Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 208: Đêm khuya bị tập kích



Thẩm Tu Lâm thu Ngô Tranh vào trong không gian.

Đối với Ngô Tranh mà nói, hiện tại trước mặt chỉ có một khoảng không đen như mực.

Hai mắt giống như bị thứ gì đó chặn lại, hơn nữa, ở nơi này, lại không thể sử dụng tinh thần lực như bình thường.

Nếu không phải tin tưởng Thẩm Tu Lâm, Ngô Tranh sẽ không để tình huống này xuất hiện.

Ngô Tranh ở bên trong không gian khoảng ba phút, rồi được thả ra ngoài.

Trở lại bên trong xe, Ngô Tranh khôi phục thị giác, tinh thần lực cũng có thể sử dụng.

Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương “Thế nào? Không gian ra sao?”

Ngô Tranh nói “Một nơi đen như mực, hơn nữa, tinh thần lực không thể sử dụng. Đi ra thì lại bình thường.”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc nhìn nhau, xem ra đứa nhỏ này đúng thực là đã hoàn thành công việc.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cười “Mặc dù tinh thần lực không thể sử dụng, thế nhưng nếu như khi chúng ta trốn vào trong, có thể tu luyện hồi phục thì sao?”

“Việc này…” Ngô Tranh nghĩ một lúc, nói “Chắc là có thể tu luyện, hấp thu tinh hạch hoặc năng lượng thể đều không có vấn đề gì.”

“Tôi vào thử xem.” Lâm Tôn nóng lòng muốn thử.

Thẩm Tu Lâm gật đầu.

Vì vậy, Bảo Bảo chạm vào Lâm Tôn, Lâm Tôn cũng bị Thẩm Tu Lâm dùng cách che mắt mà thu đến trong không gian.

Đương nhiên, cảm giác của Lâm Tôn hoàn toàn giống với Ngô Tranh.

Chỉ là, ngoài ra, Lâm Tôn còn cảm thấy có một thứ gì đó khác nữa.

Có lẽ là… Linh khí?

Lâm Tôn cảm thấy được thứ kia khá giống linh khí, nhưng cũng có điểm khác biệt…

Suy nghĩ một lúc, Lâm Tôn cũng mặc kệ.

Lâm Tôn lấy ra tinh hạch đã sớm cầm sẵn trong tay. Trước khi tiến vào không gian đặc thù này, Lâm Tôn nghĩ rằng bản thân mình cũng không nhất định có thể sử dụng không gian trữ vật của mình, nên chuẩn bị trước.

Sau đó, Lâm Tôn thử, phát hiện đúng là có thể hấp thu tinh hạch, nhưng không gian trữ vật lại không thể dùng.

Xem ra, sau này dù cho có trốn vào đây, cũng phải sớm chuẩn bị trước năng lượng thể.

Không lâu sau, Lâm Tôn cũng ra ngoài.

“Có thể tu luyện, có thể khôi phục, nhưng không gian trữ vật lại không sử dụng được.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, ngẩn ra “Không thể sử dụng?”

“Không gian cùng không gian nếu như xếp chồng lên nhau, có thể sẽ có vấn đề. Có lẽ vì nguyên nhân này nên không thể sử dụng được.”

“Hoá ra là như vậy.” Thẩm Tu Lâm đáp một tiếng, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trao đổi ánh mắt.

Bảo bảo nói “Không gian của chú cần phải có tinh thần lực mới mở ra được. Khi chú không thể dùng tinh thần lực thì không gian đương nhiên không mở ra được. Nếu như tinh thần lực có thể sử dụng bình thường thì không còn tình huống như thế nữa.”

Lâm Tôn ngạc nhiên “Đúng vậy, thế nhưng ở trong đó không thể dùng tinh thần lực, không có cách nào khác.”

“A, con phải nghĩ một chút biện pháp.” Bảo Bảo nói.

