Tim của Thẩm Tu Lâm đập điên cuồng, chỉ trong nháy mắt này, hắn có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của cõi lòng mình đang tan nát vì xót xa.
Sau đó, hắn mạnh mẽ kéo Đông Phương Hiển vào lòng.
Đông Phương Hiển nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Y chưa bao giờ từng nhường nhịn bất cứ ai, chưa bao giờ từng thử thoả hiệp với bất cứ ai.
Thế nhưng, lời chia tay của Thẩm Tu Lâm lại khiến cho y đau lòng, khiến cho y cảm thấy một loại cảm giác… Nếu như quả thật không thể ở bên người này, y sẽ không còn muốn sống nữa.
Cho nên, vào lúc ấy, y hoàn toàn không nghĩ tới phải trở về, không nghĩ tới phải rời đi, không nghĩ tới báo thù, không nghĩ tới vị diện kia của mình nữa…
Y chỉ biết, y nhất định phải giữ lấy Thẩm Tu Lâm, nếu không thì… Ý nghĩa của cuộc sống này đều sẽ mất đi.
Cho nên, y quay trở lại, ngay tại khi Thẩm Tu Lâm xoay người muốn đi…
Cho tới nay, y chưa từng chủ động bao giờ.
Lần này, y muốn mình chủ động, muốn vì mình… mà tranh thủ một lần, mặc kệ kết quả ra sao…
Khi được Thẩm Tu Lâm ôm vào trong lòng, Đông Phương Hiển nhắm mắt lại, y cũng biết tủi thân đấy…
Thẩm Tu Lâm ôm người thật chặt, sức lực kia, chặt tới mức giống như muốn nghiền nát đối phương vậy.
Nhưng mà, sức lực như vậy lại khiến cho Đông Phương Hiển cảm thấy an lòng.
Sau một hồi, Thẩm Tu Lâm mới buông Đông Phương Hiển ra, nhẹ nhàng nói “Ý của em là… Em không hề muốn rời khỏi anh, có đúng không?”
Đông Phương Hiển rầu rĩ gật đầu “Đương nhiên.”
Thẩm Tu Lâm hơi nhếch môi cười “Vậy tại sao trước đây lại không nói rõ cho anh biết?”
Đông Phương Hiển cúi đầu, không nói.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nâng cằm đối phương lên “Nào, nói cho anh nghe, tại sao trước đây không nói rõ ràng?”
Đông Phương Hiển mím môi, rồi nói “Em nghĩ anh hiểu em.”
Thẩm Tu Lâm ngẩn ra.
Đông Phương Hiển có chút ngập ngừng, có chút tủi thân nói tiếp “Nhưng mà, anh lại nói chia tay…”
Thẩm Tu Lâm dở khóc dở cười, lại đau lòng, không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt Đông Phương Hiển “Xin lỗi.”
Đông Phương Hiển cúi đầu, không trả lời.
Thẩm Tu Lâm ôm y, nhẹ nhàng nói “Xin lỗi em…” Nói xong, hôn lên khoé môi đối phương “Thật sự xin lỗi em.”
Lời xin lỗi của Thẩm Tu Lâm cuối cùng cũng khiến sắc mặt của Đông Phương Hiển thả lỏng hơn rất nhiều.
Đông Phương Hiển nói “Chúng ta không tìm Ngũ Sắc Thập Quang nữa, được không?”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Đông Phương, vậy nếu như chúng ta có thể tìm ra phương pháp đi cùng nhau thì sao?”
Đông Phương Hiển nghe vậy ngạc nhiên “Không, không thể nào…”
“Không có nhiều không thể như vậy.” Thẩm Tu Lâm nói “Tinh thần lực của chúng ta vốn đã dung hợp lại cùng nhau, làm sao lại không thể? Hơn nữa, về mặt năng lượng, em không cảm thấy Ngũ Sắc Thập Quang của hiện tại, năng lượng đã vượt qua hẳn đời trước rất nhiều rồi hay sao?”
