Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 40



Hai ngày sau chính là ngày quốc tế phụ nữ, trước khu văn hóa có treo biểu ngữ chúc mừng, cảnh tượng hết sức náo nhiệt. Đến hơn năm giờ, đã bắt đầu có người lục đục tới hội trường của cung văn hóa, chờ được xem tiết mục biểu diễn văn nghệ.

Trong hội trường của cung văn hóa có hơn hai trăm chỗ ngồi, trong chốc lát, ngoài mấy hàng phía trước dành cho lãnh đạo thì các vị trí khác đều đã bị ngồi đầy. Tiết mục biểu diễn còn chưa bắt đầu, nhưng toàn bộ đường đi cùng chỗ cửa ra vào cũng đều đầy ắp người.

Sáu giờ rưỡi, đi kèm cùng với tiết mục diễu hành của các thành viên biểu diễn văn nghệ, lãnh đạo trong khu trấn đi vào chỗ ngồi trong tiếng vỗ tay chào mừng như sấm, khu trưởng phát biểu cảm tưởng một lúc, tiết mục biểu diễn văn nghệ chính thức mở màn.

Tiết mục ngâm thơ tập thể của An Na được bố trí ở giữa buổi diễn, tất cả mọi người tham gia đều ăn mặc quần áo chỉnh tề, còn được trang điểm đàng hoàng. Mấy chị lớn tuổi đứng sau sân khấu để chờ biểu diễn bắt đầu tám chuyện, người nói ôi lão yêu tinh tới rồi, có người nói mẹ ơi chỉ thiếu Đường Tăng thôi, tiếng nhạc vang lên không ngừng. Triệu Trung Phân rất căng thẳng hồi hộp, mặt ủ rũ yêu cầu mọi người nghiêm túc đàng hoàng lại, nhân lúc chưa phải lên sân khấu thì xem lại bài thơ cho thuộc, để tránh lúc lên biểu diễn thì vì quá hồi hộp mà quên lời ảnh hưởng đến tập thể. Bị cô nhắc nhở, mọi người lập tức khẩn trương trở lại, đúng lúc có một tiết mục vừa kết thúc, tiết mục đó có một cô gái vì quá căng thẳng mà quên lời, khi vừa xuống ra phía sau sân khấu thì khóc òa lên nức nở, một chị lớn tuổi đứng ở cửa thấy vậy thì càng hoảng, không dám nói cười nữa, vội vàng tranh thủ nhẩm lại cho thuộc bài thơ.

Rốt cuộc đã đến phần tiết mục biểu diễn ngâm thơ tập thể trạm sữa, MC vừa giới thiệu xong, cả hội trường đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Mọi người ra sân khấu, An Na cũng mang theo đàn violong đứng ngay chếch sân khấu, chờ đã yên tĩnh rồi, âm thanh “Tịch sắc” mượn để bày tỏ nỗi nhớ nhà vang lên.

Tịch sắc là tên một bài hát kể về nỗi buồn thương mà An Na rất thích, kết hợp với âm sắc mê đắm uyển chuyển, du dương, thong thả của đàn violon lập tức khiến người nghe si mê, chỉ sau mấy chục giây âm nhạc mở màn, Triệu Trung Phân bắt đầu dựa theo việc luyện tập trước đó dẫn dắt mọi người ngâm thơ lên, An Na thì đứng gần đó thỉnh thoảng xen vào mấy đoạn nhạc khác để phối diễn. Toàn bộ tiết mục hoàn thành rất thuận lợi, tuy không hẳn là tiết mục thu hút nhất tối nay, nhưng cũng được coi là xuất sắc. Tiết mục vừa biểu diễn xong An Na cùng mọi người cúi xuống cám ơn, người xem vỗ tay nhiệt liệt đáp lại, còn có người trong hội trường hét lên yêu cầu cô đàn một bài.

Xuống sấn khấu rồi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Triệu Trung Phân vốn là người căng thẳng nhất đội giờ cũng hoàn toàn thở phào, vỗ ngực nói:

– Ôi mẹ ơi, vừa rồi em căng thẳng kinh khủng, hai chân giờ vẫn còn nhũn như chi chi đây này.

Mọi người cùng phá lên cười đầy vui sướng. Bình thường không có cơ hội được hóa trang, buổi tối nay rốt cuộc được trang điểm hóa trang một lần, mấy bà mấy chị lớn tuổi cũng thích cái đẹp, không chịu tẩy trang ngay, cười cười nói nói không ngừng, còn chờ cho đến hết buổi biểu diễn, nghe nói trong khu không chỉ keo kiệt tặng mỗi đội một cái ly hay khăn lông mà còn hào phóng tặng mỗi người một cái, còn phát cả đường, chậu rửa mặt, phích nước, nồi…v.v, mọi người vừa nghị luận vừa chờ đợi.

