Trò Chơi Vương Quyền

Chương 9: Chương 07




ARYA
 
Mũi kim của Arya lại đan xiên xẹo.
Cô bé nhíu mày nhìn chúng với vẻ thất vọng rồi liếc nhìn chị gái Sansa cùng những cô gái khác. Những tác phẩm thêu thùa của Sansa luôn cực kỳ tinh xảo. Mọi người đều nói vậy. “Những mũi thêu của Sansa xinh đẹp như chính tiểu thư vậy,” Septa[7] Morden từng nói với mẹ họ như thế. “Tiểu thư có một đôi tay tinh tế.” Còn khi phu nhân Catelyn hỏi về Arya, sơ chỉ khụt khịt mũi và nói. “Arya có đôi tay của một thợ rèn.”
Arya lo lắng liếc nhìn căn phòng, như sợ Septa Mordane sẽ đọc được suy nghĩ của mình, nhưng sơ chẳng hề để ý tới cô bé chút nào. Bà đang ngồi cùng công chúa Myrcella, trên môi thường chực nụ cười và vẻ mặt đầy ngưỡng mộ. Bà đã nói khi hoàng hậu đưa Myrcella tới, rằng bà sẽ chỉ dạy một công chúa về việc đan lát, thêu thùa. Arya nghĩ những mũi kim của Myrcella cũng xiên xẹo chẳng kém gì mình. Nhưng cứ nhìn cái cách Septa Mordane biểu lộ sự kinh ngạc thì bạn sẽ không bao giờ biết được sự thật. Cô bé nhìn lại tác phẩm của mình, cố tìm cách chữa cháy, nhưng đành thở dài rồi bỏ kim xuống. Cô bé ủ rũ nhìn Sansa. Chị gái đang vui vẻ nói chuyện với Beth Cassel trong khi thêu. Cô con gái nhỏ của Ser Rodrik ngoan ngoãn ngồi dưới chân chị, chăm chú, háo hức lắng nghe mọi lời chị nói. Rồi Jeyne Poolc nghiêng sang thì thầm gì đó vào tai chị.
“Các chị nói gì đấy?” Arya đột nhiên hỏi.
Jeyne giật mình quay lại nhìn, rồi khúc khích cười. Sansa có vẻ bối rối. Còn Beth thì đỏ mặt. Nhưng không ai trả lời.
“Nói cho em nghe đi,” Arya nói.
Jeyne liếc nhìn để chắc chắn Septa Mordane không nghe trộm. Myrcella nói gì đó và Sơ cười cùng với những mệnh phụ phu nhân khác.
“Bọn chị đang nói về hoàng tử,” Sansa nói, giọng mềm mại như một nụ hôn.
Arya biết chị muốn ám chỉ hoàng tử nào: tất nhiên là Joffrey. Anh chàng cao ráo và đẹp trai. Sansa đã ngồi cạnh anh ta trong buổi tiệc. Còn Arya ngồi cạnh một hoàng tử béo. Thật tự nhiên làm sao.
“Joffrey thích chị gái em,” Jeyne thì thầm, tự hào như thể chị đã tạo ra điều đó. Chị là con gái của quản gia lâu đài Winterfell và bạn thân của Sansa. “Chàng đã khen chị gái em đẹp tuyệt trần.”
“Chàng sẽ lấy chị ấy,” bé Beth vòng tay ôm lấy mình vẻ mặt mơ mộng và nói. “Sau đó Sansa sẽ trở thành hoàng hậu của bảy vương quốc.”
Sansa duyên dáng ngay cả khi đỏ mặt. Chị đỏ mặt trông vẫn thật xinh đẹp. Chị ấy làm gì cũng đẹp, Arya ghen tị nghĩ.
“Beth, đừng dựng chuyện,” Sansa sửa lời cô gái nhỏ, và nhẹ nhàng vuốt tóc để che giấu sự gay gắt trong giọng nói của mình. Cô nhìn Arya. “Em nghĩ thế nào về hoàng tử Joff? Chàng rất lịch thiệp, đúng không?”
“Jon nói trông chàng như con gái ấy,” Arya nói.
Sansa thở dài trong khi đâm mũi kim. “Jon đáng thương,” chị nói. “Anh ấy ghen tị vì anh ấy là con hoang.”

“Anh ấy là anh chúng ta,” Arya nói dường như quá to. Giọng cô bé vang vọng cả căn phòng tháp mái im ắng trong buổi chiều tà.
