Trò Đùa Của Adam

Chương 5-2



Khuôn mặt anh không chút biểu cảm, quỳ một chân xuống trước mặt cô, bộ dạng như vừa đứng vừa ngồi khiến cho tầm mắt hai người trở nên cân bằng.

"Học trưởng, anh...anh muốn làm gì?"Cô giật mình đứng dậy.

Hứa Khắc Bình dùng ánh mắt như nướng chín kẻ địch nhìn cô, sau đó nắm tay cô nói: "Đã gọi là diễn, thì phải diễn sao cho giống thật. Về sau em không được gọi học trưởng, phải gọi anh là Khắc Bình."

"A, cái này..." Cô ngập ngừng tỏ vẻ khó xử, nghĩ đến phải xưng hô thân mật với anh, cô cảm thấy có chỗ không đúng.

"Nhanh lên." Anh thúc giục cô, dường như biểu cảm rất muốn cô phải gọi
vậy.
"Khắc... Khắc..." Cô thử phát ra tiếng, nhưng nghe qua lại giống như tiếng răng va chạm vào nhau.

Khóe miệng của anh nhếch lên, nụ cười như trêu chọc, "Nếu em không gọi tên, anh rất muốn luyện tập hôn môi với em. Chẳng phải người yêu đều như thế sao?"

Nói xong anhliền đứng lên, áp cả người cô đến trên giường, biểu cảm trở nên cuồng dã không kềm chế được, giống như là định làm thứ gì rất đáng sợ vậy.

"Không cần... Anh đừng có làm bậy!"

Cô cuống quít chống cự, nhưng hai tay lập tức bị anh bắt được. Có ai đến cứu cô đi, nếu không nụ hôn đầu của cô cứ vậy sẽ bị cướp mất!

Anh cúi đầu gần sát mặt cô: "Cuối cùng vẫn không gọi sao? Anh thật sự không có tính nhẫn nại đâu."

Giọng nói trầm thấp của anh phả ra bên tai, vành tai cô cũng vì thế mà nóng lên ửng hồng một mảng, cô cảm thấy bây giờ học trưởng giống như ác ma, cùng cái người bình tĩnh nội liễm bình thường không thấy giống nhau, chắc sẽ không một ai biết được đây mới là bộ mặt thật của anh? Nhưng cô thật sự không hiểu, vì sao ông trời lại sắp đặt cho cô gặp anh, rồi lại trở thành người duy nhất biết anh là kẻ hai mặt?

Thấy vẫn cô còn ngây ngốc nghĩ ngợi lung tung, Hứa Khắc Bình dùng một tay nắm giữ hai tay cô, một tay đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô, giọng nói có chút khàn khàn nói: "Vẫn không chịu gọi? Chẳng lẽ... Em hi vọng...tôi sẽ luyện tập hôn môi cùng em sao?"

"Không cần... Khắc... Khắc Bình..." Hoảng hốt nghe thấy câu nói của anh, cô không kịp suy nghĩ thốt ra hai chữ kia.

Anh nghe thấy cô gọi, mới dừng động tác lại, cũng gọi cô một tiếng: "Vũ Hàn."

Kỳ lạ, sao cô lại có cảm giác ánh mắt của anh nhìn mình trở nên dịu dàng? Nếu không phải biết tâm tình của anh không ổn định, cô chỉ sợ tự mình đa tình.

"Gọi lại một lần nữa, phải luyện tập nhiều một chút." Anh cứ nói với cô như dỗ trẻ con.

"Vậy trước tiên anh buông tay em ra đã." Anh không biết lực cánh tay anh mạnh đến thế nào sao, cứ thế này thì cổ tay cô sẽ bị bầm tím mất.

Anh kéo cổ tay cô nhìn kỹ, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, động tác này khiến Vũ Hàn ngừng hô hấp lại, "Anh... Anh đang làm cái gì thế?"

Anh lại hoàn toàn không có cảm giác kỳ lạ, ngược lại cố ý gian xảo nói: "Bà nội em không nói cho em sao? Chỉ cần hôn vào vết thương một chút, vết thương sẽ nhanh chóng khỏi. Ngày anh còn nhỏ, lúc nào ông bà cũng làm vậy. Rất hiệu nghiệm."

"Làm gì có chuyện như vậy."

Cổ tay cô bị anh hôn lướt qua giống như cánh bướm khẽ chạm vào, khiến nơi đó ngưa ngứa khó chịu. Lại có cảm giác khó hiểu, cô liền đứng dậy.

Thấy bộ dạng cô vừa thẹn vừa tức, Hứa Khắc Bình không thể nhịn được cười lớn một tiếng, "Đương nhiên là có chuyện như vậy. Anh nói không có sai đâu, em không biết sao?"

