Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 52



Sự thực chứng minh cú đạp kia của An Na không chút nào ảnh hưởng đến năng lực của Lục Trung Quân cả, khi được thỏa mãn rồi, anh ôm An Na cùng đi tắm, rồi lại ôm cô quay lại giường, cuối cùng cũng chịu nằm yên bên cô.

– Ôi, sao em lại thơm thế nhỉ….- Lục Trung Quân vẫn hưng phấn nói bên tai cô, – Anh chỉ muốn cắn em thôi.

– Anh dám….

– Nói đi, em có thích không, còn muốn nữa không…

– Thu lại ý nghĩ đen tối của anh vào đi, em hỏi anh…

An Na vừa mở miệng, Lục Trung Quân bỗng “í” một tiếng, một tay chống lên quay nghiêng người, nhìn chăm chú vào bụng cô, biểu cảm kích động vô cùng.

– Anh làm sao thế?

An Na không hiểu hỏi.

– Anh nhớ ra rồi, hôm qua anh không mang bao. Em sẽ mang thai chứ Mai Mai. Anh sắp được làm bố rồi à?

An Na lườm anh.

– Nghĩ nhiều rồi, đang kỳ an toàn.

Lục Trung Quân lộ vẻ thất vọng, à một tiếng lại nằm xuống.

– Anh định nói nếu em sinh cho anh một đứa con thì thật tốt biết bao. Tháng trước một giáo viên trong trường sinh một cậu con trai làm đầy tháng, cứ cầm ảnh khoe khắp nơi…

– Lục Trung Quân em hỏi anh,  – An Na ngắt lời anh, – Rõ ràng là anh đồng ý với em không làm thành viên bay thử mà, tại sao lại làm?

– Không mà…em nghe ai nói lung tung thế…Em khát không, anh rót nước cho em uống…

Miệng thì nói, chân thì muốn nhảy xuống giường.

– Anh nằm im cho em.

An Na ấn anh trở lại, bản thân thì ôm chăn ngồi dậy, nhìn anh chăm chú.

– Anh đừng có làm bộ, anh chẳng những là huấn luyện viên bay thử, còn là số một nữa cơ. Anh nói đi, ban đầu anh đồng ý gì với em?

Lục Trung Quân cười gượng:

– Mai Mai, mai đừng như vậy mà. Trước khác nay khác. Lãnh đạo phân công nhiệm vụ cho anh, anh không thể không nhận, em nói có đúng không.

– Em mặc kệ. Anh đã đồng ý rồi thì phải làm. Anh không được làm việc đó nữa.

– Ôi, vậy không được đâu. – Lục Trung Quân lại cợt nhả, đưa tay tìm ngực cô nắn bóp, – Đừng cau có nữa, cười lên mới xinh. Được rồi, nãy em kêu gào cả người mệt mỏi à, nằm xuống đi anh xoa bóp cho…

An Na hất tay anh ra, xuống giường mặc quần áo, ngồi xuống ghế.

Lục Trung Quân ngẩn ra, chậm rãi ngồi dậy. Chiếc chăn đơn tuột xuống bụng, anh cứ trần truồng ngồi đó nhìn cô.

– Mai Mai, em giận à?

Anh dò hỏi.

– Anh nói xem? – An Na lạnh lùng nói, – Lần trước rõ ràng anh đồng ý với em rồi, giờ lại lật lọng.

– Anh không có. – Lục Trung Quân hoang mang, – Có phải em nghĩ lung tung không nên tưởng thật? Người ta ăn cơm còn bị nghẹn mà chết, nếu cứ theo như em nói, có phải cơm cũng không cần ăn không? Nghĩ thoáng đi, chớ có ngốc nghếch nữa.

– Anh nói vậy là sao? – An Na muốn bốc hỏa, – Em nghiêm túc đấy, lần này cũng nghiêm túc. Anh nói rõ cho em đi, có phải anh không thể không làm huấn luyện  viên bay thử không?

– Sao lại không làm! – Lục Trung Quân dứt tóc, – Mai Mai, anh nói với em rồi, cuối tuần này bọn anh có buổi diễn tập trên không trên đại địa hình, sử dụng chiến cơ mới nhất, thiết kế mới nhất…

– Đừng nói cái này với em. – An Na cắt đứt lời anh, – Em  hỏi anh, có phải anh nhất quyết làm huấn luyện viên bay thử không?

