Trò Đùa Tình Yêu

Chương 146: Vượt tường nhảy cửa sổ, cũng phải tìm được cô ấy



Lưu Đình dùng thân phận của mình để ép con trai vào thang máy, đi thẳng đến tầng mà Mai Khánh Vân đang ở, khi thang máy chưa mở, Lưu Nguyên Hào nói thẳng: “Ba, con không thể cưới Khánh Vân được, cho dù ba có bắt cóc con đi chăng nữa cũng vô ích thôi.”



Lưu Đình cười lạnh: “Có ích hay không rồi con sẽ biết.”



Chết tiệt!



Trước khi bước vào phòng bệnh của Mai Khánh Vân, bốn vệ sĩ của Lưu Đình đã khống chế cánh tay của anh và đưa người tới như vậy..



Cậu Hào không nổi giận mới lạ!



Vào bước vào cửa, không khí vô cùng khách sáo, những người lớn nói chuyện với nhau vô cùng hòa hợp.



Mai Khánh Vân dịu dàng nhìn Lưu Nguyên Hào: “Anh Hào, anh đến rồi, em cứ đợi anh mãi.”



Trong lòng anh như có lửa đốt, trên mặt không để lộ một chút cảm xúc nào, khẽ “ừm” một tiếng lạnh nhạt.



Vũ Trúc Ngọc nhìn thấy Quý Đông Minh đang cầm bó hoa bách hợp trong tay thì dặn dò anh: “Trợ lý Quý này, còn không tặng hoa cho cô Mai đi?”



Quý Đông Minh nhìn sắc mặt của ông chủ, bước tới, đưa hoa cho Mai Khánh Vân, cô ta ôm bó hoa vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn anh Hào, em rất thích.”



Khóe mắt Quý Đông Minh giật giật, còn Lưu Nguyên Hào thì mặt mày vô cảm.



Về phần bó hoa dành dành đó, Lưu Đình đoán là anh định tặng cho cho Diêu Lan Hạ, trong lúc khống chế Lưu Nguyên Hào, ông ta đã tự tay ném những bông hoa hoa vừa chớm nở vào thùng rác!



Sau khi vứt hoa đi, Lưu Đình nhìn con trai rồi chậm rãi mỉa mai nói: “Thật là tài giỏi, ngay sau khi tin tức truyền ra ngoài, giá hoa dành dành đã tăng lên gấp đôi!”



Đúng vậy, bông hoa dành dành mà tự tay Lưu Nguyên Hào cài lên tóc mai của Diêu Lan Hạ đã bị những người mỹ nhân nổi tiếng ở thủ đô điên cuồng giành giật lấy, chỉ trong một đêm giá của hoa dành dành đã tăng một cách chóng mặt, cung không đủ cầu.



Chỉ là Lưu Nguyên Hào không có tâm trạng để ý đến những thứ này.



Đứng ở trong phòng bệnh, vẻ mặt Lưu Nguyên Hào lạnh lùng đến mức có thể dùng làm ngăn lạnh bảo quản thịt tươi, giọng nói cứng ngắc: “Ở công ty của tôi còn có chuyện phải xử lý, mọi người ở đây là được rồi.”



Vừa dứt lời, anh xoay người chuẩn bị rời khỏi đây ngay, Quý Đông Minh theo sát phía sau, vừa định nhấc chân bước đi.



Lưu Đình đang ngồi trên sofa cất giọng nói vừa đủ nghe, chậm rãi, nhưng lại có vẻ uy nghiêm khiến người ta lạnh sống lưng: “Chuyện của công ty sẽ có người xử lý, con ở lại chăm sóc cho Khánh Vân.”



Lưu Nguyên Hào nắm chặt tay lại: “Ba, công việc của dự án này ngoại trừ con ra không ai có thể giải quyết được.”



“Không ai làm được thì đừng làm, ở lại!”



Phó Văn Phương cười ha ha: “Mấy người già chúng ta đừng làm chậm trễ công việc của tụi trẻ nữa, Trúc Ngọc, Lưu Đình, chúng ta về trước đi, tôi tin rằng Lưu Nguyên Hào sẽ chăm sóc tốt cho Vân Vân.”






Nói rồi cả đám họ rời khỏi phòng bệnh.



Quý Đông Minh đứng sau lưng Lưu Nguyên Hào, đang nghĩ cách làm sao để đưa anh ra ngoài, nào ngờ Lưu Đình ra lệnh: “Trợ lý Quý, anh cũng ra ngoài đi.”



Lưu Nguyên Hào cười lạnh: “Ba, ba đang muốn làm gì vậy?”



“Con ở đây chăm sóc Khánh Vân, chẳng lẽ ba còn phải cho một người ở lại chăm sóc con sao? Trợ lý Quý, đi ra ngoài!”