"Cứ coi như là đúng đi...em cũng chẳng cần phản bác làm gì. Mọi người... Đều bị anh lừa." Cuối cùng cô cũng nói ra những lời thật lòng.

Hứa Khắc Bình không có bởi vậy sinh ra tức giận, "Em nói vậy, thì cứ cho anh là người như vậy. Nhưng em nói với ai cũng đều vô dụng, bọn họ tin tưởng anh hơn em."

"Rốt cuộc vì sao anh lại muốn em...giả vờ làm bạn gái anh.?"

Có vẻ tâm tình anh rất tốt, nhìn cô cười cười, "Em có thể từ từ mà đoán, chúng tacòncó rất nhiều thời gian."

"Em không muốn, em sẽ không cùng anh diễn vở kịch này!"

Hứa Khắc Bình không chút để ý, ngược lại gật đầu, "Cũng được! Chỉ cần em tốt bụng nói với mọi người rằng em không phải bạn gái của anh. Anh cũng không để bụng."

"Anh...nói vậy là có ý gì?" Cô lại bị anh làm cho mơ hồ rồi.

Trong mắt anh lóe lên một tia thần bí, cũng không trực tiếp trả lời cô "Ngày mai rồi em sẽ biết, ngủ ngon, chúc em mơ đẹp, nhớ mơ về anh."

"Em sẽ không mơ về anh!"

Anh nhắm mắt lại, khẽ hôn lên trán cô, sau đó bỏ mặc cô đang kinh hoảng kêu lên một tiếng, mang bộ mặt tràn đầy ý cười, bước ra khỏi phòng.

Bởi vì nụ hôn này, khiến cả đêm Vũ Hàn không thể ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, cô liền nhớ đến khuôn mặt Hứa Khắc Bình. Trời ơi, tại sao đến cả trong mơ anh cũng không buông tha cho cô nữa.

Sáng sớm, Ông nội Giang đã chuẩn bị đồng hồ báo thức cho cháu gái, nhưng Vũ Hàn không có để tâm tới nó chút nào, vung tay đập rơi chiếc đồng hồ xuống đất, rồi ung dung ngủ tiếp.

Lát sau, trên mặt cô giống như có cái gì đó phe phẩy, dịu dàng, nhẹ nhàng, giống như gió xuân phớt qua ấm áp, làm cho người ta có cảm giác như được ôm ấp ở trong hạnh phúc.

"Vũ Hàn, dậy nào."

Nhưng mà, cái giọng nói như ác mộng của cô vang lên, cô đột nhiên tỉnh lại! Trước tiên mở to mắt, lại có thể là khuôn mặt của Hứa Khắc Bình, hơn nữa còn vô cùng gần, gần đến mức cô không nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ, chỉ sợ sẽ hôn anh ngay lập tức.

"Tỉnh rồi?" Anh lại cười nói, ánh mắt lướt qua toàn thân cô.

Vũ Hàn cũng cúi đầu nhìn theo, phát hiện ra anh đang cười vì cái áo ngủ của cô chính là chiếc áo hình mèo kitty màu hồng, lại nhìn anh, hình như anh thấy rất thú vị.

"Anh... Cười em?"

Cô bất mãn cong môi, cô chính là fan của Hello Kitty đấy. Không được à?

"Không có gì, chỉ là cảm thấy em thật đáng yêu mà thôi." Tuy rằng anh nói như vậy, đáy mắt loé lên tia cười.

Cô quyết định chuyển đổi vấn đề, "Vừa rồi anh làm cái gì trên mặt em vậy?"

Anh nhún nhún vai không thèm để ý nói: "Đồ ngốc, là anh hôn em."

"Cái gì?"

Cô lập tức trừng lớn mắt, "Làm sao anh có thể! Không phải hôm qua đã nói rồi sao, em không giả vờ làm bạn gái anh, anh lại có thể nói không giữ lời, anh không tuân theo quy định!" Cô phát hiện bản thân càng ngày càng có dũng khí chỉ trích anh, tiến bộ gần như rất nhanh.

Hứa Khắc Bình ra vẻ kinh ngạc nhìn cô, nghiêm trang nói: "Hồi nhỏ em không xem chuyện cổ tích sao? Khi mỹ nhân ngủ, nhất định phải có hoàng tử đẹp trai đến hôn thì mới tỉnh lại."

"Anh..." Cô nghe xong quả thực chán nản, "Rõ ràng anh chỉ muốn trêu chọc em thôi."

