Trở Lại Bên Anh, Xin Em

Chương 2: Àm vợ tôi,được không! (2)



Cô mỉm cười cúp máy vợ chồng nhà này một ngày không cải tay đôi với nhau thì ngày đó chắc mưa lớn quá.Nhìn lên đồng hồ còn nữa một tiếng nữa công ty anh sẽ nghĩ trưa.Cô chuẩn bị đi là vừa kịp rồi.

Đứng dưới tòa nhà Nam Cung Gia nhìn đồng hồ đúng là vừa kịp lúc. Như mọi ngày cô đi thẳng vô thang máy nội bộ nơi đưa cô đến văn phòng làm việc của hắn. Mọi người trong công ty không ai là không biết cô,không ai là không yêu quí cô vì cô luôn đối tốt với họ giúp đỡ họ những lúc khó khăn mặc dù cô chẳng dư giả gì nhiều . Mặc dù cô mồ côi nhưng nếu ai cần gì cô sẽ giúp hết mình trong khả năng của cô.Mọi người đều biết cô luôn làm cơm mang đến cho tổng giám đốc nhưng chưa khi nào tổng giám đốc đụng tới nó.Mọi người đều biết tổng giám đốc có người mà tổng giám đốc yêu nhưng không ai dám nói vì sợ làm tổn thương cô gái yếu đuối như cô.Mọi người đều khuyên cô rằng nên buông tay vì thì đáp lại họ chỉ là nụ cười hiền từ cô và câu trả lời luôn là “Em tin sẽ có ngày anh ấy yêu em”

Tinggg

Tiếng chuông báo hiệu đã đến tầng 16 cô đi đến văn phòng anh làm việc. Cũng như mọi ngày cô đến nơi bàn trà và dọn cơm ra vừa dọn cô vừa nói “ Hôm nay em có làm món anh thích này có sườn sào chua ngọt,tôm chiên hoàng bào,vịt quay tứ xuyên,canh nắm. Anh ăn nhiều món có nhiều coletteron quá nên canh em làm hơi nhiều mấy món còn lại em làm mỗi thứ một ít ăn như vậy tốt cho anh hơn”.

Người đàn ông trên bàn làm việc vẫn im lặng nhìn cô bày biện từng món. Mặc dù đang cắm cúi dọn cơm ra nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh.Cô càng vui hơn nghĩ rằng “có phải anh ấy đã bắt đầu chú ý tới mình cố gắng của mình cũng không uổn phí rồi”

“Anh mau lại đây ăn đi,để nguội ăn không ngon đâu. Hôm nay em có tin vui muốn nói cho anh nghe nên đừng từ chối em được không?”

Khác với mọi hôm hắn lại rời khỏi bàn làm việc bước đến bàn trà và ngồi xuống. Thấy được đều đó cô vui mừng nhanh chóng đưa phần cơm của hắn gắp vào đó một miếng sườn chua ngọt cùng ít rau cô nói “ Anh thử tay nghề em thế nào”bỏ một miếng sườn vào miệng cùng một ít cơm trắng hắn thấy sườn vừa mềm như tan trong họng nuốt vào rồi vẫn còn cảm giác vị chua ngọt còn ngay đầu lưỡi,rau thì giòn không mềm như những sợi rau luộc khác “Ngon lắm”

Nghe thấy hắn khen ngon cô cành sung sướng hơn cô nói “Hôm nay em vừa nhận được tin em được nhận học bổng đi du học ở Anh em đang phân vân là mình có nên đi hay không! A nh nghĩ sao nếu em đi du học!?”

Làm sao hắn để cô đi được nếu cô đi thì kế hoạch của hắn lamf sao thực hiện được  hắn nói “Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi”

Em đã 20 tuổi rồi sao anh lại hỏi tuổi em vậy?

Ở lại được không? Tôi đã quen với sự có mặc của em rồi em đi rồi ai ở lại làm cơm trưa tình yêu cho tôi?

Nhưng.......

Xin em!!! Ở lại bên tôi đừng xa tôi

Nhưng......

Tôi nhận ra tôi không thể sóng thiếu em!!! Làm vợ tôi được không!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.