Cây đàn violon kia cũng mượn của cung văn hóa, mang về không tiện, nên tiết mục biểu diễn vừa kết thúc, An Na hỏi để trả lại, người ta nói vừa nãy nhìn thấy Tiểu Trương phụ trách kho của cung văn hóa làm việc ở tầng ba, bèn cầm đàn qua đó muốn tìm anh ta, đi qua một hành lang, bỗng có người gọi cô.

An Na giật nảy mình, nhìn sang, hóa ra là Lục Trung Quân.

Cô đoán tối nay anh cũng đến xem buổi biểu diễn, có điều dưới hội trường quá đông người, ánh đèn sân khấu lại quá chói, nên chẳng biết anh ở đâu, lúc này lại thấy anh bất ngờ xuất hiện làm cô giật cả mình, liếc anh một cái:

– Anh chẳng nói chẳng rằng xuất hiện ở đây, muốn dọa người ta à?

Lục Trung Quân tựa vào tường, nhìn cô.

– À…nãy xem tiết mục của bọn em, được lắm…

Có vẻ như anh tìm đề tài đề nói chuyện.

– Cám ơn.

An Na đáp có lệ.

Trong cung văn hóa có rất nhiều người, bên ngoài còn có người đi lại, hành lang nay là là lối qua, nên người qua người lại rất nhiều, An Na nói xong đi tiếp tục đi, không ngờ cánh tay bị kéo lại, là Lục Trung Quân bắt lấy.

– Anh…

Cô đang định chất vấn thì đã bị anh kéo vào trong một căn phòng cửa mở, vừa đi vào, “cạch” một tiếng, anh đã khóa trái cửa luôn rồi.

Bên trong không bật đèn, mờ mờ tối, nhưng bởi có ánh đèn ngoài hành lang chiếu qua tấm cửa sổ bằng kính nên vẫn loáng thoáng nhìn ra đây là căn phòng thử quần áo biểu diễn, có mùi trần mốc nhàn nhạt.

An Na sững ra, còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị anh bế lên, đặt vào một cái bàn. Cô muốn nhảy xuống, hai tay anh đặt lên vai cô, giữ chặt, đè người cô lại, cả người liền không nhúc nhích nổi, bị anh giam vào giữa.

Hai người rất sát nhau, đầu gối của cô áp chặt vào bắp đùi anh, thậm chí ngay cả hô hấp cũng rất sát.

An Na hồi hộp, tim đập thình thịch, ngửa đầu lên đụng phải ánh mắt anh đang nhìn xuống.

Có thể là bởi ánh sáng quá mờ, ánh mắt của anh cũng rất sâu.

– Lục Trung Quân anh muốn làm gì, buông tôi ra. – Cô uốn éo người, đưa tay muốn chặn hai tay anh đang đè vai của mình.

Tay anh hơi buông lỏng ra, An Na cảm giác bả vai mình nhẹ hơn, cô đang định đẩy anh, bỗng anh đưa tay lên, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào má cô.

– Mai Mai, anh rất muốn hôn em. – Giọng nói của anh trầm thấp dịu dàng, vang lên bên tai cô.

Mặt An Na nóng bỏng.

– Anh có biết xấu hổ không, đi mau đi….

Cô khẽ mắng anh, thấy anh cúi đầu xuống, như muốn hôn, cô vội nín thở ngửa ra sau, ra sức tránh né anh.

Lục Trung Quân áp lại gần, bỗng lại dừng lại, từ từ thẳng người lên, thở dài.

– Vậy em nói đi, lúc nào em mới cho anh hôn em?

– Anh cút xa đi.

An Na nhân cơ hội đẩy anh ra, nhảy xuống khỏi bàn, chạy ra phía cửa, tay vừa đặt lên khóa cửa bỗng ngừng lại.

Cô nghe thấy bên ngoài hành lang có tiếng bước chân và tiếng nói.

- …Gì thế, tôi đang căng thẳng muốn chết đây….Tiết mục của trạm sữa hay như thế, chúng ta có bị thua không?

– Ôi mẹ ơi, tôi cũng thế….

– Cái váy lần trước thử rộng quá, suýt nữa thì tụt, phải đổi thôi, xem có cái nào size nhỏ hơn không….