Đông Phương Hiển kinh ngạc.
Thẩm Tu Lâm cười “Cho nên, vẫn có thể.”
Đông Phương Hiển có chút luống cuống “Lỡ như, không được thì sao?”
“Haha, không được sao, khi đó chúng ta có thể vứt bớt một ít Thập Quang không phải là được rồi hay sao? Những thứ đó cũng không cần nhận anh là chủ. Chúng ta có thể đem chúng nó đưa bớt cho người khác.”
Đông Phương Hiển im lặng, cảm thấy vừa đúng lại vừa không đúng.
Thẩm Tu Lâm cười “Nói chung là, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Anh chỉ cần biết rằng, em không muốn rời khỏi anh, vậy là đủ rồi. Chỉ cần em không muốn, như vậy, anh sẽ không để cho bất kỳ người nào hay lực lượng nào cướp em khỏi anh. Đông Phương, em là của anh.”
Sau đó, Thẩm Tu Lâm hôn xuống, mãnh liệt dữ dội…
Thẩm Tu Lâm hôn môi đối phương, từng chút từng chút, từ nhẹ nhàng cho đến mức sâu sắc tận cùng.
Đông Phương Hiển nhắm mắt lại, tuỳ ý Thẩm Tu Lâm xâm chiếm lấy mình.
Sau một hồi, nụ hôn nóng bỏng này mới ngừng lại, khi Thẩm Tu Lâm thả Đông Phương Hiển ra, hơi thở của cả hai người đều có chút hỗn loạn.
Đông Phương Hiển tựa vào trong lồng ngực Thẩm Tu Lâm, hai má phơn phớt hồng.
Thẩm Tu Lâm nhìn, kìm lòng không được lại cúi xuống hôn lên tai đối phương…
Sau đó không lâu, Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển “Quay về thôi, hai ngày nay con trai không thèm để ý tới anh rồi.”
Đông Phương Hiển lườm hắn.
Thẩm Tu Lâm hôn lên mí mắt y “Con trai chúng mình… Hừ, anh cũng là cha ruột của nó đấy, thế mà lúc nào cũng chỉ biết bênh em, hừ.”
Đông Phương Hiển nghe vậy, khoé miệng cũng khe khẽ nhếch lên.
Thẩm Tu Lâm cười, dẫn người trở về.
Thẩm Hình từ xa đã nhìn thấy Thẩm Tu Lâm dẫn người về, gõ gõ cửa kính xe.
“Em có thể ra rồi đó, baba em dẫn cha em về kìa.”
“Cha về rồi sao?” Hai mắt Thẩm Dật Hiên sáng ngời, rồi lập tức từ trong xe chạy ra “Cha!”
Thẩm Dật Hiên hét to lên, bay nhào tới chỗ Đông Phương Hiển, còn Thẩm Tu Lâm, lại bị thằng bé đẩy ra xa.
Khoé miệng Thẩm Tu Lâm giật giật.
Đông Phương Hiển đỡ lấy thiếu niên đang nhào vào trong lòng mình, đáng lý ra con trai vẫn còn bé xíu mới đúng, bỗng nhiên lớn như vậy, về mặt tuổi tác cũng không kém mình bao nhiêu… Làm thế nào thì vẫn thấy kỳ quái.
Chỉ là, khác thường thì khác thường, nhưng tình yêu thương thì không thể dối gạt được.
Vì vậy, Đông Phương Hiển ôm con trai, vỗ vỗ lưng của thằng bé “Được rồi, cha không sao.”
“Cha.” Thẩm Dật Hiên làm nũng, cọ cọ mặt vào vai Đông Phương Hiển.
Thẩm Tu Lâm chứng kiến cảnh này, mắt nheo lại, kéo con trai ra “Này, muốn cọ thì tới cọ vị kia nhà con đi.”
Thẩm Dật Hiên trợn mắt “Con cứ thích cọ cha đấy!”