Septa Mordane nhướn mắt. Khuôn mặt bà xương xấu, đôi mắt sắc và đôi môi mỏng quẹt trông lúc nào cũng nhăn nhó. “Các tiểu thư nói chuyện gì đây, con cái à?”
“Về anh trai cùng cha khác mẹ ạ,” Sansa nhẹ nhàng và duyên dáng sửa lại. Chị cười với bà sơ. “Arya và con đang nói chúng con rất vui mừng được chào đón công chúa ạ,” chị nói.
Septa Mordane gật đầu. “Quả thực vậy. Một vinh hạnh lớn với tất cả chúng ta.” Công chúa Myrceỉla bối rối mỉm cười vì lời khen ngợi. “Arya, sao tiểu thư không làm việc?” Sơ hỏi. Bà đứng dậy, bộ váy hồ cứng kêu sột soạt khi bà đi ngang phòng. “Để cho ta xem bức tranh thêu của con nào.”
Arya muốn hét lên. Thầm mong Sansa tiến lên thu hút sự chú ý của sơ. “Đây ạ,” cô bé đầu hàng.
Sơ quan sát mảnh vải và lắc đầu, “Arya, Arya, Arya. Không được. Không được tí nào cả.”
Mọi người đều nhìn cô bé. Quá đáng lắm rồi. Sansa không thể cười vào sự hậu đậu của em gái mình, nhưng Jeyne thay chị cười mỉa mai. Kể cả công chúa Myrcella cũng tỏ vẻ thương cô bé. Arya cảm thấy nước mắt ứa ra. Cô đứng dậy và lao ra cửa.
Septa Mordane gọi với theo. “Arya, trở lại đây! Không được bước thêm bước nào nữa! Phu nhân sẽ biết chuyện này. Và còn trước mặt công chúa nữa! Tiểu thư đang làm xấu mặt tất cả chúng ta!”
Arya dừng lại trước cửa và quay lại, cắn chặt môi. Nước mắt tràn xuống má. Cô bé cứng nhắc hơi cúi đầu chào Myrcella. “Thần xin cáo lui, thưa công chúa.”
Myrcella chớp mắt và nhìn những phu nhân hỏi ý. Có thể nàng bối rối nhưng Septa Mordane thì không. “Tiểu thư nghĩ mình sẽ đi đâu, Arya?” Sơ hỏi.
Arya liếc nhìn bà. “Con đi đóng móng ngựa,” cô bé lễ phép đáp lời, hưởng thụ chút hài lòng khi thấy sự choáng váng trên nét mặt sơ. Sau đó, cô quay đi và chạy xuống cầu thang nhanh nhất có thể.
Thật không công bằng. Sansa có mọi thứ. Sansa lớn hơn cô bé hai tuổi; có thể lúc Arya chào đời, ông trời đã chẳng còn gì cho cô bé nữa. Thường là thế mà. Sansa biết đan lát, nhảy múa, ca hát và có tài thơ phú. Chị ấy biết cách ăn mặc, biết chơi đàn hạc và chuông. Tệ hơn nữa là, chị vô cùng xinh đẹp. Sansa được thừa hưởng đôi gò má xinh đẹp của mẹ cùng mái tóc dày màu nâu vàng của nhà Tully. Arya giống cha. Tóc cô có màu nâu xỉn, khuôn mặt dài và nghiêm nghị, Jeyne thường gọi cô là Arya Mặt Ngựa, và cứ oang oang gọi mỗi khi cô bé tới gần. Điều duy nhất Arya giỏi hơn chị - đó là cưỡi ngựa, ừm, điều đó và cả làm việc nhà nữa. Sansa chỉ có mỗi vẻ ngoài xinh đẹp. Nếu chị ấy kết hôn cùng hoàng tử Joff, Arya cho rằng vì lợi ích của chính anh ta, anh ta nên kiếm được một quản gia giỏi.
Nymeria đang chầu hẫu đợi cô bé tại phòng gác canh ở chân cầu thang. Nó nhảy dựng lên khi thấy Arya. Arya cười toe toét. Con sói con yêu quý cô, với tình yêu không giống một người nào hết. Chúng luôn luôn có nhau, Nymeria ngủ trong phòng, dưới chân giường của cô. Nếu sơ không cấm, Arya sẽ rất vui mừng được mang con sói tới phòng thêu thùa. Vì thể cứ kệ cho Septa Mordane phàn nàn về sản phẩm thêu của cô bé đi.
