Thẩm Tu Lâm muốn vào xem vật này, Đông Phương Hiển vô cùng bất an, thế nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm đi vào trong trận pháp của Đông Phương Hiển.
Sau đó, ở bên trong, Thẩm Tu Lâm thấy được một khuôn mặt…
Đúng vậy, là một khuôn mặt.
Trước khi vào trong trận pháp, vật này rõ ràng vẫn là hình dáng động vật, hiện tại, vì sao lại biến thành một khuôn mặt?
Hơn nữa, còn là mặt của chính mình!
Thẩm Tu Lâm nheo mắt, ở trong trận pháp nhìn thấy mặt của mình, lại còn vô cùng tà ác, đây thực sự không phải điều tốt đẹp gì.
Thẩm Tu Lâm híp mắt “Mày là cái gì?”
Khuôn mặt kia không trả lời Thẩm Tu Lâm, trực tiếp lao tới.
Lúc này, trận pháp do Đông Phương Hiển khống chế, y đương nhiên thấy được mọi cảnh tượng trong trận pháp.
Đặc biệt là Thẩm Tu Lâm.
Còn có, thứ không rõ là cái gì nhưng lại có khuôn mặt của Thẩm Tu Lâm kia.
Đông Phương Hiển nhíu mày, rồi điều động sức mạnh tấn công của trận pháp, phối hợp với Thẩm Tu Lâm tấn công vật kia.
Chỉ là, khuôn mặt kia cảm giác được Đông Phương Hiển tấn công… thì xoay người chạy.
Thẩm Tu Lâm đuổi theo, Đông Phương Hiển dẫn đường.
Thẩm Tu Lâm dựa theo sự chỉ dẫn của Đông Phương Hiển đuổi theo khuôn mặt kia.
Lúc này, khuôn mặt kia bỗng nhiên xoay đầu lại, cười lạnh với Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm cảm thấy không ổn, quả nhiên, trong chớp mắt, khuôn mặt kia nổ tung.
Sau khi nổ tung, có không ít tà khí màu đen lao tới chỗ Thẩm Tu Lâm.
Đông Phương Hiển muốn ngăn cản, Thẩm Tu Lâm lại cười lạnh “Không cần! Đông Phương, em tránh ra!”
Đông Phương Hiển nhíu chặt mày.
Trong giây lát, Thẩm Tu Lâm đối mặt thẳng với tà khí đang lao tới, hắn bị cả một khối tà khí màu đen như sương mù bao quanh, rồi trong mắt hắn dần dần lấp loé hào quang màu tím.
Tiếp đó, đầu ngón tay của Thẩm Tu Lâm có một đám lửa bắt đầu cháy hừng hực.
Hay nói chính xác hơn là lôi điện tụ tập thành lửa.
Nhờ ngọn lửa kia, Thẩm Tu Lâm cảm thấy được tà khí màu đen xung quanh dần dần giảm bớt.
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nhếch miệng.
Sau đó, hắn nghe thấy được một tiếng hét thảm thiết.
Hoá ra, khuôn mặt kia không phải là tự nổ, mà là chuyển hoá thành một loại hình thức khác tới đánh lén mà thôi.
Thế nhưng, bởi vì thuộc tính của nó quá tà ác, cho nên bị lôi điện của Thẩm Tu Lâm khắc chế.
Khi tinh thần lực không thể đấu lại nổi lôi điện, kết cục của thứ này hẳn đã rõ ràng…
Nó kêu la càng ngày càng thảm thiết hơn, Thẩm Tu Lâm cũng cảm thấy trong cơ thể của mình có thứ gì đó đang cuộn trào.
Thứ màu đen này… Hắn đã biết, chính là khi nội đan kia tự nổ rồi bay vào trong cơ thể của mình.
Thẩm Tu Lâm rũ mắt xuống, rồi nhắm cả hai mắt lại.
Thẩm Tu Lâm tiếp tục gia tăng thêm lôi điện.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm phát hiện một vấn đề, đó chính là, trong thân thể của hắn, lôi điện cũng đang điên cuồng tàn phá.
