Trò Chơi Vương Quyền

Chương 51: Chương 34 phần 2




Bran lo lắng quan sát hắn. Quần áo của hắn bẩn thỉu, rách rưới, vá chằng vá đụp những mảnh vải màu nâu, xanh, xanh da trời đậm, nhưng tất cả đều đã bạc phếch, nhưng có lẽ đó từng là một cái áo choàng đen. Cậu bỗng nhận ra gã râu xám cũng choàng một mảnh vải đen. Đột nhiên cậu nhớ tới kẻ đào tẩu mà cha cậu đã chặt đầu, vào cái ngày họ tìm ra lũ sói con; người đó cũng mặc đồ đen, và Cha nói đó là kẻ đào ngũ của Đội Tuần Đêm. Lãnh chúa Eddard đã nói rằng, không có thứ nào nguy hiểm hơn. Kẻ đào tẩu biết mình sẽ mất mạng nếu bị bắt, vì thế hắn không từ bất cứ tội ác nào, dù nó hèn mạt và độc ác tới đâu.
“Nhóc, đưa cái ghim đây,” gã to con nói. Gã giơ tay ra.
“Chúng ta lấy con ngựa luôn,” một người khác nói, một ả đàn bà thấp hơn Robb, mặt to bèn bẹt và tóc vàng rũ rượi. “Xuống ngựa, nhanh lên.” Một con dao chuồi ra khỏi ống tay áo ả, lưỡi dao lởm chởm như lưỡi cưa.
“Không,” Bran buột miệng. “Tôi không thể.”
Gã to lớn nắm lấy cương ngựa trước khi Bran lập nghĩ tới việc giật cương Vũ Công quay lại và phóng đi.
“Cậu nhóc, cậu có thể... và cậu sẽ làm thế, và cậu biết điều đó là vì cậu.”
“Stiv, nhìn nhóc ta bị trói thế nào kìa,” ả đàn bà cao to dùng giáo chỉ. “Có thể nhóc ta nói thật.”
“Mấy sợi đai phải không?” Stiv nói. Hắn rút da từ thắt lưng ra. “Luôn có cách giải quyết mấy sợi đai.”
“Nhóc tàn tật à?” ả lùn hỏi.
Bran bốc hỏa. “Tôi là Brandon Stark thành Winterfell, và các người nên tránh xa con ngựa của tôi ra, nếu không các người sẽ chết hết.”
Gã gầy nhẳng râu xám cười. “Đúng là con trai nhà Stark. Chỉ có người nhà Stark mới ngu ngốc đi đe dọa người khác trong khi đáng ra phải cầu xin.”
“Cắt con chim nhỏ xinh của nó rồi nhét vào mồm nó đi,” ả lùn gợi ý. “Thế là nó im ngay.”
“Hali, mụ vừa đã xấu lại còn ngu,” ả cao nói. “Nhóc ta chết chẳng còn giá trị gì, nhưng nếu còn sống... chết tiệt, hãy nghĩ xem Mance sẽ thưởng gì cho chúng ta nếu chúng ta bắt được một con tin có máu mủ với Benjen Stark!”
“Mance chết tiệt,” gã to lớn chửi rủa. “Osha, mụ muốn về đó hả. Mụ còn ngu hơn. Mụ tưởng lũ bóng trắng quan tâm đến con tin của mụ à?” hắn quay lại với Bran và chém đứt sợi dây da quanh đùi cậu.
Cú chém quá nhanh và thiếu cẩn trọng, nhưng khá sâu. Bran liếc thấy phần thịt trắng bệch qua khe rách của cái quần bó. Sau đó máu ứa ra. Cậu nhìn dòng máu đỏ loang ra, cảm thấy loáng choáng, rời rạc; cậu không thấy đau, thậm chí còn chẳng cảm thấy gì. Gã to lớn lẩm bẩm vì ngạc nhiên.
“Bỏ con dao xuống, và ta thề các người sẽ chết nhanh và không đau đớn,” Robb hét.

Bran tuyệt vọng nhìn lên, và thấy anh ở đó. Sức mạnh từ lời nói của anh giảm bớt do giọng nói vỡ ra vì căng thẳng. Anh đang ngồi trên lưng ngựa, cái xác đầm đìa máu của con nai sừng tấm vắt đằng sau lưng ngựa, thanh kiếm cầm sẵn trên tay.
“Người anh tới kìa,” gã mặt râu xám nói.
“Cậu ta trông ngon lành đấy nhỉ,” ả lùn mỉa máy. Ả ta tên Hali. “Nhóc định đánh nhau với tụi ta à?”