Nymeria vui vẻ cắn nhẹ vào tay Arya trong khi cô bé tháo xích. Nàng nói con có đôi mắt màu vàng. Khi nắng chiếu vào, đôi mắt đó sáng lấp lánh như hai đồng xu bằng vàng vậy. Arya đặt tên cô nàng theo tên nữ hoàng chiến binh vùng Rhoyne, người đã dẫn dắt dân tộc vượt qua eo biển. Đó từng là một vụ ầm ĩ. Tất nhiên, Sansa đặt tên cho con sói của mình là “Quý Cô”. Arya nhăn nhó và ôm chặt lấy nó, Nymeria liếm liếm tai, và cô bé cười khúc khích.
Tới lúc này chắc chắn Septa Mordane đã chuyển lời tới mẹ rồi. Nếu về phòng, chắc chắn họ sẽ tìm ra cô bé. Arya không quan tâm có bị tìm thấy hay không. Cô vừa nảy ra ý tưởng khác. Những người anh em đang tập kiếm dưới sân. Cô bé muốn chứng kiến Robb đẩy chàng hoàng tử Joffrey lịch thiệp ngã sụm lưng. “Đi nào,” cô bé thì thầm với Nymeria rồi đứng dậy chạy, sói con bám sát gót.
Có một ô cửa sổ trên cây cầu nối giữa khu luyện quân và Đại Vọng Lâu - nơi mọi người có thể ngắm nhìn toàn bộ sân. Đó là nơi họ sẽ tới.
Họ đi tới, mặt đỏ bừng và thở không ra hơi. Jon đang ngồi trên ngưỡng cửa, một chân co tới tận cằm. Anh đang quan sát mọi hành động, nhập tâm đen nỗi không biết em gái đang tới, cho tới khi con sói trắng chặn họ lại. Nymeria cẩn trọng tới gần hơn. Bóng Ma đã lớn hơn các anh em của mình. Cu cậu đánh hơi, cắn nhẹ vào tai cô nàng rồi ngồi xuống.

Jon tò mò nhìn. “Đáng ra giờ nay em đang phải tập thêu thùa chứ, em gái nhỏ?”
Arya nhăn mặt với anh. “Em muốn xem đánh nhau.”
Anh mỉm cười. “Vậy thì tới đây.”
Arya trèo lên cửa sổ và ngồi cạnh anh, lắng nghe những tiếng rên rỉ và tiếng động vọng lên từ mảnh sân bên dưới.
Cô bé thất vọng vì bên dưới chỉ có mấy cậu nhóc đang tập luyện. Bran độn đầy quần áo như thể mang trên mình một chiếc giường lông. Còn hoàng tử Tommen thì tròn ung ủng. Họ đang thở hổn hển và dùng những thanh kiếm bọc lông cừu đánh nhau dưới sự quan sát cẩn trọng của Ser Rodrik Cassel, vị tướng phụ trách huấn luyện - một người đàn ông to bè, chắc khỏe với bộ ria trắng ấn tượng. Hàng tá người quan sát, hò hét cổ vũ ầm ĩ. Giọng Robb lớn nhất. Cô bé thấy Theon Greyjoy bên cạnh anh, chiếc áo chẽn đen trang trí hình thủy quái bằng vàng - gia huy gia đình, với nét mặt nhăn nhở. Cả hai chiến binh nhỏ tuổi đều di chuyển chậm. Arya đoán họ đã đấu một lúc lâu rồi.
“Đấu tập mất sức hơn thêu thùa,” Jon nhận xét.
“Nhưng đấu tập vui hơn thêu thùa,” Ayra đáp trả. Jon cười, vươn tay xoa rối bù tóc cô bé. Arya đỏ mặt. Họ luôn luôn thân thiết. Jon thừa hưởng khuôn mặt của cha, cũng như cô vậy. Họ là những người duy nhất giống cha. Robb, Sansa, Bran và cả Rickon bé nhỏ đều giống người nhà Tully, với nụ cười xinh đẹp cùng mái tóc màu nâu vàng. Khi Arya còn bé, cô cũng sợ mình là con hoang. Vì sợ nên Arya đã tới gặp Jon, và anh đã an ủi cô.
“Sao anh không xuống sân?” Arya hỏi.
Anh cười nhếch mép. “Con hoang không được làm thương tổn hoàng tử,” anh nói. “Bất cứ vết bầm nào họ lĩnh phải trong trận đấu tập cũng phải là do những tay kiếm mang huyết mạch chính thống.”
