Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng đi tìm Thẩm Dật Hiên.
Thẩm Hình thì đứng ngây ra tại chỗ.
Một lát sau, Thẩm Hình rời khỏi biệt thự.
Thẩm Dật Hiên vẫn liên tục di chuyển. Khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đuổi theo, hai người vốn đã chậm hơn một bước, Thẩm Dật Hiên còn chạy nhanh như vậy, thế nên cả hai phải phí một chút khí lực mới đuổi theo được.
“Hiên Hiên! Không được chạy nữa!” Thẩm Tu Lâm quát to.
Thẩm Tu Lâm thở dài “Hiên Hiên, sao con lại chạy?”
Lúc này Đông Phương Hiển cũng theo đến, đứng ở bên cạnh, nhưng không nói gì.
Thẩm Dật Hiên cắn môi nhìn Thẩm Tu Lâm “Baba, ba là baba ruột của con, thế mà ba không nói cho con biết.”
Thẩm Tu Lâm khựng lại.
Thẩm Dật Hiên chuyển hướng sang Đông Phương Hiển “Cha, cả cha nữa, sao cha không chịu nhận con?”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Con nghĩ nhiều quá rồi, chúng ta không phải không muốn nhận con.”
“Đúng vậy, Hiên Hiên, không phải chúng ta không muốn nhận con.” Thẩm Tu Lâm cũng nói “Không phải chúng ta để con gọi là baba và cha hay sao?”
“Dù hai người để con gọi như vậy, nhưng lại không nói cho con biết con là con trai ruột.”
Thẩm Tu Lâm thở dài “Xin lỗi, đây là do hai chúng ta không đúng. Chỉ là, Hiên Hiên, hiện giờ con hẳn là cũng biết nguyên nhân, có đúng không?”
“Bởi vì Thẩm Hình, phải không ba?” Giọng Thẩm Dật Hiên giống như mang theo tiếng nức nở.
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Phải, là vì Thẩm Hình.”
Thẩm Dật Hiên cúi đầu “Vì sao lại như vậy…”
“Hiên Hiên, thực ra con không cần nghĩ quá nhiều.” Thẩm Tu Lâm kéo Thẩm Dật Hiên ngồi xuống, Đông Phương Hiển cũng ngồi ở một bên khác của đứa nhỏ.
Ba người cùng nhau ngồi trên mặt đất.
Thẩm Tu Lâm nói “Hiên Hiên, ba và cha của con hiện tại rất ổn. Trước kia lý do vì sao Thẩm Hình làm như vậy thì chúng ta cũng không biết. Hiện giờ anh ta lại mất trí nhớ nữa. Thế nên, không cần thiết phải khư khư giữ lấy quá khứ làm gì, đúng không con?”
Thẩm Dật Hiên nhíu chặt mày.
Thẩm Tu Lâm lại nói “Hiên Hiên, những lời ba nói là thật. Con suy nghĩ kỹ mà xem. Dù rằng khi con bị Thẩm Hình mang đi, baba và cha rất đau lòng, thế nhưng không bao lâu sau, con lại dùng một hình thức khác xuất hiện ở bên cạnh ba và cha. Kỳ thực, baba và cha đã rất thoả mãn rồi.”
Hai mắt của Thẩm Dật Hiên chua xót.
Thẩm Tu Lâm xoa đầu đối phương “Hơn nữa, tình cảm của con đối với Thẩm Hình không phải là giả, cần gì phải vì những việc đã qua mà làm khổ nhau? Khi con nói anh ta là người xấu, sắc mặt của Thẩm Hình đều biến thành tái nhợt.”
“Cái gì…” Thẩm Dật Hiên nghe vậy, giật mình.
Thẩm Tu Lâm nói “Đúng vậy đấy.”
Đông Phương Hiển cũng nói “Đúng là không cần phải chú ý tới những việc đã qua trong quá khứ. Điều quan trọng là… hiện tại.”
Thẩm Tu Lâm mỉm cười, xoa đầu con trai “Đi tìm Thẩm Hình đi, anh ta không nhớ rõ chuyện trước đây, con đối xử như vậy thì không công bằng với anh ta rồi.”
Thẩm Dật Hiên đứng dậy, chần chần chừ chừ nói “Thế, thế thì con đi tìm Thẩm Hình.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đi đi con.”
Thẩm Dật Hiên xoay người một cái, lập tức biến mất.
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển ở bên cạnh.
Đông Phương Hiển cúi thấp đầu.
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói “Nếu đã sớm quyết định rời khỏi, vì sao lại muốn Hiên Hiên tồn tại?”
Đông Phương Hiển không lên tiếng.
