Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 31



Trên đường quay về, Lục Trung Quân không nói lời nào, nhưng chân bước cũng đã chậm hơn rất nhiều. An Na tay siết chặt chiếc túi đựng băng vệ sinh, luôn len lén liếc nhìn Lục Trung Quân, biểu hiện vô cùng ấm ức. Trở lại nhà khách, Lục Trung Quân đưa An Na đến tận cửa phòng.

– Lục Trung Quân, chuyện tối nay anh có bị gì không? Hay là tôi đi Cục công an làm chứng cho anh nhé?

Rốt cuộc An Na không kìm được, thấy anh định bỏ đi thì vội nói một câu.

Vừa nãy anh ra tay quá hung hãn, cô nhìn thấy cũng sợ hết hồn, gã đầu húi cua kia hình như có chống lưng, nhỡ đâu gã trả thù thì sao, trong lòng cô rất lo lắng cho anh.

– Không phải chuyện của em. Em đi vào ngủ đi.

Lục Trung Quân sẵng giọng, bỏ đi.

Lúc anh quay người đi, An Na nhìn thấy chỗ mu bàn tay của anh có chỗ bị rách, máu rỉ ra, hẳn là lúc nãy đánh nhau bị thương.

– Ối tay anh chảy máu kìa. Anh chờ chút, để tôi đi lấy thuốc sát trùng cho anh…

– Em bớt chuyện đi, không chết được đâu.

Lục Trung Quân vẩy máu trên tay, quay đi.

An Na nhìn theo bóng anh biến mất ở hành lang, trong lòng trào lên cảm giác ấm ức oan uổng, buồn bã mở cửa phòng, đi thay băng vệ sinh xong ngồi thừ ra ở mép giường, cuối cùng không kìm được chạy ra ngoài, gõ cửa phòng Phó huyện trưởng Uông.

Phó huyện trưởng Uông còn chưa ngủ, đang xem tài liệu công văn trong phòng, ra ngoài mở cửa thấy là An Na, hỏi cô có chuyện gì. An Na liền đem chuyện vừa rồi mình ra ngoài mua đồ gặp phải lưu manh, rồi được Lục Trung Quân cứu mình nói lại một lần.

– Phó huyện trưởng Uông, người đó mang súng, còn nói bố làm ở tòa án. Cháu sợ họ sẽ không bỏ qua cho Đội trưởng Lục ạ.

Phó huyện trưởng Uông rất ngạc nhiên, hỏi chi tiết thêm nữa, biết có hai cảnh sát đã dẫn người đi thì an ủi:

– Không sao đâu, đừng lo lắng. Tòa án cũng không thể làm ẩu được. Tiểu Lý, cháu có sao không? Nguy hiểm quá, may mà có Tiểu Quân. Lần sau cháu gặp chuyện, có gì cứ nói với chú là được, đừng một mình ra ngoài.

– Phó huyện trưởng Uông, cháu chỉ sợ họ trả thù thôi…Đội trưởng Lục đánh người ta…khá nặng….

An Na ấp úng miêu tả lại tình hình lúc ấy, Phó huyện trưởng Uông nghe nói Lục Trung Quân đã tháo khớp tay người ta, còn cầm súng đập đầu đối phương thì sắc mặt nặng nề, ho khan một tiếng lắc đầu nói:

– Cái cậu này ra tay cũng nặng quá….

Dừng một chút lại nói tiếp,

– Chú biết rồi, cháu cứ về nghỉ đi. Ngài mai tiễn đoàn Pháp đi rồi chú sẽ gọi điện hỏi tình hình, hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu.

– Chú Uông, nếu cần cháu làm chứng thì cứ gọi cháu ạ. – An Na nói, – Dẫu sao, cháu cũng là người trong cuộc, Đội trưởng Lục cũng vì giúp cháu thôi.

– Được rồi, cháu về nghỉ trước đi.