Loại tàn phá bừa bãi này, cũng là do Thẩm Tu Lâm mặc kệ chúng nó mà tạo ra.
Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy cả người mình bắt đầu cháy rừng rực.
Hắn còn có thể cảm giác, thứ vật chất màu đen tồn tại trong cơ thể, bình thường hắn hoàn toàn không thể nắm giữ được, lúc này lại đang nháo nhào chạy trốn.
Lúc này, toàn thân gân mạch của Thẩm Tu Lâm cũng bị lôi điện thiêu đốt.
Loại đau đớn này thực sự không phải là người có thể chịu đựng.
Thẩm Tu Lâm rất đau, đau đến cực hạn, nhưng hắn không thể dừng tay.
Đông Phương Hiển điều khiển trận pháp, thế nhưng y chỉ có thể cảm giác được Thẩm Tu Lâm đang bị lôi điện bao trùm, có thể nhận ra trạng thái của Thẩm Tu Lâm có chút không ổn, còn mọi thứ khác lại không thể cảm giác tới.
Vì vậy, Đông Phương Hiển không ra tay.
Thẩm Tu Lâm gia tăng lôi điện đánh vào trong cơ thể của mình, khiến cho mỗi một gân mạch đều tràn ngập lôi quang.
Sau đó, dưới sự tự ngược đãi chính mình này, tà khí màu đen tấn công hắn đã bị đốt thành tro bụi.
Thực sự bị đốt thành tro bụi. Không còn sót lại cái gì.
Tà khí màu đen bị tiêu diệt, ánh mắt của Thẩm Tu Lâm cũng khôi phục lại tỉnh tảo, đáy mắt cũng sáng hơn trước rất nhiều.
Thân thể vẫn đau đớn như cũ, thế nhưng dường như khi đau tới mức tận cùng lại cảm thấy có chút thoải mái.
Vì vậy, loại đau đớn này, Thẩm Tu Lâm vẫn có thể nhẫn nhịn được.
Thời gian từng giờ trôi qua.
Dần dần, trên đỉnh đầu của Thẩm Tu Lâm ngoại trừ lôi quang và hoả diễm, những thứ khác đều không thấy được.
Trong thân thể của hắn, vật chất màu đen trước đó chưa bị xoá bỏ hết.
Thẩm Tu Lâm không buông tha, hắn đã nhẫn nhịn cho tới bây giờ, không thể nào lại từ bỏ được.
Nếu như từ bỏ, hắn sao lại phải chịu những thứ đau đớn này.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm dường như phát điên, tăng mạnh lôi điện.
Tiếp đó, Thẩm Tu Lâm phát hiện, những thứ màu đen kia thế mà lại dần dần tụ tập lại trên đỉnh đầu của mình.
Mục tiêu của nó… là ý thức hải!
Thẩm Tu Lâm cười lạnh, mở rộng ý thức hải của mình ra.
Những thứ màu đen kia giống như thấy được hào quang hấp dẫn, dồn dập chạy trốn về ý thức hải của hắn.
Thế nhưng, vừa vào tới, những thứ màu đen lập tức ngẩn ngơ cả người.
Bởi vì thứ đang đợi chúng nó, chính là Nhị Sắc Tam Quang lao tới vây đánh.
Đúng vậy. Thực sự là bị tóm lấy đánh tập thể.
Trong mắt Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc, những thứ màu đen này, không chỉ là kình địch, còn là thiên địch.
Nếu như bọn họ có thể hấp thu toàn bộ thiên địch, thì từ nay bọn họ cũng sẽ không cần sợ thiên địch nữa rồi.
Chủ nhân của bọn họ phải trả giá thế nào, bọn họ đương nhiên biết được.
Cho nên, nếu chủ nhân của bọn họ đã nỗ lực như thế, thì bọn họ cùng điên một lần có làm sao đâu?
Thẩm Tu Lâm dám làm, bọn họ cũng dám!
