Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao

Chương 42: 42: Có Thù Phải Báo





"Lên đi, đừng sợ, nó chỉ có một mình thôi, chúng ta mỗi người một gậy đánh nó nhừ tử nào!"
Trịnh Đông tấn công một phía thất bại, anh ta cổ vũ đàn em mình, họ lập tức tạo thành thế tấn công, vòng qua xe vây lấy anh.

Trần Ninh tuân theo bản chất đánh du kích, anh đánh một phát rồi thay đổi địa điểm, sau đó nhảy lên nóc ô tô khiến bọn côn đồ bị hụt, anh chọn tiếp hai tên đang đứng một mình, giở lại mánh cũ, vài giây sau lại có hai tên côn đồ khác ngã xuống.

Hạ Tĩnh đứng một bên quay phim rất phấn khích.

Lần cuối cô ta được xem cảnh này là trong phim võ thuật của Chân Tử Đan, tuy rằng Trần Ninh không có những chiêu thức đặc sắc nhưng sức lực lại rất lớn.

Dù chỉ với một cây gậy hay một cú đấm thôi cũng đã làm choáng váng kẻ thù, mỗi lần xuống tay có thể đánh ngã hai tên côn đồ, Hạ Tĩnh thấy anh ngang hàng với cả Siêu nhân.

“Má nó, Trần Ninh đẹp trai quá đi, sao tim tôi đập nhanh thế này?” Hạ Tĩnh thấy rạo rực trong người.

Sau mấy phút đánh nhau quyết liệt, Trần Ninh đã hạ gục tất cả bọn côn đồ, lúc này chỉ còn lại một mình Trịnh Đông sợ hãi lùi lại phía sau.

Không sai, ban đầu thì liều lĩnh ngạo nghễ, đến bây giờ rùng mình lùi về sau, Trịnh Đông đã bị Trần Ninh làm cho khiếp sợ rồi, anh ta rốt cục cũng biết mình đã gặp phải loại người nào rồi.

“Người anh em, có chuyện gì từ từ nói, chuyện hôm nay bỏ qua có được không?” Trịnh Đông lắp bắp nói.

"Bỏ qua? Nếu bỏ qua thì sẽ phụ lòng mày mang nhiều người đến đây không phải sao?" Trần Ninh ném thanh gỗ đã biến dạng đi, đối phó với tên công tử bột Trịnh Đông này căn bản không cần dùng đến vũ khí.

"Trần Ninh, đánh anh ta đi, đánh chết anh ta đi!"
Hạ Tĩnh đang đứng cổ vũ bên kia, vừa rồi Trịnh Đông sỉ nhục cô ta, cô ta vẫn còn nhớ rõ, phụ nữ là sinh vật rất nhỏ mọn, không dễ gì quên đi hận thù đâu.


Trịnh Đông đột nhiên nổi khùng, anh ta nhặt ống thép lên muốn đánh lén Trần Ninh.

Trần Ninh né người sang một bên, ống thép của anh ta đập vào chiếc Ford đậu bên cạnh móp meo.

"Mày làm hư hỏng tài sản của người khác, không hay rồi!"
Trần Ninh đá một cước khiến Trịnh Đông ngã nhào xuống đất, ống thép trong tay anh ta cũng văng ra ngoài.

Trịnh Đông còn muốn bò dậy thì Trần Ninh bước tới vặn ngược cánh tay anh ta, khống chế anh ta trên đất.

Trần Ninh vẫy tay với Hạ Tĩnh, ra hiệu cho cô ta có thù phải báo.

"Cho cô xử đó!"
Hạ Tĩnh cũng là người có thù phải báo, nghe anh nói vậy, cô ta chạy tới dùng giày cao giót đạp mấy phát lên đũng quần của Trịnh Đông khiến anh ta mắt trợn trắng.

Trần Ninh thấy vậy thì rùng mình, cảm thấy thân dưới lạnh lẽo, thầm nghĩ đừng bao giờ đi trêu chọc cô gái Hạ Tĩnh này, ra tay thật tàn nhẫn mà.

"Bây giờ xử lý sao? Phải cho anh ta! " Hạ Tĩnh thu chân lại, làm động tác cắt cổ.

Trần Ninh cạn lời, có phải Hạ Tĩnh xem quá nhiều phim điện ảnh rồi không, cứ muốn giết là giết hả.