Quý Đông Minh đã khó xử, băn khoăn, nhưng cuối cùng cũng phải nghe theo.



Anh ta vừa bước ra ngoài, Lưu Đình gật đầu với một tên vệ sĩ mặc áo đen, người này hiểu ý, lấy ra một ổ khóa và khóa cửa phòng bệnh VIP lại!



Quý Đông Minh sững sờ!



“Chủ tịch, như thế này e rằng không hay cho lắm ạ? Tổng giám đốc còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, làm vậy...”



“Trợ lý Quý, ở đây không còn việc của anh nữa, anh tan làm được rồi đấy!”



Lưu Đình vừa ra lệnh, một người mặc đồ đen đẩy Quý Đông Minh ra cách cửa phòng bệnh hơn một mét, cả người anh ta đều cảm thấy không ổn, đây là loại ba gì thế? Có ai lại đối xử với con trai mình như vậy không?



Có phải là con ruột không vậy trời đất ơi?



Chửi thầm một hồi, anh ta hạ quyết tâm phải nghĩ ra cách cứu người ra khỏi đây.



Lưu Đình ra lệnh cho bốn tên vệ sĩ: “Canh gác 24/24, ngoại trừ bác sĩ và y tá thì không được cho ai vào, nếu cậu chủ trốn thoát, thì tôi sẽ hỏi tội các anh đấy!”



Phó Văn Phương khoác lấy cánh tay của Vũ Trúc Ngọc, hai người cười cười nói nói: “Vẫn là người làm ba mới có cách.”



Bốn người lớn cùng trợ lý và thư ký kéo nhau rời khỏi hành lang, chỉ còn lại một mình Quý Đông Minh vẫn đang sững sờ đứng ngay tại chỗ, anh ta tiến lên một bước, người mặc đồ đen lại gần một bước, ép phải lùi về phía sau.



Đúng là loạn thật rồi!



Trong phòng bệnh, không khí rất căng thẳng.



Xung quanh người Lưu Nguyên Hào toát ra không khí lạnh lẽo, đôi mắt sâu thẳm không đáy nhìn chằm chằm Mai Khánh Vân như muốn xé nát cô ta ra: “Cô hài lòng chưa?”



Sự mỉa mai lạnh lùng vẫn không khiến anh thấy hả giận!



Mai Khánh Vân đau lòng nước mắt rơi lã chã, dáng vẻ đáng thương lay động lòng người: “Anh Hào, không phải là anh nghi ngờ em đã bảo bác trai làm như vậy chứ? Thật sự em không ngờ rằng bác ấy lại làm vậy, anh Hào, anh đừng tức giận, hay là...anh gọi điện thoại cho bác trai đi, em sẽ nói với bác ấy?”



Gọi điện thoại?! A! Lúc nãy điện thoại của anh đã bị tịch thu!



Còn điện thoại trong bệnh viện cũng đã qua tay người khác xử lý rồi.



Lưu Nguyên Hào ngồi trên sofa, trên người chỉ có thiết bị điện tử duy nhất là đồng hồ, bây giờ đã là hơn bảy giờ tối, không biết Diêu Lan Hạ đã tỉnh chưa.



Lúc anh từ bệnh viện trở về công ty đã có vấn đề cấp bách phát sinh, bận rộn hết cả nửa ngày, không có thời gian và cơ hội liên lạc với cô.



Hơn nữa, anh đã định khi nào xử lý công việc xong xuôi sẽ đi gặp cô.



Chết tiệt!



“Anh Hào, đừng nóng giận, đợi lát nữa em tìm cơ hội bảo bác trai cho anh ra ngoài.”



Bộ dạng trông thật là ân cần và hào phóng, nhưng tiếc thay, anh đã chán ngán rồi, cũng không còn tin nữa.



Lưu Nguyên Hào nhìn Mai Khánh Vân bằng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, bây giờ cô ta rất hốc hác, không sai, cô ta ấm ức và sợ hãi, không sai, nhưng cậu Hào không thể nào thương xót được.



Không hề cảm thấy thương xót chút nào.



“Khánh Vân, giữa cô và tôi sẽ không có kết quả đâu. Cho dù cô có dùng thủ đoạn gì để níu kéo, tôi cũng sẽ không bao giờ kết hôn với cô, còn chưa hiểu hay sao?”



Nước mắt từ khóe mắt Mai Khánh Vân rơi xuống, cô đau khổ nghẹn ngào nói: “Anh Hào, anh không cần nhấn mạnh nữa, em biết rồi, chỉ là không có cách nào để ngừng yêu anh, em yêu anh, em bằng lòng chết vì anh, anh có biết không? ”



“Đủ rồi!”



Anh tàn nhẫn ngắt lời, cho dù là lời tỏ tình như vậy, cậu Hào cũng không muốn nghe.