Thẩm Tu Lâm cười “Được rồi, ngày hôm nay đừng nghĩ nhiều nữa, mọi người đã thử nghiệm rồi, như vậy đi, chúng ta dành thời gian nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại gấp rút lên đường.”

Tất cả mọi người đều đồng ý.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển có không gian, thế nên quyết định không đi chung xe nữa, đuổi tất cả mọi người sang xe khác.

Ngày hôm sau, khi lên đường, ngoại trừ người tái xế lúc trước ra, tất cả mọi người đều sang xe khác, chỉ còn lại hai người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.

Trong xe lại có vách ngăn.

Chỉ cần kéo vách ngăn xuống, phía trước hoàn toàn không nhìn thấy tình huống ở phía sau.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vô cùng yên tâm, cùng nhau vào không gian.

Không gian này còn có một ưu điểm, đó là tinh thần lực của hai người có thể thả lại bên ngoài, như vậy, chỉ cần bên ngoài xảy ra việc gì đó, bọn họ có thể biết được ngay lập tức.

Bảo Bảo sau khi vào trong không gian thì lập tức nhảy xuống hồ.

Thẩm Tu Lâm bĩu môi “Con ở trong đó chờ đi, không được nhìn linh tinh, nếu không sẽ ném con ra ngoài.”

Bảo Bảo ấm ức lặn xuống dưới hồ, không nhìn.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nói chuyện, tay của Thẩm Tu Lâm cũng chầm chậm bò lên eo của Đông Phương Hiển.

Vì phòng ngừa Bảo Bảo trong hồ tới quấy rối, Thẩm Tu Lâm còn dựng một vách ngăn tinh thần lực bao phủ xung quanh hai người.

Như vậy, dù Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển có làm gì ở bên trong, Bảo Bảo cũng không thể biết được.

Thẩm Tu Lâm muốn làm như vậy đã lâu lắm rồi, nhịn từ tối hôm qua cho tới bây giờ.

Đông Phương Hiển khó chịu ngâm khẽ một tiếng.

Thẩm Tu Lâm đương nhiên là càng nhiệt tình hơn mấy phần, ôm Đông Phương Hiển, lột tất cả quần áo của đối phương xuống, rồi dịu dàng xâm chiếm đối phương từng chút một…

Sau một hồi, Thẩm Tu Lâm buông Đông Phương Hiển ra.

Lúc này, cả người Đông Phương Hiển đều chỉ cảm thấy mềm nhũn vô lực.

Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Chúng ta xuống hồ tắm.”

Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, gật đầu.

Trong hồ còn có một Bảo Bảo chính là rất phiền phức. Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, thẳng tay dùng tinh thần lực lôi Bảo Bảo từ dưới hồ lên.

“A!” Bảo Bảo hét lên một tiếng.

Sau đó, đứa nhỏ bị Thẩm Tu Lâm ném ra khỏi không gian “Đừng làm ồn!”

Bảo Bảo khóc không ra nước mắt ngồi trên ghế xe, nó cảm thấy tâm hồn mỏng manh nho nhỏ của mình đã bị thương tổn nặng nề!

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển mới lười để ý tới nó bị thương tổn cái gì..

Thẩm Tu Lâm ôm Đông Phương Hiển nhảy vảo trong hồ nước.

Hồ nước thoạt nhìn rất sâu, thế nhưng hai người cũng không cần bơi, chỉ cần dùng tinh thần lực là có thể trôi nổi trong nước rồi.”

Bảo Bảo cũng không ở nơi này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thẳng thắn không mặc quần áo.

Cảm giác của hồ nước này thật ra lại rất tốt.

Tuy rằng nó không thể chữa thương, nhưng nếu như nhảy xuống hồ, lại cảm thấy có linh khí nhè nhẹ.

Trước đây ở trên bờ hai người hoàn toàn không phát hiện ra, phải xuống nước mới biết.