An Na bụng đầy tâm sự trở về phòng. Lúc đi ngủ mãi không yên giấc, bụng lại nhẩm đau, còn khó chịu hơn trước. Lăn lộn trên giường mãi không ngủ được, cô bò dậy, đi xuống lầu mượn nhân viên phục vụ túi nước nóng, về phòng rót nước ấm trườm bụng cũng không có tác dụng, đành phải ôm cái bụng đau đi ngủ, đến tận hai ba giờ sáng, mới mơ màng ngủ được. Tờ mờ sáng, khách ở phòng khác đi lại bên ngoài hành lang, An Na bị đánh thức, cô cầm gương lên soi, thấy hai mắt mình sưng vù, vành mắt đen sì như gấu mèo.

Cô đi ra ăn sáng thì gặp Phó huyện trưởng Uông. Cô vội hỏi tin tức tối qua. Phó huyện trưởng Uông nói:

– Không sao rồi. Chú đã phản ánh tình hình cho thị trưởng. Thị trưởng vô cùng coi trọng, đã chỉ thị công an nghiêm túc xử lý. Bố của gã kia là phó chánh tòa án thành phố, biết con trai gây chuyện ngay tối hôm qua đã tới đồn công an rồi, nói là khẩu súng kia của mình, không biết đã bị cậu con trai trộm đi từ lúc nào, còn nói sẽ không bao che gì cả. Vợ chồng ông ta còn định đi tìm cháu để xin lỗi nữa.

An Na nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm:

– Không cần xin lỗi đâu ạ.

– Đúng rồi Tiểu Lý, chú có việc còn phải ở lại thành phố hai ngày, xem tinh thần cháu không được tốt, hai ngày qua mệt mỏi lắm đúng không? Hôm nay tiễn khách xong, chú bảo Tiểu Quân đưa cháu về. Cháu về nghỉ ngơi cho khỏe đi.

An Na ngây người, trước mắt hiện ra vẻ lạnh lùng của Lục Trung Quân tối qua khi nhìn mình, trong lòng không rõ tư vị gì, chỉ vâng một tiếng.



An Na cùng đoàn thị trưởng, Bí thư Trương tiễn đoàn nước Pháp ra sân bay, từ biệt Piero Lỗ. Lúc trở lại nhà khách thành phố, thấy xe Thị trưởng đỗ ở đó, Thị trưởng đang đứng nói chuyện với Lục Trung Quân, bên cạnh là Phó huyện trưởng Uông, nét mặt thị trưởng ôn hòa, cuối cùng còn vỗ vai anh một cái, như là đang khích lệ anh. Thấy An Na với Bí thư Trương trở lại, thì vẫy tay với cô.

An Na đi tới.

– Thị trưởng Lâm, Phó huyện trưởng Uông!

Đến gần, cô chào mấy lãnh đạo, cuối cùng nhìn Lục Trung Quân, ngập ngừng:

– Đội trưởng…Lục.

Lục Trung Quân dừng ánh mắt trên mặt cô mấy giây, lạnh nhạt gật đầu coi như chào lại.

Bí thư Trương vội báo cáo tình hình tiễn khách cho Thị trưởng Lâm biết. Thị trưởng Lâm gật đầu, quay sang nói với An Na:

– Tiểu Lý, hai ngày qua cháu vất vả rồi, lát nữa đồng chí Lục sẽ đưa cháu về. Chuyện tối qua, thật khiến người ta tức chết mà. Chú đã chỉ thị xử lý nghiêm khắc, cần chỉnh đốn tác phong một số con cái lãnh đạo vi phạm pháp luật. Hy vọng cháu không vì thế mà mất hết ý chí, tiếp tục cống hiến sức mình cho nền kinh tế văn hóa của thành phố ta.

An Na vội gật đầu. Thị trưởng lại khích lệ cô mấy câu, cuối cùng cùng Phó huyện trưởng Uông và Bí thư Trương lên xe đi. Chỉ còn lại hai người, cô nhìn Lục Trung Quân.

– Đội….

– Đi được chưa? – Lục Trung Quân hỏi.

An Na nuốt xuống câu muốn nói, gật đầu.

– Em đi thu dọn đồ đạc đi, tôi chờ ở đây.

An Na lặng lẽ đi vào, thu dọn đồ đạc xong thì đi ra, theo anh đến ga tàu hỏa. Trên đường trở về huyện La Bình, chiếc xe mà Lục Trung Quân hôm trước chở An Na ra ga vẫn để ở trong ủy ban huyện, hai người đi đến đó lấy xe. Lúc Lục Trung Quân đi lấy xe, An Na đứng chờ ở cổng, đang đứng chờ thì nhìn thấy Cao Vĩ cầm cặp táp từ ngoài đi vào.