– Em à, em muốn anh không tham gia buổi diễn tập cuối tuần đúng không?

An Na nhìn anh.

– Lục Trung Quân, em biết cuối tuần này anh chắc chắn sẽ không kịp rút khỏi, em cũng không phải cố tình gây sự với anh. Cuối tuần anh có thể tham gia, nhưng sau đó anh nhất định phải rút khỏi đó, không làm huấn luyện viên bay thử nữa.

Lục Trung Quân nhìn cô chằm chằm, dần dần mày nhíu lại.

– Mai Mai, anh nghĩ em có phần độc đoán rồi. Lần trước em nói thế, anh cho rằng em chỉ nói để đấy, nên mới đồng ý với em, sao em lại cứ tự lao vào sừng trâu thế? Em cứ khăng khăng như vậy, anh cũng nói thật với em, cái gì em muốn anh đều nghe theo em, chỉ duy nhất điều này thì không được. Hơn nữa, anh cũng có tình cảm, em đừng ép anh được không? Anh là đàn ông, cũng có việc mình làm, em cũng không muốn sau này sống chung với một người đàn ông lúc nào cũng bị trói vào thắt lưng em cả ngày chứ?

– Lục Trung Quân, nếu anh nói như thê, vậy em cũng nói thật luôn, cái khác em có thể thương lượng, nhưng cái này thì không, anh phải nghe em.

Lục Trung Quân im lặng chốc lát, bỗng đưa tay kéo An Na lên giường. An Na giãy dụa, anh chỉ nhấc một chân lên đè cho cô không cử động được.

– Ngủ đi, ngủ một chút. Đã hơn một giờ rồi, chúng ta cứ cãi ầm ĩ làm ảnh hưởng đến phòng bên thì không hay. Có gì ngày mai hẵng nói. – Rồi tắt điện.

– Lục…

– Em không mệt à, nghe anh ngủ đi. Có gì ngày mai nói. Mai anh còn nghỉ. – Trong bóng tối tiếng anh vang lên khẽ khàng.

An Na hít sâu một hơi, cuối cùng nhẫn nhịn ngậm miệng lại, nhắm mắt lại.

Cả đêm cô ngủ không ngon. Lục Trung Quân nằm bên cạnh thì có vẻ rất mệt mỏi, chốc lát đã ngủ say rồi, không chỉ thế, dáng nằm còn rất thoải mái nữa. An Na nằm trong bóng tối nghe tiếng thở đều đều của anh bên tai, trong lòng rất phiền muộn, chỉ hận không thể đánh thức anh dậy bắt anh không ngủ được giống mình. Một lát lại nghĩ lung tung, nhớ đến thái độ vừa rồi của anh thì lòng lại rơi xuống đáy.

Tuy rằng hai người đã dần dần quen thuộc thân thể của nhau, ở trên giường anh luôn nói những lời tâm tình ngọt ngào khiến cô luôn xao động đỏ mặt, nhưng nếu bảo cô nhượng bộ anh ở chuyện này thì thật là rất khó.

Cô bắt đầu cảm nhận có một sự chán nản và lo lắng vượt ngoài tầm kiểm soát đối với người đàn ông này rồi.

Rạng sáng hôm sau, An Na vẫn còn tâm tình của đêm qua cộng thêm trạng thái mất ngủ đang lơ mơ ngủ thì bị một bàn tay nóng hổi sờ soạng lên cơ thể, tiếp theo đó một thân hình đè lên người mình rất nặng, hơi thở nam tính của buổi sáng sớm lan tỏa.

Anh hôn lên mặt cô.

An Na mở mắt ra.

– Lục Trung Quân, chuyện tối qua anh thật sự không nhớ à?

Lục Trung Quân khựng một chút, không trả lời, tiếp tục hôn cô, hôn lên môi cô.

An Na ngoảnh mặt đi, – Em xin anh, anh nghe em được không? Em thật sự muốn tốt cho anh…

Người đàn ông dừng động tác trên người cô, một lát sau lăn xuống khỏi người cô.

