Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao

Chương 50: 50: Nhà Hàng Món Kho Kiểu Pháp





Hạ Tĩnh tiếp tục nói: “Trần Ninh, anh đã nói là các món kho của tôi làm rất ngon, ngon hơn cả ba người đầu bếp kia, vậy thì cũng không thể nói không tính là gì hết được.


“Nhưng mà cô chỉ biết làm một món, tôi muốn mở một nhà hàng lớn, cũng không thể để khách hàng đến dùng bữa không cần phải chọn món nữa, trực tiếp dọn món kho lên được chứ?” Trần Ninh nhìn cô cười.

Hạ Tĩnh vỗ vỗ trái tim đầy kiêu hãnh, tự tin nói: “Tôi có thể học mà, chỉ cần cho tôi một ngày, tôi đã có thể học được thêm một món, không cần quá nhiều thời gian, tôi đã có thể thành một đầu bếp hàng đầu.


Trần Ninh chỉ cười mà không nói, Hạ Tĩnh nghĩ rằng đây chính là từ chối nên sắc mặt trở nên căng thẳng, mím đôi môi hồng hào, nói: “Tôi mặc kệ, đã ăn món chân giò kho của tôi rồi thì anh phải chịu trách nhiệm.


Người đàn ông đối diện - Huỳnh Minh Đạt, đang từ tốn ăn món chân giò đột nhiên dừng lại, sau đó tỏ vẻ vui mừng, nói với Hạ Tĩnh: “Lại có chuyện tốt như vậy sao? Vậy tôi cũng phải ăn món chân giò kho, nể tình cô xinh đẹp như vậy, tôi chỉ đành cố mà phụ trách với cô, làm bạn trai của cô.


“Bỏ bỏ bỏ, lo mà ăn giò heo của anh đi!” Hạ Tĩnh không hề có chút tình cảm nào với tên mặt đầy mụn của tuổi mới trưởng thành này, vẻ mặt tức giận.

Huỳnh Minh Đạt cười xấu xa tiếp tục giải quyết chân giò heo, thật ra anh ta sớm đã nhận ra, Hạ Tĩnh ứng tuyển là giả, nhưng có ý đồ với người ta là thật, anh ta đang âm thầm quan sát diễn biến của tình hình.


“Tuyển dụng cô thì cũng được thôi.

” Trần Ninh đột nhiên nói ra một câu làm người khác phải kinh ngạc.

“Ông chủ, nhưng cô ấy chỉ biết làm một món kho mà thôi.

” Từ Châu lo lắng nhắc nhở, cô không muốn Trần Ninh tiêu tiền vào việc không đáng.

Trần Ninh nói: “Không phải tuyển dụng rồi vẫn còn thời gian thử việc sao, có thể thử việc nửa tháng trước, hơn nữa nhà hàng của chúng ta đều tính lương theo năng lực.

Vì Hạ Tĩnh chỉ biết nấu một kho nên lương sẽ bị chiết khấu, trong thời gian thử việc, tiền lương mỗi tháng sẽ là 12 triệu, kí túc xá chỉ có một phòng, nếu như sau nửa tháng, không thể học được cách nấu của mười món trở lên, vậy thì thời gian thử việc xem như thất bại.


“Được!”
Hạ Tĩnh gật đầu, chấp thuận đề nghị này.

“Vậy thì tốt, ngồi xuống ăn cơm trước đi, ăn cơm xong để Từ Châu đưa cô đi xem phòng kí túc xá của cô, trong cả tòa nhà cô xem thích phòng nào thì ở phòng đó.


Thân là chủ của cả một tòa nhà như vậy, Trần Ninh nói chuyện cũng quá bá đạo rồi.

“Rất tốt, anh đã ra một quyết định rất anh minh đấy!” Hạ Tĩnh có chút tự luyến, ngồi xuống cùng mọi người dùng bữa.

Vừa ăn vừa trò chuyện, sau khi tiếp xúc, Trần Ninh phần nào đã đoán ra được tính cách của Hạ Tĩnh, vừa mạnh mẽ, dám nghĩ dám làm, đôi lúc có hơi ngốc nghếch, có điều tính cách lại rất tốt, khả năng thiết lập quan hệ rất tốt, không bao lâu đã có thể trở nên thân thiết với mọi người.

Sau bữa cơm, Từ Châu đưa Hạ Tĩnh đi chọn phòng, cuối cùng cô ấy đã chọn phòng số 103, theo như lời cô ấy nói, tầng trên cao không có người, ở một mình sẽ rất đáng sợ, và tầng hai có Huỳnh Minh Đạt, quá xấu, nửa đêm đụng phải lại tưởng gặp phải quỷ, vậy nên chỉ có thể ở ngay tầng một.