"Đúng vậy. Tôi rất thích trêu chọc em." Anh còn rất vô tư hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

Haizz, mỗi lần đều hỏi như vậy, chính là anh biết chắc cô không thể không cảm thấy gì! Vũ Hàn không có nghĩ sẽ lãng phí thời giờ với anh, liền xua tay đuổi khách. "Em đã dậy, anh có thể ra ngoài được rồi."

"Tuân lệnh. Công chúa của Anh." Anh nắm bàn tay cô, in một nụ hôn xuống bàn tay xinh đẹp.

Vũ Hàn ngây dại, không kịp ngăn cản anh, chỉ thấy anh một mặt "buồn cười" đứng lên, sau liền đi ra khỏi phòng.

Vì sao? Nghe anh nói câu đó, cô lại thấy giật mình, không thể nào? Nhất định là sai rồi! Bởi vì cô không có khả năng động tâm với ác ma!diedanlequydon

Trên bàn cơm, Vũ Hàn lập tức phát hiện quỷ kế của Hứa Khắc Bình, khó trách tối hôm qua anh lại thoải mái đồng ý với cô như vậy, hại cô còn tưởng rằng bản thân có thể khôi phục cuộc sống bình yên, có điều anh đã ra tay trước thì ắt anh đã chiếm được lợi thế rồi.

Bác trai Hứa nhìn cô, lại đau lòng thở dài nói: "Vũ Hàn, con có gì bất mãn với chúng ta sao? Con nói cho chúng ta biết được không?"

"Con... Không có ạ!" sao vậy?

Bác gái Hứa cũng tỏ ra rất đau lòng, giống như nhà có tang sự, "Vậy vì sao lại muốn chia tay với Hứa Khắc Bình? Liệu có phải nó đã làm chuyện gì xấu hay không? Nói cho bác nghe, bác sẽ giúp con hả lòng hả dạ."

"Hả... Ai nói vậy?" Vũ Hàn kém chút muốn cắn đầu lưỡi!

"Đương nhiên là tôi nói!" Xem ra việc này có vẻ rất nghiêm trọng, đến cả Hứa Thế Triết cũng muốn bàn về chuyện này với cô, "Tuy rằng lúc nào anh ấy cũng mang bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng, nhưng tuyệt không phải là người quá xấu. Cô đừng nói chia tay là chia tay, ít nhất cho anh ấy một cơ hội được không?"

Vũ Hàn nghe vậy, ánh mắt dời về phía Hứa Khắc Bình, tên này chính là đầu sỏ gây nên sự việc mà lại ung dung cúi đầu uống cà phê, thần sắc ảm đạm sầu bi, nhìn qua thực giống mấy kẻ vừa bị thất tình.

"Thực ra mọi người hiểu lầm rồi... Thật ra sự việc không phải như vậy..." Vũ Hàn thử muốn giải thích, nhưng lại không tìm thấy lời lẽ nào thích hợp.

"Con nói vậy nghĩa là Khắc Bình vẫn còn có hi vọng hả?" Bác trai Hứa lập tức ngắt lời cô.

"Thật tốt quá, ta biết Vũ Hàn con là cô gái tốt bụng, sẽ không bội tình bạc nghĩa đâu mà!"

"Tuy rằng anh tôi cần chút giáo huấn, nhưng cũng không cần tha thứ cho anh ấy nhanh như vậy đâu."

Thật đúng là người một nhà mà, giống nhau quá đi, luôn thích tự cho mình là đúng! Vũ Hàn đến muốn phát điên rồi.

Lúc này Hứa Khắc Bình mới mở miệng, "Ba, mẹ, Thế Triết, mọi người không cần nói giúp cho con, Vũ Hàn đã chán ghét con như vậy, con cũng không có gì biện minh. Nhưng mà...lần đầu liên con có bạn gái lại bị người ta bỏ rơi. Từ nay về sau con sẽ không bao giờ thèm để ý tới con gái nữa."

Sắc mặt Hứa Khắc Bình trầm trọng, giọng điệu thê lương, mọi người ở đây nhanh chónglây nhiễm cái cảm xúc bi thương này, nhất là bác gái Hứa trời sinh thích lãng mạn, trong mắt đều long lanh nước.

Sau khi nói xong, Hứa Khắc Bình cầm lấy cặp sách, đi thẳng ra cửa, cũng không quay đầu nhìn lại, để những người khác ngơ ngác trong phòng, thật lâu sau vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì.

Hứa Khắc Bình ơi là Hứa Khắc Bình, anh thật sự là có thể đi làm diễn viên rất tốt, em dám đảm bảo ngoài anh ra thì danh hiệu ảnh đế sẽ không ai có khả năng giật được! Vũ Hàn ở nghĩ vậy trong lòng, nhưng lại tự hận không có cách nào nói ra.