“Đừng ngốc thế chứ nhóc. Nhóc đang đòi đấu một chọi sáu đấy.” Ả cao, tên Osha giơ giáo. “Xuống ngựa và ném kiếm xuống. Chúng ta vô cùng biết ơn vì con ngựa và ít thịt nai kia, rồi chúng ta đường ai nấy đi.”
Robb huýt sáo. Họ nghe có tiếng chân nhè nhẹ trên lá ướt. Bụi cây rẽ ra, tuyết từ những cành cây thấp rơi xuống, và Gió Xám cùng Mùa Hè xuất hiện. Mùa Hè gầm gừ đánh hơi.
“Sói,” Hali thở dốc.
“Sói tuyết,” Bran nói. Dù mới đang lớn, chúng đã lớn bằng bất cứ con sói thường nào, nhưng giữa hai loài sói vẫn có những khác biệt dễ nhận nếu để ý. Maester Luwin và chú Farlen chủ trại chó đã dạy cho cậu. Một con sói tuyết đầu to hơn và chân dài hơn tỉ lệ thuận với cơ thể, mũi và hàm của nó cũng thon và rõ ràng hơn. Khi chúng đứng giữ làn tuyết nhè nhẹ rơi, ở chúng có cái gì đó đáng sợ và kinh khủng. Trên mõm Gió Xám dính máu tươi.
“Chó,” gã đầu trọc khinh khỉnh nói. “Nhưng ta nghe nói không có gì có thể sưởi ấm tốt hơn một chiếc áo choàng lông sói.” Hắn ra hiệu. “Bắt chúng.”
Robb hét, “Vì Winterfell!” và thúc ngựa. Con ngựa lao xuống bờ sông khi những kẻ rách rưới kia tới gần. Một gã cầm rìu phóng tới, la hét và lơ là. Thanh kiếm của anh Robb chém trúng mặt hắn với một tiếng thịch nghe buồn nôn, từ đó phun ra một vòi máu. Gã mặt lông lá hốc hác nắm lấy dây cương, nhưng chỉ được nửa giây thì Gió Xám nhảy xổ tới, hạ gục gã. Gã ngã tòm xuống nước và hét váng lên, quơ loạn xạ con dao chìm dần xuống. Con sói tuyết lao xuống theo hắn, và làn nước trắng chuyển thành đỏ au ở nơi họ biến mất.
Robb và Osha đối chọi giữa dòng suối. Cây giáo dài của ả là một thanh xà mâu sắt, chém tới chém lui ngực anh một lần, hai lần, rồi ba lần, nhưng Robb dùng thanh trường kiếm gạt các cú đòn sang một bên hết. Tới cú tấn công thứ tư hay thứ năm gì đó, ả cao kều vươn người quá xa và mất thăng bằng, chỉ trong một giây. Robb lao tới, hạ gục ả.
Cách đó vài mét, Mùa Hè lao tới táp Hali. Lưỡi dao chém trúng sườn nó. Mùa Hè lùi lại, gầm ghè và lao lên tấn công tiếp. Lần này nó cắn trúng cẳng chân mụ. Ả lùn giữ con dao bằng cả hai tay, đâm xuống nhưng dường như con sói linh cảm được lưỡi kiếm đang đâm tới. Nó ngay lập tức nhả ra, mồm dính đầy mảnh da thú, vải vóc và thịt.
Khi Hali loạng choạng ngã xuống, nó lại nhào tới, đầy lùi mụ về phía sau, rằng căn ngập vào bụng mụ.
Gã thứ sáu bỏ chạy... nhưng chẳng được bao xa. Khi vừa mới tới bên kia bờ suối, Gió Xám xuất hiện từ mặt nước, người ướt rượt. Nó lắc mình và nhảy đuổi theo, cắn trúng khoeo chân y, và nhắm thẳng vào cổ họng trong khi gã đàn ông đó hét toáng lên và ngã xuống dòng nước.
Và lúc này trong rừng chẳng còn một ai, trừ gã to con, Stiv. Hắn chém đứt dây đai ngực Bran, lôi tay cậu, kéo xuống. Đột nhiên Bran ngã xuống. Cậu nằm dài trên mặt đất, chân quấn vào nhau, một bàn chân nhúng trong nước. Cậu không cảm thấy cái lạnh từ nước, nhưng có thể cảm nhận lưỡi dao đang dí sát cổ mình. “Lùi lại,” hắn cảnh cáo, “không tao thề tao sẽ rạch toang thanh quản thằng em mày ra.”
Robb ghìm cương ngựa và thở hổn hển. Trong mắt anh đã không còn sự giận dữ, và anh hạ tay cầm kiếm xuống.