Thẩm Tu Lâm từng lấy một vốc nước, thử chữa thương, nhưng cũng không nhận ra.

“Lúc đó lấy bao nhiêu nước?” Đông Phương Hiển nói “Nếu chỉ lấy chút ít thì không thể cảm giác được linh khí. Thế nhưng trong hồ có rất nhiều nước, thế nên chúng ta mới có thể nhận ra được.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ừm. Rất có thể.”

Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Chúng ta có thể thử tu luyện ở đây.”

“Tu luyện sao.” Thẩm Tu Lâm trợn mắt nhìn, rồi ôm lấy Đông Phương Hiển, nhẹ nhàng cắn một cái lên tai đối phương “Chỉ tu luyện thôi thì… rất nhàm chán đúng không? Chúng ta, song tu đi?”

Đông Phương Hiển tròn mắt nhìn, sững sờ.

Thẩm Tu Lâm hôn lên môi Đông Phương Hiển “Cảm giác của song tu là thích nhất, chúng ta thử xem.”

Đông Phương Hiển lại tròn mắt nhìn đối phương, lông mi thật dài của y chạm vào mặt của Thẩm Tu Lâm đang ở ngay sát, có chút ngứa, thế nhưng lại ngứa này lại khiến người khác càng phấn khích hơn.

Động tác của Thẩm Tu Lâm lại càng nhiệt tình hơn.

Đông Phương Hiển chậm rãi nhắm hai mắt lại…

Lần song tu này kéo dài khá lâu, nhưng thực ra thì, cảm giác lại vô cùng tốt.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển có thể nhận thấy một cách rõ ràng, khi hai người song tu, linh khí trong hồ nước tiến vào thân thể của họ rất nhiều.

Mà linh khí này không giống với tinh thần lực của hai người. Loại linh khí này, càng giống một chất nuôi dưỡng dị năng hơn…

Rất nhiều linh khí tiến vào trong cơ thể, nhưng đối với cơ thể của hai người, chỗ linh khí này chỉ tạo thành một hạt nhỏ xíu linh lực thuần khiết mà thôi.

Hạt linh lực này bị hấp thu vào trong đan điền.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển có thể cảm nhận được, loại linh khí này rất hữu ích đối với cơ thể của bọn họ.

Khi kết thúc song tu, ngay cả “tinh thần sảng khoái” cũng không đủ để hình dung cảm giác của hai người lúc này.

Hai người cùng nhau lên bờ, mặc quần áo vào.

“Đông Phương, thật quá bất ngờ. Xem ra, không gian thăng cấp cũng không phải không có chút tác dụng nào.”

“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu.

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Em nói xem, nước hồ này nhiều như vậy, chúng ta có thể mang ra ngoài hay không?”

Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Ý của anh là?”

Thẩm Tu Lâm thẳng thắn nói “Anh muốn để cho người lớn trong nhà dùng một chút. Bà nội lớn tuổi rồi, nếu như nước hồ có tác dụng, bà có thể sẽ trường thọ hơn.”

Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, có thể thử xem. Nước hồ có chứa linh khí, chỉ là hiện tại chúng ta không biết linh khí này có phải là chỉ xuất hiện ở trong mỗi không gian hay không, liệu khi mang ra ngoài có còn tác dụng nữa hay không mà thôi. Chúng ta thử xem.”

“Được, chờ chúng ta về tới nhà lại thử. Hiện giờ ở trên đường cũng bất tiện.”

“Ừm.”

Hai người nói xong, cùng nhau ra ngoài.

Lúc này, đã qua giờ ăn trưa, có thể thấy được lần song tu này của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tiêu tốn mất bao nhiêu thời gian.

Bảo Bảo ai oán nhìn bọn họ “Baba, cha, sao hai người có thể làm như vậy!”

Thẩm Tu Lâm bĩu môi “Sau này khi baba và cha vào trong không gian, con tự giác ở bên ngoài chờ đi.”

