Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 84



Phạm Minh ngay từ ban đầu nhìn thấy An Na thì đã thích cô rồi. Anh ta cũng rất có lòng tự tin về bản thân, đương nhiên, với xuất thân gia đình cùng với điều kiện của bản thân, đích thật anh ta có đủ tự tin như vậy. Trước đó khi vài lần chủ động tiếp xúc với An Na, có biểu hiện ý tứ theo đuổi cô, nhưng vẫn luôn không được đáp lại. Phạm Minh cảm thấy có lẽ là bởi vì tính cách cô rụt rè, hoặc là lạt mềm buộc chặt, thì càng thêm muốn chinh phục được cô, hôm nay tới hẹn cô đi ăn, không ngờ nửa đường lại nhảy ra một Lục Trung Quân, càng không ngờ là Lục Trung Quân và cô lại đang yêu nhau.

Vừa nghe An Na nói vậy, Phạm Minh lập tức phản ứng, biết là cô thừa nhận lời Lục Trung Quân nói, trong lòng đầy thất vọng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:

– Được. Vậy tôi cảm ơn, để lần sau rảnh nhé. Giờ tôi có việc đi trước.

Lục Trung Quân bắt tay anh ta lần nữa, hai người xã giao đôi câu, nhìn theo bóng Phạm Minh đi khỏi, lập tức quay sang An Na.

– Lạ nhỉ, mấy ngày không gặp em đã quen anh ta rồi à? Đi nhờ xe anh ta lúc nào thế? Anh nói em nghe này, Phạm Minh không ngây thơ giống anh đâu. Phụ nữ anh ta quen còn nhiều hơn đàn ông anh quen ấy…

An Na lườm anh.

– Trên thế giới cũng chỉ có anh là ngây thơ nhất, vừa lòng chưa?

– Em đừng giận, anh nói nghiêm túc đấy. Không được nhân lúc anh không ở đây thì phạm sai lầm, em biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không?

– Này Lục Trung Quân, em phát hiện sao anh lại thích nói năng lung tung thế nhỉ? Anh không tới thì em cũng không nhận lời mời của anh đâu. Ngày đó biết anh xảy ra chuyện, em hoảng sợ muốn đến học viện hàng không, vừa lúc gặp anh ta, anh ta đưa em tới nhà ga. Anh còn nói à, tất cả đều vì anh hết đấy. Anh còn dông dài nữa, em không quan tâm tới anh nữa.

Lục Trung Quân sờ sờ cằm, rốt cuộc biết ngoan ngoãn vội hỏi cô mấy ngày này bận rộn cái gì.

An Na nói về công việc mình đang làm. Lục Trung Quân nghe xong, cười:

– Vợ anh giỏi thật gì cũng làm được. Thế này thì chẳng phải đi nước ngoài à? Bên Hong Kong có câu nói gì ấy nhỉ, nữ cường nhân thì phải, sau này em cũng không phát triển theo hướng đó đấy chứ?

– Sao thế, anh không cho phép à?

– Sao có thể. – Lục Trung Quân cười tủm tỉm, – Anh thích nhìn thấy vợ anh ưu tú giống như ngôi sao sáng trên bầu trời tỏa sáng khắp nơi. Nghe nói người giàu nước ngoài đều có phi cơ riêng à, em cứ đề ra mục tiêu này đi, chờ ngày nào đó có thể mua được một cái phi cơ riêng, anh sẽ phát huy năng lực bản thân, lái phi cơ cho em thích đi đâu cũng được.

An Na phì cười.

– Lương em chẳng đủ đâu.

Hai người đùa nhau vài câu, Lục Trung Quân kêu đói bụng muốn đi ăn cơm. An Na bảo anh chờ một lát, mình đi lên giao lại công việc xong, xuống dưới hai người cùng nhau đi. Ăn cơm xong, bởi vì ngày mai An Na còn phải thi, nói buổi tối phải về sớm một chút để chuẩn bị. Lục Trung Quân liền đưa cô về.

Hai người sóng vai nhau đi dọc theo hàng cây xanh bên ngoài bức tường của trường chậm rãi trở về, lúc sắp đến cổng trường, An Na bảo với anh hai ngày trước cô có đi thăm bố anh, có nói cho ông ấy biết chuyện trước kia của anh. Lục Trung Quân ngây ra, dậm chân.

– Đã bảo em không được nói rồi mà, sao em lại không nghe cứ đi nói thế?