Vì vậy, Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc cùng với Tam Quang đều được cổ vũ tinh thần, điên cuồng nhào tới những thứ màu đen kia.
Bọn họ hấp thu, cắn xé, không phải là coi đối thủ thành đối tượng để vây đánh hay sao?
Mà người làm chủ nhân như Thẩm Tu Lâm thì sao?
Hắn còn điên cuồng hơn rất nhiều.
Sau khi những thứ kia tiến vào ý thức hải của hắn, hắn thẳng tay dùng lôi điện đánh vào.
Lôi điện không chỉ đánh những thứ màu đen kia, còn đánh Nhị Sắc Tam Quang.
“Á! Chủ nhân! Đánh lầm người rồi.” Thuỷ Bạch Sắc gào lên.
Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói “Trên người của mấy đứa cũng bị lây dính rồi, lôi điện có thể rèn luyện thể chất, chịu đựng đi.”
Thế rồi, Thẩm Tu Lâm không những không dừng tấn công lại, mà còn tăng thêm lực công kích.
Hành động của Thẩm Tu Lâm khiến cho bọn Thuỷ Bạch Sắc phát điên, ai nấy đều kêu gào.
Tam Quang cũng chịu chung số phận, tuy rằng chúng nó không thể nói, thế nhưng bản năng vẫn còn.
Vì vậy, cứ như thế, Nhị Sắc Tam Quang đều bị ép buộc chịu đựng sự rèn luyện của lôi điện.
Chỉ là, Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc cũng kinh ngạc phát hiện, dưới sự rèn luyện của lôi điện, bản chất của chính mình giống như thực sự tăng tiến lên.
Khi chúng nó muốn hấp thu thứ màu đen kia cũng dễ dàng hơn một chút.
Tuy rằng, bị lôi điện đánh, rất là đau. Quá trình thực sự là thảm không chịu nổi.
Thẩm Tu Lâm nhếch môi nhìn chúng nó, tiếc rằng chỉ một lúc sau, hắn cũng phun ra một ngụm máu.
Dù sao cũng là dùng lôi điện tự đốt kinh mạch của mình, rèn luyện kinh mạch, loại bỏ tạp chất.
Phun ngụm máu xem như là nhẹ lắm rồi.
Thẩm Tu Lâm dù phun ra máu, vẫn phun rất vui vẻ.
Bởi vì hắn phát hiện, tạp chất trong cơ thể mình càng ngày càng ít, đồng thời, kinh mạc của hắn dường như cũng có thay đổi, vừa lớn hơn, vừa… trong suốt!
Thẩm Tu Lâm tiếp tục phun ra một ngụm máu, máu này thế mà lại là màu đen.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm không nhịn được nghĩ tới, có phải chính mình đang phun ra tạp chất hay không?
Cứ như vậy, Thẩm Tu Lâm tự ngược đãi chính mình, từng ngụm từng ngụm máu đen phun ra ngoài.
Lại nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua.
Khi Thẩm Tu Lâm đã đau tới mức không còn biết đau là gì nữa, Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc đồng thanh lên tiếng “Chủ nhân, thành công. Chúng ta thành công rồi.”
Thiên Thanh Sắc hiếm khi cũng kích động “Chủ nhân. Chúng ta thành công.”
Thẩm Tu Lâm cười, ngất đi.
Thành công sao… Như vậy cũng tốt.
Đông Phương Hiển cảm giác tất cả tà khí bên trong đều biến mất, rút lại trận pháp, vừa vặn đỡ lấy Thẩm Tu Lâm ngất đi.
“Thẩm Tu Lâm.” Sắc mặt Đông Phương Hiển thay đổi.
Đông Phương Hiển lập tức dùng tinh thần lực thăm dò, kiểm tra cho Thẩm Tu Lâm.
Một lát sau, sắc mặt Đông Phương Hiển thoáng dịu đi một chút.
Bên cạnh đó, sắc mặt y cũng có chút kỳ lạ.