Khoé miệng Bảo Bảo giật giật, quệt quệt môi, dường như sắp khóc tới nơi.

Thẩm Tu Lâm nhìn nó “Chỉ kêu con ở bên ngoài mà thôi, cũng không ngược đãi con, mặt con tỏ vẻ như vậy làm cái gì, người ngoài nhìn thấy còn cho là chúng ta bắt nạt con.”

“Hai người đúng là đang bắt nạt con!”

Thẩm Tu Lâm bật cười thành tiếng.

Lúc ăn trưa, đoàn xe không ngừng lại, hẳn là giải quyết bữa trưa ở trên xe luôn.

Hơn nữa, trong khi đi đường, ai có thể bảo đảm một ngày ăn đủ ba bữa.

Chạng vạng tối, đoàn xe ngừng lại.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi ra ngoài.

Bọn họ đi tới phía cuối đoàn xe.

Những người ở nơi này đều là người của Tiếu Thành Quân và Lâm Duệ. Lâm Tôn và Tang Thì cũng ở bên này trông coi.

Chỉ là, hai người cũng có lúc thay phiên với Ngô Tranh.

Hiện giờ là Tang Thì và Lâm Tôn ở đây.

“Bọn họ thế nào?”

“Ừm, cũng được, hai ngày nay giết tang thi, tôi thấy tinh thần của bọn họ đều tăng tiến không ít.” Lâm Tôn cười, nói.

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Tang thi nhiều lắm sao?”

“Không, bình thường. Sao vậy?” Lâm Tôn hỏi.

Thẩm Tu Lâm nghĩ một chút, nói “Tôi thấy có chút kỳ quái.”

“Hả? Kỳ quái ở chỗ nào?”

“Tang thi hơi ít thì phải.” Thẩm Tu Lâm nói.

Lâm Tôn ngạc nhiên.

“Chúng ta có nhiều người như vậy, không lý nào chỉ có ngần ấy tang thi. Tôi cho là, tang thi đúng ra phải có rất nhiều mới đúng.”

Lâm Tôn nhíu mày.

Thẩm Tu Lâm nói “Hơn nữa, tang thi phổ thông cũng không thông minh đến như vậy, bọn họ sẽ không biết nơi này của chúng ta có bao nhiêu cao thủ.”

“Ý anh là, hiện tại, phần lớn tang thi phổ thông kỳ thực đều bị tang thi cao cấp khống chế?”

“Không, điều tôi muốn nói là, tình huống mà anh nghĩ tới trước đây cũng có, nhưng tôi lo lắng, có rất nhiều tang thi cao cấp hiện giờ đã bị người khống chế.”

“Người?” Lâm Tôn nheo mắt lại.

“Ừm, nhớ tới lần Đế đô bị tấn công không? Lúc ấy, tôi có cảm giác, tang thi bị người khống chế.”

Lâm Tôn nhíu mày, chậm rãi nói “Nếu là như vậy, sẽ… rất phiền phức.”

“Đúng là rất phiền phức.” Thẩm Tu Lâm thở dài “Thế nhưng, cũng có thể là đơn giản. Chỉ cần chúng ta có thể giết chết người kia, có lẽ, những tang thi bị khống chế này đều giải quyết được. Điều tôi lo lắng là, có lẽ không phải chỉ có một người duy nhất.”

“Tôi cũng cảm thấy không phải chỉ có một người.” Đông Phương Hiển nói.

Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển “Thôi, chuyện như vậy hiện giờ thảo luận cũng không có ý nghĩa, chúng ta chỉ cần cảnh giác là được rồi.”

“Ừm.” Lâm Tôn gật đầu “Hiện giờ đúng là chỉ cần cảnh giác thôi. Trên thực tế, chúng ta cũng chỉ có thể tăng mạnh phòng bị. Những thứ khác, dù muốn làm cũng không thể.”