– Mai Mai, em có thấy phiền không, mới sáng sớm đã cằn nhằn cái này với anh rồi. Em không thể hiểu và ủng hộ anh được ư?

– Em hiểu, nhưng em không thể ủng hộ anh. – An Na quay người nằm nghiêng đối mặt với anh, – Em biết anh thích bay lượn, đây cũng là sự nghiệp của anh. Nhưng em thật sự sợ anh xảy ra chuyện…

– Em nghĩ nhiều rồi. – Lục Trung Quân nhìn cô, – Hôm nay anh xin nghỉ, lát chúng ta đi ăn sáng rồi anh đưa em đi chơi.

– Lục Trung Quân em xin anh đấy, anh nghe lời em được không?

Lục Trung Quân nhìn cô, vỗ vào mông cô như dỗ đứa trẻ, xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

– Lục Trung Quân, sau này anh sẽ vì sự cố bay thử mà chết đo. – An Na ngồi dậy, – Đây cũng là nguyên nhân em ngăn cản anh làm thành viên bay thử.

– Lại nữa rồi. – Lục Trung Quân dừng bước lại, quay đầu nhìn An Na, biểu cảm đầy vẻ kiềm chế và bất lực.

– Em nói sự thật cho anh biết, em không phải là Lý Mai, em tên thật là An Na. Em cũng không phải người thời đại này của anh, em từ ba mươi năm sau đến đây. Trước đó em đã từng được thấy tấm ảnh chụp của anh với Chử Vĩ rồi. Em biết sau này anh bởi vì sự cố bay thử mà hy sinh, cho nên em không thể để anh xảy ra chuyện được. Xin anh hãy tin em.

An Na cuối cùng không kìm nén được đã thốt ra.

Lục Trung Quân đi tới sờ tay lên trán cô, hoang mang:

– Không sốt tí nào.

– Em nói thật đó.

An Na bỗng rất hối hận vì trước đó mình đã xử lý toàn bộ những thứ mình đã đem theo đến đây, giờ thì chẳng còn cái gì để chứng minh cho anh nữa rồi. Cô chợt nhớ đến một thứ, vội xuống giường tìm chiếc đồng hồ đeo tay mà cô đã từng chuộc lại cất ở trong hành lý.

Lúc đó đến, ông cụ kia nói đã bán chiếc đồng hồ cho người quen rồi, An Na năn nỉ ông cụ cho mình địa chỉ người mua kia, trả thêm 200 đồng, cuối cùng mới chuộc lại được.

– Đây là chiếc đồng hồ Patek Philippe của thời đại em mới có, ở nước ngoài giờ còn chưa có hiệu này đâu, không tin anh kiểm tra đi.

– Nhìn tạm được. – Lục Trung Quân liếc một cái.

– Anh hãy tin em, tấm hình kia em đã từng nhìn thấy ở chỗ bố anh. Lúc đó…

– Được rồi được rồi! Đừng nói em là người của ba mươi năm sau, dù em là mẹ anh, anh cũng sẽ không làm theo ý của em đâu, đã hiểu không?

Anh bắt đầu mặc quần áo vào.

– Em nằm nghỉ đi, anh đi mua đồ ăn cho em, ăn xong chúng ta ra ngoài chơi. Em đừng nói lung tung gì nữa.

Nói xong đi ra ngoài.

– Anh đứng lại cho em. – An Na gọi theo lưng anh, – Em cho anh biết, nếu anh muốn ở bên em, anh nhất định phải nghe em, đừng làm nữa.

Lục Trung Quân dừng lại, nghiêng đầu.

– Ý em là sao?

– Nếu anh cứ cố chấp, chúng ta chia tay.

– Sao lại thế, em là người của anh rồi. – Mặt anh trầm xuống.

– Anh không tin phải không.

– Em bệnh à, sao cứ cãi với anh chuyện đó?

– Anh nói lại lần nữa đi?

– Chia tay cái gì? Hôm nay anh ở bên em, cuối tuần diễn tập xong, anh sẽ đem chuyện chúng ta nói cho bố biết, rồi chúng ta kết hôn. Nếu em tới đây rồi thì đừng đi nữa, ở đây luôn đi, có thể anh rất bận nhưng anh sẽ bảo em gái anh đến ở với em. Dù sao cũng không xa mấy, chỉ nửa ngày là tới.