Cũng may sau khi Huỳnh Minh Đạt dùng bữa xong đã trở về phòng rồi, nếu nghe thấy những lời này nhất định sẽ tức muốn chết.

Sau khi sắp xếp xong cho Hạ Tĩnh, Từ Châu quay đầu lại tìm Trần Ninh, đưa ra một đề nghị lịch sự: “Hạ Tĩnh chỉ biết làm một món kho, mà trước mắt chúng ta lại là một nhà hàng Tây, tôi vẫn cứ cảm thấy không hợp lí, tôi nghĩ vẫn nên tuyển thêm một đầu bếp nữa.



Trần Ninh nghĩ đi nghĩ lại liền nói: “Cô nói cũng có lí, tên của nhà hàng này cũng có thể thay đổi, ngày mai cô hãy đi liên hệ làm lại bảng tên của cửa hàng, làm một tấm bảng đề tên là các món kho kiểu Pháp.


“Vậy có ổn không?” Từ Châu nở một nụ cười đầy ngượng nghịu nhưng lại rất lịch sự.

Trần Ninh lập tức cười: “Đùa thôi, cô còn chưa nhìn ra sao?”
Từ Châu nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt với đôi mắt to tròn đầy khó hiểu.

Trần Ninh nói: “Tôi nhìn ra Hạ Tĩnh là người cố chấp kiên trì, có lẽ mỗi ngày thật sự có thể học cách nấu một món, không bao lâu chúng ta sẽ có một đầu bếp nữ xinh đẹp có thể nấu các món cung đình, hiệu ứng tuyên truyền này có lẽ còn tốt hơn cả việc tuyển thêm mấy đầu bếp giỏi đấy? Ngay cả chi phí quảng cáo cũng được tiết kiệm.


Nghe qua lời giải thích của Trần Ninh, Từ Châu cũng hiểu ra, trên mặt nở nụ cười, có điều cô vẫn có chút lo lắng và thắc mắc: “Nếu như Hạ Tĩnh học không được nhiều món như vậy thì sao? Nhà hàng là nơi để ăn cơm, nếu thức ăn không ngon, ít loại, vậy thì chỉ có tuyên truyền thôi cũng sẽ không được bao lâu.


Trần Ninh nói: “Điều này cũng có thể xảy ra, nhưng cô đừng quên, tổ tiên của gia đình cô ấy đều là đầu bếp cung đình và đầu bếp cho các bữa tiệc trong cung, liệu sẽ có một thể hệ đầu bếp trẻ không giỏi để làm hoan ố thanh danh của cả dòng họ sao? Đến lúc đó chú, bác nào đó của Hạ Tĩnh sao còn mặt mũi với đời, đến nhà hàng chúng ta cũng là vì chứng minh cho dòng họ, vậy thì chúng ta không phải sẽ có một đầu bếp hàng đầu ư?”
“Là tôi nghĩ không chu đáo rồi, anh nhìn xa thật đấy.

” Từ Châu cuối cùng cũng yên tâm rồi, ngại ngùng nở nụ cười.

“Không sao, phải nhớ kĩ, vàng nhất định sẽ tỏa sáng, với nguồn tài chính hiện tại của tôi, đầu tư vào một người cũng không tính là gì, chỉ cần có ích đối với chúng ta.


” Trần Ninh nói.

“Ừm, tôi hiểu rồi.

” Nút thắt trong lòng Từ Châu cũng đã được tháo gỡ, vui vẻ nói lời tạm biệt với Trần Ninh.

Trần Ninh nhìn bóng lưng rời đi của cô, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, hôm nay lại tuyển được một cô cấp dưới xinh đẹp, trong lòng thỏa mãn lớn hơn tác dụng thực tế, anh ấy đột nhiên nảy ra một ý tưởng, đến lúc đó sẽ tuyển một nhóm người đẹp làm trợ lí, khi ra ngoài dù ở bất cứ đâu đều rực sáng thu hút sự chú ý của mọi người.

“Đây là một quyết định đầy mỹ mãn!” Trong lòng Trần Ninh đã kiên định với cách nghĩ này.

Trước khi ngủ, Trần Ninh thường mở ứng dụng trợ cấp ba chục nghìn tỷ, trong tin nhắn hệ thống đột nhiên phát hiện dấu chấm than màu đỏ, cho biết có một email mới.

Anh lập tức bấm vào để xem tin nhắn bên trong.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.