“Cũng không nhất định.” Thẩm Tu Lâm cười “Đợi đến khi có thời gian, đi dạo nhiều một chút, có khi lại bất ngờ tìm thấy người kia.”

Lâm Tôn liếc mắt nhìn đối phương “Anh cảm thấy anh có dư thời gian sao? Các anh không phải đang tìm Ngũ Sắc Thập Quang à?”

Thẩm Tu Lâm cười “Ngũ Sắc Thập Quang, hiện giờ chúng tôi đã có Nhị Sắc Tam Quang. Thế nhưng, anh cảm thấy, nếu người kia có thể khống chế nhiều tang thi như vậy, trên tay của hắn, hoặc là nói, trên tay những người đó, sẽ không có sao? Tôi cảm thấy, Đế đô lớn như vậy mà ngay đến một chút tin tức của Ngũ Sắc Thập Quang cũng không tìm thấy được, điều này quá bất thường.”

Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc bay ra khỏi ý thức hải của Thẩm Tu Lâm.

“Đúng vậy! Chúng tôi cũng cảm thấy quá bất thường. Điều này không thể nào xảy ra.”

Thẩm Tu Lâm nhún vai “Thấy chưa, đến cả chúng nó cũng cảm thấy như vậy.”

Sau đó, Thẩm Tu Lâm tóm hai nhóc kia nhét lại vào trong ý thức hải, đồng thời còn nói “Nếu không có chuyện gì thì đừng chạy ra, doạ người khác đấy.”

Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc cảm thấy rất ấm ức.

Thẩm Tu Lâm tiếp tục nói “Ở bên trong chăm chỉ tu luyện đi.”

Đông Phương Hiển cũng ủng hộ “Đúng thế, không thì mỗi lần gặp nguy hiểm lại chẳng giúp ích được gì.”

Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc cảm thấy bị chủ nhân và người yêu của chủ nhân đồng thời xem thường.

Cả hai vô cùng tức giận, thế nhưng… cũng không có cách nào.

Thế nhưng, cả hai bỗng nhiên khựng lại, rồi lập tức bay vụt ra ngoài.

Thẩm Tu Lâm cho là hai nhóc con này cố ý đối nghịch với hắn, đang muốn ra tay giáo huấn, lại thấy cả hai hoảng sợ nhìn về một hướng.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời nhíu mày, lúc này, hai người cũng phát hiện.

Lâm Tôn và Tang Thì cũng có cảm giác, chỉ không rõ ràng lắm mà thôi.

Mọi người cùng nhau nhìn về một hướng.

Thiên Thanh Sắc lẩm bẩm “Sao có thể, sao có thể…”

Thuỷ Bạch Sắc cũng tương tự “Không thể nào… Sao có thể…”

Vào lúc này, Nghiêm Hạ Khê chạy tới, Tiểu Hồng đứng trên vai của anh ta.

“Thẩm thiếu, Tiểu Hồng nói anh em của nó đến. Có chuyện gì vậy?”

Người theo sau Nghiêm Hạ Khê là Ngô Tranh.

Lúc này, Ngô Tranh cũng nhìn về phía mà Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn.

Tiểu Hồng quơ quơ tay về hướng kia “Anh trai ta, anh trai ta, anh cả của ta.”

Chỉ thấy, ở vùng trời phía xe, một vòng xoáy màu đen chậm rãi ngưng tụ lại.

Vòng xoáy kia quỷ dị tới mức không thể diễn tả nổi.

Chỉ là, khí tức của nó với Tiểu Hồng thực sự có chút tương tự.

Tất nhiên, cũng chỉ là tương tự mà thôi.

Tiểu Hồng mặc dù là kẻ địch của Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc, thế nhưng, khí tức trên người Tiểu Hồng rất nhạt. Loại cảm giác bị ô nhiễm kia cũng không quá nghiêm trọng, cho nên, thực lực của nó mới không mạnh, kéo theo thực lực của người chủ nhân như Nghiêm Hạ Khê cũng không mạnh.