– Em thấy cần phải nói, nên mới nói. Anh có thể làm gì em nào?

An Na tủm tỉm cười đáp lại, bỏ mặc anh tiếp tục đi.

Lục Trung Quân ngây ra phía sau một lúc, rồi lạch bạch đuổi theo.

– Được được. Em là sếp của anh em là to nhất, anh tuyệt đối phục tùng em. Em quyết định hết.

Chỉ là giọng điệu nghe vẫn buồn bực.

An Na liếc anh,

– Sao thế, vẫn khó chịu với em à?

– Anh nào dám, anh tuyệt đối tiếp thu lời sếp mà.

Lục Trung Quân nhe răng cười.

– Thế mới ngoan. – An Na gật đầu, tiếp tục đi.

Lục Trung Quân đút tay túi quần đi bên cạnh cô trò chuyện tiếp. Khi đưa cô đến dưới ký túc xa, bỗng hỏi:

– Nói đi, em nói với ông ấy, thế lúc đó thái độ của ông ấy thế nào?

Hỏi xong nhìn cô, biểu cảm nghiêm trang, khác hẳn với vẻ cười cợt lúc nãy.

An Na nhìn anh, mỉm cười:

– Ông ấy rất hoang mang. Em nghĩ ngoài hoang mang ra, chắc cũng vui mừng nữa. Nhưng nói thật, điều em xúc động không phải vì thế, mà là một câu lúc ấy ông nói. Ông nói là, anh vẫn luôn giấu ông ấy, anh trước nay không coi ông ấy là cha.

Nụ cười bên môi An Na dần biến mất.

– Lục Trung Quân, lúc ông ấy nói câu đó, rất buồn bã rất cô độc, khiến người ta rất khó chịu trong lòng. Anh không ở đây, nếu lúc đó anh có mặt, nhất định anh cũng rất xúc động.

Lục Trung Quân yên  lặng chốc lát, bỗng đưa tay ra cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô.

– An Na, anh biết suy nghĩ của em. Anh sẽ suy xét.

– Vâng.

Nụ cười lại trở lại bên môi An Na,

– Em tới rồi, em lên nhé. Anh có nhà, buổi tối đừng ở bên ngoài nữa mà về nhà đi.

– Tiểu An.

Lúc này chỗ cửa phòng có tiếng gọi mình, An Na nhìn lại, thấy mấy chị cùng phòng đứng đó, cười vẫy tay với cô.

– Tiểu An, chú em tới thăm em đấy, đợi em lâu rồi. Chỗ em làm việc bọn chị không có số điện thoại. Thấy em còn chưa về, chú em định về đây này. Bọn chị vừa tiễn chú ấy vài bước thôi.

Quả nhiên, ngay sau đó cô thấy bố mình An Quốc Cường đang cầm túi lớn túi nhỏ đi ra.

An Na ngây ra, sau đó thì cười tươi mừng rỡ, đang định gọi ông thì ý thức tay mình vẫn đang bị Lục Trung Quân nắm chặt, vội vàng rút ra.

– Chú, sao chú tới ạ? Mà sao lại chẳng báo trước cho cháu thế?

An Na chạy đến, giúp bố cầm đồ.

An Quốc Cường mỉm cười, tầm mắt rơi vào Lục Trung Quân vẫn đứng yên tại chỗ, thần sắc lập tức cau có hẳn đi.

Thực ra vừa rồi khi nhìn thấy bố xuất hiện, trong lòng An Na đã bồn chồn rồi. Biết ông vẫn không thích Lục Trung Quân. Tình cảnh này quá ngượng ngùng, cô đang nghĩ xem nên nói giúp anh đôi câu không. Mà nom dáng vẻ của Lục Trung Quân thì cũng đang đơ ra, đứng bất động ở đó.

Cũng may là anh phục hồi tinh thần ngay, đi tới, đứng trước mặt ông An mỉm cười chào:

– Chú ạ.

An Quốc Cường cố nặn nụ cười gượng gật đầu chào lại, bỏ mặc anh một bên, nhìn sang An Na:

– Vừa hay chú có việc tới Bắc Kinh. Nếu tới rồi thì tiện thể thăm cháu luôn. Bên cháu việc học sắp xong rồi đúng không? Xong rồi thì cùng nhau về nhà nhé.

