Một tháng này có lẽ là khoảng thời gian đen tối nhất cuộc đời Draco. Muốn biết cái gọi là một ngày dài như một năm, chỉ cần nhìn anh là hiểu.
Trừ giờ ăn và lớp Độc dược hai Nhà học chung, Harry luôn trốn anh, điều này làm anh vô cùng tức giận. Là một Slytherin, anh đương nhiên đủ kiên nhẫn chờ cậu thấu hiểu tình cảm của bản thân, nhưng việc cậu tránh gặp mặt hoàn toàn không đủ điều kiện để anh kiên nhẫn. Nếu không phải biết trước sau này hai người sẽ ở cùng nhau, anh mới để cho cậu trốn. Còn không, anh đã sớm xông vào hang Sư Tử, túm cổ con rùa rụt cổ nào đó đứng trước con dân Gryffindor cường hôn 30 phút!
“Draco, nhìn sắc mặt anh không tốt lắm nha! Có tâm sự sao?” Ah, Pansy Parkinson. Anh đã quên mất sự tồn tại của đứa con gái làm dạ dày anh quay cuồng.
Chết tiệt, cô ta không dùng cái giọng quãng tám kia để nói chuyện thì chết hả?
Anh hiện tại không có tâm trạng cùng cô nói chuyện, mọi kiên nhẫn cùng tao nhã của anh đã bị bàn chân vàng ngọc của Cứu Thế Chủ dẫm nát bét. Đứng dậy khỏi ghế bành gần lò sưởi âm tường, trong giọng nói Draco biểu hiện rõ ràng sự chán ghét: “Đừng làm phiền tôi, tiểu thư Parkinson. Nếu cô không muốn trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện mấy thứ không đáng nhìn thì tốt nhất nên ngậm miệng lại đi.”
Ngạo mạn vuốt vuốt mái tóc bạch kim, Draco đút tay vào túi áo rời khỏi tầng hầm Slytherin. Anh cần không khí.
Gryffindor đáng giận! Ngu xuẩn! Nhát gan!
Anh đương nhiên từng có ý định mai phục trước Bà Béo chờ vị nào đó lọt lưới, nhưng ý định này ngay lập tức bị khai tử bởi nó không hợp với phong cách của một Malfoy, hơn nữa, anh cũng không muốn trở thành phản đồ Slytherin. Hẳn rồi, anh cũng đã định lợi dụng lớp Độc dược, nhưng mà, fuck it!!! Harry vừa vào cửa liền một mực cúi đầu, miễn bàn tới việc nhìn anh. Cậu chưa bao giờ ngoan ngoãn trong giờ Độc dược như một tháng này. Cho dù anh có ác ý khiêu khích cũng chỉ nhận lại một cái đầu đen thui cùng cái liếc mắt xem thường của Granger. Thật vất vả chờ đến hết giờ, vừa quay đầu lại người đã mất dạng, ngay cả hành lang cũng không thấy bóng dáng =.=|||
Draco vô mục đích bước đi trên hành lang, ngẫm lại nhưng gì đã xảy ra trong tháng này, kết quả, càng nghĩ càng tức (muốn bùng cháy =]]]]]])
Có khi nào trong dòng người tấp nập này anh vô tình gặp được Hary không? A, đừng có nằm mơ giữa ban ngày, Draco Malfoy.
Dạo hết mấy vòng, xuyên qua đủ loại học sinh của 4 Nhà, bàn chân Draco bước vào thư viện. Khác với bên ngoài ồn ào náo nhiệt, nơi này luôn yên tĩnh lạ lùng.
Đi qua các giá sách, ánh mặt Draco nhìn tên những quyển sách dính đầy bụi. So với sách ở Tàng thư Malfoy, thư viện Hogwards chắc chắn sẽ phải tự ti về bản thân, Draco cười nhạo. Hiển nhiên, nếu chỉ dựa vào số sách nhàm chán ở đây, thế giới phù thuỷ sớm đã bị Muggle đè bẹp.
“Malfoy!”
Có người gọi thình lình làm anh giật mình, xoay người lại, hoá ra là Vạn Sự Thông Gryffindor.
“Khụ!” Draco điều chỉnh tâm tình, ngay lập tức trưng ra bản mặt kiêu ngạo nhà Malfoy, “Đây không phải là quý tiểu thư Gryffindor vĩ đại sao? Loại người Slytherin ti bỉ như tôi có thể lọt vào mắt ngài có lẽ phải vô cùng may mắn đây, thật vinh dự làm sao!”
Bất quá Hermione cũng không nổi giận, cô lẳng lặng nhìn người trước mặt, không rõ ý nghĩa mỉm cười. Với người khác, nụ cười này hệt như một thiên thần, nhưng đối với Draco nó chẳng khác gì ác quỷ.
“Malfoy, nếu cậu muốn biết vì sao Harry trốn cậu thì đừng có dùng cái giọng đó nói chuyện với tôi.”
Quả nhiên, việc duy nhất khiến nữ phù thuỷ thông minh tìm đến anh chỉ có một. Biết rõ đáp án nhưng vẫn không khiến Draco cảm thấy tốt hơn.
“Được rồi.” Lần đầu tiên Draco nói chuyện với Hermione một cách bình thường, không có châm chọc cùng mỉa mai.
A, đương nhiên, nếu để Hary đáng yêu của chúng ta biết rằng, người lên kế hoạch phá huỷ cuộc đời cậu cũng như đóng gói cậu gửi cho Draco Malfoy chính là cô bạn thân mà cậu tin tưởng nhất chắc chắn sẽ tức đến giơ chân!!!