Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 234: Hứa hẹn



Khi mấy người Thẩm Tu Lâm tới nơi, Dương Phân ngay lập tức bắt tay vào chữa trị cho những người kia.

Lúc Dương Phân chữa trị, đương nhiên là không có người nào được tới quan sát cả.

Lần này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển phát hiện, tuy rằng số người phải chữa trị nhiều hơn lần trước hai ngàn người, nhưng Dương Phân lại tốn ít thời gian hơn một chút.

Trước khi loại mùi hương kia bay ra, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã bố trí sẵn trận pháp, cho nên, không hề có ai phát hiện ra cả.

Hơn nữa, mùi hương lần này giống như có gì đó khác biệt so với hôm qua.

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, truyền âm nói “Đông Phương, em cảm thấy mùi hương này thế nào?”

Đông Phương Hiển lắc đầu “Rất khó nói.”

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ, lại nói “Đông Phương, trước đó ở trong không gian, chúng ta đều bị mùi hương này ảnh hưởng tới. Nhưng mà, mùi hương khi đó hình như có nhiều thành phần kích thích hơn thì phải, không giống với hiện giờ…”

“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu”Mùi hương này đúng là rất kỳ lạ.”

Hai người ở một bên truyền âm trao đổi với nhau, bên phía còn lại, Dương Phân đã hoàn thành xong việc chữa trị.

Dương Phân vỗ tay một cái, những người này đều tỉnh táo lại.

Loại bệnh trạng sốt cao liên tục kia không còn, chỉ là ký ức của bọn họ cũng mất sạch.

Những người này đều kinh ngạc hỏi thăm lẫn nhau.

Dương Phân và Thẩm Tu Lâm đã sớm bàn bạc tốt mọi chuyện, Dương Phân hơi nghiêng ngả lảo đảo, Thẩm Tu Lâm vội vàng đỡ đối phương.

“Tiền bối, ngài có sao không?”

Những người khác cũng đều nhìn về phía Dương Phân.

Dương Phân lắc đầu “Dẫn ta đi.”

“Xin thứ lỗi.” Thẩm Tu Lâm nói, rồi ngồi xổm xuống, để Dương Phân nằm lên trên lưng.

Dương Phân thuận theo, nằm úp sấp trên lưng Thẩm Tu Lâm.

Tuấn nam mỹ nữ, thoạt nhìn hai người vô cùng đẹp mắt, chỉ là…

Thiếu nữ xinh đẹp kia là ai? Tất cả mọi người đều nghi hoặc.

Nghiêm Bính Thắng, Nghiêm Trọng Thiên, cùng với một số lãnh đạo của Đế đô đều chờ ở bên ngoài, sau đó thấy Thẩm Tu Lâm cõng Dương Phân đi ra.

Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức ngạc nhiên “Vị tiền bối này…”

Thẩm Tu Lâm nói “Tiền bối tiêu hao quá nhiều, hiện tại không thể nói chuyện, tôi phải đưa ngài ấy trở về ngay lập tức.”

Nghiêm Bính Thắng không dám trì hoãn, vội vàng chào tạm biệt Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.

Hai người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vốn còn muốn ở đây đi dạo vài vòng, nhưng với tình hình hiện tại thì không thể ở lại lâu.

Chỉ là, sau khi bọn họ lên xe, Dương Phân từ trạng thái suy yếu lập tức biến thành khoẻ như voi.

“Cháu ngoan, bà nội diễn có được không?”

Thẩm Tu Lâm bất đắc dĩ bị vỗ đầu, nhìn Dương Phân “Vâng, bà nội diễn đương nhiên là tốt. Bà nội là ai cơ chứ, có thể không tốt hay sao?”

“Haha.” Dương Phân cười, vỗ vaiThẩm Tu Lâm “Đúng vậy, đúng vậy, cháu ngoan như vậy bà mới thích.”

Sau đó, Dương Phân xoay người kéo tay Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển lập tức cứng đờ cả người.

Mặc dù y biết đối phương là bà nội của Thẩm Tu Lâm, nhưng bộ dạng hiện giờ của đối phương thực sự là trẻ!

Cho nên, Đông Phương Hiển không tự chủ được, cả người cứng đờ theo bản năng.