“Cẩn thận ba đánh con.” Thẩm Tu Lâm uy hiếp giơ tay lên.
Thẩm Dật Hiên nâng cằm, ngông cuồng tự đại nói “Đánh đi! Không sợ ba! Chúng ta đánh một trận xem nào!”
“Bốp!” Đông Phương Hiển vỗ một bàn tay vào sau gáy Thẩm Dật Hiên “Sao lại nói chuyện với baba con như thế hả!”
Thẩm Dật Hiên lập tức ủ rũ, ấm ức nhìn Đông Phương Hiển “Cha, con giúp cha báo thù mà, sao cha lại đánh con.”
Đông Phương Hiển dở khóc dở cười “Cha muốn con báo thù cái gì chứ? Tự lo cho bản thân mình là tốt rồi.”
Thẩm Dật Hiên bĩu môi “Biết rồi.”
Thẩm Tu Lâm cười, có chút hả hê nhìn con trai nhà mình “Đáng đời!”
Thẩm Dật Hiên tức giận, tròn mắt nhìn Thẩm Tu Lâm. Thẩm Tu Lâm lập tức lùi về sau lưng Đông Phương Hiển. Thẩm Dật Hiên chỉ có thể hậm hực dậm chân…
Hai cha con họ, từ mức độ nào đó mà nói, cũng là oan gia.
Một mặt khác, mấy người Ngô Tranh và Lâm Tôn nhìn thấy Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển làm hoà thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai người này mà không làm hoà, bầu không khí của toàn bộ đoàn xe đều là lạ thế nào đó.
Hai người bọn họ hoà hảo, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp vô cùng…
Cho nên, làm lành là tốt nhất!
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ăn cơm tối, đương nhiên, Thẩm Dật Hiên cũng chạy tới góp vui.
Thẩm Hình nói đứa nhỏ không ăn gì cả ngày nay cũng là nói thật.
Chỉ là, tuyệt thực… Haha, dị năng giả cấp bậc cao như bọn họ, dù mười ngày không ăn không uống cũng không chết được!
Nhưng mà, tối hôm đó, Thẩm Dật Hiên ăn cũng rất nhiều.
Đứa nhỏ này vốn thích ăn, tuyệt thực đâu phải chuyện dễ. Nhất định là nhẫn nhịn ghê lắm.
Cho nên, hiện giờ có thể thoải mái mà ăn, đương nhiên là ăn nhiều.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn tướng ăn của Thẩm Dật Hiên, đều cảm thấy buồn cười.
Dúng xong bữa tối, Thẩm Tu Lâm quyết định dẫn theo vài người đi vào Kỳ huyện xem tình hình, còn đội ngũ vẫn tạm thời ở lại nơi này.
Đông Phương Hiển đương nhiên là muốn đi theo, Thẩm Dật Hiên cũng muốn đi, nhưng lại bị Thẩm Tu Lâm ngăn cản, Thẩm Hình cũng ở lại với cậu.
Mặt khác, đến cả Lâm Tôn và Tang Thì cũng không đi. Thẩm Tu Lâm chỉ dẫn theo Ngô Tranh và Nghiêm Hạ Khê.
Hiện giờ cấp bậc của Nghiêm Hạ Khê đã xấp xỉ tới cấp mười một, thế nhưng đa số đều không qua thực chiến.
Tinh thần lực của Nghiêm Hạ Khê, đều là vì khế ước anh em Tiểu Hồng mà tăng lên, đến khi muốn sử dụng cũng không được linh hoạt.
Hơn nữa, song hệ dị năng của anh ta hiện tại miễn cưỡng cũng chỉ tầm cấp tám mà thôi.
Nói cách khác, cấp bậc của anh ta hiện giờ mặc dù cao, nhưng thực lực chân chính có thể phát huy cũng không nhiều.
Dẫn Nghiêm Hạ Khê theo, thay vì nói là bởi vì anh ta, còn không bằng nói là bởi vì Tiểu Hắc.