Thẩm Tu Lâm không có chuyện gì.
Không những không có chuyện gì, còn có cơ duyên lớn.
Thể chất của đối phương được nâng cao rất nhiều.
Trước đây, tại sao thực lực của người thuộc vị diện cấp thấp không bằng vị diện trung cấp?
Vì sao người của vị diện trung cấp lại không bằng vị diện cao cấp?
Không chỉ bởi vì linh khí của vị diện, mà còn có điều quan trọng hơn… Chính là vì thể chất của con người.
Thể chất của con người khi sinh ra đã được quyết định.
Muốn cải thiện thể chất thực sự là chuyện bất khả thi. Dù là có thể làm, nhưng cái giá phải trả là vô cùng lớn, hơn nữa cũng chưa chắc có thể thành công.
Thông thường, dù cả gia tộc trả giá toàn lực, cũng chỉ có thể tăng lên một chút thể chất mà thôi.
Mà thể chất có thể tăng lên một chút kia, rất có thể sẽ thành thực lực cao nhất của cả một đời người.
Thế nhưng, phải hao phí sức mạnh của cả một gia tộc.
Có bao nhiêu gia tộc lại chấp nhận tiêu tốn từng ấy cho một người duy nhất cơ chứ. Huống chi, nếu như người kia chết sớm? Nếu như người kia không thể trưởng thành đến thực lực đỉnh cao?
Mỗi một điều kiện hà khắc này, cũng đã quyết định, con người muốn thay đổi thể chất của chính mình là điều không có khả năng.
Mà hiện tại, Đông Phương Hiển cảm thấy, thể chất của Thẩm Tu Lâm đã gần bằng với chính mình.
Thể chất của Đông Phương Hiển ở tại vị diện kia cũng đã là thượng đẳng.
Nhưng là, hiện giờ Thẩm Tu Lâm có thể đuổi kịp thể chất của Đông Phương Hiển…
Thẩm Tu Lâm thật không hổ là người có đại cơ duyên.
Lúc này, Đông Phương Hiển cũng không biết số mệnh của Thẩm Tu Lâm suýt chút nữa đã thay đổi.
Cùng lúc đó, ở trong một cái sơn động, một người phun ra một ngụm máu.
Người này giận dữ, một chưởng đánh tới vách đá sơn động.
Rầm một tiếng, khiến cho người bên ngoài đều giạt mình.
Sắc mặt người này tái nhợt “Tại sao lại như vậy… Tại sao lại như vậy… Số mệnh rõ ràng đã thêm vào trên người ta mới đúng, tại sao lại như vậy…”
Việc của người này tạm thời không nói tới, Thẩm Tu Lâm đã được Đông Phương Hiển bế lên.
Bọn họ về tới nơi ở tạm trong căn cứ, Đông Phương Hiển đặt Thẩm Tu Lâm lên giường.
Bởi vì lôi điện và hoả diễm thiêu đốt, hình tượng của Thẩm Tu Lâm hiện giờ có chút thê thảm.
Thế nhưng, đây cũng đã là vận may rất lớn rồi.
Đông Phương Hiển yêm tâm, chỉ cần Thẩm Tu Lâm tỉnh lại, thực lực của hắn sẽ thay đổi hẳn về chất.
Mặt khác, không gian trưởng thành sau này của hắn cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Thậm chí ngay cả tẩu hoả nhập ma cũng không phải lo lắng tới.
Thể chất được thay đổi sau khi sinh ra so với chính mình lại không giống nhau.
Thể chất của chính mình là do thiên phú, khi tu luyện vẫn có khả năng sẽ gặp phải tẩu hoả nhập ma, bởi vì thể chất không được cô đọng và rèn luyện.
Bản thân mình vẫn còn rất tốt. Không như ở một số vị diện trung cấp, có quá nhiều người không giữ vững được ý chí, khi tu luyện sẽ gặp phải rất nhiều bình cảnh.