Thẩm Tu Lâm đợi rất lâu cũng không đợi được đáp án, vì vậy đành đứng lên.
Đông Phương Hiển rốt cuộc mở miệng “Anh… muốn chia tay?”
Thẩm Tu Lâm ngẩn ra.
Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn nửa bên mặt của Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới nói “Có thể không chia tay hay sao? Sớm muộn gì em cũng phải rời khỏi đúng không? Đã như vậy, sớm chia tay một chút dù sao cũng tốt hơn muộn.”
Sắc mặt Đông Phương Hiển xoạt một cái biến thành trắng bệch.
Thẩm Tu Lâm tiếp tục lạnh nhạt nói “Cứ như khi vừa bắt đầu đi, tôi giúp em tìm Ngũ Sắc Thập Quang, em bảo hộ Thẩm gia của tôi chu toàn.”
Cả người Đông Phương Hiển đều cứng ngắc lại.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thoáng cái biến mất tại chỗ.
Đông Phương Hiển cũng nhắm hai mắt lại.
Một bên khác, Thẩm Dật Hiên tìm được Thẩm Hình.
Thẩm Hình đang ở trong phòng của anh ta, nhưng là ngồi ở bên cửa sổ ngẩn người.
Thẩm Dật Hiên đến, nhẹ nhàng lên tiếng “Thẩm Hình.”
Thẩm Hình không quay lại, vẫn duy trì tư thế cũ.
Thẩm Dật Hiên nói “Thẩm Hình, em là con trai ruột của baba và cha. Em nhớ ra rồi.”
Cả người Thẩm Hình lập tức cứng ngắc.
Thẩm Dật Hiên nói “Baba nói với em, em không nên tính toán chuyện khá khứ nữa. Anh không phải là người xấu. Xin lỗi, khi nãy em nói sai rồi.”
Thẩm Hình cuối cùng cũng nghiêng đầu sang.
Thẩm Dật Hiên đột nhiên ôm lấy Thẩm Hình “Thẩm Hình, em yêu anh. Anh đừng nhớ tới chuyện lúc trước nữa. Anh đừng làm kẻ địch của baba và cha, có được không?”
Thẩm Hình nhìn Thẩm Dật Hiên, vẻ mặt rất phức tạp.
Thẩm Dật Hiên càng ôm chặt hơn “Thẩm Hình, anh đồng ý với em đi, đồng ý đi mà, có được không?”
Thẩm Hình rốt cuộc chậm rãi “Ừ” một tiếng.
Thẩm Dật Hiên lập tức tươi cười.
Hai ngày sau, Nghiêm Bính Thắng tới tìm Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm gặp đối phương ở biệt thự Thẩm gia.
Nghiêm Bính Thắng còn dẫn theo cả Nghiêm Trọng Thiên.
Tên ngốc Nghiêm Hạ Khê kia cũng tới, nhưng đã chạy đi quấn lấy Ngô Tranh rồi, coi như không tới là được.
Chuyện quan trọng thì Nghiêm Hạ Khê cũng không giúp đỡ gì được, không bằng đừng tiếp tục ở nơi này quấy rầy.
Khi Thẩm Tu Lâm và Nghiêm Bính Thắng vào thư phòng nói chuyện, Thẩm Hoa Phong và Thẩm Tiền Du từ một bên khác đi đến.
Thẩm Hoa Phong nhẹ nhàng nói “Hai đứa nhỏ mấy hôm nay hình như có gì đó không đúng lắm.”
Thẩm Tiền Du gật đầu “Đúng là có chút không ổn.”
Thẩm Hoa Phong lo lắng “Chúng ta có cần hỏi chúng không ba?”
Thẩm Tiền Du lắc đầu “Không cần, hai đứa đều lớn cả rồi, chúng ta đừng tham dự vào, hẳn là cũng không phải vấn đề lớn lao gì.” Nguồn:
“Đúng vậy.” Thẩm Hoa Phong ngẫm lại, thấy cũng đúng.
“Chỉ là, Nghiêm Bính Thắng đến, phỏng chừng mấy người Tu Lâm lại phải ra ngoài rồi. Đợi đến lúc đó, thời gian hai đứa ở chung với nhau cũng nhiều hơn.”
“Phải.” Thẩm Hoa Phong gật đầu.
Thẩm Tiền Du khoát tay, không nói gì nữa.
Hai người ở phòng khách không bao lâu, Nghiêm Bính Thắng và Nghiêm Trọng Thiên đã từ trên lầu đi xuống.
Tính toán thời gian một chút, nhiều nhất cũng chỉ vài phút mà thôi.
Thẩm Hoa Phong và Thẩm Tiền Du liếc mắt nhìn nhau.