Còn cái vòng xoáy xuất hiện phía trên kia, khí tức của nó lại không giống như vậy.

Loại cảm giác bị ô nhiễm vô cùng mạnh, đồng thời, trực giác của Thẩm Tu Lâm còn cho hắn biết, năng lượng của vật này, so với Thiên Thanh Sắc liên thủ với Thuỷ Bạch Sắc, có lẽ còn mạnh hơn một chút.

Loại cảm giác mãnh liệt này là do hắn là chủ nhân của Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc, dựa theo bản năng mà nhận thấy được.

“Anh cả, anh cả.” Tiểu Hồng kêu lên.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm trọng.

Hai người cũng không phải quá lo lắng cho mình. Tuy rằng vật kia rất quỷ dị, thực lực cũng rất mạnh, thế nhưng bọn họ đánh không lại có thể chạy.

Chỉ là, bọn họ có thể chạy, còn những người khác ở nơi này thì lại không thể chạy đi được.

Thẩm Tu Lâm cắn răng, nhẹ nhàng nói “Đông Phương, mọi người tiến lên đối phó nó, anh chỉ có thể thử một chút.”

Đông Phương Hiển biết được đối phương đang muốn nói cái gì, gật đầu “Ừ.”

Thẩm Tu Lâm bay lên giữa không trung.

“Cường địch đột kích. Tôi dẫn mọi người vào trong một dị không gian trốn tránh một chút. Mọi người không được phản kháng lại, có hiểu không? Nếu mọi người phản kháng, sẽ không có cách nào có thể vào trong không gian. Hơn nữa, tôi phải nói trước, không gian đó chỉ là một mảnh tăm tối, mọi người ở trong không nên hoảng sợ, hiểu không? Cũng không thể náo loạn!”

Tất cả mọi người đều kinh hãi.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm ôm Bảo Bảo trên tay, tinh thần lực bao phủ lên những người bình thường, lập tức thu tất cả người bình thường trong đội ngũ vào không gian.

Thu người bình thường trước, là bởi vì họ có lực công kích kém nhất.

Hiện tại Thẩm Tu Lâm đứng giữa không trung, cho nên đã thấy không ít tang thi vây tới đây. Những dị năng giả này, đều là người cần phải chiến đấu.

Thu xong tất cả người bình thường, sắc mặt Thẩm Tu Lâm đã trắng nhợt.

Mặc dù tinh thần lực phải tiêu hao cho người bình thường không nhiều, thế nhưng một khi số lượng chồng chất lên nhau quá lớn, lượng tiêu hao cũng sắp đạt tới cực hạn của hắn.

Thẩm Tu Lâm vội vàng ngồi xuống ngay tại chỗ tu luyện khôi phục, hoàn toàn không có cách nào bận tâm tới chiến đấu của những người khác.

Đoàn đội của Tiếu Thành Quân lúc này đi tới bên cạnh Thẩm Tu Lâm. Bọn họ từng lớp từng lớp bao quanh lấy Thẩm Tu Lâm.

Những người khác cũng đều thấy được tang thi đang vây lại đây, thủ thế chờ đợi.

Người của mấy đại gia tộc nhìn thấy tất cả người bình thường đều biến mất, bọn họ sợ hãi năng lực của Thẩm Tu Lâm, những cũng yên tâm hơn rất nhiều. Bọn họ không cần lo lắng cho người thân.

Một người tướng quân lúc này nó lớn “Mọi người đều nhìn thấy đúng không? Cha mẹ, anh em, con cái của chúng ta hiện giờ đều an toàn rồi. Thế nhưng, nếu như chúng ta không thể giết hết toàn bộ chỗ tang thi này, bọn họ còn có thể an toàn hay sao? Hiện tại, giết!”