“Ồ.” Arya thật bối rối. Cô bé phải nhận ra chứ. Đây là lần thứ hai trong ngày, cô bé thấy đời thật bất công.
Cô bé quan sát em trai đánh trúng Tommen. “Em cũng có thể làm được như Bran,” cô bé nói. “Nó mới bảy tuổi. Em chín tuổi rồi.”
Jon nhìn cô bé với sự thông thái của tuổi mười bốn. “Em gầy quá,” anh vừa nói vừa nắm lấy tay cô xem xét cơ bắp. Sau đó anh thử dài và lắc đầu. “Anh nghĩ em không nâng nổi một thanh trường kiếm đâu, em gái nhỏ ạ, chứ đừng nghĩ tới chuyện vung kiếm.”
Arya rụt tay lại và lườm anh. Jon lại xoa đầu cô bé. Họ cùng nhau quan sát Bran và Tommen lượn vòng.
“Em thấy hoàng tử Joffrey không?” Jon hỏi.
Nhìn qua nhìn lại, cô mới thấy anh ta ở tít đằng sau, bên dưới bóng râm của bức tường đá cao vút. Anh ta bị đám người lạ bủa vây, những lính hộ vệ mặc đồ nhà Lannister và Baratheon, toàn người cô chưa gặp bao giờ. Có vài người lớn tuổi trong số đó cô bé đoán là kỵ sĩ.
“Nhìn vạt áo choàng xem,” Jon đề nghị.

Arya nhìn theo. Hình một chiếc khiên tròn được trang trí bên ngoài áo choàng. Đường kim mũi chỉ thật tuyệt hảo. Tay áo được chia làm đôi ở giữa; một mặt là hình con hươu đội vương miện, biểu tượng của hoàng gia, mặt còn lại là biểu tượng con sư tử của nhà Lannister.
“Nhà Lannister hẳn rất tự hào” Jon nhận xét. “Em nghĩ biểu tượng Hoàng gia là đủ, nhưng không. Hắn còn để biểu tượng gia đình cha và mẹ ngang bằng nhau.”
“Phụ nữ cũng quan trọng chứ!” Arya cự nự.
Jon cười. “Có lẽ em sẽ làm điều tương tự, em gái ạ. Kết hôn với người nhà Tully mà vẫn giữ gia huy nhà Stark trên tay áo.”
“Để thành sói ngậm cá trong miệng à?” Cô bé cười lớn. “Trông ngốc lắm. Hơn nữa, nếu con gái không chiến đấu thì sao phải mặc áo giáp chứ?”
Jon nhún vai. “Con gái có thể mặc áo giáp nhưng không được cầm kiếm. Con hoang được cầm kiếm nhưng không được mặc giáp. Anh không phải người tạo ra luật đâu, em gái ạ.”
Bên dưới khoảnh sân vọng lên tiếng hét. Hoàng tử Tomrnen lăn tròn trong đống bụi đất, cố đứng dậy nhưng thất bại. Những tấm độn quần áo làm cậu ta giống như một con rùa ngã ngửa. Bran đứng trên người cậu ta, tay giơ cao thanh kiếm gỗ, sẵn sàng tấn công khi cậu ta gượng dậy được. Những người đàn ông bắt đầu cười lớn.
“Đủ rồi!” Ser Roclrik hô. Ông chìa tay cho hoàng tử và kéo cậu ta đứng dậy. “Đánh được lắm. Lew, Donnis, giúp họ tháo giáp.” Ông nhìn quanh. “Hoàng tử Joffiey, Robb, hai người làm trận nữa không?”
Robb toát mồ hôi sau trận đấu trước. Anh phấn khởi bước lên. “Rất sẵn lòng.”
Joffrey tiến ra ngoài ánh sáng để đáp lại lời triệu hồi của Rodrik. Tóc hắn ta tỏa sáng như vàng ròng. Trông hắn có vẻ chán chường.
“Đây là trò chơi dành cho trẻ con, Ser Rodrik.”
Theon Greyjoy bật cười. “Ngài vẫn là trẻ con,” anh ta nhạo báng nói.
“Robb có thể là trẻ con,” Joffrey nói. “Nhưng ta là hoàng tử. Và ta chán đập ruồi cùng nhà Stark với mấy thanh kiếm đồ chơi rồi.”
“Ngài bị ruồi đập nhiều hơn đập ruồi đó, Joff” Robb nói. “Ngài sợ rồi sao?”