Khi Nghiêm Bính Thắng rời đi, ông ta khách khí chào tạm biệt Thẩm Hoa Phong và Thẩm Tiền Du.
Hai người đương nhiên cũng khách khí chào hỏi lại.
Nghiên Trọng Thiên đi theo sau, vô cùng lễ pháp. Thẩm Tiền Du còn khen con trai của người ta một trận.
Đợi đến khj hai người kia đi khỏi, Thẩm Tiền Du mới nhìn về phía cháu trai.
“Tu Lâm, bọn họ đến…”
“Muốn nhờ con đi Kỳ huyện một chuyến, nơi đó có một căn cứ khoảng hai vạn người.”
“Hai vạn người sao, không ít đâu.” Thẩm Tiền Du lập tức nói.
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Bên phía Kỳ huyện trước đó cũng đã cầu cứu Đế đô, thế nhưng không thể đi qua. Hiện tại Đế đô di chuyển tới nơi này, nên cũng muốn dẫn người của Kỳ huyện lại đây.”
“Vậy con đồng ý rồi sao?”
“Con đồng ý rồi.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Chuyện lớn như hai vạn người, đương nhiên là phải đồng ý.”
Thẩm Hoa Phong nghi ngờ nhìn con trai nhà mình “Con dễ nói chuyện đến vậy cơ à?”
Thẩm Tu Lâm mỉm cười “Không có, đương nhiên là phải bỏ ra giá cao một chút rồi.”
Thẩm Tiền Du ho một tiếng “À, vậy con nói xem.”
“Haha… Ông nội và baba sẽ sớm biết thôi. Đúng rồi, chuyện này cần phải mau chóng chuẩn bị, không nên chậm trễ. Tối nay con sẽ lên đường.”
“Con định mang theo bao nhiêu người?”
“300 người đi. Đây là dự tính, có gì không ba?”
“Không có gì.” Thẩm Hoa Phong nói “Đông Phương cũng đi cùng?”
Thẩm Tu Lâm khựng lại vài giây, cười nói “Vâng, đương nhiên rồi. Sao vậy?”
Thẩm Hoa Phong liếc nhìn đối phương “Không sao, ba chỉ nghĩ… Hai đứa ra ngoài cũng tốt, bớt loanh quanh trước mặt chúng ta đi. Đỡ ngứa mắt.”
Thẩm Tu Lâm cười khổ “Con biết rồi.”
Thẩm Tiền Du vỗ vai cháu trai “Con là đàn ông, ngay đến cả con trai mà người ta còn đồng ý sinh cho con, có cái gì là không thể nhẹ nhàng nói ra được?”
Thẩm Tu Lâm nhìn Thẩm Tiền Du, nói “Con biết rồi, ông nội.”
“Ừ, biết là tốt rồi.”
Thẩm Tu Lâm thở dài, sau đó đi sắp xếp nhân viên.
Lần này, số người Thẩm Tu Lâm dẫn đi bình quân đều là dị năng giả cấp ba. Mấy người đội trưởng dẫn đầu thì là cấp năm.
Mặt khác, còn có hơn trăm người do Đế đô phái ra đi cùng. Nhưng trăn người này cũng có chút hỗn tạp, mấy người trong gia tộc lớn cũng tới.
Thẩm Tu Lâm không chú ý nhiều tới mấy người kia cho lắm.
Lâm Tôn và Tang Thì cùng nhau đi tới.
Ngô Tranh và Nghiêm Hạ Khê cũng đến.
Thẩm Tu Lâm liếc nhìn, nói “Tôi còn có một số việc cần phải sắp xếp. Số người mà lần này dẫn theo, giao cho mọi người huấn luyện.”
Lâm Tôn gật đầu “Được.”
Ngô Tranh cũng không có ý kiến.
Thẩm Tu Lâm bí mật tìm Thẩm Hoa Phong, lấy rất nhiều nước trong không gian ra.
“Bây giờ còn chưa thể dùng để tắm được. Trước tiên cứ ngâm chân đã.”
Thẩm Hoa Phong gật đầu “Ba biết rồi. Con đi đi. Chuyện trong nhà cũng đừng lo lắng. Nước hồ này, chúng ta sẽ dùng.”
Thẩm Tu Lâm gật đầy “Được, ba nhớ ngâm chân mỗi ngày. Nói không chừng sẽ rất có lợi.”
“Rồi, rồi, ba biết rồi…” Thẩm Hoa Phong giống như không nhịn được, đẩy Thẩm Tu Lâm một cái.
Thẩm Tu Lâm bĩu môi, cũng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Hoa Phong nhìn con trai đi khỏi, âm thầm thở dài, mới về nhà được bao lâu cơ chứ, lại phải ra ngoài…