“Giết!” Tiếng gào rung trời vang lên giữa đêm, rồi đủ loại dị năng lao tới đám tang thi…

Chiến đấu, bắt đầu!

Người của Tiếu Thành Quân và Lâm Duệ lại không nhúc nhích. Bọn họ đều đứng vây quanh Thẩm Tu Lâm.

Bỗng nhiên, Thẩm Tu Lâm biến mất.

Bọn họ giật mình kinh ngạc, thế nhưng khi nghĩ tới những người bình thường biến mất lúc trước thì bình tĩnh trở lại, gia nhập vào đội ngũ chiến đấu…

Thẩm Tu Lâm đúng là đi vào trong không gian.

Hắn vốn không định vào đây.

Nhưng là, lúc ở bên ngoài, khí tức của vật kia và linh khí bạo loạn trong không khí khiến cho hắn vô cùng khó chịu, cuối cùng hắn cũng vào đi vào trong.

Đến trong không gian, cảm giác đã tốt hơn rất nhiều.

Bảo Bảo lúc này cũng ở đây.

Thẩm Tu Lâm thật sự không muốn phải bại lộ tác dụng quan trọng như vậy của không gian vào lúc này.

Thế nhưng hắn cũng hết cách rồi, nhiều tang thi như vậy, lại còn có kẻ địch mạnh mẽ quỷ dị kia nữa.

Nếu như những người bình thường này trở thành gánh nặng của bọn họ, như vậy, phải chết bao nhiêu người?

Tương lai có thể sẽ gặp phải phiền phức.

Chỉ là, hiện giờ, nói hắn không cứu những người này, hắn cũng không làm được…

Thẩm Tu Lâm mặc kệ những việc này, thân thể hắn chìm vào trong hồ.

Linh khí trong nước hồ tạo thành một vòng xoáy trong suốt, một lúc sau lại biến thành màu xanh lục.

Thẩm Tu Lâm ở trong hồ, cảm thấy tinh thần lực tiêu hao khi nãy khôi phục từng chút một…

Cùng lúc đó, hắn cũng cảm thấy, hắn còn có thể thu thêm càng nhiều người vào trong không gian hơn…

Thẩm Tu Lâm ở trong không gian khoảng hai mươi phút rồi ra ngoài.

Lúc này, tinh thần lực của hắn đã khôi phục được khoảng bảy phần mười.

Hắn ra tới bên ngoài, phát hiện thương vong bên phía tang thi và đội ngũ của mình đều có chút nặng nề.

Đương nhiên, thương vong bên phía tang thi vẫn nhiều hơn.

Thẩm Tu Lâm nhìn thấy có vài người dị năng giả gặp nguy hiểm, tiện tay thu những người này vào trong không gian.

Sau đó, hắn đi một vòng trong đội ngũ bên mình, thu khoảng hơn một trăm người.

Những người này đã bị thương, đồng bạn không muốn từ bỏ bọn họ, nhưng vì bị thương, bọn họ tự nhiên trở thành trói buộc.

Mà hiện tại, Thẩm Tu Lâm xuất hiện, khiến cho trói buộc này biến mất…

Thế nên, người trong đội ngũ càng dũng mãnh hơn…

Thẩm Tu Lâm thu hơn trăm người dị năng giả, cũng may là những dị năng giả này đều đã trọng thương, không cần phải tiêu hao quá nhiều tinh thần lực.

Dù là như vậy, tinh thần lực của hắn hiện tại cũng chỉ còn dư lại một nửa…

Thẩm Tu Lâm nhìn về nơi mà mấy người Đông Phương Hiển đang chiến đấu…

Ở nơi đó, tình hình trận chiến càng kịch liệt hơn rất nhiều… Ánh mắt Thẩm Tu Lâm cũng lạnh xuống.

Rốt cuộc vật quỷ dị kia là cái gì…

Ngoại trừ thứ mà Tiểu Hồng gọi là anh cả ra, có phải còn có những đồ gì khác hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.