Thế nhưng Thẩm Tu Lâm lại khác. Ý chí của Thẩm Tu Lâm rất mạnh, hơn nữa, ý thức hải của đối phương hẳn là cũng đã biến dị.
Người như vậy, sau này dù có gặp phải khó khăn lớn hơn nữa cũng sẽ không có tâm ma, cũng sẽ không gặp phải bình cảnh.
Nghĩ tới đây, Đông Phương Hiển càng vui vẻ hơn.
Y yêu Thẩm Tu Lâm, đương nhiên là hi vọng đối phương sẽ luôn gặp được thật nhiều điều tốt đẹp.
Thẩm Tu Lâm hiện giờ lại không biết chút nào về thân thể của mình, hắn chỉ là chìm vào giấc ngủ mê man.
Đồng thời, hắn cũng đang tu bổ lại thần hồn của chính mình.
Một bên khác, ở chỗ của Nghiêm Hạ Khê và Ngô Tranh… có chút…
Nghiêm Hạ Khê và Ngô Tranh vốn là cùng nhau trở về.
Thế nhưng, khi đi được nửa đường, Nghiêm Hạ Khê bỗng nhiên thần xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một vấn đề “Ngô Tranh, khi nãy Đông Phương Hiển ôm Thẩm Tu Lâm… Cậu có ý kiến gì không?”
Ngô Tranh im lặng, rồi hỏi “Có ý kiến gì?”
Việc của vợ chồng nhà người ta mắc mớ gì tới mình? Sao mình lại phải có ý kiến?
Chỉ là, đồ ngốc Nghiêm Hạ Khê này hiển nhiên không phải nghĩ như vậy, anh ta cảm thấy, Ngô Tranh cần phải có ý kiến.
Bởi vì, anh ta vẫn cảm thấy… Ngô Tranh thầm thích Thẩm Tu Lâm!
Đương nhiên chuyện này, hai người trong cuộc là Ngô Tranh và Thẩm Tu Lâm đều không còn gì để bình luận cả, hơn nữa còn nhiều lần dùng ánh mắt như nhìn người điên mà nhìn Nghiêm Hạ Khê.
Thế nhưng, Nghiêm Hạ Khê tin tưởng vào trực giác của mình.
Anh ta cảm thấy, Ngô Tranh thực sự thích Thẩm Tu Lâm.
Vì vậy, Nghiêm Hạ Khê nói “Cậu thực sự không cảm thấy có dị thường gì sao?”
Ngô Tranh không nhịn nổi “Anh có thể không nghĩ bậy nghĩ bạ cả ngày thế được không?”
Ngô Tranh đột nhiên quay đầu, không nghĩ tới đồ ngốc Nghiêm Hạ Khê ở ngay sau người cậu, hơn nữa, đối phương vừa vặn cúi đầu xuống. Vì vậy, cái quay đầu này, lập tức biến thành…
Môi chạm môi!
Đây thực sự quá cẩu huyết rồi.
Cũng quá trung hợp rồi.
Bởi vì quá trùng hợp, Ngô Tranh cũng quá giật mình, thế mà lại không có lập tức đẩy Nghiêm Hạ Khê ra.
Khuôn mặt của Nghiêm Hạ Khê này cũng không tồi.
Rất thanh tú, lại không có chút nữ tính nào, nhìn dáng người cũng rất… vừa mắt.
Ngô Tranh cứ mơ mơ màng màng nghĩ như thế, Nghiêm Hạ Khê bên kia còn nghĩ tới nhiều hơn nữa.
Nghiêm Hạ Khê đang nghĩ.
Sao môi người này lại mềm như thế?
Sao môi người này lại ngọt tới như thế?
Đây là ảo giác của chính mình hay sao?
Vì vậy, Nghiêm Hạ Khê liếm một cái.
“À, thật sự là rất ngọt.” Nghiêm Hạ Khê cảm khái.
Mà Ngô Tranh lập tức đen mặt, đẩy mạnh người kia ra.
“Cút! Anh nói bậy cái gì thế!”