Thẩm Tu Lâm thấy vậy, đột nhiên phì cười.

Dương Phân thấy thế, vỗ một cái bốp vào gáy cháu trai “Cười cái gì mà cười! Bà nội đang đùa giỡn vợ của con đấy!”

Lời này Dương Phân nói quá nhanh, sau khi nói xong, lập tức có chút lúng túng. Dương Phân cẩn thận liếc nhìn Đông Phương Hiển, thấy đối phương cũng đang sững người ra, lúng túng vội vàng nói “Haha, Đông Phương, bà không nói gì cả.”

Đông Phương Hiển “…”

Dương Phân ho một tiếng ”Thật đấy!”

Tuy rằng Đông Phương đúng là “vợ” của cháu trai mình.

Thế nhưng, Đông Phương Hiển cũng là nam, chắc chắn là không thích bản thân mình bị nói thành vợ của người ta?

Đông Phương Hiển ở trong lòng thở dài một tiếng, thế nhưng đối với Dương Phân, tự nhiên là không có cách nào giận được bà.

Thẩm Tu Lâm cười hì hì, bị Dương Phân và Đông Phương Hiển lườm một cái.

Tiếp đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển dưới bầu không khí “kỳ quái” này, về tới Thẩm gia căn cứ.

Mấy người Thẩm Tiền Du đã sớm chờ ở nhà, mặc dù biết có Thẩm Tu Lâm đi cùng, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Thế nhưng không thấy người thì đương nhiên là vẫn không yên lòng.

Hiện tại, nhìn thấy ba người Dương Phân đều bình an trở lại, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Hoa Phong đi tới “Tu Lâm, có xảy ra chuyện gì bất ngờ hay không?”

Thẩm Tu Lâm lắc đầu, ngồi xuống ghế salon “Không có. Vẫn dựa theo kế hoạch cả nhà đã bàn.”

Đông Phương Hiển cũng gật đầu, nói “Nhưng bà nội nhất định phải giả bộ suy yếu.”

“Chuyện này chúng ta hiểu.“ Thẩm Hoa Phong gật đầu, nhìn Dương Phân. Mẹ lúc này còn trẻ như vậy, từ “mẹ” kia thực sự không cách nào gọi được ra!

Dương Phân đấm cho con trai mình một cái “Cút ngay.”

Thẩm Hoa Phong cười khổ “Mẹ, sao giờ mẹ bạo lực quá vậy? Chẳng lẽ là do sức lực nhiều quá không biết phải tiêu bớt vào đâu sao?”

Dương Phân “…”

Thẩm Tiên Du nghe vậy, cũng không nhịn được cho con trai một cái tát “Đồ bất hiếu này, con nói cái gì thế!”

Thẩm Hoa Phong bị cha mẹ đánh, còn là bị đánh ngay trước mặt con trai với con dâu, mặt lập tức biến sắc “Ba, mẹ, hai người làm gì vậy, con lớn đến thế này rồi, hai người còn đánh con!”

Hứa Du Nhiên cười haha “Dù anh có lớn đến tám chục tuổi thì trong mắt ba mẹ cũng vẫn chỉ là con nít thôi!” Bạn đang �

Thẩm Hoa Phong “…”

Thẩm Tiền Du tán thưởng nhìn con dâu “Ừ, vẫn là con dâu nói đúng.”

Dương Phân cũng nói “Phải, vẫn là Du Nhiên thông minh.”

Thẩm Hoa Phong không còn gì để nói.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ngồi một bên thích thú xem cuộc vui, rồi Thẩm Tu Lâm len lén cầm tay Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển quay đầu nhìn đối phương “Sao vậy?”

Thẩm Tu Lâm cười khúc khích, nói “Vợ.”

Mặt Đông Phương Hiển lạnh băng, nhưng hai bên tai lại biến thành hồng hồng.

Thẩm Tu Lâm cúi sát gần đối phương, ở bên tai đối phương tiếp tục nói “Vợ ơi.”

Đông Phương Hiển nhấp môi, rồi trợn mắt nhìn người kia.

Thẩm Tu Lâm lập tức cười haha.

Đông Phương Hiển hung hăng lườm đối phương một cái.

