” cậu sầu thảm nói. Cậu nhìn xung quanh tìm Maester Luwin; con lừa của ông đang ở mãi đằng sau, chậm chạp đi tới. “Maester Luwin có đồng ý triệu hồi quân đồng minh không anh?”
“Vị học sĩ ấy nhát như đàn bà vậy,” Theon nói.
“Cha luôn lắng nghe lời khuyên của ông,” Bran nhắc anh mình nhớ. “Mẹ cũng vậy.”
“Anh cũng sẽ như vậy,” Robb khăng khăng. “Anh sẽ lắng nghe mọi người.”
Niềm vui thích Bran cảm nhận lúc cưỡi ngựa đã biến mất, tan biến như những bông tuyết trên mặt cậu vậy. Cách đây không lâu, ý nghĩ Robb kêu gọi quân đồng minh và tiến hành chiến tranh sẽ khiến cậu vui thích, nhưng giờ cậu chỉ thấy sợ. “Chúng ta về được chưa?” cậu hỏi. “Em thấy lạnh.”
Robb liếc nhìn quanh. “Chúng ta cần tìm lũ sói. Em đi thêm chút nữa được không?”
“Anh đi được thì em cũng đi được,” Maester Luwin đã cảnh cáo cậu chỉ được đi gần, vì lo yên ngựa sẽ làm cậu đau, nhưng Bran không muốn thừa nhận mình yếu ớt trước mặt anh trai. Cậu chán vì mọi người cứ rối tung xung quanh mình và hỏi xem cậu ra sao.
“Vậy chúng ta sẽ đi săn mấy tay thợ săn đó đi,” Robb nói. Họ sánh bước bên nhau, thúc ngựa rời vương lộ và lao vào rừng sói. Theon Greyjoy lùi lại và bám theo sau, nói chuyện cười đùa cùng những người lính gác.
Thật thích khi được cưỡi ngựa dưới rừng cây. Bran bắt Vũ Công đi chậm rãi, nắm lỏng cương và nhìn xung quanh. Cậu biết khu rừng này, nhưng cậu đã ở trong Winterfell quá lâu nên có cảm giác như nhìn thấy nó lần đầu tiên vậy. Những mùi hương sộc vào lỗ mũi cậu: mùi hương sắc ngọt đặc trưng của lá thông, mùi đất từ đống lá cây ẩm ướt đang phân hủy, mùi xạ hương thoang thoảng và mùi lửa bếp bốc lên từ xa xa. Cậu thoáng thấy một con sóc đen đang chuyền trên những nhánh thông phủ trắng tuyết, và dừng lại để quan sát mạng nhện trắng bạc.
Theon và những người khác càng ngày càng xa, tới khi Bran không còn nghe thấy giọng họ nữa. Phía trước họ văng vẳng tiếng nước chảy. Nó càng ngày càng lớn hơn khi họ tới gần con suối. Nước mắt cậu cay xè.
“Bran?” Robb hỏi. “Sao thế?”
Bran lắc đầu. “Em chỉ đang nhớ thôi,” cậu nói. “Chú Jory từng mang chúng ta tới đây, để câu cá hồi. Anh, em và anh Jon. Anh nhớ không?”
“Anh nhớ,” Robb nói, giọng bình tĩnh và buồn bã.
“Em chẳng bắt được gì,” Bran nói, “Nhưng anh Jon đã cho em con cá của mình trên đường về Winterfell. Rồi chúng ta sẽ gặp lại anh Jon chứ?”

“Chúng ta đã gặp chú Benjen khi nhà vua tới thăm,” Robb nói. “Rồi Jon cũng sẽ tới thăm chúng ta thôi.”
Dòng suối chảy mạnh và xiết. Robb xuống dắt con ngựa qua chỗ nước cạn. Nơi nước sâu nhất ngập tới giữa đùi. Anh buộc con ngựa vào một gốc cây rồi quay lại đưa Bran và Vũ Công qua. Cậu mỉm cười. Lại một lần nữa cậu thấy mình khỏe mạnh, và lành lặn. Cậu nhìn những thân cây và mơ được trèo trên đó, leo lên tận ngọn, ngắm cả khu rừng phủ dưới mình.
Họ vừa sang bên kia suối thì nghe thấy tiếng hú, tiếng hú dài luồn lách giữa những tán cây như một cơn gió lạnh. Bran ngửng đầu lắng nghe. “Mùa Hè,” cậu nói. Cậu vừa nói xong thì tiếng hú thứ hai hòa điệu vào.
“Chúng giết được cái gì rồi,” Robb nói và lên ngựa. “Anh nên đi mang chúng về. Đợi ở đây, Theon và những người khác sẽ sớm tới thôi.”
“Em muốn đi cùng anh,” Bran nói.
“Anh đi một mình nhanh hơn,” Robb thúc con ngựa và biến mất trong rừng cây.
Khi anh vừa đi khỏi, rừng cây như bao phủ lấy Bran. Tuyết rơi nặng hạt hơn. Khi chạm xuống mặt đất, tuyết tan chảy, và xung quanh cậu, những tảng đá, rễ cây và cành cây đều phủ một lớp tuyết trắng mỏng. Càng đợi cậu càng thấy không thoải mái. Cậu không cảm nhận được đôi chân của mình, chúng treo vô dụng trên đai chân, nhưng những sợi đai quanh ngực cậu quá chặt và thô, tuyết ngấm qua găng tay khiến cậu lạnh cóng tay. Cậu không hiểu sao Theon, Maester Luwin và chú Joseth lại đi chậm thế.
Khi cậu nghe tiếng lá rì rào, Bran dùng cương ra lệnh cho Vũ Công quay lại, mong lại thấy những người bạn của mình. Nhưng không. Chỉ có những gã rách rưới bước ra ngoài bờ suối.
“Chúc các anh một ngày may mắn,” cậu lo lắng nói. Chỉ cần liếc qua, Bran đã biết họ không phải thợ săn hay nông dân. Cậu đột nhiên nhận ra mình đang ăn mặc sang trọng thế nào. Chiếc áo khoác của cậu còn mới nguyên, làm bằng vải len xám sậm với những chiếc cúc bạc, và một chiếc ghim bạc lớn đính chiếc áo choàng lông thú trên vai cậu. Giày và găng tay cậu cũng được bọc lông.
“Đi một mình hả nhóc,” gã lớn nhất nói, đầu trọc lốc, mặt đỏ ửng vì gió quất. “Khổ thân thằng bé, lạc vào rừng sói rồi.”
“Tôi không lạc,” Bran không thích cái cách những kẻ lạ mặt này nhìn mình. Cậu đếm có bốn người, nhưng khi quay đầu lại, cậu thấy hai tên nữa sau lưng. “Anh trai tôi vừa mới đi một lúc, và hộ vệ của tôi sẽ sớm tới thôi.”
“Hộ vệ của nhóc?” gã thứ hai nói. Râu tóc che phủ hết khuôn mặt hốc hác của gã. “Và họ đang gác cái gì nào, tiểu quý tộc của tôi? Có phải là cái ghim bạc trên áo choàng nhóc không?”
“Đẹp thế,” một giọng phụ nữ vang lên. Trông cô ta chẳng giống phụ nữ; cao và mảnh khảnh, mang khuôn mặt khắc khổ y như những kẻ khác, tóc giấu dưới cái mũ trụ nửa đầu. Cô ta cầm ngọn giáo dài hai mét làm từ gỗ sồi đen, đầu bọc thép gỉ.
“Để ta xem nào,” gã đầu trọc nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.