Nghiêm Hạ Khê chớp mắt “Tôi không nói bậy, thực sự là rất mềm.” Nói xong, mặt còn tỏ ra oan ức.
Ngô Tranh quả thực muốn điên rồi, lạnh lùng nói “Cút!” rồi lắc người một cái, biến mất ngay tại chỗ.
Thực lực của Nghiêm Hạ Khê hiện giờ vẫn không thể so sánh được với Ngô Tranh.
Dù cấp bậc của bọn họ xấp xỉ nhau, thế nhưng Nghiêm Hạ Khê người này, như Ngô Tranh nói, chỉ cần một đầu ngón tay của mình thôi cũng đủ ấn bẹp rồi.
Cho nên, Ngô Tranh chạy, Nghiêm Hạ Khê muốn đuổi theo… là điều không thể nào.
Vì vậy, Nghiêm Hạ Khê buồn bực “Chạy cái gì chứ, đây còn là nụ hôn đầu của tôi đấy, tôi còn chưa kêu cậu phụ trách…”
Nói xong, Nghiêm Hạ Khê lại nghĩ miên man.
Không biết đây có phải là nụ hôn đầu của Ngô Tranh không nhỉ, nếu như đúng là như vậy, chính mình có nên có trách nhiệm với cậu ấy hay không?
Thật sự là càng nghĩ càng… kích động!
Nghiêm Hạ Khê lập tức đuổi theo… Chỉ là, không đuổi kịp mà thôi.
Mà ở một nơi khác, Lâm Tôn cùng Tang Thì đồng thời trở về.
Lâm Tôn bây giờ đối với Tang Thì càng ngày càng hoài nghi, lạnh lùng nói “Anh từ đâu tới?”
Tang Thì nghe vậy im lặng, không lên tiếng.
Lâm Tôn cười lạnh một tiếng “Đây là bí mật?”
Tang Thì nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng “Hiện giờ còn không thể nói.”
Lâm Tôn nhướn mày “Hiện giờ không thể nói? Là sao? Lúc nào mới có thể nói?”
Tang Thì suy nghĩ một chút, nói “Đợi đến khi mọi người… đi tới quê hương của tôi.”
“Quê hương của anh?” Vẻ mặt của Lâm Tôn có chút kỳ quái “Chúng tôi vì sao lại muốn đi tới quê hương của anh?”
Tang Thì vô cùng khẳng định nói “Mọi người nhất định sẽ đi.”
Lâm Tôn bĩu môi, bỗng nhiên không còn chút hứng thú nào với người này “Được, anh đi đi, sau này đừng theo tôi nữa. Đợi đến khi chúng tôi tới quê hương của anh, anh có thể tới tìm tôi lần nữa.”
“Không, em là vợ của tôi, tôi phải ở bên cạnh em.” Tang Thì có chút kích động.
Lâm Tôn đen mặt, lạnh lùng nhìn Tang Thì “Tôi nhắc cho anh biết, tôi không thích người không thành tâm. Hơn nữa, tôi không phải vợ của anh, đừng để cho tôi nghe lại cái từ này, anh hiểu chưa?”
Trước Lâm Tôn cũng đã nghe thấy điều này, nhưng lúc ấy lại không tức giận như hiện giờ.
Lúc này, Lâm Tôn cảm thấy đối phương hoàn toàn không thật lòng, đương nhiên không muốn có liên luỵ gì thêm nữa.
“Không phải là do tôi không muốn nói.” Tang Thì bỗng nhiên nói “Mà là tôi nói ra sẽ không có lợi cho mọi người, còn sẽ ảnh hưởng tới số mệnh của mọi người, em tin tôi đi.”
Lâm Tôn nghe vậy lại ngẩn người ra “Cái gì?”
Tang Thì nhẹ nhàng nói “Chuyện của tôi, mọi người biết chưa chắc đã tốt. Tin tôi đi, tôi sẽ không hại mọi người, tin tôi.”
Hai mắt Tang Thì mang theo khẩn cầu nhìn Lâm Tôn.