Trong giây lát, Bran nhìn thấy tất thảy. Mùa Hè đang tàn sát Hali, lôi khúc ruột như con rắn xanh lục ra khỏi ổ bụng. Mắt mụ mở to trừng trừng. Bran không biết mụ ta còn sống không nữa. Gã râu xám và một kẻ cầm rìu nằm bất động, nhưng Osha đang quỳ gối, cố vươn lấy ngọn giáo. Gió Xám chặn trước mặt ả, lông ướt sũng. “Gọi chúng lại!!” gã to con hét. “Cả hai con, không thằng nhóc tàn tật này sẽ chết ngay lập tức!”
“Gió Xám, Mùa Hè, tới đây,” Robb nói.
Những con sói tuyết dừng lại, quay đầu. Gió Xám chạy về với Robb. Mùa Hè đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn chăm chú vào Bran và gã đàn ông bên cạnh cậu. Nó gầm gừ. Mõm nó ướt và đỏ ửng, nhưng đôi mắt cháy rực.
Osha chống giáo đứng dậy. Máu ứa ra trên bắp tay ở nơi Robb chém phải. Bran có thể thấy mồ hôi đang nhỏ giọt trên khuôn mặt gã to con. Cậu nhận ra Stiv cũng sợ hãi y như cậu. “Nhà Stark,” gã lẩm bẩm, “những kẻ nhà Stark khát máu.” Hắn nói to lên. “Osha, giết lũ sói và cướp kiếm của thằng kia.”
“Tự đi mà giết,” ả trả lời. “Tôi không tới gần mấy con quái vật đó đâu.”
Trong chốc lát Stiv không biết nói gì. Tay hắn run run; Bran cảm thấy máu ứa ra ở nơi con dao kề vào cổ cậu. Cái mùi tanh tưởi của hắn chui vào mũi cậu; cậu đánh hơi thấy sự sợ hãi. “Mày,” hắn nói với Robb. “Mày tên gì?”
“Ta là Robb Stark, người thừa kế thành Winterfell.”
“Và đây là em mày?”
“Đúng.”
“Nếu mày muốn nó sống, hãy làm theo lời tao. Xuống ngựa.”
Robb chần chừ. Sau đó, từ từ và cẩn trọng, anh xuống ngựa với thanh kiếm trên tay.
“Giờ giết lũ sói đi.”
Robb không nhúc nhích.
“Mày chọn đi. Hoặc lũ sói chết hoặc em mày chết.”

“Không!” Bran hét lên. Nếu Robb làm theo những gì chúng nói, Stiv vẫn giết cả hai anh em cậu, một khi những con sói tuyết đã chết.
Gã đầu trọc giật tóc cậu, tới khi Bran sụt sùi vì đau đớn. “Mày im mồm ngay, thằng tàn tật, mày nghe tao nói không?” hắn xiết mạnh hơn nữa. “Mày nghe tao nói không?”
Một tiếng búng nhẹ vút lên từ phía đằng sau. Stiv thở dốc khi đầu tên sắc như dao cạo đột nhiên lòi ra khỏi ngực hắn. Mũi tên đỏ máu, như thể nó được sơn màu máu vậy.
Con dao rời cổ họng Bran. Gã to con loạng choạng ngã xuống, úp mặt xuống dòng suối. Mũi tên gãy rời. Bran quan sát cái xác của hắn co quắp trên mặt nước.
Osha liếc nhìn quanh khi lính hộ vệ của cha xuất hiện đằng sau rừng cây, tay cầm sẵn kiếm. Ả ném thanh giáo xuống. “Xin ngài tha mạng,” ả cầu xin Robb.
Mặt mũi những người lính đều trắng bệch tới lạ lùng khi quan sát cảnh tượng đẫm máu trước mặt.
Họ lo lắng nhìn những con sói, và khi Mùa Hè trở lại ăn xác Hali, Joseth làm rơi dao và bò ra bụi cây, nôn mửa. Kể cả Maester Luwin dường như cũng choáng váng khi bước ra từ sau một thân cây, nhưng chỉ trong nháy mắt. Sau đó ông lắc đầu và tới bên Bran. “Cháu có bị thương không?”
“Hắn chém chân cháu,” Bran nói, “nhưng cháu không cảm thấy gì.”
Khi vị học sĩ quỳ xuống kiểm tra vết thương, Bran quay đầu lại. Theon Greyjoy đứng bên cây tùng, tay nắm chặt cây cung. Anh đang mỉm cười, vẫn nụ cười cố hữu. Sáu mũi tên bắn chung quanh chân cậu nhưng chỉ một mũi tên trúng đích. “Một kẻ thù đã chết là một tạo tác tuyệt đẹp,” anh nói.