An Na vâng một tiếng, nhìn Lục Trung Quân, dùng ánh mắt ý bảo anh đi trước đi.

Lục Trung Quân nhận được mệnh lệnh của cô, sờ sờ cằm mình, đang định mở miệng xin phép đi trước thì một chị cùng phòng đã đi ra nói:

– Tiểu Lục, vừa hay chú của An Na ở đây, còn thất thần làm gì, chú từ xa tới còn chưa ăn cơm, mau đi mời chú vợ tương lai đi ăn đi chứ.

Nói xong lại khen ngợi Lục Trung Quân liên tục với ông An;

– Bọn cháu từng nghe tiểu An nhiều lần nhắc tới chú, nói chú thím là người thân duy nhất của em ấy. Nói thật, Tiểu An có bạn trai là Tiểu Lục, bọn cháu đều thấy hai đứa xứng vô cùng, chú thấy đúng không ạ. Lần trước tiểu Lục còn mời…

– Chị ơi. – An Na vội cắt ngang sự nhiệt tình của chị ta, – Cám ơn chị đã đón tiếp chú em. Em dẫn chú đi ăn cơm đã ạ.

– Được, – Chị gái kia cười nói, – Tiểu Lục, biểu hiện tốt vào nhé.

Nói xong thì đi vào, sắc mặt An Quốc Cường lập tức sầm xuống.

Lục Trung Quân không dám thêm câu nào, đánh mắt cầu xin giải vây sang An Na.

– Anh đi về trước đi.

An Na tạm thời cũng hết cách, biết lúc này nói gì cũng vô dụng, đành phải đuổi anh đi tước, đỡ khiến bố càng không vui thêm.

Lục Trung Quân vội vã xin phép với An Quốc Cường rồi rời khỏi.

……

– Bố, bố đừng làm mặt mày như thế được không?

Dẫn ông An đến khách sạn nhận phòng đâu đấy rồi, An Na bắt đầu nói giúp Lục Trung Quân.

– Con thật sự thích anh ấy. Anh ấy đối xử với con rất tốt. Còn nữa, chắc mẹ cũng đã nói với bố rồi, anh ấy đã quyết định không làm phi công quân sự nữa. Bố đừng phản đối nữa mà.

An Quốc Cường hừ một tiếng.

– Tự bố khác hiểu.

……

An Quốc Cường đột nhiên tới, An Na lén gọi điện thoại cho Lục Trung Quân, bảo anh mấy ngày tới đừng đến tìm mình nữa, tránh cho đôi bên khó xử. Lục Trung Quân cũng hết cách, đành phải đồng ý. Hôm nay nghĩ nghĩ tối sẽ về nhà, thế là thu dọn hành lý trở về.

Cách lần xung đột với ông Lục cũng đã qua mấy ngày rồi.

Mấy ngày này Lục Tiểu Lâm không về nhà, buổi tối chỉ có một mình ông cụ Lục, ông không nói gì, không khí trong nhà rất nặng nề, thím Trương đang rất lo lắng, chợt thấy Lục Trung Quân trở về, tay còn cầm hành lý, dáng vẻ như ở lại lâu thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng giúp anh mang hành lý vào phòng, dọn dẹp phòng cho anh, còn xem xét vết sẹo trên trán anh, cứ luôn miệng, ông Lục thật là, sao lại ra tay nặng như thế.

– Bố cháu đâu?

Lục Trung Quân hỏi.

– Còn chưa về, chắc là cũng sắp về rồi. Tiểu Quân, cháu ngồi đi, thím đi nấu cơm, làm bữa cơm ngon cho hai bố con.

– Vâng ạ.

Anh nói.

– Có gì đâu, đừng khách sáo làm gì. Ai nấy đều mong cháu về, lần này về nhớ ở lâu nhé. Mà cũng sắp đến tết rồi, bao năm rồi không đón tết ở nhà rồi. A đúng rồi!

Thím Trương cười tươi:

– Mấy hôm trước cô bé An Na có đến đây, ôi con bé thật là xinh xắn. Tuy bố cháu chẳng nói gì, nhưng thím nhìn là biết, bố cháu hài lòng về con bé lắm. Tiểu Quân, cháu phải nỗ lực lên, nhanh chóng cưới người ta đi. Trong nhà quạnh quẽ lắm, chờ cháu sinh con thì mới náo nhiệt.

Lục Trung Quân cười nói:

– Vâng, cháu sẽ cố gắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.