– Ấy, cậu xem giúp son có bị trôi nhiều không….

Giọng nói càng lúc càng gần, An Na không dám mở cửa ra nữa, muốn chờ ba người đó đi qua, không ngờ trùng hợp, ba người kia lại muốn tới chỗ này. Ba người đó đứng ở bên ngoài cửa, có người đẩy cửa, phát hiện là cửa đã bị khóa thì kêu lên.

– Có chuyện gì thế, chẳng phải tiểu Trương nói cửa không khóa bảo chúng mình đến đây lấy trang phục à? Sao cửa lại khóa rồi?

– Sắp đến tiết mục chúng ta rồi, không có trang phục chúng ta lên biểu diễn kiểu gì?

– Chờ tí, để mình đi tìm tiểu Trương mở cửa.

Có người chạy đi tìm tiểu Trương.

An Na căng thẳng gần chết, không dám cử động sợ phát ra âm thanh, sợ bên ngoài nghe được. Quay đầu lại thấy Lục Trung Quân đang khoanh tay tựa vào bàn, dáng vẻ chẳng chút quan tâm hay lo lắng, cô giận không chỗ phát tiết, rón rén trở lại bên cạnh anh, giơ tay lên muốn đánh.

– Đều tại anh hết, giờ phải làm sao? – Cô thì thào.

Lục Trung Quân lại khẽ cười lên.

– Anh đứng đắn một chút được không hả?

An Na vì căng thẳng mà sau lưng đẫm mồ hôi rồi, không còn tâm trạng đâu mà so đo với anh, chỉ muốn làm thế nào để thoát khỏi tình trạng khó xử này, nhỡ cửa bị mở ra, bị người ta thấy cô và Lục Trung Quân ở trong này, đoán chừng ngày mai hai người sẽ trở thành đề tài câu chuyện của cả Hồng Thạch Tỉnh cho mà xem.

– Anh sẽ nhảy xuống từ cửa sổ. – Lục Trung Quân cuối cùng tỏ ra nghiêm chỉnh, – Em đóng cửa sổ lại cho anh, sau đó ra mở cửa, nói mình vào để thay trang phục là xong.

An Na liếc cửa sổ đen thui.

– Nhưng tầng ba đấy…

Lục Trung Quân tới bên cửa sổ, mở ra, ngó ra nhìn nhìn.

– Không sao cả, bên cạnh có đường ống.

– Được không, không được thì thôi, nghĩ cách khác….

Dù muốn đạp tên xấu xa này xuống dất, nhưng để anh phải làm chuyện nguy hiểm như thế, cô vẫn không đành lòng.

– Không sao, anh nhảy rồi, nhớ làm theo lời anh nói.

– Vậy anh cẩn thận nhé. Cẩn thận đấy….

An Na thò hẳn người ra, lo lắng nhìn anh đưa tay chạm vào đường ống để thử độ chắc.

– Được, không sao đâu. – Lục Trung Quân nhìn cô, cười một cái, nhét một mảnh giấy vào tay cô.

– Gì thế?

– Vé xem phim, em còn nợ anh hai buổi xem phim đấy. Anh chờ em ở chỗ cũ. Anh vẫn nói, nếu em không tới, anh cũng không đi tìm em mà ở đó chờ em. Em tự quyết đi.

Nói xong nhảy một cái, cả người bám vào đường ống nước, giống như con thằn lằn trượt xuống. Lúc trượt xuống đến tầng hai thì tung người nhảy xuống đất, lúc đứng lên còn làm một động tác tay với An Na.

An Na thấy anh đã an toàn xuống đất thì thở phào, đóng vội cửa sổ lại, lấy lại bình tĩnh rồi bước ra mở cửa. Cửa mở ra, đối mặt ngay với mấy cô gái bên ngoài.

– Sao bạn lại ở trong thế Lý Mai?

Có một người biết An Na, thấy An Na mở cửa thì vô cùng ngạc nhiên, hỏi.

– Xin lỗi mấy bạn, tiết mục của mình vừa xong, mặc trang phục trên người không thoải mái nên tới chỉnh lại, vừa nãy còn chưa chỉnh xong nên không dám ra mở cửa, mình xin lỗi.

Thái độ của An Na rất thành thật.

– Thì ra là vậy, mình đã nói tiểu Trương bảo cửa không khóa rồi. Không sao không sao.

Mọi người thấy cửa đã được mở, thời gian lại gấp, cũng chẳng có ai quan tâm đến An Na nữa, tất cả ùa vào trong phòng.

An An hít sâu, cầm đàn violon chuồn vội đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.