Lâm Tôn ngơ ngạc, một đôi mắt như vậy, trong lòng bỗng nhiên có chút biến hoá.
Tang Thì đưa tay ra, kéo tay Lâm Tôn, rồi chậm rãi chuyển xuống lòng bàn tay “Em là vợ của tôi, em tin tôi đi, tôi sẽ không hại em, sẽ không hại mọi người.”
Lâm Tôn chậm rãi hít sâu một hơi, thả tay đối phương ra, nhưng vẻ mặt cũng có chút buông lòng, không còn không vui hay cứng đờ như khi nãy nữa.
“Được rồi, tôi biết rồi. Tôi tạm thời tin anh, thế nhưng, Tang Thì, anh chỉ có duy nhất một cơ hội này mà thôi.”
“Được.” Tang Thì cười.
Đây hình như là lần đầu tiên Lâm Tôn nhìn thấy đối phương cười, cười rõ ràng như vậy, hai mắt cũng giống như đang cười.
Lâm Tôn im lặng, đi nhanh về phía trước.
Lâm Tôn cảm thấy, bản thân mình có thứ gì đó không ổn lắm.
Tang Thì này, mình vốn nên rất đề phòng mới phải, thế nhưng không biết tại sao, lại không tự chủ nổi, nói tạm thời tin tưởng đối phương…
Luôn cảm thấy, những lời như vậy, không nên xuất hiện ở trong miệng chính mình.
Chỉ là, Lâm Tôn không muốn đối mặt với Tang Thì, trực tiếp biến mất.
Tang Thì ngạc nhiên, vội vàng đuổi theo, nhưng… không đuổi được.
Cuối cùng, Tang Thì cũng không cưỡng bách chính mình đuổi theo nữa…
Ngày hôm sau, đến tận giữa trưa Thẩm Tu Lâm mới tỉnh lại.
Hắn cảm thấy thân thể của chính mình chưa bao giờ lại thoải mái như vậy.
Lúc đó, Đông Phương Hiển không có ở trong phòng.
Thẩm Tu Lâm lười biếng ngáp một cái, rồi ngồi dậy.
Hắn không vội vàng đi ra ngoài, mà là ngồi xuống, kiểm tra tình huống thân thể mình.
Vốn định trao đổi với Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc, nhưng hắn phát hiện cả hai đều đang bế quan tu luyện, hơn nữa Tam Quang cũng ở bên cạnh bọn họ, không biết đang làm gì, giống như đang lien hợp lại tu luyện.
Đồng thời, Thẩm Tu Lâm còn nhìn thấy trên người tất cả chúng nó mơ hồ có lôi quang loé lên…
Trợn mắt nhìn, Thẩm Tu Lâm không nhịn được nghĩ, sẽ không phải là do mình dùng lôi quang rèn luyện chúng nó mà tạo ra hiệu quả như vậy đi?
Nếu đúng thế… thực lực của chúng nó có phải cũng nâng cao một bước không?
Đúng vậy, Thẩm Tu Lâm cảm giác thân thể của chính mình hiện tại có một loại thay đổi về chất.
Hắn cảm thấy, cả người của mình không còn “nặng nề” nữa, nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hơn nữa, hắn hiện tại đã có thể dễ dàng cảm nhận được linh khí trong trời đất.
Như vậy, có phải là sau này, dù không có tinh hạch, không có năng lượng thể, hắn vẫn có thể tiếp tục tu luyện hay không?
Nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm vui vẻ nhếch môi…
Hắn không nhịn được muốn chia sẻ tin tức này cho Đông Phương Hiển, chỉ là… Đông Phương nhà hắn hình như không có ở đây.
Thẩm Tu Lâm vừa rửa mặt vừa thả tinh thần lực ra.
Hiện tại, tinh thần lực của hắn đã tăng mạnh về chất, hắn cảm thấy tinh thần lực sau khi triển khai ra ngoài đã thay đổi, tầm nhìn cũng mở rộng ra không ít.