Trịnh Đông sợ hãi tè ra quần, mùi khai bốc lên, anh ta vội vàng xin tha: “Người anh em, cô gái này, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, chúng ta có thể thương lượng mà, cô muốn tôi xin lỗi thế nào tôi cũng chịu hết!"
Trần Ninh cũng muốn dạy cho Trịnh Đông một bài học, nhưng bây giờ anh ta thối không chịu nổi nên chỉ đá vào mông anh ta một phát, mắng: "Mau cút đi, xém chút nữa bị mày làm ngột thở rồi!"
Trịnh Đông điên cuồng chạy đi, mấy thằng đàn em của anh ta chỉ có vài người tỉnh lại, cũng lảo đảo chạy theo anh ta.

Trần Ninh hét lên: "Này, mau đưa đám anh em tụi bây đi bệnh viện đi!"
Ai nghĩ Trịnh Đông chạy càng nhanh hơn.

Sau khi đánh những tên côn đồ kia đến nhập viện, Trần Ninh và Hạ Tĩnh lên xe Hummer của mình.

Đôi mắt đẹp của Hạ Tĩnh từ khi lên xe vẫn luôn quan sát Trần Ninh khiến anh không được tự nhiên, anh bèn hỏi cô ta: "Cô đang nhìn cái gì vậy?"
“Tôi đang nhìn ngôi sao võ thuật đấy, anh đánh giỏi quá đi, lại còn đẹp trai nữa chứ, anh nên đi đóng phim mới đúng.

” Hạ Tĩnh mơ mộng.

“Tạm thời không có dự định này.

” Trần Ninh nói.

"Vậy khi nào anh có dự định này thì nhớ nói cho tôi biết nhé, tôi sẽ làm trưởng nhóm fanclub của anh!"
Hạ Tĩnh dường như đã trở thành fangirl của Trần Ninh, cô ta không giấu nổi sự ngưỡng mộ của mình dành cho Trần Ninh.


Trần Ninh cười hỏi cô ta: "Cô muốn đi ăn tối ở đâu?"
"Tới nhà hàng Wow, đồ ăn ở đó không tệ, bữa này tôi mời.

" Hạ Tĩnh phấn khởi nói.

“Được, vậy cung kính không bằng tuân lệnh.

” Trần Ninh nói xong thì lái xe đến nhà hàng.

“Oa, chiếc Hummer này không tệ, không gian rất rộng, không cảm thấy khó chịu nữa.

” Hạ Tĩnh la hét trong xe.

Trần Ninh đột nhiên cảm thấy cô gái này bắt đầu có chút hoạt bát rồi!
Đến nhà hàng, Hạ Tĩnh chọn một căn phòng bao để dễ nói chuyện hơn.

Sau đó họ gọi một số món ăn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

“Anh kinh doanh gì vậy?” Hạ Tĩnh đặt hai tay lên má, hồn nhiên hỏi.

“Tôi hả, bây giờ tôi đang có một nhà hàng Tây.

” Trần Ninh nói.

"Đồ ăn Tây sao, cái này tôi không rành lắm, nếu là đồ ăn nước ta thì được rồi.

Tổ tiên của tôi là đầu bếp hoàng cung, gia đình có rất nhiều công thức nấu ăn, ông nội và ba tôi đều là những đầu bếp nhà hàng xuất sắc.


"
Gia cảnh của Hạ Tĩnh khiến Trần Ninh hơi ngạc nhiên, anh không ngờ cô gái ngực to này lại có người nhà là đầu bếp, đúng lúc anh có dự định kinh doanh nhà hàng nên hỏi: "Có thể mời ba cô đến nhà hàng tôi làm việc không?"
"Đừng đùa.

" Hạ Tĩnh lắc đầu: "Ba tôi rất cứng đầu, ông ấy thích ăn đồ ăn của dân tộc.

Trước đây có nhiều nhà hàng lớn thuê ông ấy với mức lương rất cao nhưng ông ấy đều từ chối.

"
Trần Ninh có chút thất vọng, chợt nhận ra Hạ Tĩnh cũng là con nhà nòi, ôm hy vọng hỏi: "Vậy tài nấu nướng của cô thế nào?"
Trần Ninh suy nghĩ, nếu nhà hàng Pháp của anh có một đầu bếp xinh đẹp dáng chuẩn thì chẳng phải khách hàng sẽ đến nườm nượp sao.

“Nhưng tôi chỉ biết nấu mì ăn liền thôi.

” Hạ Tĩnh có chút xấu hổ: “Tôi không thích làm đầu bếp, khói dầu có hại cho da nên không học.


“Tiếc nhỉ.

” Trần Ninh thở dài.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.