Những người khác chuyển ánh mắt cầu xin nhìn Vũ Hàn, bác trai Hứa nói:"Bác không có hy vọng con trai của mình ở vậy cả đời đâu, Vũ Hàn, tất cả đều trông cậy vào con!"

Hứa Thế Triết cũng chen chân nói: "Chẳng lẽ cô muốn anh của tôi đi làm hòa thượng sao?"

Bác gái Hứa hai mắt đẫm lệ, "Khắc Bình còn nhỏ như vậy mà đã gặp phải đả kích thế này, chỉ sợ sau này sẽ trở thành vết thương trong lòng, không còn tha thiết gần gũi với con gái nữa."

Trong nháy mắt, Vũ Hàn biến thành người khép hạnh phúc của Hứa Khắc Bình, loại tình huống thay đổi đột ngột này khiến cô thực không thể ứng biến, liền cầm túi sách chạy ra cửa theo Hứa Khắc Bình.

"Xin lỗi mọi người, con đi xem Khắc Bình thế nào." Không để ý đến vết thương ở chân, lập tức bỏ chạy.

Hứa Khắc Bình, đây đều là anh tự tạo nên, để em xem anh sẽ nói thế nào.

Không có xe đạp của Hứa Khắc Bình đưa đón, Vũ Hàn đi được một đoạn đến trường đã cảm thấy có chút mệt... Nhưng lại có chút nhàm chán. Chuyện này...thật sự là kỳ lạ.

Cô cúi đầu, nên không có ai phát hiện ra cô, nếu không sẽ không tránh khỏi một trận xôn xao đồn thổi, chuyện hôm nay cô không đi cùng với Hứa Khắc Bình, hẳn sẽ trở thành một tin tức kinh thiên động địa.

Nhưng mà mới đến cổng trường, sau lưng lại có hai người gọi tên cô, đó là Lâm Mạnh Hi và Cao Dụ Tường. Ủa, sao bọn họ sao lại đến trường cùng nhau? Lâm Mạnh Hi giỏi nha, có tiến triển!

"Tôi gặp Mạnh Hi ở quán ăn sáng, cho nên đi chung luôn." Giống như Cao Dụ Tường không thây chuyện này có gì nghiêm trọng.

Nhưng Vũ Hàn vừa thấy Lâm Mạnh Hi vụng trộm cười, liền hiểu ra chắc chắn là Lâm Mạnh Hi thăm dò điều tra, sau đó mai phục thì mới có thể câu con cá lớn.

"Vũ Hàn, tại sao hôm nay khôngthấy học trưởng Hứa Khắc Bình, anh ấy đâu?" Lâm Mạnh Hi hỏi.

"Tớ...tớ cũng không biết anh ấy ở đâu, dù sao từ hôm nay trở đi... tớ cũng không còn quan hệ gì với anh ấy nữa. Tớ đã nói với anh ấy là sẽ không đóng kịch cùng anh ấy nữa rồi." diedanlequydon

"Hả?" Cao Dụ Tường há to miệng, "Cậu ta đồng ý ư?"

"Làm sao có thể?" Vừa rồi Lâm Mạnh Hi và Cao Dụ Tường còn đang thảo luận về chuyện này, hai người đều cho rằng vở kịch này sẽ càng ngày càng kích thích.

Vũ Hàn không tự nhiên gật gật đầu, "Từ đầu chuyện này đã không phải thật, đương nhiên là anh ấy đồng ý!" Hai người kia đều mang vẻ mặt không thể tin được nhìn cô, không phải là đang trách cô chứ?

Lâm Mạnh Hi và Cao Dụ Tường nhìn nhau, một phút sau liền nhìn Vũ Hàn lắc đầu, trăm miệng một lời nói: "Tốt nhất cậu nên cẩn thận một chút!"

"Cái này... Là có ý gì?" Vũ Hàn có dự cảm xấu.

"Học trưởng không thể buông tha dễ dàng như thế."

"Không sai, tôi hiểu rõ cậu ta mà, nhất định cậu ta sẽ còn có hành động khác, chắc chắn sẽ rất đáng sợ."

Vũ Hàn bị bọn họ dọa mà sợ tới mức sửng sốt, bắt đầu hiện ra rất nhiều suy nghĩ không tốt."Xong rồi... Xem ra tớ lại bị rơi vào bẫy của anh ấy rồi."

Lâm Mạnh Hi và Cao Dụ Tường gật đầu, lại cùng đồng thanh nói: "Không sai!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.