Hoàng tử Joffrey nhìn anh. “Ồ, sợ quá,” hẳn nói. “Cậu già quá rồi.” Vài người nhà Lannister cười vang.
Jon nhìn xuống cảnh tượng bên dưới và nhíu mày. “Joffrey quả thực là đồ vứt đi,” anh nói với Arya.
Ser Rodrik ngẫm ngợi vuốt vuốt những sợi râu trắng. “Vậy ngài muốn...?”
“Kiếm thật.”
“Được,” Robb đáp lại. “Ngài sẽ hối tiếc cho xem.”

Người sĩ quan huấn luyện đặt tay lên vai Robb ngầm nhắc anh im lặng. “Kiếm thật quá nguy hiểm. Tôi cho phép các ngài dùng kiếm cùn”
Joffrey không nói gì, nhưng một người kỵ sĩ cao lớn, tóc đen với vết bỏng trên mặt tiến lên trước thái tử. Arya không biết người đàn ông này. “Đây là hoàng tử của ông. Ông là ai mà dám nói ngài không được dùng kiếm thật?”
“Chỉ huy huấn luyện quân sự của Winterfell, Clegane, và anh sẽ không bao giờ quên nổi cái tên này đâu.”
“Và ông huấn luyện phụ nữ sao?” người đàn ông mặt bỏng hỏi. Trông hắn ta cơ bắp như một con bò vậy.
“Tôi huấn luyện hiệp sĩ,” Ser Rodrik châm chọc. “Họ sẽ được dùng kiếm thật khi sẵn sàng và đủ tuổi.”
Người đàn ông mặt bỏng nhìn Robb. “Bao tuổi rồi, nhóc?”
“Mười bốn,” Robb nói.
“Tôi giết người khi mới mười hai. Cậu chắc chắn không cần dùng kiếm cùn.” Arya có thể thấy Robb đang tức giận. Lòng tự trọng của anh bị tổn thương. Anh quay sang Ser Rodrik.
“Để tôi dùng kiếm thật. Tôi có thể đánh bại cậu ta.”
“Vậy thì dùng kiếm cùn đi,” Ser Rodrik nói.
Joffrey nhún vai. “Tới gặp ta khi cậu lớn hơn đi, Stark. Nếu lúc đó cậu chưa quá lụ khụ.” Những kẻ nhà Lannister lại cười.
Tiếng chửi rủa của Robb vang khắp sân. Arya che miệng vì sốc. Theon Greyjoy giữ tay Robb lại. Còn Ser Rodrik vuốt ria vẻ không hài lòng.
Joffrey ngáp dài và quay sang cậu em nói. “Đi thôi, Tommen,” anh ta nói. “Hết giờ chơi rồi. Kệ cho lũ nhóc chơi.”
Những người nhà Lannister càng cười lớn hơn, Robb chửi rủa càng nhiều hơn. Khuôn mặt Ser Rodrik đỏ ửng vì tức giận. Theon giữ chặt cứng Robb lại tới khi những hoàng tử cùng đoàn cận vệ an toàn rời đi.
Jon quan sát họ rời đi còn Arya quay sang nhìn anh trai mình. Nét mặt anh trầm lặng như mặt hồ trung tâm vùng rừng thiêng. Cuối cùng, anh trèo xuống khỏi bệ cửa sổ. “Hết trò rồi” anh nói rồi cúi xuống gãi tai con Bóng Ma. Con sói trắng ngửng đầu lên cọ cọ vào anh. “Tốt hơn hết em nên trở về phòng đi, em gái. Septa Mordane chắc chắn đang nấp đâu đó. Em càng trốn lâu, càng bị phạt nặng. Em sẽ phải khâu vá cả mùa đông. Khi tuyết tan xuân về, họ sẽ tìm thấy thi thể em cùng cây kim vẫn dính chặt trên những ngón tay đóng băng của em đó.”
Arya thấy câu nói này chẳng có chút thú vị nào. “Em ghét thêu thùa!” cô bé hùng hổ nói. “Chẳng công bằng gì cả!”
“Chẳng có điều gì công bằng cả,” Jon nói. Anh lại vò đầu cô bé và bước đi với Bóng Ma yên lặng theo sau. Nymeria cũng định đi theo, nhưng rồi dừng và quay trở lại khi thấy Arya không đi cùng.
Cô bé lưỡng lự bước về hướng khác.
Sự việc còn tệ hơn Jon nghĩ. Không chỉ có Septa Mordane trong phòng cô. Mà có cả mẹ nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.