An Na không muốn đụng mặt với anh ta, vội vã quay người đi để tránh, ai ngờ Cao Vĩ tinh mắt nhìn thấy An Na thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lập tức bước nhanh tới gần.

– Lý Mai, trùng hợp thế, em cũng ở đây à?

An Na đành phải xoay người lại, gật đầu với anh ta:

– Vâng, em có việc đang định đi rồi. Anh bận thì cứ làm việc đi, chào anh…

Nói xong đi ra cổng chính.

– Lý Mai, chờ chút.

An Na đành phải dừng bước.

– Chuyện là….

Cao Vĩ đi tới trước mặt An Na,

– Lần trước em có tỏ thái độ như thế anh cũng đã hiểu. Nhưng chị họ em tìm anh, nói mong anh suy nghĩ lại. Anh nghĩ nghĩ, đã quyết định cho chúng ta thêm một cơ hội, cũng hy vọng em cân nhắc lại. Giờ em đang dạy học ở trường tiểu học đúng không? Ở huyện đang lúc có thiếu biên chế giáo viên dạy nhạc, nếu em đồng ý, anh sẽ tác động giúp em…

Anh ta đang nói, sau lưng có tiếng động cơ xe vang lên, tiếng còi xe ầm ĩ.

An Na quay qua, thấy Lục Trung Quân lái xe đến, tay anh đặt lên bánh lái, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn sang.

– Đồng chí Cao, cám ơn anh nhưng không cần đâu ạ. Chị họ em nói với anh thế nào em không biết, nhưng em đã nói rõ với anh rồi, cũng chúc anh sớm tìm được người thích hợp. Em đi nhờ xe Đội trưởng Lục về đây, chào anh ạ.

An Na nói xong mặc kệ anh ta mà lên xe của Lục Trung Quân.

Cao Vĩ ngượng ngùng, nhìn sang thấy là Lục Trung Quân thì lấy lại bình tĩnh, mỉm cười chào anh:

– Đội trưởng Lục, sao anh cũng ở đây thế? Tôi tới huyện có chút việc, vừa hay gặp Lý Mai. Hai ngày qua tôi bận rộn quá. Hút điếu thuốc chứ?

Vừa nói vừa tìm bao thuốc.

Lục Trung Quân khoát tay, nửa cười nửa không gật đầu với anh ta.

– Tôi còn có việc, chào anh.

Rồi đạp ga, cảnh vệ ở cổng vội mở cổng sắt để chiếc xe ra ngoài.

Trên đường đi anh không nói câu nào, bầu không khí trong xe rất xa lạ. An Na ban đầu cũng giả bộ không quan tâm chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài, về sau không kìm nổi, nhìn anh đang chuyên tâm lái xe, bắt chuyện:

– Lục Trung Quân, anh ăn tết một mình à? Cảm giác thế nào?

– Rất tốt. – Lục Trung Quân đáp.

An Na ngừng một lát:

– Hai ngày qua anh ở đâu thế, sao không thấy anh. Phó huyện trưởng Uông rất quan tâm anh, hai người quen biết nhau à?

Lục Trung Quân không lên tiếng.

– Đúng rồi, tối qua sao anh lại qua đó đúng lúc vậy? May mà gặp anh, không thì…

– Nói xong chưa? – Lục Trung Quân cắt lời cô, – Sao cứ lải nhải mãi thế? Không thấy phiền à?

An Na ngớ ra, răng cắn chặt vào môi, nhìn chằm chằm vào gáy anh, ánh mắt dần dần nóng lên.

– Sao anh lại thái độ như thế với tôi? Tôi có lỗi gì với anh thì anh nói đi, tôi xin lỗi anh là được. Tối qua anh cứu tôi, nhưng tôi cũng đâu cố ý. Tôi làm sao biết sẽ xảy ra chuyện cơ chứ? Anh thái độ như thế là sao?

Lục Trung Quân nhìn An Na qua gương chiếu hậu.

Mắt An Na đỏ hoe.

– Dừng xe.

