Trở Lại Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 4: Chương 4




“Lão tam, chú không quản lý con trai của mình sao?” Bác hai Diệp trừng mắt nhìn cha Diệp.

“Hừ! bây giờ mới biết chuyện xấu trong nhà không nên công khai ra ngoài sao? Ra ngoài nói, để bà con cùng phân tích đúng sai, bằng không người không biết chuyện sẽ cho rằng tôi chiếm nhiều lợi ích về mình.

”Lúc này, hàng xóm cũng nghe thấy tiếng ồn ào, tụ tập xung quanh, tò mò nhìn mấy anh em nhà họ Diệp.

“Sao vậy? Không phải hôm qua mới bán hơn hai trăm cân cá hoa vàng sao? Không phải đang rất vui vẻ sao?”“Mọi người sao vậy? Diệu Đông lại đánh nhau à?”“Lần này Diệu Đông lại làm cái gì?”“Cũng đã kết hôn sinh con rồi, sao còn làm chuyện như vậy…”Diệp Diệu Đông cũng không còn gì để nói, dường như hình tượng vô công rồi nghề của anh đã ăn sâu vào lòng mọi người, mỗi khi có chuyện xảy ra bọn họ đều chỉ vào anh!Anh nhướng mày, tức giận nói: “Lần này tôi không gây rắc rối gì, đừng nói tôi, là có người không biết xấu hổ!.


”“A!.

không có gì không có gì, bắt được một lưới cá hoa vàng là chuyện tốt, chúng tôi chỉ tò mò không biết làm sao để bắt được nên đến hỏi chuyện chút thôi, Diệu Đông nói ở trong quá nóng nên bảo chúng tôi ra ngoài nói chuyện cho mát mẻ! ” Bác cả Diệp ngắt lời anh, cười lớn đối phó với hàng xóm.

Bác hai Diệp cũng cười ngại ngùng nói: “Ha ha, chúng tôi nói chuyện xong rồi, mẹ cũng ra đồng không có nhà, anh cả, chúng ta về trước đi.

”“Ừ, về trước, về trước.

”Chuyện này thật sự không thể tiếp tục mang ra nói nữa, hai năm trước lúc làm đám tang cho ông cụ, hàng xóm đều đến giúp đỡ, đều biết bọn họ chia tài sản như thế nào.


Chuyện phân chia này đã xong hai năm, lâu như vậy cũng không có dị nghị gì, bây giờ vào lúc cha Diệp kiếm được một số tiền lớn thì đột nhiên xuất hiện, quả thật nói ra cũng không hay.

Nếu như cha Diệp và mẹ đồng ý chia cho bọn họ một ít tiền, vậy thì người khác cũng không nói được, nhưng nếu không đồng ý, bọn họ thật sự không thể nói chuyện chia tiền này trước mặt người ngoài.

Bác cả Diệp và bác hai Diệp muốn đi, Diệp Diệu Đông cũng không ngăn cản, nhanh chóng buông ra để bọn họ rời đi.

Mặc kệ bọn họ có tiếp tục đến nữa hay không, có đến nữa anh cũng không sợ.

Cha anh không gật đầu, bọn họ còn có thể đào nhà anh đi được sao?Cho dù cha anh đồng ý, ba anh em của anh cũng không bằng lòng!Dựa vào cái gì chứ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.