Mai Khánh Vân vất vả lật chăn lên, lê người xuống khỏi giường, chầm chậm đi đến bên Lưu Nguyên Hào, quỳ xuống trên chiếc thảm dưới ánh mắt lạnh lùng như băng đó, hai tay nắm lấy tay anh: “Anh Hào, cho dù anh coi em là người phụ nữ có cũng được không có cũng chẳng sao em cũng sẽ không hề oán than, em sẽ an phận thủ thường chăm sóc cho con cái của chúng ta trưởng thành, giống như...giống như mẹ của Lưu Nguyên Huyên vậy, thật đấy... ”



“Đủ rồi! Tôi nói, đủ rồi đấy!”



Soạt!



Lưu Nguyên Hào hất tay Mai Khánh Vân ra, khiến cô ta ngã trên tấm thảm mặc kệ sự yếu ớt của cô ta, bóng dáng thon dài sải bước đến bên cửa sổ, hít thở thật sâu.



Mai Khánh Vân lau nước mắt, ở nơi mà Lưu Nguyên Hào không thấy, cô ta nhìn những bông hoa bách hợp kiều diễm, khóe miệng nở một nụ cười quyết tâm sẽ có được mọi thứ.



“Còn nữa, Khánh Vân, năm năm trước cô đã cứu tôi một mạng, hôm nay tôi cứu cô, chúng ta không còn nợ nhau gì nữa, không cần phải nhắc nhở tôi về chuyện của năm năm trước.”



Lưu Nguyên Hào nắm chặt tay trong túi quần, cuối cùng cũng có thể thanh thản sau chuyện của năm năm trước, không cần phải có bất kì nỗi bất an nào nữa.






Mai Khánh Vân kinh ngạc nhìn lên, không thể tin được nhìn bóng lưng kiên định của người đàn ông, nụ cười vừa rồi cứng đơ ra.



——



“Thật không hổ là ngôi sao hạng nhất mà, nhập viện mà còn phô trương như vậy, nằm phòng VIP không nói, ngoài cửa còn có bốn người vệ sĩ nữa, đáng sợ quá mà.”



“Còn hơn vậy cơ, tôi còn nghe hộ lý cao cấp chăm sóc Mai Khánh Vân nói Lưu Nguyên Hào còn ở bên trong cơ, trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ, cô nam quả nữ...”



“Không phải chứ? Không phải Lưu Nguyên Hào đã tuyên bố rằng vợ anh ta là Diêu Lan Hạ sao? Bác sĩ Diêu còn từ chức rồi, có vẻ là để chuyên tâm làm bà chủ gia đình giàu có.”



“Cô thì biết cái gì? Những người giàu có này thì bà chủ đều là giả dối, vỏ bọc bên ngoài mà thôi, thật sự người anh ta để trong lòng vẫn là ngôi sao hạng nhất Mai Khánh Vân, thê không bằng thiếp mà!”



“A, chẳng trách bác sĩ Diêu cũng đang nhập viện, mà hình như không có ai chăm sóc. Thật đáng thương...”



Quyển sách trong tay Diêu Lan Hạ rơi xuống dưới chăn, cô đã nghe rõ mồn một không thiếu từ nào những lời bàn tán của ý tá ở ngoài cửa.



Trái tim bị thứ gì đó sắc nhọn đâm vào, đau đớn như thể đang rỉ máu.



Anh thực sự đang ở trong phòng của Mai Khánh Vân, đúng là như vậy...



Vừa nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống, ngón tay Diêu Lan Hạ nắm chặt một góc chăn, đau đến co quắp người lại.



“Diêu Lan Hạ, đời lên voi xuống chó nhỉ.”



Cô đang nhắm mắt đau lòng thì ngoài cửa vang lên một giọng nói cay nghiệt, người đến là Cao Dĩnh Nhi.



Diêu Lan Hạ cầm cuốn sách lên, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, lãnh đạm nhìn cô ta: “Cao Dĩnh Nhi, cô đến đây làm gì?”



Cao Dĩnh Nhi đút hai tay vào túi áo blouse trắng: “Chồng đang ở bên người phụ nữ khác, còn mình thì một mình trong căn phòng trống, cô đơn lắm đúng không?”



Vẻ mặt Diêu Lan Hạ lạnh băng như hoa sương mai nở sâu trong tuyết: “Ra ngoài.”



Hai chữ, hận không thể biến thành mũi tên bắn xuyên qua miệng Cao Dĩnh Nhi.



Cao Dĩnh Nhi lại bước đến bên cửa sổ, lớp trang điểm tinh tế lột tả sự tàn nhẫn và tuyệt tình của người phụ nữ: “Diêu Lan Hạ, cô có biết bao nhiêu người đang mong cô chết đi không? Cô sống trên đời thật vô ích, nhưng chết đi lại rất có giá trị.”