– Em định làm gì? – Lục Trung Quân hơi ngoái lại hỏi.

– Tôi muốn xuống, không đi xe anh nữa.

– Được rồi…

– Tôi bảo dừng xe, anh dừng xe cho tôi.

– Em sao thế, mới nói một câu đã khóc rồi à? – Giọng của Lục Trung Quân mềm nhũn ra, – Người không biết còn tưởng tôi ức hiếp em đấy?

– Anh nói tôi một câu à? Anh rõ ràng đang ức hiếp tôi. – An Na nước mắt rơi xuống từng giọt, – Tôi đang khó chịu trong người, anh còn ức hiếp tôi.

– Tôi không có…

– Anh có dừng xe không?

An Na giật mở cửa xe.

Lục Trung Quân vội đánh xe vào vệ đường đỗ lại, An Na mở cửa xe ra, anh nhanh chóng nhảy xuống xe, trước khi cô nhảy xuống đã chắn cánh tay ở cửa xe, chặn cô lại.

– Em khó chịu chỗ nào, tôi đưa em đi bệnh viện.

– Không cần anh quan tâm. Anh tránh ra cho tôi.

– Không! – Lục Trung Quân giữ cô lại, – Lãnh đạo bảo tôi đưa em về. Không phải tôi dọa em, nếu em xuống, nửa đường rất khó bắt xe đấy.

– Kệ tôi.  Kệ tôi tự về. – An Na nước mắt rơi xuống như mưa.

Lục Trung Quân nhìn dáng vẻ của cô thì lúng túng.

– Được rồi được rồi, là tôi sai, em đừng khóc nữa. Là tôi sai, là tôi ức hiếp em, tôi không bằng cầm thú, không phải con người. Em ngồi lại đi, tôi đảm bảo không làm gì em nữa. Em đừng khóc….

Kiểu cách của anh khác với lúc trước một trời  một vực, giọng nói đầy vẻ lấy lòng, dụ dỗ.

Anh càng như thế, An Na càng ấm ức, nước mắt cứ tuôn rơi, bản thân cũng không biết tại sao mình lại yếu đuối như thế.

– Đừng khóc nữa, tôi lau cho em….

Lục Trung Quân đưa tay định lau nước mắt cho An Na, bị An Na hất tay ra, móc khăn tay cúi xuống lau nước mắt.

Tay của Lục Trung Quân khựng lại, ngượng ngùng rụt về, đứng ở cửa xe nhìn cô.

– Vừa rồi em hỏi tôi gì nhỉ? Ăn tết phải không? Tối ba mươi một mình tôi đón giao thừa, mua bánh bao, ăn xong thì ngủ sớm. Còn hai ngày trước, tôi ở ngay bên cạnh nhà khách. Tối qua…

Anh ngập ngừng.

– Tối qua tôi định đi tìm Phó huyện trưởng Uông, thấy em đi ra ngoài, tôi nghĩ em mới tới thành phố, nhỡ bị lạc đường thì sao, nên đi theo em….

An Na lau nước mắt xong, mắt vẫn đỏ hoe, mặt quay đi không nhìn anh.

Lục Trung Quân dè dặt nhìn gò má cô:

– Mấy vấn đề em hỏi tôi trả lời rồi đó, em còn giận nữa không? Không giận thì chúng ta đi tiếp nhé?

An Na không lên tiếng.

Lục Trung Quân đứng thẳng lên.

– Vừa nãy em và Cao Vĩ kia nói gì thế? – Trước khi đóng cửa xe, Lục Trung Quân như vô tình hỏi đến, – Hai người hình như rất có duyên, đi đâu cũng gặp nhau.

– Chả có duyên phận gì cả. – An Na lạnh lùng nói, – Anh tự dưng kéo tôi và anh ta làm gì? Tôi chẳng có quan hệ gì với anh ta cả.

Lục Trung Quân liếc cô một cái, thấy cô vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, thần sắc lạnh nhạt, nhưng tâm tình có vẻ như đỡ hơn nhiều.

– Được rồi, thế chúng ta đi nhé. Em ngồi yên, chớ có gây sự nữa.

Anh đóng cửa xe, đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, khởi động xe tiếp tục lái xe đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.