An Na lạnh lùng nhìn anh:

– Lục Trung Quân, em cho anh cơ hội cuối cùng, anh nghĩ kỹ đi. Anh thật sự không từ bỏ việc làm thành viên bay thử?

Lục Trung Quân cũng nhìn cô chăm chú.

– Không.

Anh nói rất khẳng định.

– Dù sau này có chết?

– Anh sẵn lòng chết. Được chưa?

– Được được. – An Na gật đầu, – Uổng cho em xen vào chuyện của người khác. Em không ngăn cản anh nữa. Anh muốn gì cũng được.

Lục Trung Quân do dự một chút lại quay trở lại, muốn cầm tay cô.

– Em nói xem có phải hai ta bị bệnh không, vì chuyện này mà cãi nhau ầm ĩ….

An Na lạnh lùng nhìn anh.

– Em lo quá rồi có biết không? Anh bảo đảm với em, ta sẽ không xảy ra chuyện…

– Anh nghe em, chúng ta còn tiếp tục. Anh không nghe, chúng ta sẽ kết thúc. Em không muốn sống cuộc sống ngày ngày phải lo lắng bất an về người đàn ông của mình không biết khi nào anh ta chết khi nào.

Cô lạnh lùng nói.

Lục Trung Quân đứng ở bên cạnh, sắc mặt tối đen.

– Mẹ nó chứ, em đúng là mụ đàn bà ngu ngốc, muốn gì thì làm đi. Chán cãi nhau với em.

Anh quay ngoắt lại nhặt chiếc áo khoác trên ghế rồi mở cửa bước ra, sau đó đóng sập cửa lại, bỏ lại cô ở trong đó.



Lục Trung Quân ra khỏi nhà khách, lái xe đi về học viện. Chiếc xe đang lao nhanh bỗng anh đạp phanh thắng đột ngột lại, rút điếu thuốc lá để trong xe ra, châm lên rít một hơi.

Một lát sau, anh ném điếu thuốc đi, quay đầu xe lại, trở lại căn phòng đó, mở cửa ra, phát hiện cửa không khóa trái. Tim anh bỗng xẹt lên một tia lo lắng, đẩy ra ra.

Trong phòng trống không, cô đã đi mất, chỉ còn một tờ giấy đặt trên bàn bị chiếc gạt tàn chặn lấy.

..

An Na biết Lục Trung Quân sẽ đến bến xe tìm mình nên không lập tức đi ngay mà tới công viên gần đó, ngồi một góc, rơi vào trầm tư.

Đúng như trong dự liệu của cô, anh không tin lời cô nói.

Trong lòng cô cũng rất hiểu, nhìn phản ứng hôm nay của anh, anh sẽ không dễ dàng nhượng bộ với cô.

Nói thẳng ra, cô không phải là không có thất vọng. Cũng hiểu vị trí của mình ở trong lòng anh. Nếu như toàn bộ đều theo sự phát triển mà cô đã biết, giờ chuyện không may anh gặp sẽ còn có một hai năm nữa thôi.

Cô cũng không cần thiết phải tiếp tục giằng co với anh nữa.

Có thể xa nhau một thời gian, để hai người yên tĩnh cũng là một phương pháp xử lý tốt.

Huống hồ hiện tại so với Lục Trung Quân, cô còn nôn nóng muốn xử lý nốt chuyện liên quan đến Tiểu Quang hơn.

Sắp đến cuối tháng bảy rồi, tháng chín là nhà trẻ khai giảng, cô không thể cứ tiếp tục trì hoãn nữa, mà cũng không còn thời gian, cho nên để lại cho anh một tờ giấy, nhắn anh chú ý an toàn, thận trọng nghe theo lo lắng của mình, sau này có duyên sẽ gặp lại, sau đó thu dọn đồ đạc rồi đi.



Lúc trời tối đen, khi Lục Trung Quân chạy tới trạm xe lửa Bắc Kinh để tìm cô, thì An Na đang ngồi trên xe đi đến một thành phố phụ cận, sau đó chuyển xe lên xe lửa đi phía nam, về thành phố S.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.