Thẩm Tu Lâm lại cười lớn hơn.

Đông Phương Hiển hất tay đối phương ra, đi lên lầu. Thẩm Tu Lâm thấy tình hình không ổn, vội vàng đuổi theo.

Chỉ là, đuổi tới phòng của hai người, Đông Phương Hiển lại vào trong không gian. Thẩm Tu Lâm tròn mắt, cũng vội vàng vào theo.

Bảo Bảo đang tu luyện, thấy Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời xuất hiện, lập tức cảm thấy mình phải ngừng tu luyện tại đây rồi.

“Baba? Cha?”

Đông Phương Hiển nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Bảo Bảo vô cùng tự giác, tự mình bịt kín hai tai hai mắt, rồi… lặn xuống nước.

Thẩm Tu Lâm rất hài lòng với sự tự giác của con trai mình.

Sau khi Bảo Bảo lặn xuống nước, hắn lập tức chạy tới ôm lấy eo Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển có chút mất tự nhiên, trợn mắt ”Làm cái gì thế?”

Thẩm Tu Lâm hôn lên khoé môi đối phương một cái, rồi chuyển tới nơi khác, đi thẳng tới hai má đối phương.

“Em vốn là vợ của anh mà, có gì không đúng sao?”

Đông Phương Hiển có chút giận, trừng Thẩm Tu Lâm “Tôi là nam!“

Thẩm Tu Lâm cười “Ta đương nhiên biết em là nam, mỗi ngày anh đều ở bên em, còn ôm em không biết bao nhiêu lần…” Câu nói này, Thẩm Tu Lâm nói vô cùng trầm, rồi hôn lên tai Đông Phương Hiển.

“Sao anh lại không biết em là nam cơ chứ? Khoảng chừng, cấu tạo thân thể của em, anh còn biết rõ hơn cả em đấy!”

Thẩm Tu Lâm nói như vậy, khiến cho cả khuôn mặt của Đông Phương Hiển lập tức hồng chói lọi “Anh…”

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển đang giận đỏ mặt, hắn còn cười vô cùng thoải mái. Hắn nhào cả người qua, dính sát đối phương, giữa hai người không hề có một chút khe hở nào.

Cả người Đông Phương Hiển không kìm được, khẽ run lên.

Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng hôn khẽ vào môi Đông Phương Hiển. Nụ hôn này hoàn toàn không có chút sắc dục nào cả, ngược lại, nó giống như một lời hứa, một dấu ấn.

“Đông Phương Hiển, em là vợ của anh, là vợ trong kiếp này của anh, sống chết không rời!”

Đông Phương Hiển nghe vậy, trong lòng bắt đầu run rẩy “Anh…”

Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nhìn đối phương, hai mắt của hắn, thẳng tắp nhìn vào đáy mắt của Đông Phương Hiển.

“Điều anh đang nói là thật. Đông Phương, em là của anh, kiếp này là của anh, kiếp sau cũng là của anh, đời đời kiếp kiếp, đều là của anh!”

Trong khoảnh khắc này, Đông Phương Hiển đột nhiên cảm thấy khóe mắt của mình có chút ướt.

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển lại càng thêm dịu dàng.

Sau một hồi, Đông Phương Hiển chậm rãi gật đầu, chỉ nói một chữ “Ừm.”

Tuy rằng chỉ có một chữ này, nhưng dù có thêm trăm vạn từ ngữ khác, cũng không chống lại nổi một chữ này.

Đây là một lời hứa, một câu trả lời!

Phút chốc, tinh thần lực của hai người hoàn toàn kết hợp lại cùng nhau.

Hai người rõ ràng không hề nhúc nhích, nhưng ngay khi Đông Phương Hiển vừa dứt tiếng, trên người bọn họ, hai luồng tinh thần lực lại đã thay đổi về chất.

Tinh thần lực của bọn họ vốn là có thể dung hợp, nhưng loại dung hợp kia chỉ có thể xuất hiện khi cần, mà không phải như hiện giờ…

Rõ ràng hai người không làm gì, nhưng tinh thần lực lại tự chủ dung hợp!

Hơn nữa, còn là chân chính dung hợp, theo kiểu trong anh có em, trong em có anh, không thể tách rời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.