Đào Khánh Trần đang thực hiện một cuộc phẫu thuật nên tạm thời không thể chăm sóc được cho cô, bây giờ Diêu Lan Hạ là một con mèo ốm yếu mà ai cũng có thể bắt nạt.



Diêu Lan Hạ nắm chặt tay, nhìn thẳng vào mắt của cô ta: “Ha ha, Cao Dĩnh Nhi, nếu Đào Khánh Trần biết được cô là người như thế nào, cả đời này anh ta sẽ không bao giờ thích cô. Cút ra ngoài ngay, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.”



Cao Dĩnh Nhi chậm rãi đứng lên, "Diêu Lan Hạ, Lưu Nguyên Hào và Mai Khanh Vân sẽ trải qua một đêm tuyệt vời trong bệnh viện. Tôi chúc cô có thể sống sót đến ngày mai để tận mắt chứng kiến anh ta và Mai Khánh Vân ôm ấp nhau như thế nào.”



“Bốp!”



Diêu Lan Hạ vứt cuốn sách trong tay về phía Cao Dĩnh Nhi, mép góc cứng cáp đập trúng cánh tay của cô ta: “Cút ra ngoài!”



Cao Dĩnh Nhi lấy từ trong túi ra một vài mảnh giấy gấp lại nhét vào tay Diêu Lan Hạ: "Đây là xét nghiệm máu mà tôi đã làm cho cô khi cô bị hôn mê. Virus trong cơ thể cô đã bắt đầu tự ăn mòn rồi. Khánh Trần bảo vệ quyền riêng tư của cô, tôi cũng không muốn bệnh viện phải dính bê bối.”



Cái...gì?



Diêu Lan Hạ mở tờ giấy kiểm tra ra, đột nhiên cảm thấy đất trời mờ mịt!



Đếm đến, sắc trời tối sầm, bệnh viện trở nên vô cùng yên tĩnh.



Mai Khánh Vân cùng Lưu Nguyên Hào đang ngồi trong phòng khách, trên bàn bày ra một bữa tối thịnh soạn, anh còn không thèm cầm đũa, ánh mắt lạnh lùng vô cảm.



Mai Khánh Vân cố gắng hết sức, nhưng Lưu Nguyên Hào không nói một lời, từ chạng vạng đến bây giờ, anh cũng không nói gì với Mai Khánh Vân.



“Muộn rồi, đi ngủ đi.”



Đây là câu đầu tiên Lưu Nguyên Hào nói với Mai Khánh Vân sau hơn một giờ im lặng.



Mai Khánh Vân mím môi: “Anh sẽ ở đây cùng em chứ?”



Lưu Nguyên Hào không nói gì, màn đêm yên tĩnh bao trùm, Mai Khánh Vân nằm xuống, nhìn anh: “Anh Hào, cảm ơn vì đã ở cùng em.”



Lưu Nguyên Hào chán nản nhìn đi chỗ khác.



Sau khoảng nửa giờ đồng hồ, xác nhận Mai Khánh Vân đã ngủ.



“Khánh Vân?”



Không có ai trả lời.



Lưu Nguyên Hào mở cánh cửa kính ngoài ban công ra, phòng bệnh liền kề nhau, cửa sổ thông nhau, Lưu Nguyên Hào xoay người trèo ra ngoài cửa sổ, đôi chân dài vượt qua ban công bên cạnh, bóng dáng vụt qua, người đã đến được phòng bên cạnh nhanh gọn lẹ, mặc kệ bên trong phòng là ai, Lưu Nguyên Hào xoay tay nắm cửa, cúi đầu bước nhanh ra khỏi hành lang.



Lan Hạ, hãy đợi anh



Lưu Nguyên Hào chạy từ tầng 20 đến tầng 19 trong vòng mười giây, đứng trước cửa phòng bệnh số 1903, ngón tay thon dài do dự một lúc lâu, cảm giác tội lỗi và tự trách khiến anh lập tức vô cùng hối hận.



Nghĩ một hồi, anh không bấm chuông, siết chặt tay nắm cửa, xoay nhẹ, mở cửa ra.



Căn phòng tối om như mực, cửa sổ đóng chặt, tấm rèm cũng được kéo lại kín mít, không thấy được cách bày biện trang trí trong phòng, cũng như người đang nằm trên giường, chỉ thấy một đường nét mơ hồ.



Lưu Nguyên Hào thở phào nhẹ nhõm, đi tới đứng trước giường bệnh, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp: “Lan Hạ, anh xin lỗi, anh đến muộn rồi.”



“Bởi vì đã xảy ra một vài chuyện, anh không thể ở bên cạnh em, là lỗi của anh, từ giờ trở đi anh sẽ ở bên cạnh chăm sóc em, không bao giờ rời xa nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.