Những điều Tiểu Hắc và Tiểu Hồng biết được, còn nhiều hơn rất nhiều so với Nghiêm Hạ Khê.
Năng lực làm việc cũng hơn hẳn!
Đặc biệt là, nếu có phản năng lượng thể, bọn chúng có thể phát hiện ra được.
Đây là chuyện tốt.
Thế nên, cứ như vậy, bốn người Thẩm Tu Lâm lẻn vào Kỳ huyện.
Đoàn xe của bọn họ vẫn còn cách Kỳ huyện khoảng chừng hai mươi dặm. Khoảng cách này đối với bốn người bọn họ đều không tính là gì.
Kể cả trên đường có đặt cơ quan cũng có thể dễ dàng đi qua.
Rất nhanh, mấy người Thẩm Tu Lâm đã đi tới Kỳ huyện.
Vào trong Kỳ huyện, bọn họ vừa đi vào cửa thành đã cảm giác được… không khí chiến đấu ở đây.
Loại không khí chiến đấu này không phải giữa con người với tang thi, mà là giữa người với người.
Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại, thấy có hai bên nhân mã đang đối đầu.
Trong đó, có một bên số lượng ít hơn hẳn, hơn nữa còn bị thương. Bên còn lại có tương đối nhiều dị năng giả cấp cao, trên tay mỗi người đều cầm vũ khí.
Có một ít vũ khí khá quen mắt, có vẻ giống với súng ống đội ngũ bọn họ đang dùng…
Được rồi, không phải là có vẻ giống, mà là có xuất xứ giống nhau.
Thẩm Tu Lâm híp mắt, truyền âm cho Đông Phương Hiển “Chỗ vũ khí này có thể là do bên Đế đô đưa tới.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, nhưng cũng không biết những người có quan hệ với Đế đô là người của bên nào?”
“Có thể là bên phía ít người kia.” Thẩm Tu Lâm nói.
Đông Phương Hiển nhìn sang, thấy được người bên phía đó kêu la ầm ĩ.
“Trần Tây Chu! Mày không phải là người! Đại ca của chúng tao đối xử tốt với mày tới như vậy, coi mày là người của mình, thế mà mày lại phản bội đại ca.”
“Phải! Trần Tây Chu! Mày không phải là người!”
Người đàn ông tên Trần Tây Chu kia cười lạnh một tiếng “Phản bội? Chúng mày nếu không phải muốn đi đầu quân cho người khác thì tao sẽ làm như vậy chắc! Nơi tốt đẹp yên ổn thế này chúng mày không muốn ở, lại nhất định phải đi luồn cúi người khác. Chúng mày muốn đi thì tự mình đi đi!”
“Đúng vậy! Chúng tao không cần đi cái gì mà Đế đô! Càng không muốn đi thành phố M!”
“Tại sao các người lại không hiểu cơ chứ!” Một người đàn ông trung niên gào lên, người này tên là Trương Hậu “Đến cả Đế đô còn phải chuyển về thành phố M, chứng tỏ Đế đô cũng không còn an toàn nữa. Chỉ có đến thành phố M mới là an toàn. Chúng ta ở lại đây, sớm muốn gì cũng bị tang thi tấn công!”
“Tang thi? Hahaha!” Trần Tây Chu kia phá lên cười, sắc mặt hung tợn “Người như mày chỉ biết nói chuyện lừa bịp thiên hạ thôi. Huống chi, hiện tại thì tang thi tính là cái gì chứ! Trong căn cứ chúng ta có tới mười mấy người dị năng giả cấp năm, cấp thấp hơn cũng có không ít, lại thêm chỗ vũ khí này, chúng ta còn có cái gì phải sợ tang thi nữa. Đến ngay cả người bình thường đều có thể chiến đấu, tang thi có gì mà phải sợ!”
Người này nói xong, lại phá lên cười. Những người khác cũng đều cười nhạo Trương Hậu nhát gan.