“Jon luôn nói rằng anh là đồ khốn, Greyjoy ạ,” Robb nói lớn. “Đáng ra tôi nên xích anh ở sân và để Bran lấy anh làm bia ngắm bắn mới đúng.”
“Cậu nên cảm ơn vì tôi đã cứu mạng em mình chứ.”
“Nếu như anh bắn trượt thì sao?” Robb nói. “Nếu anh chỉ làm hắn bị thương thì sao? Nếu như anh làm hắn lệch tay, hay bắn trúng Bran thì sao hả? Anh thừa biết, gã đó có thể mặc áo giáp ngực, và tất cả những gì anh thấy chỉ là tấm áo choàng đen. Vậy chuyện gì sẽ xảy tới với em trai tôi đây? Anh có bao giờ nghĩ tới không hả, Greyjoy?”
Nụ cười của Theon biến mất. Anh ủ rũ nhún vai và bắt đầu nhặt từng mũi tên một lên.
Robb trừng mắt nhìn những người hộ vệ. “Các anh ở đâu?” anh hỏi. “Tôi thừa biết các anh ở ngay sau chúng tôi.”
Họ nhìn nhau không vui. “Chúng tôi đang theo sau ngài,” Quent, người trẻ nhất, với bộ râu lún phún màu nâu. “Chỉ là lúc đầu chúng tôi phải đợi Maester Luwin lê mông tới, xin ngài thứ lỗi cho, và sau đó thì, như thế đấy...” Anh ta liếc nhìn Theon và nhanh chóng lúng túng nhìn đi chỗ khác.
“Tôi nhìn thấy một con gà tây,” Theon nói, tức giận vì câu hỏi. “Sao tôi biết được là anh bỏ cậu nhóc lại một mình?”
Robb quay đầu nhìn Theon lần nữa. Bran chưa bao giờ thấy anh tức giận nhường này, nhưng anh chẳng nói gì. Cuối cùng, anh quỳ xuống bên Maester Luwin. “Vết thương của em cháu nặng lắm không?”

“Không hơn một vết xước là mấy,” vị học sĩ nói. Ông nhúng mảnh vải xuống nước để lau vết thương. “Hai người họ mặc đồ đen,” ông nói với Robb trong khi làm.
Robb liếc nhìn nơi Stiv đang nổi lềnh dềnh trên mặt suối, chiếc áo choàng đen tơi tả chuyển động theo làn nước. “Những kẻ đào ngũ khỏi Đội Tuần Đêm,” anh quả quyết.
“Chúng chắc điên rồi mới dám tới gần Winterfell tới vậy.”
“Ngốc nghếch và liều lĩnh nhiều khi khó phân biệt lắm Maester Luwin nói.
“Chúng ta có chôn chúng không, thưa công tử?” Quent hỏi.
“Chúng sẽ không chôn chúng ta,” Robb nói. “Chặt đầu chúng và trả về Tường Thành. Để phần còn lại cho lũ quạ.”
“Còn ả này?” Quent đánh ngón trỏ về phía Osha.
Robb bước tới. Ả cao hơn anh cả cái đầu, nhưng quỳ xuống khi anh bước tói. “Hãy tha mạng cho tôi, và tôi xin được hầu hạ ngài.”
“Người hầu hạ của ta ư? Ta sẽ làm gì với một kẻ bội ước đây?”
“Tôi không hề thề thốt gì hết. Stiv và Wallen chạy trốn khỏi Tường Thành, chứ không phải tôi. Đàn quạ đen không chào đón phụ nữ.”
Theon Greyjoy thong thả bước tới. “Giao ả ta cho lũ sói đi,” anh giục Robb. Người phụ nữ nhìn về cái xác Hali, rồi nhanh chóng nhìn sang nơi khác. Ả rùng mình. Kể cả những người lính gác cũng khó chịu.
“Ả ta là phụ nữ,” Robb nói.
“Một kẻ du mục,” Bran nói. “Ả ta nói chúng nên giữ mạng em để giao nộp em cho Mance Rayder.”
“Ngươi có tên không?” Robb hỏi.
“Osha ạ, thưa ngài,” cô ả chua xót nói.
Maester Luwin đứng dậy. “Chúng ta có lẽ cần thẩm vấn ả.”
Bran có thể thấy sự nhẹ nhõm hiển hiện trên nét mặt người anh trai. “Cháu sẽ làm theo lời ông, Maester. Wayn, trói tay ả ta lại. Ả ta sẽ về Winterfell cùng chúng ta... và mạng sống của ả sẽ được quyết định tùy thuộc những gì ả nói.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.